Lệ chiêu nghi biết Hạ Kiệt như vậy là không muốn tiếp tục vấn tội, chân tướng thế nào cũng không quan trọng. Xử lý như vậy cũng là nhờ vào thể diện của gia tộc sau lưng nàng, nàng cũng không dám tranh cãi biện giải nữa. Lệ chiêu nghi quấn thảm lông quanh người, dưới ánh nhìn của các cung nữ thái giám, cắn răng để cho các thái giám khiêng trở về Minh Nguyệt cung.
Sau khi phát giận xong cũng không làm cho tâm tình Hạ Kiệt tốt hơn chút nào, ngược lại không hiểu vì sao càng thấy buồn bực hơn nữa. Ngửi đến trong không khí nồng đậm mùi vị sau khi hoan ái, trong lòng Hạ Kiệt nói không nên lời phiền chán, ngã đầu lên gối, nghiêng người nhìn dấu vết để lại sau một hồi kích tình, trong đầu Hạ Kiệt bỗng hiện lên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh như nước, ngẫu nhiên cười khi, dung nhan nàng như hoạ tựa như tiên tử đủ để khuynh đảo chúng sinh.
Đánh một quyền vào hư không, Hạ Kiệt oán hận lẩm bẩm: "Đậu Y Phòng, Đậu Y Phòng!"
Cuối cùng vẫn không ngủ được, Hạ Kiệt đứng dậy không để ý đến cung nữ vội vàng lấy ngoại bào, đi thẳng đến bể tắm phía sau Long Dương điện, trước khi rời đi ném lại một câu:
"Đốt huân hương, thay nệm chăn."
Nhóm cung không dám chậm trễ, vội vàng thay nệm chăn, lại đốt Thanh cúc hương thượng đẳng, đây là hương liệu Y Phòng sau khi đã hỏi Thái y, cố ý phân phó cung nhân Long Dương cung dùng, Thanh cúc hương có công hiệu an thần dễ ngủ.
Hạ Kiệt tắm rửa thay quần áo xong, sau khi quay trở lại điện thì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong không khí, mùi hương nhẹ nhàng như có như không, giống như mùi hương trên người của nữ nhân kia, nàng luôn thích dùng những thứ thanh nhã, trên người cũng không có mùi vị son phấn giống như những nữ nhân khác.
"Đây là hương gì?"
Tiểu thái giám đang nâng lư hương là người quản lý huân hương trong tẩm điện, hắn biết hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt, không dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo:
"Hồi bẩm Hoàng thượng, đây là hương Thanh cúc, là do Y Phi nương nương đặc biệt căn dặn, mùi hương này có tác dụng an thần, dùng những khi Hoàng thượng mệt mỏi."
Tiểu thái giám một bên nói một bên dùng khoé mắt chú ý thần sắc Hạ Kiệt, thấy Hạ Kiệt vẫn chưa tức giận chuyện Y Phòng tự tiện nhúng tay vào sự vụ của Long Dương cung sau, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hạ Kiệt nghe đến vài chữ Y Phi đặc biệt căn dặn, cơn tức nghẹn trong lòng tối nay mới tan đi một chút, bỗng nhiên thấy hơi buồn ngủ, xoa xoa mi tâm, vẫy vẫy tay nói:
"Mùi hương này không sai, vậy sau này cứ tiếp tục dùng. Ngươi đi lĩnh thưởng đi."
Tiểu thái gian mừng rỡ, là nô tài ở Long Dương cung hầu hạ giống như hắn, chủ tử của các cung đều chuẩn bị tiền thưởng, nhưng đây là Hoàng thượng tự hạ chỉ thưởng bạc, truyền ra ngoài sẽ có thể diện hơn rất nhiều. Tiểu thái giàm nghĩ hắn chỉ mới nhắc đến hai chữ Y phi, có thể làm cho long nhan trở nên ôn hoà, không khỏi thầm nghĩ sau này hắn biết mình nên phải đi theo vị chủ tử nào rồi.
Tiểu thái giám đang vô cùng vui vẻ, lúc lui gần đến cửa, Hạ Kiệt đã nằm xuống ngủ bỗng nhiên lên tiếng:
"Nhớ rõ, ai mới là chủ tử của ngươi."
Thân thể tiểu thái giám khẽ run rẩy, đáp "dạ" một tiếng, lui ra ngoài sau lưng hắn đều là mồ hôi lạnh.
Cung nhân hầu hạ đều đã lui ra ngoài, Hạ Kiệt ngửi mùi hoa cúc thoang thoảng trong không khí, cảm giác được ấm áp quen thuộc, mệt mỏi cả đêm cũng nặng nề đi vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...