Tiết tử
Hà Lan Thế kỷ hai mươi mốt
Hồi tưởng lại, tất cả những câu chuyện này dường như được bắt đầu vào một buổi sáng sớm tinh mơ hôm ấy.
Mùa hè năm nay, cũng giống như mùa hè năm trước, Dư Khiết Nhi đều sẽ tự sắp xếp cho mình một chuyến du lịch đến Hà Lan. Dì của cô gả cho một thương nhân hoa kiều quốc tịch Hà Lan và định cư luôn ở đó.
Cô là người có dòng máu Đài Loan chính thống Khiết Nhi là tên tiếng Trung của cô, nên cô lấy danh tự tiếng Anh cũng gần như thế.
Trong lúc rãnh rỗi, cô cũng sẽ ở ruộng hoa để hỗ trợ, nhìn cả ruộng hoa trồng đầy những đóa Uất Kim Hương (tulip), thả lỏng tâm tình.
Ngày đó, cô đứng dưới một đám hoa uất kim hương màu đen có tên là “Dạ Hậu”, cầm máy chụp ảnh bắt đầu chụp lại những nét xinh đẹp kiều diễm của sắc hoa.
"Thưa tiểu thư, tôi có thể dùng chiếc đồng hồ cổ này để đổi lấy đóa Uất Kim Hương màu đen đó của cô không?”
Đột nhiên, một chàng trai trẻ tuổi, trên người mặc một y phục cổ đại, quần áo cũ nát, trên đầu còn đội chiếc mũ trùm đầu chạy đến ruộng hoa nói chuyện với cô, hơn nữa còn dùng là giọng Anh rất nặng.
Khiết Nhi giật mình một cái, nhìn chiếc đồng hồ cổ trên tay anh ta, lập tức hốt hoảng cự tuyệt. “Tôi có thể tặng đóa hoa này cho anh, anh không cần đưa gì cho tôi đâu.” Mặc kệ nói thế nào, một đóa uất kim hương làm sao đáng giá bằng một chiếc đồng hồ cổ thuần bạc trắng, rất khoa trương!
Nhưng ánh mắt chàng trai trẻ tuổi kia khi nhìn đóa uất kim hương màu đen đó tràn đầy kinh diễm, phảng phất như được nhìn thấy bảo tàng quý giá nhất trên thế giới, hoặc giống như nhìn thấy cả một rương vàng to đang chiếu lấp lánh trước mặt...
“Chiếc đồng hồ cổ này là do cha tôi để lại cho tôi, tôi đã mang theo nó để du hành xuyên thời gian rất nhiều lần, tôi đã quyết định ở lại chỗ này, không về nữa...”
Sau đó chàng trai trẻ kia còn nói hàng loạt những từ ngữ mà cô không thể tưởng tượng nổi
Khiết Nhi nghe đến choáng váng, quay đầu nhìn sang gian phòng bên cạnh, dì và dượng của cô vẫn còn đang ngủ trưa, nếu rủi mà cô bị chàng trai xa lạ này làm gì, có lẽ sẽ..
"A!" Một xúc cảm lạnh như băng đột nhiên rơi vào long bàn tay của cô, Khiết Nhi hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, phát hiện chàng trai trẻ kia đã mạnh mẽ đem đồng hồ cổ đưa cho cô.
"Cho cô, tôi không cần nó." Chàng trai trẻ vừa nói, vừa tự mình động thủ hái một đóa Dạ Hậu.
"Tiên sinh, tôi không thể nhận được. Hoa đó nếu anh thishc thì cứ hái.” Chỉ cần đừng làm cô bị thương là được.
“Loại uất kim hương đen này, nếu mang về không biết đổi được bao nhiêu vàng đây!” Anh chàng trẻ tuổi kia vừa ngửi hoa vừa bắt đầu thì thầm."Nhưng nơi này lại tốt hơn thế kỉ 19 rất nhiều..."
Ách? Hắn đang nói cái gì? Trời ạ, cô đã gặp phải người bị bệnh tâm thần sao?
Khiết Nhi run lên, hai chân chậm rãi lui dần về phía sau, chuẩn bị sẵn sang sẽ bỏ chạy như điên.
"Tiểu thư, cô biết không? Ở thời không từ nơi tôi đến, có biết bao người sẽ điên cuồng bởi vì đóa uất kim hương kì lạ này, nếu bị công tước Charlemagne nhìn thấy đóa hoa này, cho dù cô muốn ông ta quỳ xuống cầu hôn với cô, ông ta cũng nhất định nguyện ý."
Ách, công tước Charlemagne? Đó là cái gì thế? Chàng trai trẻ thần kinh không bình thường này dường như rất kính sợ nhân vật mà anh ta tự đặt ra.
Trên thái dương của Khiết Nhi điên cuồng đổ mồ hôi, khong ngừng lui về phía sau, hồn nhiên quên mất trên tay cô vẫn còn đang cầm chiếc đồng hồ cổ thuần bạc trắng của chàng trai kia trên tay, xoay người một cái, nhấc chân chạy.
"Dì ơi ── a!" Cô vấp chân một cái, ngã nhào vào trong biển hoa uất kim hương có tên là "Gương mặt của thiên sứ” những đóa hoa màu nhạt đã bao phủ toàn bộ tầm mắt của cô.
Phút chốc, chiếc đồng hồ cổ bằng bạc cô đang nắm chặt ở trong lòng bàn tay bắt đầu tỏa ra luồng hơi nóng, sau đó là một luồng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.
Khiết Nhi ngẩng đầu, cứ ngỡ là ánh mặt trời nóng rát trên đỉnh đầu, nên ôm đầu chật vật ngồi dậy khỏi biển hoa
"Nha ──" Luồng ánh sáng mạnh mẽ kia càng ngày càng lớn, giống như một con mãnh thú to lớn đem cô cắn nuốt, cô giơ cánh tay lên ngăn cản, nghe thấy tiếng thét chói tai của chính cô đang bị cuồng phong thổi tan.
Phảng phất chỉ là một phần ngàn giây, cô gái một khắc trước còn nằm ở trong biển hoa, hoàn toàn biến mất.
Kim đồng hồ thúc đẩy số mệnh đang chuyển dần về một khoảng thời không khác…..
************************************
Luân Đôn, Anh quốc, thế kỷ mười chín, thời đại Victoria.
Khu phố Warren Street là một khu phố cực kì hỗn tạp, nơi các quán rượu cùng khách sạn mọc như rừng, là địa phương ghé chân của các quý tộc, nhân tài và là nơi các giai cấp tư bản cùng tầng lớp lao động sẽ đi qua.
Con hẻm đằng sau quán rượu là nơi các nhà chứa ẩn mình, có vài người vạm vỡ khoanh tay trước ngực đang ngồi hoặc đứng canh chừng ở bên cửa, trong tay còn cầm cốc bia, trò chuyện những đề tài khó nghe dơ bẩn.
Đột nhiên, có một thân hình nhỏ xinh, tựa như một cô gái Đông Phương kiều mỵ, theo kiến trúc nổi lên ở lầu 3 cửa sổ, chậm rãi đi vòng qua bên kia, xác nhận bên dưới không có người trông coi, mới thuận dọc theo một đường chậm rãi trượt xuống.
Hai chân vừa đặt xuống đất, Khiết nhi đem cái lưng mướt mồ hôi dựa vào tường, ngẩng cao khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn thở ra một làn khỏi trắng. Bây giờ ở Luân Đôn là mùa đông, cô mặc trên người bộ váy xòe thiên nga bằng nhung, cổ áo chữ U để lộ ra ngoài một mảnh da thịt trắng như tuyết được khẽ che bằng ren trắng, cổ tay áo được may trên hẹp, dưới rộng, cũng là tầng tầng lớp lớp ren, trên váy còn thêu những hoa văn tinh xảo.
Lạy Chúa, trông cô thoạt nhìn giống như con búp bê mặc đồ thời Victoria, điều khác biệt duy nhất là tóc của cô mềm mại, đen mượt như tơ lụa và đôi mắt đen láy như màn đêm, cô chính là gốc người phương Đông.
Thật là đáng giận! Cho đến bậy giờ, cô vẫn không hiểu nổi tại sao đang yên đang lành ở nhà dì lại xuyên qua đến thế giới kỳ quái này, giống như gặp phải ma thuật vậy.
Khi cô xuyên qua với chiếc quần bò cùng áo croptop, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm như quái vật ngoài hành tinh vậy. Lúc đó cô cũng vội vàng tìm người để tìm hiểu rõ nguyên do, nhưng ai ngờ lại chạm phải và bị ma cô để mắt đến, đưa vào nhà chứa.
Vừa nghĩ đến tên ma cô ti tiện lừa cô vào nhà chứa, Khiết nhi tức giận đến nổi hai hốc mắt đều đỏ,bàn tay xiết chặt kiềm chế cảm xúc tuôn trào nắm lấy làn váy bằng nhung thiên nga, còn ngực thì phâp phồng thề hiện sự tức giận của cô.
"Khốn kiếp! Con nhóc Trung Quốc kia chạy trốn đâu rồi?” Tiếng ông chủ nhà chứa từ trong nhà truyền ra làm bay đi sự tức giận của Khiết nhi, thay vào đó là sự sợ hãi.
Cả người cô đều chấn động, hoảng sợ nhìn chung quanh. Những người đàn ông lực lưỡng trong coi ngoài cửa nghe tiếng rống liền chạy vào trong. Thừa cơ hội, cô lâp tức lao ra từ bức tường đang ẩn nấp chạy về phía trước.
Luân Đôn vào đông nhiều sương, sương mù bao phủ quanh cô, giống như trong lòng cô hiện tại tràn ngâp sự sợ hãi, không biết nên đi về đâu.
Mờ mịt chạy về phía trước, trong hoảng hốt, tóc cô bay tán loạn, giống như dải lụa đen bay trong sương mù, chạm phải một dôi mắt màu xạnh lam đang thưởng thức cảnh quan Luân Đôn xuyên qua khung cửa sổ nhỏ.
“Cô ta kìa! Mau đuổi theo!” Ông chủ nhà chứa cùng người đàn ông vạm vỡ là người bản xứ nên không bị ảnh hưởng bởi sương mù, trong chốc lát đã đuổi kịp Khiết nhi.
"Đáng giận! Đáng chết! Khốn kiếp!" Khiết nhi vừa kinh hoảng vừa nóng nảy mắng.
Cô nên làm sao đây? Nơi này hẳn là Luân Đôn mà cô quen thuộc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cô thực sự sắp bị tất cả làm cho điên loạn rồi.
Sương mù quá dày đặc, cảnh vật ở phía trước một mảnh mông lung, hơn nữa ở phía sau tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần, cô càng hoảng hốt, mất hết hồn vía, không để ý liền đụng phải một chiếc xe ngựa.
"Nha!" Hai tay cô chống đỡ cửa xe, quay đầu lại xem phía sau có người đuổi theo không.
"Cô ta đang ở phía trước!" Tiếng ông chủ nhà chứa gầm gừ xuyên qua màn sương mù lọt vào trong tai Khiết nhi khiến cô kinh sợ nhảy dựng lên.
"Mở cửa! Cho tôi vào đi!" Cô vỗ cửa xe, cánh cửa sổ nhỏ bị sương mù bao phủ, nên không thể thấy rõ hình dáng người ngồi ở bên trong. Nhưng giờ phút này, cho dù bên trong cánh cửa kia là một con mãnh thú, thì cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Xa phu của chiếc xe ngựa đang đứng nói chuyện cùng người bán hang rong nên không phát hiện bên ngoài xe ngựa, có một cô gái người Đông Phương đang quấy rầy chủ nhân nhà mình.
"Van cầu ngài ──" Mặc kệ tất cả, Khiết nhi không đợi chủ nhân đang ngồi trong xe ngựa đáp lại, liền đẩy cửa ra chui vào.
Khi vừa lên xe, cô liền vội vàng, hoang mang đầy rối loạn đóng kỹ cửa, khóa chặt lại. Xuyên qua màn sương mù ngoài ô cửa sổ nhỏ, cô thấy khuôn mặt dữ tợn của ông chủ nhà chứa đang tới gần xe ngựa. Trong lòng cả kinh, cô vội rụt người lại, quay mặt về phía sau.
Không nghĩ tới sau khi quay người lại, cô lại va phải bộ ngực rắn chắc. Một hơi thở đầy nam tính bay vào chóp mũi làm cô căng thẳng, hô hấp như ngừng lại.
“Mới đây nhà Hoult vừa cho ra một công tước phu nhân người phương Đông, nên bây giờ ở Warren Street này bây giờ nó đã trở thành trào lưu thịnh hành dùng gái điếm Phương Đông chào mừng khách ư?”
Tiếng nói thuần hậu, hơi khàn khàn, mang chút hài hước từ đằng sau truyền lại, tựa như lông vũ nhẹ chạm tai cô, làm tim cô đập như trống trận reo hò.
"Tôi không phải là gái điếm mà là bị ma cô lừa bán vào nhà chứa!" Cô xoay người lại, nghênh hướng chủ nhân của chiếc xe ngựa mà lên tiếng, bởi vì sợ nên cơ thể cô run nhè nhẹ.
Sau khi thấy rõ diện mạo người đàn ông kia, thân thể đang run rẩy của cô chẳng những không giảm mà lại tăng thêm.
Ngồi đó là một người đàn ông đẹp trai, tóc vàng, làn da trắng noãn, đôi mắt sâu, và chiếc cằm nhọn, thật hợp với sống mũi cao cùng đôi môi duyên dáng. Nếu như anh ta là con gái, nhất định sẽ là tuyệt thế đại mỹ nhân có một không hai.
Đẹp nhất là đôi mắt kia, so với đôi mắt xanh biếc của biển Aegean, màu lam trong mắt tựa như viên ngọc trai trong suốt bị đóng băng, đẹp nhưng cũng có vẻ lãnh khốc.
Nhìn người đàn ông này, trực giác phái nữ nói cho cô biết, đây là môt người quý phái, tuyệt đối, tuyệt đối không dễ chọc vào.
Trong khi Khiết nhi đang kinh sợ trước dung nhan tuyệt mỹ của người đàn ông này, đôi mắt màu lam của anh ta cũng dường như thể hiện sự suy nghĩ tới cô.
Tuy Simon gặp phụ nữ Đông Phương không nhiều, nhưng cũng không tính là thiếu, xinh đẹp thì chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Thời gian trước, khi ghé qua nhà Lily của gia tộc Hoult, anh ta đã gặp qua một vị có thể gọi là xinh xắn.
Mà người phụ nữ Đông Phương trước mắt này khi chưa biết rõ tình huống đã chui liền vàoxe ngựa của anh ta. Cũng giống như Lily, đều có làn da tinh tế trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn khéo léo như gốm sứ, trông thật tú lệ, trên người mỗi một tấc da tấc thịt đều non mềm như có thể tan chảy ra nước.
Ánh mắt của cô mang vẻ hoảng loạn bất lực, sắc mặt tái nhợt như tuyết, cũng khó trách tại sao lại bị lừa vào nhà chứa. Dáng vẻ như này của cô ở nơi đó hẳn sẽ là một đóa hoa xinh đẹp bật nhất, tuyệt đối có thể hái ra tiền cho nhà chứa.
Bị ánh mắt sâu thẳm của Simon trói chặt không buông, Khiết nhi cảm thấy kinh sợ, cảm giác run rẩy kỳ dị khó tả xuất hiện trên sống lưng.
Chỉ trong chốc lát, tâm thần của cô hoàn toàn rơi vào trong cặp mắt xanh của anh ta. Toàn thân người đàn ông này tỏa ra một lực hấp dẫn không thể chống cự.
Nguy hiểm, trí mạng, lại đẹp trai làm người khác không thể kìm lòng như anh ta là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô mới gặp qua.
Tim của cô kỳ lạ thay lại đập thình thịch, trong vài giây ngắn ngủi, cô đã lập tức quên đi tình cảnh hiện tại, cũng đã quên đi chính mình từ đâu mà đến, cả người tan ra, bị cuốn vào đôi mắt màu xanh kia.
"Cô nhìn xong chưa?"Simon cất tiếng làm gián đoạn ánh nhìn của cô.Tiếng nói của hắn lãnh đạm trầm thấp, giống nhưtiếng nhạc độc tấu trong đêm tối, có thể động chạm đếnlòng người.
Khiết nhi lúng túng đỏ mặt, vội vàng nhắmchặt hai mắt, trái tim lại không tự chủ đập liên hồi. Ây da! Cô đang suy nghĩ gì thế này? Đang trong tình thế nguy cấp, lại có thể có dư tâm đi nhìn ngắm say mê một người đàn ông xa lạ!
Hây da! Khiết nhi ơi, mày cũng thật là lạc quan đó! Thật xấu hổ, tự dưới đáy lòng cô gào thét.
"Van xin anh hãy giúp tôi!Đừng để cho những người đó bắt tôi trở về."Sau khi suy nghĩ kỹ càng,cô quyết định cầu cứu người đàn ông này.Đôi mắt màu lam của anh ta lạnh lùng đảo qua khi đôi bàn tay nhỏ bé của cô thật tự nhiên đưa ra phía trước, nắm lấyống tay áo màu đen nhung bao phủ xung quanh cánh tay đang buông thỏng xuống của anh.
Nếu bình thường gặp tình huống này, Simon sẽ không nể tình mà mở cửa, đá văng cô gái không có mắt này ra, nhưng...
Mới vừa rồi trong bóng đêm dày đặc, mái tóc đen của cô tung bay để lộ ra dung nhan tú lệ, lọt vào tầm mắt của anh, khiến cho Simon - Một người từ trước đến nay lãnh khốc vô tình đưa raphán đoán khác thường - Quyết định để cô lưu lại ở trên xe ngựa.
"Nếu ta giúp cô, thì ta sẽ được lợi ích gì?"Simon khẽ nhướng hàng mày nhạt. Ngay cả ánh mắt của anh đều bị cô gái thanh lịch duyên dángngười Đông Phương bắt giữ, nhưng anh không bao giờ làm ăn thua lỗ, cũng không phải là một người có tấm lòng lương thiện, càng không bị ràng buộc bởiphụ nữ mà nương tay.
"Tôi..." Khiết nhi ngẩn ra, không nghĩ tới người đàn ông này lại muốn trao đổi điều kiện với cô. Trời ạ, ngay cả địa phương quỷ quái này là đâu cô còn chưa làm rõ được, vật duy nhất trên người...
Nha! Nguy rồi, tất cả những món đồ lúc cô xuyên qua đều để quên trong nhà chứa!
"Như thế nào? Cô đã không có bất kỳ vật gì có thể trao đổi, tại sao ta lại phải giúp cô? Xuống xe đi, tên gia đinh nhà tôi rất nhanh sẽ trở lại." Nhìn Khiết nhi với vẻ mặt ảo não khó xử, Simon ra vẻ muốn mở cửa xe.
Khiết nhi hoảng hốt, bàn tay mềm mại, nhỏ bé lập tức phủ lên mu bàn tay anh, cảm giác như có tia điện giật truyền vào da thịt nhau.
Thân thể hai người đồng thời chấn động, ngực tựa như sóng triều, nhộn nhạo một cảm xúc không thể gọi tên.
"Đừng mở cửa! Nếu anh nguyện ý giúp tôi, tôi có thể trả tiền cho anh."Cảm giác cổ quái khó phân biệt dâng trào,hai gò má đỏ trắng mịn, Khiết nhi khẩn cấp nói ra điều kiện.
Simon cười cười, đôi mắt xanh thẳm toát ra vài phần đùa cợt."Cô có biết ta là ai không? Lúc nhảy lên xe mới vừa rồi, cô không phát hiện ra bảng tên trên cửa xe ư?"
Phóng tầm mắt ra khắp cả Luân Đôn ở thế kỷ mười chín, quý tộc hiển hách giàu có nhất là hai đại gia tộc, theo thứ tự là Charlemagne cùng gia tộc Hoult.
Mà anh, Simon. Charlemagne là người thừa kế gia tộc Charlemagne, là một vị công tước nổi tiếng với ác danh vang dội trong giới thượng lưu. Tính cách âm trầm hung ác, ngoại trừ gia tộc Hoult là kẻ thù truyền kiếp của gia tộc Charlemagne, thì không ai dám trêu chọc anh.
"Tôi không biết anh là ai." Khiết nhi mê muội lắc đầu.
"Simon. Charlemagne, hãy nhớ rõ. Mà ta, cho tới bây giờ không thiếu tiền, ý ta muốn là những điều thú vị, là thứ mà có thể khiến cho ta hứng thú, không phải tiền."
"Tôi có thể cho anh một cái đồng hồ cổ bằng bạc nguyên chất." Nghe được sự giàu có, không thiếu tiền của anh, Khiết nhi thật sự hoảng loạn.
"Ta không có hứng thú." Simon máu lạnh nghĩ, có thể một giây kế tiếp, cô sẽ bật thốt lên suy nghĩ lấy thân thể báo đáp sự giúp đỡ của anh hay không?
"Tôi đây..."
Đang lúc Simon vô hình chờ mong phản ứng tiếp theo của cô thì “cốc, cốc, cốc”, tiếng đập cửa chợt vang lên, làm gián đoạn trò chơi của anh.
Ngực Khiết nhi đập điên cuồng, cô thấy gương mặt đáng ghét của ông chủ nhà chứa hiện lên trên cánh cửa sổ nhỏ.
"Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, thưa công tước."Ông chủ nhà chứa hạ giọng, thái độ thập phần kính sợ.
Công tước? Tim Khiết nhi đập mạnh và loạn nhịp, quay tầm mắt lại, nhìn vào mắt đôi mắt màu lam kia với vẻ khó tin.
Bị lừa vào nhà chứa hai ngày nay, cô đã khiếp sợ khi biết được tình huống của mình - sau hơn trăm lần được xác nhận bởi vô số gái điếm, cuối cùng cô nhận ra mình đã xuyên đến thế kỷ thứ mười chín, thời đại Victoria ở Luân Đôn, điều vớ vẩn này lại là sự thật vô cùng chân thật.
Mà giờ khắc này ở trước mắt cô, lại xuất hiện một vịcông tước tôn quý điển trai...
Thật tốt quá! Nếu anh ta là công tước, nhất định có quyền lực rất lớn.Tuy rằng anh ta thoạt nhìn lãnh khốc, to lớn, nhưng thân tự xưng là một quý tộc có phẩm đức cao thượng, chả lẽ thấy chết mà không cứu sao?
Khiết nhi khó nén kích động nhìn Simon, ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh như kim cương.
"Thưa ngài, chúng tôi đang muốn bắt một đầy tớ gái người Trung Quốc đã chạy trốn khi vừa lên bến tàu. Đêm nay, chúng tôi muốn bán đấu giá đêm đầu tiên của cô ta. Tên đầy tớ gái hạ tiện vừa rồi thừa dịp Paul không chú ý,đã lẻn trốn đi..."
Ông chủ nhà chứa đứng ở bên ngoài xe ngựa, báo cáo đầu đuôi ngọn ngành, khiến Khiết nhi càng nghe càng kinh hãi, cô khẩn trương dùng hai tay ôm ngực, mồ hôi chảy ròng ròng trừng mắt nhìn Simon.
Trời ạ, tại sao ông chủ nhà chứa - Cái tên kiêu ngạo, ác bá, lại dùng giọng điệu cung kính nói chuyện với người này chứ? Sự vui mừng như điên chứa đựng trong đáy mắt Khiết nhi chậm rãi rút đi.
Phảng phất nhìn thấu tâm tư của cô, Simon nghiêng đôi mắt màu lam, liếc nhìn cô một cái." Có lẽ cô cũng biết, khu vực này, bao gồm cả quán rượu cùng nhà chứa đều là tài sản của ta."
Đôi môi tái nhợt của Khiết nhi khẽ nhếch, cô sợ tới mức không cách gì phát ra âm thanh.
Ông trời thật sự đối với cô quá đầy đủ!
Khiết nhi âm thầm giễu cợt bản thân, tức giận đến mức muốn đánh bản thân một trận. Cô thật sự là quá ngu xuẩn! Thật vất vả mới trốn thoát, lại chui đầu vô lưới nhảy vào xe ngựa của tên Ma vương.
Simon mang cô về nhà chứa, dọc theo đường đi,ông chủ nhà chứa cùng tên bảo vệ với hai gã ma cô vạm vỡ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thái độ hèn mọn.
"Anh không phải là công tước sao? Sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này? Buông ra!" Khiết nhi vặn vẹo liền bị anh ta nắm chặt cổ tay,cô lại tự làm đau chính mình.
"Đây cũng chỉ là đầu tư, ta chưa bao giờ hỏi đầy tớ của ta dùng phương thức gì để kinh doanh." Simon lôi kéo cô đi vào đại sảnh nhà chứa, lầu gác trang hoàng cùng không khí vẩn đục khiến người ta choáng váng, đau đầu, buồn nôn, thật không ăn khớp với một thân tôn quý của anh ta.
"Anh sẽ không thật sự tin tưởng vào chuyện ma quỷ của hắn ta chứ? Tôi mới không phải là đầy tớ gái chạy trốn!" Khiết nhi bị quăng trên sô pha, xoa cổ tay ửng đỏ, căm giận bất bình trừng mắt nhìn ông chủ nhà chứa ở phía sau Simon.
Simon cao ngạo hạ mắt liếc nhìn cô rồi mới xoay người liếc về hướng Frank, cũng chính là ông chủ nhà chứa.
"Anh phát hiện ra cô ta ở nơi nào?"Simon hỏi.
"Ngày đó cô ta ở khu chợ Covent Garden với vẻ hốt hoảng, tôi phát hiện, sau đó liền đem cô ta mang về." Frank chột dạ trả lời.
"Anh nói, cô ta chính là người đầy tớ gái chạy trốn từ bến tàu Trung Quốc?"
"Dạ, đúng vậy."
Chuyện là thế này, mấy tháng trước Simon cùng thương đội từ Trung Quốc mang về vài tên nô lệ, kết quả sau khi thuyền thương buôn cập bờ, những tên nô lệ này vừa lên bến tàu liền mượn cơ hội chạy trốn.
Cũng là vì chuyện này, anh ta khéo léo lợi dụng, tự mình đến cửa nhà Worth. Hoult làm khó dễ, giả vờ kiếm chuyện nói Lily, một cô gái Trung Quốc không lai lịch kia chính là một trong những đầy tớ gái chạy trốn, khiến cho nơi ở của Worth một phen long trời lở đất, còn đền một tòa trang viên cùng một con thuyền buôn.
Suy nghĩ đến đây, Simon không tránh được muốn cười chế giễu tênWorth ngu xuẩn kia một tiếng. Phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ để giải tỏa thể xác và tinh thần của đàn ông mà thôi, làm gì đạt đến được trình độ này, thật sự là quá ngu!
Bất quá cũng tốt, bởi vì chuyện này, anh ta ở giữa tìm được lạc thú nhiều đến không đếm được. Thân là con của gia tộc Hoult - kẻ thù truyền kiếp, anh ta thật vui khi thấy Worth gặp phiền toái, làm cho những ngày tháng trong khoảng thời gian đó của tên này qua không quá thoải mái.
Nhưng việc này cũng chỉ để đối phó với Worth, không có nghĩa là những người khác cũng có thể mượn danh nghĩa này, ở trước mặt anh ta, không coi vào đâu làm chuyện ngu xuẩn.
Vì sinh tồn, phụ nữ tự nguyện làm gái điếm tiếp khách cũng không trái pháp luật, nhưng nếu như là ép người lương thiện, đến lúc đó sẽ thật sự náo loạn, xảy ra chuyện, tuyệt đối sẽ rất khó xem.
Đôi mắt sáng màu lam vừa chuyển, Simon ung dung cầm roi ngựa của người chăn ngựa trong tay, suy nghĩ.
"Frank, lúc trước anh đánh bạc thiếu tiền, tới hỏi vay tiền của ta, đã từng nói cái gì?"Khóe miệng Simon cong lên, đôi mắt buông xuống, ngón tay thon dài lướt qua roi ngựa màu đen, gương mặt tuấn tú được chiếu lên bởi ánh đèn mờ mờ, chẳng những không có cảm giác nhu hòa, mà phảng phất một tia tà mị âm trầm.
Con người anh ta tràn ngập cám dỗ trí mạng, lại là một người đàn ông nguy hiểm. Khiết nhi nhìn, cổ họngmảnh khảnh nuốt xuống vài lần, lại một lần nữa ở tận đáy lòng kết luận điều này
Đừng nói là Khiết nhi, ngay cả người đàn ông tên Franknày rõ ràng cũng đang phát run, thịt béo trên mặt rung động, ánh mắt tràn ngập kinh sợ.
"Tôi nói... Thỉnh ngài cho phép tôi tiếp tục kinh doanh nhà chứa, tôi sẽ vì ngài làm cho nó kiếm nhiều bạc hơn."
"Rồi sau đó?" Simon thoáng giương khóe mắt, đôi mắt màu lam âm u lạnh lẽo liếc qua
"Tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không để ngài rước lấy bất cứ phiền phức gì." Tiếng nói của Frank rõ ràng đang run.
"Trên đường tùy tiện đem người khác lừa vào nhà chứa, sự việc đã bại lộ lại còn muốn gạt ta, nói cô ta là đầy tớ gái từ trên thuyền của ta chạy trốn, cái này có tính là gây phiền toái cho ta không?"
Nghe vậy, sắc mặt Frank kinh hãi biến sắc."Công tước đại nhân..."
Hưu! Roi ngựa ở trong không khí vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp màu đen, sau khi Simon ra tay tao nhã vạn phần thu hồi lại, trên mặt Frank đã có vết máu nhìn thật đáng sợ.
"A!" Khiết nhi hai tay che miệng, sống lưng cô lạnh thấu xương, toàn thân như đóng băng.
"Tất cả nô lệ Trung Quốc trốn đi sớm đã bị bắt trở lại, anh coi ta là đứa ngốc sao?" Simon đem roi ngựa trả lại cho người chăn ngựa, ngẩng chiếc cằm thon gầy lên, lạnh lùng liếc Frank ngay cả đau đều không dám mở miệng.
"Tôi rất xin lỗi..." Frank vỗ về hai má không ngừng chảy máu, khom người áy náy nói.
"Anh chỉ cần thả tôi đi, vốn không cần phải đả thương người." Khiết nhi kích động nhảy dựng lên.
"Cô không phải muốn ta giúp cô sao? Sao bây giờ trái lại xin tha cho hắn?" Simon cong môi đùa cợt.
Anh đầu tư sản nghiệp nhiều lắm, quán rượu, câu lạc bộ, nhà chứa dành cho giới thượng lưu hoặc các giai cấp thấp trong xã hội.Nếu anh làm việc không đủ ngoan độc, đâu có thể nào chế ngự được đám thủ hạ long xà hỗn tạp này?
Cô gái Đông Phương này vừa rồi rõ ràng mang một bộ dạng hận chết Frank, nhìn thấy gã ta bị thương liền lại chỉ trích hắn, tâm địa cũng quá mềm yếu rồi.
"Tôi chỉ là muốn anh giúp tôi đào tẩu, không cần anh động thủ đả thương người." Dò xét, liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy máu của Frank, trong lòng Khiết nhi run lên, âm lượng không tự chủ yếu bớt rất nhiều.
"Cô nghĩ rằng ta đang giúp cô lấy lại công đạo sao?" Simon cười sự ngây thơ của cô."Ta chỉ đang dạy dỗ thuộc hạ của ta thôi."
"Vậy tôi có thể rời đi chứ? Chờ sau khi tôi rời đi, anh muốn dạy dỗ ai thì dạy." Nhìn người đàn ông tuấn mỹ lại lãnh khốc này, Khiết nhi cực sợ, thầm nghĩ mau chóng rời xa nơi này.
Đôi mắt màu lam của tên công tước này đối với cô mà nói, ảnh hưởng mãnh liệt cực lớn, không có cách nào hình dung.
Simon cũng đang nhìn chăm chú vào gương mặt tái nhợt của Khiết nhi, có một số suy nghĩ không nên sinh ra ở trong đầu đang xoay tròn.
Nên cho cô ta đi sao? Có lẽ anh nên mạnh mẽ đem cô mang về... Rồi sau đó?
Ý niệm khác thường liên tiếp hiện lên trong đầu, Simon nhíu chặt hàng mi, bản thân cảm thấy mình thật vớ vẩn buồn cười.
Anh cũng không có tâm tư dư thừa đem đặt ở trên thân thể phụ nữ, tối nay là xảy ra chuyện gì? Đơn giản là vì cô có một gương mặt Đông Phương xinh đẹp?
Cẩn thận, chăm chú nhìn khuôn mặt bóng loáng của cô một chút, Simon mặt không chút thay đổi nhắm hai mắt, phân phó Frank: "Đem đồ của cô ấy trả lại, thả cho cô ta đi." Anh quyết định khiến việc này trở thành việc có duyên gặp mặt một lần, để cô gái có sức ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phán đoán của mình rời đi, cách anh càng xa càng tốt.
Frank không dám không nghe theo, tức khắc sai một cô gái điếm lấy vật phẩm tùy thân của cô ra, Khiết nhi mang thần sắc vội vàng đưa tay cầm lấy gói to, cảm giác không yên, bất an xem xét hướng Simon, làm cho ánh mắt quýnh sáng kia chăm chú nhìn cô.
"Cô có thể rời đi."Simon lạnh lùng nói.
Đôi mắt màu lam xinh đẹp kia nhìn lạnh như băng, lại cất giấu một chút cô tịch.
Anh ta là công tước có địa vị cao quý, đâu cần lo lắng điều gì, vậy thì sự cô tịch đó là từ đâu mà đến?
Nha, Khiết nhi, mày điên đủ chưa? Đúng vậy, người đàn ông âm trầm lãnh khốc này đã cứu mày một mạng, nhưng hãy thanh tỉnh một chút! Không được dao động.
Khiết nhi cảnh cáo bản thân, lại nhìn thấy đôi mắt màu lam của anh ta chợt lóe, khuôn mặt tuấn mỹ gợi lên đường cong tà ác thì hô hấp của cô vô hình cứng lại, thất thần tay trợt một cái, cái túi bảo vệ môi trường xuyên qua cùng cô tới đây chợt rơi xuống đất, vài vật dụng trong đó lăn ra.
Ánh mắt lạnh buốt của Simon nhìn xuống tìm tòi, đột nhiên ngớ ra, thân hình cao to yên lặng bất động.
Một đóa hoa với các cánh hoa khép kín, cây uất kim hương màu đen đã khô héo một nửa, cùng một chiếc đồng hồ cổ bằng bạc nằm ở giữa gói đồ.
Khiết nhi nhận thấy được phản ứng kỳ quái của anh, đáy lòng xẹt qua một chút dự cảm tồi tệ, vừa muốn ngồi xổm xuống, đặt bông hoa tu líp cùng chiếc đồng hồ cổ nằm trên cái gói đồ thì một cánh tay cường tráng đưa qua.
Giây kế tiếp, cây uất kim hương màu đen thần bí đẹp lạnh lùng kia, đã nằm ở bên trong bàn tay to, ngón tay thon dài cằm cành hoa, đôi mắt màu lam như băng dừng lại trên màu đen của đóa hoa.
Cô rõ ràng thấy, vẻ lãnh khốc của anh ta khẽ biến. Tim cô đập mạnh, trực giác cho cô biết mình cần né ra nhanh chút, nhưng bởi vì hào quang kinh diễm trong đáy mắt của anh làm cho thân thể của cô hoàn toàn cứng đờ không thể nhúc nhích.
Ánh mắt đó gần như là mê luyến, hòa tan đôi mắt màu lam lạnh như băng. Người đàn ông như anh ta, lại cũng có vẻ mặt như vậy, làm cho cô cho là mình nhìn lầm.
Đó chẳng qua chỉ là một đóa uất kim hương thôi... Nha, chậm đã! Cuối cùng cô đã biết, dùng cái gì sẽ làm cho Simon kinh sợ như thế.
Cho dù sự hiểu biết về lịch sử cô Âu Châu của cô thật nông cạn, nhưng đã từng nghe dì đề cập qua, tại thế kỷ mười sáu, người Âu châu điên cuồng vì cây uất kim hương, hơn nữa người hiện đại không cách nào tưởng tượng ra sự điên cuồng đó!
Lúc ấy, thậm chí có người dùng một thùng vàng trao đổi để có thể trồng ra cây uất kim hương thân củ mang màu đặc biệt, cây uất kim hương trở thành biểu tượng cho một loại thân phận, vô luận là vương công quý tộc hoặc phú thương, mỗi người đều tranh nhau tìm kiếm giống cây uất kim hương đặc biệt này.
Sang thế kỷ mười chín người Âu châu vẫn như cũ, cũng vì cây uất kim hương mà khuynh đảo, nhất là hoàng thất, quý tộc, bọn họ tốn nhiều tiền nuôi người làm vườn, làm cho người làm vườn đào tạo ra cây uất kim hương có các loại hình hoa đặc biệt, màu đặc biệt, hoàn hảo để có thể thể hiện hết danh dự tôn quý của mình trong giới thượng lưu này
Cây uất kim hương không thể nghi ngờ là loài hoa đáng giá nhất, chỉ cần có thể trồng ra một giống độc nhất vô nhị, muốn làm giàu tuyệt đối không phải là mộng.
"Cô từ nơi nào lấy được cây uất kim hương này?" Anh ta thu hồi ánh mắt si mê bởi đóa hoa, giương lên, lấp lánh nhìn cô chăm chú.
"Tôi..." cô vừa mở miệng, mới phát hiện cổ họng mình đang run run, tim đập mất tốc độ bởi vì ánh nhìn chăm chú quá mức thâm thúy của anh ta."Nó là của tôi."
"Của cô?" Simon nheo mắtlại, bộ dáng kia gợi cảm lạ thường, ẩn chứa tuấn mỹ và tà khí không thể ngăn cản.
" Ừ. Đó là tôi từ quê hương mang đến." Cô không hề nói láo, đóa uất kim hương "Dạ hậu" này còn có hạt mầm cùng thân củ đựng trong gói đồ, tất cả đều là từ thế kỷ hai mươi mốt cùng cô xuyên qua thời không, tới chỗ này.
Ánh mắt của Simon khi nhìn cô đã thay đổi, thêm mấy phần nghiền ngẫm cùng đánh giá, anh ta lại mở ra trong lòng tay trái, bên trong là chiếc đồng hồ cổ bằng bạc nhặt lên cùng lúc.
"Đồng hồ cổ này cũng là của cô?"
"Không... Đúng vậy."Cô đầu tiên là phủ nhận, sau lại cứng rắn sửa miệng.
"Cô nói láo."
Ngực Khiết nhi đột nhiên nhảy dựng lên, không hiểu tại sao Simon lại đột nhiên chỉ trích mình.
Simon rũ mắt xuống kiểm tra, lông mi dài bóng đen như phụ nữ mọc từ tronghốc mắt thâm thúy ra ngoài hai hàng nhìn như hình quạt, ngón tay dài của anh ta tìm tới cái nút nhỏ ở phía bên của đồng hồ cổ, nhẹ nhàng đè một cái, nắp đồng hồ bật ra, bên trong lớp vỏ bằng bạc đó có khắc họa hình hoa uất kim hương.
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên bức hình hoa uất kim hương được khắc trên đó có lồng hai chữ viết tắt, trước khi cô xuyên qua hoàn toàn không hề tồn tại!
Trời ạ! Đây là ma pháp hay phép thuật phù thủy cổ quái nào thế này? Chẳng lẽ là đồng hồ cổ này mang cô xuyên qua thời không, đi vào thế kỷ mười chín ở tại Luân Đôn?
"Cô đã sớm biết ta là ai?" Đôi mắt màu lam nheo càng chặc hơn, tiếng nói của Sin Mon càng trở nên âm trầm.
"Cái gì? Không... Không! Chuyện này quá hoang đường! Tôi không hiểu anh đang nói cái gì!"
"Phía trên này khắc, là tên viết tắt của ta."
"Tôi căn bản không biết đó là tên viết tắt của anh!" Khiết nhi hoảng hốt kêu to, ở dưới ánh mắt nghiêm khắc xem kỹ của anh, vẻ mặt có chút chật vật.
"Cô không biết? Nhưng Luân Đôn ai cũng đều biết, ta luôn luôn muốn tìm người có thể trồng ra cây uất kim hương độc đáo nhất thế giới" Simon nở một nụ cười lạnh.
Toàn bộ quý tộc Luân Đôn dường như đều mê mẩn cây uất kim hương.
Hôm nay Hà Lan dựa vào xuất khẩu cây uất kim hương đến nước Mỹ, tạo ra rất nhiều tiền lời, các quý tộc Âu Châu vẫn yêu thích cây uất kim hương như cũ, thường thường mở hội cây uất kim hương, trưng nó chung quanh các chỗ thu mua các loại hoa độc đáo, mượn điều này thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Càng đừng nhắc tới nữ vương Victoria ở mùa hè năm nay, trong cung đình cử hành lễ triển lãm cây uất kim hương, đến lúc đó tất cả thành viên hoàng thất cùng quý tộc đều sẽ tham dự, thi tranh về cây uất kim hương diễm lệ, không có ai muốn trở thành người thua cuộc, mất mặt.
Anh ta không chỉ muốn thắng được trận thi đua cung đình, cũng muốn mượn cơ hội này, khai thác cây uất kim hương để sản xuất ra nước ngoài.
Chỉ cần có thể tạo ra giống cây uất kim hương có một không hai, anh ta liền có thể xưng bá trong thị trường cây uất kim hương, càng có thể chứng minh không phải chỉ có Hà Lan mới có thể trồng ra loại cây uất kim hương hoàn mỹ.
"Vậy... Không liên quan đến tôi." Ánh mắt bắt buộc cùa anh ta khiến người khác kinh hãi, Khiết nhi ngạc nhiên chuyển động nhẹ gáy, ngực cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng biển, phập phòng kịch liệt.
Simon đến gần cô, vươn một ngón tay, nâng cằm cô lên làm cô lạnh cả ngưới, đôi mắt màu lam âm lãnh chăm chú nhìn vào mắt cùng đáy lòng cô.
"Cô gái, tên của cô là gì?"Hơi thở của anh ta nồng đậm tràn ngập tính xâm lược, làm lông gáy của cô dựng ngược hết cả lên.
"... Khiết nhi."
Sau đó, ánh mắt của anh ta quét xuống, như ngọn lửa vô hình, một đường thiêu đốt cổ, xương quai xanh của cô, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực cao vút của cô.
Hô hấp ngắn ngủi của cô đình chỉ, cả chiếc dạ dày như xoắn lại, co rút nôn nao khó chịu, cô gần như muốn mở miệng cầu xin anh ta di dời ánh mắt.
Vài giây đồng hồ dài như một thế kỷ cuối cùng trôi qua, ánh mắt chăm chú của Simon bắt đầu ngước lên, Khiết nhi lộ ra vẻ mặt như được đại xá.
Nhưng chuyện phát sinh ở giây kế tiếp, làm cho cô không thể cười nổi nữa.
Simon ôm chặt người cô, áp sát cơ thể đang run rẩy không ngừng, khóe miệng cong lên, nói thật như đang đùa, tuyên bố: "Ta đã đổi ý, cô không thể rời đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...