Edit: Mỳ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt cái là đã đến cuối năm, từ giờ tới lễ Giáng Sinh cũng không còn xa nữa. Tiết trời vừa bước vào tháng 12, các thành phố lớn của Châu Âu, bao gồm cả Budapest đều tổ chức các hoạt động kỷ niệm Giáng Sinh vào thời điểm này, 6 tháng 12 là ngày của ông già Noel. Vào ngày này, rất nhiều ông già Noel mặc áo đỏ, trên lưng vác theo chiếc túi, họ sẽ đến trường học, nhà trẻ, trung tâm thương mại và cả đường phố để phát quà cho tất cả các em nhỏ.
Có người ngồi trên xe ngựa truyền thống diễu hành vòng quanh thành phố, vẫy tay chào các em nhỏ khiến cho các bé cảm nhận được sự thân thiết cũng như thích thú. Vì có sự hiện diện của ông già Noel, nên cuộc sống của trẻ thơ cũng tràn ngập những mộng tưởng đẹp đẽ. Đồng thời, sự xuất hiện của ông già Noel trong bộ quần áo đỏ, đã mang đến không khí lễ hội tràn ngập khắp mọi cung đường của Budapest.
Chỉ còn một ngày trước đêm giáng sinh, Ngô Đan bước ra khỏi cổng trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật Roland ở thành phố Pest với nụ cười trên môi. Cô khoác lên mình bộ lễ phục trang trọng, lưng đeo một chiếc cặp học sinh to lớn. Khi nhìn thấy ông già Noel đang vẫy tay chào mình trên đường, Ngô Đan cũng mỉm cười vẫy tay chào lại. Một nhóm các em nhỏ chạy theo phía sau, ồn ào đòi quà từ chiếc túi đỏ của ông già Noel. Tiếng cười đùa vui tươi của các bé vô tư đến mức thu hút mọi ánh nhìn của người qua đường. Ai nấy đều nhìn các bé với nụ cười trìu mến, nhân hậu.
Ngô Đan đứng trước cổng trường, mỉm cười nhìn bóng dáng họ dần khuất xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì hôm nay họ cũng đã hoàn thành nốt bài kiểm tra cuối kỳ, vốn dĩ các khóa học của họ lẽ ra là phải kết thúc từ hồi tuần trước, nhưng vì giáo sư phải ra nước ngoài để tham dự một buổi hội nghị học thuật, nên bài kiểm tra cuối kỳ mới bị hoãn lại cho đến hôm nay. May mắn thay, tất cả các bài kiểm tra đều đã được hoàn thành trước Giáng Sinh, nếu không thì kỳ nghỉ này sẽ không còn vui vẻ gì nữa!
Sau kì thi, cô cảm thấy cả người thoải mái cực kì. Sắp tới trường cho sinh viên ba tuần để nghỉ lễ, cô nên làm gì đây nhỉ? Có phải nên tìm chút chuyện gì đó cho mình làm không? Nếu như có thể kiếm được một chút tiền trong khoảng thời gian này, vậy thì sẽ thật tuyệt! Cô muốn suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề này, nhưng sau vài hôm ôn bài đến tận khuya, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình không hoạt động được thêm một giờ phút giây nào nữa. Ngô Đan không muốn làm gì cả, hiện tại cô chỉ muốn về nhà ngủ cho thật thỏa mãn mà thôi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô rụt cổ lại rồi vội vàng chạy về phía nhà ga. Cô lớn lên từ vùng sông nước Giang Nam, so với miền bắc, mùa đông ở miền Nam không lạnh lắm. Nếu nói là chênh lệch nhiệt độ so với mùa đông ở đây, đúng thật là khống kém là bao. Có lẽ là vì cô hơi gầy, nên mỗi lần gió thổi chỉ thấy lạnh đến thấu cả tâm can.
Bộ trang phục tuy trông khá là dày dặn nhưng thật chất lại có tác dụng chống lạnh rất kém, nó không ấm áp bằng áo lông cừu mà cô mang từ Trung Quốc qua. Nếu không phải là vì quy định của trường học, cuối kỳ thi phải mặc đồ cho chỉnh tề, cô cũng sẽ không nghĩ đến việc lấy những bộ quần áo này từ bên dưới đáy hộp ra để làm gì cả!
Ngô Đan đợi ở ga một lúc, không lâu sau thì có xe điện chạy tới. Nhịp sống ở nơi này tương đối chậm, trước đây nếu phải vội đến lớp thì cô sẽ chọn đi xe điện. Mà xe điện sẽ đến khá là muộn, cho nên bình thường cô sẽ đi tàu điện ngầm đến trường.
Tuy Hungary không phải là đất nước mạnh về việc phát triển kinh tế, nhưng cũng chỉ mất khoảng hơn hai mươi năm để chuyển đổi từ chế độ xã hội chủ nghĩa thành chế độ tư bản chủ nghĩa. Ở Châu Âu không có quá nhiều danh hiệu “số một”, ấy vậy mà đất nước này lại là một trong những số đó. Đến tận bây giờ, Hungary vẫn còn chuyến tàu điện ngầm được mệnh danh là “Tuyến tàu điện ngầm đầu tiên của Châu Âu”. Mặc dù nó đã có tuổi đời rất lâu rồi, hơn cả 100 năm, thế nhưng tốc độ chạy của nó vẫn rất đáng để khen ngợi.
Dù sao thì hôm nay cũng đã thi xong, Ngô Đan lại chẳng cần phải vội vàng đi đâu. Vừa hay tàu điện chạy đến, cô ngồi lắc lư trong toa tàu, ngắm nhìn kỹ thành phố mà bản thân đã sinh sống trong ba năm qua. Đây là nơi đã từng mang đến niềm đau, hạnh phúc. Một thành phố tràn ngập tiếng cười và nước mắt, cô đắm chìm trong nét đẹp của Budapest vào dịp lễ Giáng Sinh này, cảm nhận Châu Âu theo cách riêng của mình.
Đối với người dân Châu Âu, dịp lễ Giáng Sinh vô cùng quan trọng, chẳng khác nào ngày Tết nguyên đán của người dân Trung Quốc vậy. Vào khoảng thời gian này, toàn bộ Châu Âu như lâm vào một cơn sốt mua sắm, ai ai cũng giống hệt như bệnh nhân vừa mới trốn thoát khỏi trại tâm thần. Ngay cả một nơi được mệnh danh là “Thủ đô yên tĩnh nhất Châu Âu”, vào thời điểm này cũng đột nhiên trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Cũng giống như người Trung Quốc thường sẽ treo đèn lồng đỏ để đón Tết, đốt pháo khắp nơi trong dịp lễ lớn. Bên đây cũng tương tự như vậy, khắp nơi đều được trang hoàng bởi cây thông lớn nhỏ đủ cả. Từ tủ kính cho đến các cửa hàng lúc nào cũng tràn ngập sắc màu rực rỡ, cây thông Noel thì vô cùng bắt mắt. Khắp tất cả mọi nơi đều được trang trí bởi sắc đỏ tươi rói, kèm theo đó là hình nộm của ông già Noel và cả những loạt bảng hiệu “Giảm giá đặc biệt” hấp dẫn người đi đường.
Bên đường, sân ga, xe buýt hay thậm chí trên cửa của một số nhà vệ sinh công cộng đều có thể nhìn thấy những tấm áp phích đầy hấp dẫn kia. Người dân nơi đây nhiệt tình trang trí từng ngóc ngách của cây, nhà cửa và cả cột điên. Chỉ cần là nơi có thể trang trí là họ sẽ ngần ngại điểm lên đó vài sợi đèn màu lấp lánh.
Ở trên quảng trường, khu chợ Giáng sinh được dựng lên tạm thời hiện đang tấp nập người qua kẻ lại, mùi rượu tràn ngập trong bầu không khí gần đó. Lúc này đây, các thương nhân khôn khéo một chút sẽ để cho một số anh chàng điển trai đeo miếng bìa các tông đi qua đám đông để tham gia vào cuộc vui. Hầu hết trên các bìa các tông đều có những từ như “Giảm giá”, “Bán phá giá”. Dù cho người ta có đi đến từ các ngõ ngách, hoặc ngã tư nào cũng đều sẽ bị những người này kéo lại. Trên tay họ cầm đầy những tờ áp phích , khắp nơi là những biển hiệu sặc sỡ, khiến cho đường phố càng thêm phần náo nhiệt hơn…
Tóm lại, Châu Âu trước thềm Giáng sinh, hay cụ thể hơn là thủ đô Budapest của Hungary trước ngày Giáng sinh, đã trở thành một căn phòng thôi miên. Bên tai mỗi người đều như có thể nghe thấy lời thì thầm của Freud văng vẳng bên tai: Mua đi, mua đi, mau chóng mua nó đi! Nếu hôm nay mà không tiêu hết đống tiền này, ngày mai nó sẽ trở thành đống giấy vụn đấy….
Nhưng những điều này lại chẳng có chút cám dỗ nào đối với Ngô Đan. Cô tự biết mình chỉ là một sinh viên nghèo, còn lâu mới có tư cách tiêu tiền kiểu đấy. Đối với cô, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là trân trọng mọi thứ trước mắt, trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác với người Trung Quốc thường hay làm. Cô cũng biết dục vọng là vô tận. Đối với những chuyện như vậy, bản thân Ngô Đan hiểu rất rõ. Đặc biệt là sau khi bị lừa mất hết toàn bộ tiền bạc, cô lại càng hiểu rõ hơn về việc bản thân nên chi số tiền còn lại đó vào đâu!
Ngô Đan ngồi yên trên xe điện nhìn ngắm phố phường tấp nập người đi kẻ lại vì phải chuẩn bị cho dịp lễ Giáng sinh. Sau khi xuống xe, đi ngang qua vài ngã tư, cô mỉm cười từ chối nhận những tờ rơi được phát ra. Kế đến cô đi qua một con đường đầy những tòa nhà cổ kính được xây theo dạng Baroque, rồi quay trở về căn hộ, nơi mà cô và Lư Hyde “cùng chung sống”.
Ngô Đan mới vừa đi vào trong hành lang là đã chào hỏi hàng xóm rồi mới lên lầu. Cửa nhà bật mở, trong phòng lặng yên như tờ. Xem ra, anh vẫn chưa trở về.
Cô đặt cặp sách xuống, bật TV trong phòng khách, lại đi vào phòng thay một bộ quần áo trong nhà ra. Sau đó tự pha cho mình một ly cacao nóng, ngồi trên ghế sofa, cuộn chân lại, tay cầm ly nước rồi ngồi ngẩn người nhìn những hình ảnh đang chạy không ngừng trên màn hình trước mặt.
Tính ra, cuộc sống “ở chung” giữa cô và Lư Hyde đã trôi qua cũng gần hơn nửa tháng. Cuộc sống ổn định, bình yên như vậy là điều mà cô chưa bao giờ được trải qua. Nhớ lại việc, một tháng trước bản thân suýt chút nữa rơi hẳn từ trần gian xuống dưới địa ngục, ấy vậy mà cuộc sống hiện tại lại được như thế này khiến cho cô vô cùng hài lòng.
Lúc mới đến Hungary, cô cũng từng nộp đơn xin vào trong ký túc xá của trường đại học. Vì ở trong ký túc xá sẽ rẻ hơn nhiều so với việc thuê nhà bên ngoài, do đó có nhiều sinh viên quốc tế đổ xô đăng ký, điều đó khiến cho việc đợi để được vào ở trong ký túc xá thật sự rất khó khăn. Có khi gần hết cả học kì, cũng chẳng thể đăng ký được. Do đó, từ khi đến đây du học, vì để tiết kiệm một phần chi phí, giảm bớt gánh nặng cho gia đình, cô đã phải thuê nhà ở một khu phố cũ với giá thuê tương đối rẻ.
Nhược điểm duy nhất của nhà giá rẻ là môi trường vô cùng nghèo nàn. Những nơi cô sống trước đây đều ở những nơi như gần phố đèn đỏ hoặc là sau một khu chợ ồn ào. Cô cũng từng sống ở vùng ngoại ô cách xa trường học, thời điểm tệ nhất còn từng đến một số nơi dành cho công nhân nước ngoài để sống. Phòng ở nơi đó không những có cách âm kém, hầu như có thể bắt gặp tín đồ của tất cả các tôn giáo khác nhau, vài người trong đó ăn ở vô cùng bẩn thỉu. Mỗi lần cô cần phải đi đâu, đều phải hết sức cẩn thận.
Trong suốt ba năm ở Hungary, cô luôn sống trong môi trường như vậy. Dù có bạn trai, thế nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn được tí nào. Thế mà giờ đây lại khác, môi trường sống vô cùng yên bình, thân thiện khác hoàn toàn với trước đây. Nơi đây không chỉ nằm trong khu dân cư yên tĩnh ở trung tâm thành phố, bên cạnh đó toà nhà này lại thuộc quyền tài sản của đồn cảnh sát. Do đó, hầu hết người dân sinh sống trong tòa nhà này đều là thuộc gia đình cảnh sát, nên môi trường sống vô cùng an toàn. Nhìn lại nơi bản thân mình từng sống ngày xưa, rồi lại nhìn nơi này. Cô tự cảm thấy bản thân mình thật sự quá “vĩ đại”, nó vĩ đại đến mức đã có thể sống sót qua những tháng ngày khốn khổ như thế trong quá khứ!
Đúng như những gì Lư Hyde đã nói lúc trước, do tính chất công việc nên thỉnh thoảng anh phải ra ngoài giải quyết các vụ án, việc anh không thường xuyên về nhà là điều hết sức bình thường. Đối với anh mà nói, ngôi nhà này chẳng khác nào khách sạn đến để ngủ. Hiếm khi được về, mà mỗi lần về anh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà dọn dẹp. Thế nên trước khi cô dọn vào đây ở, căn nhà thật sự trông vô cùng bừa bộn.
Sau khi cô chuyển đến, nhờ sự nỗ lực của cô mà căn nhà dần dần thay đổi. Ít nhất có cô dọn dẹp, căn nhà giờ đây đã giống như một tổ ấm. Tuy nhiên, hơn một tháng qua, nếu anh không ra ngoài điều tra vụ án, thì tổng số ngày ở lại đồn của Lư Hyde rồi tan tầm đúng giờ về nhà cũng không vượt quá mười ngày.
Dù cho anh có về nhà đúng giờ đi chăng nữa, nhưng khi cả hai đối mặt với nhau trong một thời gian ngắn thôi cũng thấy khó xử. Ngoại trừ mỗi khi ăn cơm sẽ ngồi chung một bàn ra, thời gian còn lại anh sẽ luôn ở ngoài phòng khách, còn Ngô Đan thì ở trong phòng ngủ học bài.
Kể từ cái đêm định mệnh đó, giữa cô và anh không hề có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào nữa. Như thể cả hai đang trốn tránh những ký ức còn sót lại trong đầu của bọn họ ngày hôm đó vậy, đều ngầm hiểu mà không nhắc đến. Bản thân cô cũng dốc hết sức để dọn dẹp nhà cửa, đồng thời hoàn thành cho xong việc học.
Mỗi khi anh ở nhà, Ngô Đan không chỉ nấu bữa sáng, bữa tối cho anh mỗi ngày, mà cô còn dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ những món đồ dơ cho anh. Những lần Lư Hyde phải ra ngoài giải quyết một vụ án thật lâu không thể về nhà được, anh đều cố ý để lại một ít chi phí sinh hoạt vì biết cô đang có trục trặc về tài chính.
Cô vô cùng ấn tượng trước cách làm này của anh, Ngô Đan dùng hết khả năng trang hoàn lại căn hộ nhỏ bé này. Do đó, mỗi lần anh giải quyết xong một vụ án về, trong nhà lại có gì đó khác xưa hơn một chút xíu. Bản thân Lư Hyde chẳng nói chẳng rằng câu nào, giống như đang ngầm đồng ý. Sự yên lặng đó của anh, khiến cho Ngô Đan càng nhiệt tình và tích cực hơn trong việc thay đổi căn hộ của một người đàn ông độc thân vốn dĩ vô cùng bữa bộn mà hoang vắng này.
Cacao nóng theo đường thực quản trượt xuống bụng cô, cảm giác ấm áp đó khiến cô khẽ thở dài. Ngô Đan nhìn quanh căn hộ đã được mình trang trí tràn ngập không khí Giáng sinh mà cảm thấy vô cùng hài lòng. Tiếc là tuần trước Lư Hyde đã sang nước láng giềng để truy tìm manh mối về vụ lừa đảo ồn ào dạo gần đây, e là dịp Giáng sinh này anh sẽ phải đón ở nước bạn mất thôi vì không có thời gian quay về. Bằng không, cô thật sự rất muốn anh sẽ cảm nhận được bầu không khí mà cô vừa mới trang trí xong đây.
Dù sống chung không bao lâu, nhưng cô biết, người đàn ông này không phải “người xấu” như cách anh hay giễu cợt về bản thân mình. Có lúc tính tình của anh đúng là có phần nóng nảy, rất dễ nổi quạu. Chẳng hạn như khi cô dọn dẹp nhà cửa quá nhiều, khiến cho anh không tìm được thứ mình đã từng vứt lung tung ở đâu đó, làm cho loại tức giận vì tự vệ hệt như bị ai đó bóc trần. Vì nhìn thấu được nội tâm này, cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, rúc vào một góc, nhìn anh gầm lên như một con gấu hung hãn trong căn phòng nhỏ.
Nhưng dù cho có tức giận đến cách mấy, nhưng anh chưa bao giờ động chạm gì đến cô. Sau này, khi đối mặt với sai lầm của mình, anh cũng dùng hết can đảm để chân thành xin lỗi Ngô Đan, điều này khác xa hoàn toàn với người bạn trai trước đây của cô.
Người đàn ông kia không bao giờ dễ dàng thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Anh ta luôn cố gắng tìm cớ để đổ lỗi cho người khác. Những lúc như thế, cô như bị cho uống thuốc mê, chẳng thấy việc đó là xấu. Anh ta có nhiều khuyết điểm như thế, nhưng cô lại luôn ở cạnh anh ta. Giờ đây nghĩ lại, lúc đó cô đúng là có mắt như mù mà!
Lúc Ngô Đan đang nhớ lại cái tên khốn khiếp khiến cô suýt chút nữa lâm vào đường cùng kia, cô cau mày, trong lòng tràn ngập phẫn nộ đối với những gì mà anh at đã làm cho mình. Cô nhấp một ngụm cacao, đang định đứng dậy đi vào bếp rót thêm một ly nữa thì nghe thấy tiếng TV đang đưa tin về vụ án lừa đảo mà Lư Hyde đang điều tra, thế là cô lại ngồi xuống xem.
“Theo thông tin mới nhất mà phóng viên chúng tôi biết được từ cảnh sát Budapest, lần này cảnh sát trưởng đã cử đội trinh sát tinh vi nhất của thành phố đến để phụ trách vụ trọng án về việc lừa đảo có quy mô lớn nhất trong lịch sử của nơi này. Bởi vì nghi phạm liên quan đến vụ án đã chạy trốn sang nước láng giềng, các trinh sát của chúng tôi đã tăng cường lực lượng truy đuổi. Hiện tại mời phóng viên khu vực gửi thêm những thông tin mới nhất từ tiền tuyến!”
Khi màn hình TV chuyển sang đoạn phát, một nữ phóng viên truyền hình nhỏ nhắn, xinh xắn đang mặc áo gió bất chấp gió mạnh mà xuất hiện trên TV. Cách cô ấy không xa là một toà dân cư trông không được bắt mắt cho lắm, trước cửa tòa nhà có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, vây quanh còn có rất nhiều phóng viên khác. Người ngoài khi nhìn vào còn chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Nữ phóng viên cầm micro, đứng trước ống kính kích động mà lớn tiếng giải thích cho người xem:
“Kính thưa quý khán giả, tôi là phóng viên của đài Széchenyi. Hiện tại đang là 5 giờ chiều theo giờ địa phương. Những chiếc xe cảnh sát mà các bạn đang nhìn thấy ở phía sau tôi, tất cả đều được dẫn đầu bởi đội trưởng phụ trách nhiệm vụ bắt giữ lần này, Lư Hyde.
Theo tin tức mà chúng tôi vừa nhận được từ người trong đội cảnh sát. Sáng nay, đội trưởng đội đặc nhiệm Lư Hyde, sau bảy ngày liên tục theo dõi các nghi phạm chính có liên quan đến vụ án lừa đảo quy mô lớn này, cuối cùng cũng đã tìm ra nơi ẩn náu của nghi phạm cùng đồng bọn trong một toà nhà của khu dân cư. Toàn bộ nghi phạm đã bị bắt và đưa ra trước ánh sáng!
Hiện tại gần như tất cả phóng viên thuộc các đài truyền hình trong nước đã tập trung tại đây ngay sau khi nhận được tin tức. Tất cả chúng ta đều đang chờ đợi khoảnh khắc đội trưởng Lư đưa nghi phạm ra!…..
……
Quý vị khán giả, quý vị khán giả. Kia kìa, ra rồi, ra rồi! Nhìn kìa, người đàn ông cao to đang đi đầu chính là Đại uý Lư, cảnh sát trưởng người Hungary gốc Hoa của chúng ta. Anh ấy đang áp giải nghi phạm ra khỏi khu dân cư! Phía sau anh ta là các đội viên trong nhóm, bọn họ cũng đang áp giải đồng bọn của nghi phạm….”
Nữ phóng viên đưa tin ngay lập tức hét lên vô cùng phấn khích khi nhìn thấy anh bước ra khỏi hành lang. Đồng thời, camera cũng zoom cận cảnh vô cùng rõ nét về đội trưởng đội đặc nhiệm Lư Hyde điển trai này.
Khi Ngô Đan nghe phóng viên nhắc đến tên Lư Hyde, cô nhìn chăm chú vào màn hình TV. Mãi cho đến khi trong ống kính xuất hiện hình ảnh của anh, cô không khỏi phì cười.
Trong ống kính, anh vừa bước ra khỏi khu dân cư đã nhìn thấy vô vàn phóng viên, khi đèn flash của máy ảnh đột nhiên loé lên, hàng chân mày của anh bỗng chốc chau lại, mặt cũng gần như bị kéo dài xuống. Cái nhìn đó giống hệt cái vẻ lo lắng khi không tìm thấy chiếc cà vạt mà mình đã cất đi. Người ta chỉ thấy anh dùng tay để chặn lại những tia sáng từ “súng dài và cả pháo ngắn”, túm lấy nghi phạm rồi đi thẳng một mạch về phía xe cảnh sát mà không dừng lại, đồng thời không chút kiên nhẫn mà đẩy hết mọi micro của phóng viên đưa tới.
“Đội trưởng Lư, đội trưởng Lư. Anh nghĩ gì về hành động bắt giữ lần này? Anh có thể tiết lộ một số chi tiết về việc bắt giữ vừa rồi không? Làm thế nào mà anh có thể tra ra được thông tin ẩn náu của họ? Anh có thể cho một lượng lớn người xem biết một số thông tin nội bộ?”
“Đội trưởng Lư, anh đã dùng thời gian ngắn như vậy để bắt giữ nghi phạm số 1 trong vụ án lừa đảo chấn động cả nước này. Gần như là trút giận thay cho những người bị lừa. Anh có ý kiến gì về việc này không? Anh có thể chia sẻ những suy nghĩ ấy với các quý thính giả của đài chúng tôi không?”
“Đội trưởng Lư, lầm này anh đã lập được công lớn, liệu bên bộ phận Cảnh sát trưởng Budapest có ý định tăng chức cho anh không? Nếu Thủ tướng muốn gặp anh, anh sẽ cảm thấy như thế nào và sẽ nói gì với ông ấy?”
“……”
Chỉ trong một đêm đã được người dân cả nước xem mình là anh hùng, dường như Lư Hyde có phần không thích nghi cho lắm. Anh không phớt lờ hết những câu hỏi nhàm chán của phóng viên, chỉ đáp trả một câu: “Không thể trả lời!”, ngay sau đó chỉ huy các đội viên khác áp giải các nghi phạm lên xe cảnh sát. Anh cũng nhanh chóng lên xe cùng với mọi người tựa như đã được huấn luyện vô cùng bài bản. Lư Hyde chẳng quan tâm liệu rằng đó có phải là nhà đài lớn hay nhỏ gì không. Chiếc xe phóng đi nhanh như chớp, bỏ lại những phóng viên đang chạy đuổi theo sau.
Cảnh dứt khoát trên màn hình TV khiến cho vô số người xem ngỡ ngàng. Tương tự như vậy, nữ phóng viên kích động ban nãy thông báo cho mọi người bằng giọng đầy vẻ tiếc nuối rằng phần tin tức đặc biệt đã kết thúc. Ngô Đan cũng không khỏi thở dài một hơi: Làm cảnh sát trưởng áp lực thật đấy. Vẻ mặt mệt mỏi cùng với những hàng râu quai nón do mấy ngày trời không cạo kia, ắt hẳn là anh đã kiệt sức lắm rồi!
Đối với một vụ án lớn, suýt chút nữa đã khiến cho Thủ tướng của một quốc gia kinh hãi này. Cô chỉ e là anh đã dùng hết tâm huyết để thực hiện nhiệm vụ, vì so với những vụ án trước mà cô từng thấy anh xử lý qua thì thật đúng chẳng là gì cả! Anh vẫn cứ luôn nói mình không phải là một cảnh sát tốt. Tham ô, nhận hối lộ, lấy tiền hoa hồng. Tất cả mọi thứ, anh đều đã từng làm qua. Nhưng ít nhất là bây giờ, cô có thể cảm nhận được rằng, anh bỏ hết giấc ngủ của bản thân chỉ để có thể theo dõi và bắt giữ tội phạm cho kịp thời, thì đúng là không thể tin được. Nói cho cùng, anh cũng gần như là một anh chàng cảnh sát tận tâm, nhưng lại có một đạo đức nghề nghiệp kém.
Qua bản tin, trong mắt của anh tràn đầy tơ máu, vành mắt thâm quầng trông chẳng khác gì gấu trúc. Đôi gò má cũng đã trở nên thon gọn hơn, càng khiến cho đôi mắt thêm phần sắc sảo. Đằng sau vinh dự to lớn đó, là kết quả của vô số nỗ lực và cả áp lực!
Mấy ngày này, e là anh sẽ không về nhà được. Bởi vì sau khi về nước, chắc hẳn sẽ phải đối mặt với vô số bó hoa tươi, vinh dự và tiếng vỗ tay. Có lẽ anh sẽ đắm chìm giữa những tiếng hò reo trong khoảnh khắc đỉnh cao huy hoàng nhất cuộc đời và trải qua một mùa lễ Giáng Sinh thật khó quên! Nói không chừng đến lúc đó sẽ chẳng khác gì những điều phóng viên suy đoán, ngay cả Thủ tướng cũng đến đón ấy chứ!
Ngô Đan ôm cái gối trên ghế sofa vào ngực, từ tận trong đáy lòng cũng cảm thấy mừng thay cho anh. Cô cảm thấy tự hào vô cùng. Dù rằng anh không phải là người Trung Quốc theo nghĩa đen, nhưng suy cho cùng thì cả hai cũng đều có chung một dòng máu dân tộc chảy bên trong người. Có khá ít người Hoa ở nước ngoài nhận được các thành tựu đặc biệt. Bởi thế nên khi nhìn thấy đồng bào của mình nhận được thành tựu cao như thế, mang lại niềm vinh dự cho người dân Trung Quốc, sao cô lại có thể không vui được cơ chứ!
Lư Hyde, anh thật tuyệt vời!
Chín giờ tối, Ngô Đan tắm rửa xong. Cô tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại một phần ánh sáng nhỏ nhoi trong phòng ngủ. Ngô Đan ngồi trên giường đọc sách. Cuốn sách vô cùng thú vị, thời gian lặng lẽ trôi đi, mãi cho đến khi cô đọc đến đoạn căng thẳng, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng động.
Ngô Đan giật mình, trái tim cũng vì thế mà nhảy dựng hết cả lên. Sao muộn vậy rồi, còn ai đến nữa vậy? Chẳng lẽ là trộm sao? Bình thường toà nhà này an toàn lắm mà. Bọn trộm ở gần đây, ít nhiều cũng biết toà nhà này thuộc quyền sở hữu của bên sở cảnh sát, chắc chắn sẽ không muốn tự tìm xui xẻo đến cho bản thân mình đâu. Thế nhưng, âm thanh của khoá cửa khi nãy là sao vậy nhỉ?
Cô không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng mặc thêm quần áo, đi giày vào. Ngô Đan khẽ đi ra nhà bếp, cầm xẻng nấu ăn trên tay để làm vũ khí tự vệ, rồi trốn sau cánh cửa để nghe tiếng động. Nhìn đôi giày dưới khe cửa lớn, cô có thể đoán rằng người này là đàn ông. Thật sự là trộm sao? Cô cầm chặt chiếc xẻng nấu ăn trên tay, lo lắng đến toát hết cả mồ hôi.
Vì vậy, khoảnh khắc cánh cửa phát ra một tiếng ‘cạch’, trái tim cô dường như chỉ muốn nhảy hẳn ra khỏi cổ họng! Khi người đàn ông bước vào cửa, định xoay người chạm vào thứ gì đó, cô đã lập tức nhảy ra từ phía sau cánh cửa, hét lớn rồi liên tục đánh vào lưng người kia.
Người đàn ông phản ứng lại cực nhanh, gần như trước khi cô sắp cầm lấy cái xẻng đập vào lưng mình, anh đã nhanh như cắt bật đèn cho phòng khách sáng lên. Anh dùng một tay giật cái xẻng ra khỏi tay Ngô Đan, tay còn lại giữ chặt lấy cô. Một loạt động tác đó chỉ bị anh làm trong nháy mắt, không một chút do dự nào, hệt như một chuyên gia.
“Á!!! Cứu…. Ơ? Sao anh lại ở đây?” Khi bị người kia giữ chặt lấy, Ngô Đan không khỏi hoảng hốt. Cô cứ tưởng bản thân sắp phải mất mạng dưới tay kẻ trộm, vừa định hét lên cầu cứu, vô tình nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dưới ánh đèn sáng. Cô quên mất mình đang bị anh còng tay lại như tội phạm, ngơ ngác nhìn hàng chân mày rậm như mình đã nhìn thấy trên TV.
“Em đang làm gì vậy? Tại sao lại tắt hết đèn đi thế? Làm tôi tưởng là không có ai ở nhà! …. Cơ mà, khi không tại sao em lại tấn công tôi từ phía sau làm gì?….Em có biết là làm thế nguy hiểm lắm không? Sau này em đừng nhảy từ phía sau lên như vậy, kẻo lại dây vào những rắc rối không đáng có. Ban nãy lỡ như tôi không nghe thấy giọng của em, e là tôi sẽ ra tay rất là nặng đấy!” Lư Hyde liếc nhìn cái xẻng dưới sàn, hàng chân mày cau lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chăm chú, nóng giận lên tiếng.
“À, tôi ở nhà có một mình thôi nên không cần bật nhiều đèn thế để làm gì!…..Khi nãy do nghe thấy tiếng người mở cửa, còn tưởng là có trộm lẻn vào! Thế nên tôi mới dùng cái đấy để tự vệ!….Cơ mà, sao anh về sớm thế? Hôm nay lúc TV đưa tin anh bắt được tội phạm, cả nước đều chấn động luôn đó. Chẳng phải đồn cảnh sát có tổ chức tiệc ăn mừng sao?”
“Trách nhiệm của tôi chỉ là bắt người, chứ không phải tên hề mua vui cho mọi người. Những chuyện rầm rộ kia thì giao hết cho cấp trên xử lý, tôi….không có hứng thú!” Giọng nói của Lư Hyde có phần khàn đặc, nghe như là anh đang mệt mỏi quá độ. Anh buông Ngô Đan ra, dùng ánh mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Đôi mắt kia dường như bị dính một thứ gì đó, không tiếp tục di chuyển nữa.
Ngô Đan nhìn theo hướng mắt anh, bỗng nhiên nhận ra gì đó, khuôn mặt chợt ửng đỏ. Hoá ra chiếc áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ mà cô mặc đã bị rơi xuống đất do vụ xô xát vừa nãy của hai người. Giờ đây trên người cô chỉ còn một lớp đầm ngủ mỏng manh, cúc áo vừa rồi bị anh nắm chặt rồi buông lỏng, làm lộ ra bộ ngực trần bên trong bởi vì mới tắm ra nên không mặc nội y. Gần hơn phân nửa bộ ngực tròn trịa cứ như vậy mà lộ hẳn ra trước mắt anh.
“Ối, cúc áo của tôi!” Cô khẽ cất tiếng, cố gắng dùng tay giữ lại những chiếc cúc bị hỏng.
Môi cô vừa cử động thì đã bột đôi môi nóng bỏng ngậm lấy thật sâu, mút chặt, đôi lúc còn cắn nhẹ vài cái. Cô còn chưa kịp giãy giụa gì, cả cơ thể đã bị anh ôm chầm lấy. Hai bàn tay to lớn của Lư Hyde háo hức cởi bộ đồ ngủ mỏng manh của cô ra, hai cái bánh bao mềm mại đong đưa hiện rõ ra trước mặt anh mà không có bất kỳ sự che chắn nào.
Lư Hyde cảm thấy bản thân như bị đốt cháy. Anh nghiêng đầu lại gần, ngửi mùi thơm tươi mát toả ra từ giữa bầu ngực của cô. Thứ mùi hương tươi mát này càng khiến cho lòng anh thêm phần rối bời, không sao kiềm chế được. Anh nhanh chóng xé bỏ lớp quần áo, làm lộ ra bộ ngực rắn chắc của mình. Kế đến anh ôm chầm lấy Ngô Đan, đè cô lên tường, hành động này khiến cho hai luồng mềm mại của cô cọ sát lên khuôn ngực rắn chắc của mình. Mãi cho đến khi anh nghe thấy tiếng rên rỉ vì không chịu nổi của cô, trong lòng mới dâng lên một cảm giác thành tựu xen lẫn đâu đó là khoái cảm chinh phục không nói thành lời.
Lư Hyde thở hổn hển, anh dùng tay vuốt ve từng tấc da mỏng manh của cô. Trong đầu anh tràn ngập ý muốn chiếm hết toàn bộ cơ thể của Ngô Đan. Càng xa cô lâu, hình ảnh về cô lại càng hiện rõ trong tâm trí của anh. Lư Hyde vẫn luôn nhớ rất rõ về ngày hôm đó, hình ảnh cô nằm bên dưới cơ thể anh mà rên rỉ như thế nào.
Nhất là vào mấy ngày phải xử lý vụ án này, dáng vẻ của cô hiện lên trong đầu anh vô cùng rõ ràng. Lư Hyde nhớ cô đến mức chỉ muốn bắt tên khốn kia càng sớm càng tốt, để anh có thể nhanh chóng về nhà gặp cô mà thôi! Anh muốn làm người phụ nữ này, cực kì muốn! Có những hôm vì áp lực đến từ vụ án quá lớn, nhiều lần khiến cho anh gần như đuối sức. Tuy áp lực là thế nhưng anh vẫn không quên nhớ đến cô, thậm chí nhớ đến mức cả người không chỉ nóng ran mà còn đau nhức!
Mỗi khi ham muốn của anh không được giải tỏa, nó sự tự động chuyển sang thành loại tính tình nóng nảy và động lực đến vô tận. Anh cần phải có gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, bởi thế nên anh mới ngày đêm tìm kiếm manh mối, tư liệu và các thông tin có liên quan đến vụ án. Đồng đội thì cho rằng đội trưởng của mình vì chịu quá nhiều áp lực từ cấp trên nên mới cố gắng tìm kiếm manh mối nhanh nhất có thể. Nhưng họ lại không biết được mục đích của việc làm lần này, tất cả chỉ là vì tâm tư của anh mà thôi.
Do đó, khi đưa các phạm nhân trở về Hungary xong, anh nhanh chóng biến mất khỏi trong sự reo hò chúc mừng của mọi người để trở về nơi chốn mà có người anh vẫn luôn nghĩ đến bấy lâu. Lư Hyde muốn nói cho cô biết hết mọi suy nghĩ của bản thân, anh muốn cô, anh muốn cô trở thành bạn gái của anh!
Ngô Đan không biết được rằng, anh đã muốn nói ra những lời này biết bao nhiêu lần mỗi khi nhìn thấy căn nhà của mình được cô trang trí đầy ấm cũng hơn. Thậm chí không biết là đã bao nhiêu lần, Lư Hyde say mê ngắm nhìn cô đừng làm bữa sáng cho mình, hay giặt quần áo của anh trong bồn rửa. Khoảnh khắc đó, anh thật sự chỉ muốn lao đến ôm chặt cô vào lòng, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy và chiếm hữu lấy cô!
Ngay lúc này đây, Lư Hyde không muốn đè nén hay chôn vùi ham muốn cuồng nhiệt của bản thân mình với Ngô Đan thêm phút giây nào nữa. Nói tóm lại, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh mình! Chỉ đơn giản vậy thôi!
“Á….anh…anh sao vậy! Anh đang làm gì vậy….á!” Bộ ngực của Ngô Đan bị đôi bàn tay nóng rực của anh nắm chặt lấy, như thể trái tim đang bị anh đâm vào, hơi thở trở nên dồn dập hơn, gấp gáp đến mức như muốn ngừng thở. Cô không quen với cách thể hiện tình yêu mãnh liệt như vậy. Ngô Đan yếu ớt đặt tay lên phía trước lồng ngực Lư Hyde, nghe thấy giọng anh thì thầm theo từng nhịp thở.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ký Ức Độc Quyền
2. Lương Ngôn Tả Ý
3. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
4. Cũng Chỉ Là Hạt Bụi
=====================================
“Tôi muốn em, tôi muốn em!… Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!” Lư Hyde dùng sức kéo cơ thể mềm mại của người phụ nữ trước mặt về phía thân thể đầy sự ham muốn điên cuồng và mãnh liệt vẫn luôn ẩn sâu trong tim mình. Màn đêm tối đã trở thành chất xúc tác vô cùng tốt cho những người yêu nhau thể hiện hết tình cảm của bản thân. Những giọt mồ hôi cuồng nhiệt xen lẫn trong từng động tác cọ sát của cả hai, bên cạnh đó còn có cả những tiếng rên rỉ theo từng đợt khiến cho bản dạ khúc càng thêm phần mờ ám trong đêm tối này. Tiếng kêu hòa vào màn đêm, phiêu dãng trong không gian ngập tràn hơi thở Giáng sinh này….
Ngay tại khoảnh khắc hai người chuẩn bị chìm trong bể tình, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông đồng hồ treo trên tường tự động điểm 12 giờ ngụ ý thông báo là đã qua ngày. Tiếng chuông vang dội tựa như một lời cảnh tỉnh đã phá vỡ bùa mê giữa cả hai người, đánh thức họ khỏi sự đê mê.
Lư Hyde có cảm giác dường như là có ai đó bất ngờ dội thẳng một gáo nước lạnh lên đầu mình, khiến cho cả tâm trí điên cuồng khi nãy của anh dần tỉnh táo lại. Anh dừng động tác, nhắm mắt rồi thả người nằm hẳn lên cô gái bé nhỏ trước mặt. Ngô Đan nằm dưới cơ thể anh cũng đang không ngừng thở hổn hển, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh sau trận cuồng nhiệt khi nãy. Đúng vậy, quá nhanh. Mọi thứ đến quá nhanh, mà cũng thật dồn dập! Anh cần phải bình tĩnh, bình tĩnh lại mới được!
Anh nuốt khan, lúc mở mắt ra thì lại nhìn thấy Ngô Đan đang đứng trước mặt anh trong bộ quần áo xộc xệch. Gò má của cô đỏ bừng tựa như đang chảy máu. Trên mặt và ngay sống cổ đầy rẫy những vết hôn mà anh đánh dấu lại, ngay cả bầu ngực của cô mềm mại đến mức chỉ toàn là những vết bầm tím do bị anh véo mạnh. Trong mắt cô được phủ một một tầng sương như được tạo ra bởi sự đê mê khi nãy, khóe mắt ươn ướt, cùng với vẻ mặt đau khổ đầy đáng thương.
Cô không giống như những người phụ nữ mà anh đã từng gặp qua trước đây, cũng chẳng phải là kiểu phụ nữ có thể khiến anh dùng để bộc lộ hết mọi ham muốn thể xác. Cô đơn giản và sạch sẽ, xứng đáng được anh đối xử tốt hơn thế! Nghĩ đến đây, anh hít một hơi thật sâu. Tay kéo cổ áo trên bộ đồ ngủ đang bị mở ra của cô lên, nhẹ nhàng lại cài từng cúc áo, khéo léo che đi cảnh xuân mê hoặc lòng người kia.
“Sao em lại thức khuya thế, lại còn mặc đồ ngủ mỏng như vậy chạy ra ngoài làm gì? Em không sợ ốm à? Du học sinh không có bảo hiểm y tế đâu, em biết chưa? Nếu em ốm thật, tôi sẽ đuổi em ra ngoài đấy! Về phòng ngủ đi!” Không thoả mãn được dục vọng khiến cho giọng điệu của anh thêm vài phần khó chịu. Lư Hyde cáu kỉnh, nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài việc khiển trách Ngô Đan bằng những lời thô lỗ. Anh đẩy người cô vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, hệt như muốn hoàn toàn cô lập bản thân cùng với ý nghĩ đột nhập để chiếm hữu cô.
“Chết tiệt.” Bên dưới người đau nhức khiến anh thấp giọng chửi rủa. Sau đó Lư Hyde nhanh chóng cởi quần áo rồi lao thẳng vào phòng tắm, vặn vòi, dùng nước lạnh như băng để trấn áp hoàn toàn những ham muốn trong người mình.
Tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm khiến cho Ngô Đan đang bị nhốt trong phòng ngủ lập tức hiểu ra mình đã làm gì. Mặt cô trở nên nóng bừng, không khỏi kêu lên một tiếng nhỏ, vội vã lấy tay che đi. Quần áo trên người đã được anh cài cúc lại gọn gàng, khó có thể nhận ra được rằng cả hai đã trải qua một màn cọ sát cuồng nhiệt. Vừa rồi, cả hai gần như sắp tiến thêm một bước nữa….Ôi trời, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột với Ngô Đan. Nó đến quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô hoảng hốt!
Cũng may là anh dừng lại, có lẽ anh cũng nhận ra được điều đó. Cái cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được xuất hiện giữa cả hai người họ, e là cả cô và anh đều cần phải bình tĩnh lại. Vừa nãy dường như cô cảm thấy lồng ngực mình hơi nhói đau, khi đó anh xoa bóp khá mạnh, ấy thế mà lại truyền đến cho cô một thứ cảm giác khó có thể diễn tả lại thành lời, và cả lời nói của anh khi đó nữa. Nhưng lúc ấy ngoài nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh ra thì cô chẳng còn có thể nghe được gì nữa cả.
Rốt cuộc là anh đã nói gì thế nhỉ? Ngô Đan bước đến cạnh giường, cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng cô chợt nhận ra đầu óc mình hỗn loạn đến mức chẳng nhớ được gì. Nhìn màn đêm bao phủ bên ngoài cửa sổ, cô vuốt ve cánh tay, hít một hơi thật dài, tự nhủ, quên đi, đợi đến mai rồi hẵng nói tiếp. Có lẽ vì là ban đêm nên dễ khiến con người ta mất đi phương hướng. Ngày mai, cô sẽ tự đến hỏi anh về chuyện ở chung vậy!
Chẳng phải Scarlett cũng từng nói, ngày mai sẽ là một ngày mới sao! Ngày mai chắc chắn sẽ có được cách giải quyết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...