Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

NGÀY THỨ MƯỜI BA NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Tô Đoạn ngoan ngoãn nghiêng cổ, để mặc nơi yếu ớt nhất của mình lộ ra dưới môi răng của kẻ săn mồi.

Lotta trưởng thành cẩn thận tránh né đụng phải hàm răng, chỉ dùng cánh môi mềm mại và đầu lưỡi đánh dấu lặp đi lặp lại trên cần cổ trắng ngần, bảo đảm để lại mùi hương nồng nàn của mình trên mỗi một tấc da của cậu.

- Vết đánh dấu chắc chắn chưa đủ sâu nên mấy tên bánh trôi xấu đến ma chê quỷ hờn đáng ghét đó có mắt không tròng nhìn bừa vào cậu.

Mùi hương trên người con mồi nhỏ vốn rất nhẹ, có vị đăng đắng ngòn ngọt khó tả. Tuy không quá đỗi ngọt nhưng khi rơi vào chóp mũi Vigrit lại như gây nghiện đến lạ kỳ, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Vì Tô Đoạn nghiêng đầu ra nên mạch máu màu xanh nhạt chảy xuôi dưới lớp da hơi nổi lên, chỉ cần một cái cắn là có thể xé rách làn da ấy, không ngừng kích thích vị giác của hắn.

Vigrit liếm dọc theo những đường mạch máu nổi lên, lại không yên tâm liếm chúng lần nữa, làm sâu sắc thêm hương vị mà hắn để lại.

Đây là nơi quan trọng nhất, nhất định phải giấu đi thôi.

"Ưm..."

Cảm giác liên tục bị vuốt ve vào dây thần kinh nhạy cảm bên cổ thật khó tả, yết hầu của Tô Đoạn không ngừng lăn, lông mi rũ xuống, đôi mắt có một chút ngấn nước, từ cổ đến gò má cũng thấy nóng lên.

Lần này Vigrit liếm láp càng nóng nảy và lâu hơn mọi lần trước, khi yết hầu trên cổ bị hắn cắn một miếng, Tô Đoạn không kiềm lòng được rên rỉ trong cổ họng, bàn tay yếu ớt đặt trên vai thiếu niên dùng chút sức đẩy hắn ra theo phản xạ.

"Đừng, đừng làm thế... Bị cắn hỏng mất."

Thiếu niên tóc đen lại dùng sức mút một miếng vào hết hầu nhỏ tinh xảo của cậu, phát ra tiếng chụt sến rện mới lưu luyến bịn rịn nhấc đầu rời khỏi cổ con mồi nhỏ, rũ mắt đón ánh mắt của con mồi nhỏ.

Chẳng biết con mồi nhỏ bị cắn đến nỗi sợ hãi hay sao mà gò má và cần cổ ửng hồng, khóe miệng bất an mím chặt, đôi mắt ngọc lưu li đen tuyền ươn ướt, trông có vẻ hồi hộp đến lạ. Dáng vẻ bị bắt nạt đến sắp co rụt khiến hắn... Muốn đè cậu ra liếm nữa.

Nhưng lòng bàn tay của con mồi nhỏ vẫn đè lên vai hắn với vẻ phản kháng, đoán rằng nếu tiếp tục đánh dấu sẽ khiến người đó không vui, Vigrit kiềm chế ý muốn tiếp tục đánh dấu của mình rồi đưa tay nắm cổ tay con mồi nhỏ, nhẹ nhàng kêu chíp chíp với cậu, khàn giọng nói: "Không làm thế nữa."

Sau khi chíp xong lại nói: "... Đừng để mấy tên nhóc đó bò lên người anh, lỡ chúng cắn anh thì sao? Anh ở lại đây đã rất nguy hiểm rồi..."

Là một con mồi nhỏ đứng đầu trong thực đơn của tộc Lotta, thế mà dám ở lại trung tâm của tộc Lotta, nói ra e là chẳng một ai tin.

Bản thân vì muốn bảo vệ cậu nên có thể khống chế bản thân không làm tổn thương con mồi nhỏ, nhưng những Lotta khác ở đây chưa chắc giống hắn.

Nhất là tên cùng tộc đã thành niên từ lâu - dù không cam lòng tí nào nhưng Vigrit phải thừa nhận là với thực lực hiện tại, hắn tuyệt đối không thể chống lại Alberta được.

Mặc dù luật pháp của đế quốc hiện nay bình đẳng bảo vệ mạng sống của mọi cá nhân, dù là chủng tộc nào, một khi phạm tội ăn thịt thì hình phạt đều bắt đầu từ tù chung thân. Nhưng ngay cả dưới ràng buộc pháp lý chặt chẽ như vậy, hàng năm vẫn luôn có những trường hợp người thú ăn thịt các chủng tộc khác. Có thể thấy rằng bản tính thèm ăn khắc sâu trong xương cốt của người thú không thể nào bị pháp luật hạn chế hoàn toàn.

... Bởi vậy hắn phải để mắt đến con mồi nhỏ bé của mình.

Nhìn cậu nhóc hồi nãy còn giận đến nỗi biến thành bánh trôi để đánh nhau với mấy nhóc bánh trôi mà giờ đây đã nghiêm túc dặn dò cậu, Tô Đoạn chớp mắt, phối hợp ừ một tiếng.

Thật ra tình huống không hề nghiêm trọng như Vigrit tưởng, lần đầu tiên gặp hoàng đế, Tô Đoạn có thể cảm nhận được lòng tốt của Lotta lớn tuổi đó, dù chưa thực hành nhưng cậu lờ mờ cảm thấy đối phương không giống kiểu người sẽ mất trí vì thức ăn... Dù lùi một bước, những người tộc Lotta thật sự nổi điên thì cậu cũng có hệ thống để nhờ mua rau chân vịt phiên bản nâng cấp để trốn chạy.

Chẳng qua những chuyện này không thể nào nói rõ ràng với Vigrit, vì vậy Tô Đoạn chỉ dùng lòng bàn tay chạm vào má hắn, muốn truyền chút xoa dịu cho hắn.


Thiếu niên tóc đen nắm lấy tay cậu, vùi sâu má vào rồi dụi dụi, nói: "Mấy hôm nữa tụi mình sẽ tìm cách rời khỏi đây."

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ở đây không an toàn, giữa đàn tộc và con mồi nhỏ yêu quý của mình, Lotta thành niên không chút do dự chọn vứt bỏ tộc của mình.

Tô Đoạn lắc đầu, chặn lời hắn: "Đừng gấp, ở đây là tộc của em... Huống chi, em còn phải đi học."

Dù cậu có máy gian lận của hệ thống, nhưng cậu không thể so sánh với các nguồn tài nguyên khác nhau mà hoàng thất có thể cung cấp cho Vigrit, vì vậy việc ở lại hoàng thất với Vigrit là điều cần thiết. Đây là điều cậu đã sớm đặt trong kế hoạch từ lâu, hiện tại chẳng qua chỉ là đi trước kế hoạch một bước thôi.

Vigrit trả lời mà chẳng chớp mắt: "Em không đi."

Đi học gì đó có thể quan trọng hơn con mồi nhỏ của hắn ư?

Nhìn nhóc con bướng bỉnh trước mặt, Tô Đoạn phát sầu nhéo má hắn, cố gắng thuyết phục: "Anh cảm thấy ngài Alberta là người tốt, những con non được anh ấy dạy rất lễ phép, chắc sẽ không tùy tiện cắn người đâu..."

Những con non đó duỗi móng tay cũng rất đúng mực, có thể thấy chúng được giáo dục rất tốt.

Vừa dứt lời, cổ tay đã bị gặm một cái.

Tô Đoạn khựng lại, nhẹ giọng nói: "... Dù sự việc không ổn lắm thì anh cũng có cách bảo vệ mình, Vig Chít ngoan, hãy tin anh được không em?"

Nghĩ đến những video giáo dục mầm non chắc chắn không phải thông tin công khai mà Tô Đoạn cho hắn xem thuở bé, cùng với việc đối phương thế mà có thể liên lạc với hoàng thất, trong mắt Lotta thành niên lóe lên một tia đen tối.

Con mồi nhỏ của hắn là một con mồi nhỏ bé có bí mật, hắn luôn biết điều đấy.

Về điều đó, Lotta có tính chiếm hữu cực mạnh không hề bất mãn vì bị giấu giếm, hắn chỉ hy vọng người đó có thể dùng bí mật nhỏ này để tự bảo vệ bản thân.

"Vậy thì anh không được rời khỏi em..." Nhìn vào đôi mắt đen láy của con mồi nhỏ một lúc, Vigrit vẫn chọn thỏa hiệp, hắn cắn một miếng vào lòng bàn tay của con mồi nhỏ, quay mặt rầu rĩ nói: "Phải luôn ở trong mắt của em."

"Được." Tô Đoạn sờ ngọn tóc mềm mại của hắn và nói: "Ngoan, đi thay quần áo đi... Em không lạnh à?"

Vừa vào cửa đã biến thành người đè cậu lên cửa rồi dụi dụi, cứ vậy hết hơn mười phút... Người thú dường như không có cảm giác xấu hổ rõ ràng về việc này.

Vigrit lắc đầu: "Không lạnh."

"... Vậy cũng phải mặc chứ."

Tuy trong phòng không có ai khác ngoài hai người họ, nhưng không hiểu sao Tô Đoạn vẫn cảm thấy mắc cỡ - Nhất là hồi nãy cậu bị Vigrit liếm đến nỗi không nhịn được có chút phản ứng, nhưng vì chưa đến kỳ động dục nên đối phương không có động tĩnh gì cả, khiến cậu không khỏi bối rối như đang dạy hư một đứa trẻ.

"Anh mặc cho em đi." Gò má Lotta thành niên dụi dụi cậu, chẳng chịu phối hợp.

"Em đã lớn rồi... Đâu thể bắt anh mặc cả quần, quần lót cho em được." Tô Đoạn đẩy hắn, kiểm soát ánh mắt mình không nhìn xuống.

Lotta trưởng thành đã mất hết liêm sỉ ôm chặt lấy cậu, dụi: "Chỉ một lần thôi anh..."

🍄🍄🍄


Vấn đề giáo dục của Vigrit chẳng mấy chốc được đưa vào chương trình.

Trước khi thành niên họ đều sinh hoạt trong hình dạng thú nên giáo dục người thú thực ra được chia thành hai giai đoạn. Giai đoạn con non huấn luyện nhận thức bản năng chuyên môn và kỹ năng đi săn. Vì khác chủng tộc, cách các gia tộc huấn luyện không giống nhau lắm, đa số đều là dạy trong nhà.

Sau khi con non thành niên sẽ đến trường trong hình dạng con người, rồi chọn chuyên ngành.

Tộc Lotta cũng không ngoại lệ.

Vì Tô Đoạn trộm tư liệu bí mật về video giáo dục mầm non trong hoàng thất và cố tình đào tạo, nên giai đoạn đầu tiên của Vigrit tương đối hoàn thiện, sau khi hoàng đế Alberta kiểm tra hắn bèn quyết định cho hắn nhập học.

Ngôi trường hắn ta chọn là Học viện Tổng hợp Thủ đô, năm đầu tiên sẽ học các chương trình cơ bản thống nhất, vào năm thứ hai sẽ chọn chuyên ngành.

"Trong gia tộc có ba con non đã thành niên cũng học ở đó, Vig sẽ không bị chèn ép." Hoàng đế có mái tóc vàng nhạt và đôi mắt sâu như ngọc lục bảo uyển chuyển bày tỏ mong muốn để Vigrit chuẩn bị bài học: "Năm học mới bắt đầu vào tháng tám năm nay, vẫn còn ba tháng nữa, Vigrit có thể đến nhà phòng sách trong nhà để tự học một số chương trình cơ bản, có lẽ cậu ấy vẫn khuyết thiếu thường thức ở một số mặt... Lát nữa ta sẽ mở quyền hạn phòng sách cho các ngươi."

Con non trong trong hoàng thất sẽ bắt đầu nhận tiếp nhận những khóa học dạy kèm đặc biệt từ khi còn nhỏ, so sánh thì Vig Chít quả thực hơi yếu ở mặt này.

Tô Đoạn cầm chiếc ly nhỏ, nói: "Cảm ơn ngài, tôi sẽ dẫn em ấy đi đọc sách."

Nghe họ nói về chuyện học, cậu thiếu niên tóc đen ngồi hơi xa không khỏi giật giật tai, mày cũng nhíu lại.

Vì đã hứa "Sẽ không tách rời", khi hoàng đế hẹn Tô Đoạn dùng trà chiều tiện thể trò chuyện với nhau, Tô Đoạn dẫn theo Vigrit đã hoàn toàn trưởng thành đi với cậu.

Trong khi cậu nói chuyện với hoàng đế, Lotta trưởng thành đang dỏng tai theo dõi nhất cử nhất động của hoàng đế từ xa.

Hoàng đế bệ hạ cũng hướng ánh mắt nhìn về phía người trưởng thành cùng tộc vừa được đón về, nhìn dáng vẻ bồn chồn của người cùng tộc tóc đen, hắn ta loáng thoáng đoán được tâm tư của hắn.

- Hắn đang sợ phải xa cách cậu.

Rất rõ ràng là trưởng thành sớm đã khiến con non to lớn này thiếu cảm giác an toàn vô cùng, chỉ mong sao luôn treo trên người con người đã nuôi nấng nó hai mươi bốn giờ. Nếu muốn hắn đi học một mình thì chắc sẽ xù lông lên đây.

Biết đâu còn đánh với hắn ta một trận.

Vì thế hoàng đế bệ hạ cố ý dừng lại một chốc, đợi đến khi người tóc đen cùng tộc nóng nảy sắp cào sô pha mới nói những lời sau với con người trước mặt: "Ta cũng đã sắp xếp thủ tục nhập học vào Học viện Tổng hợp Thủ đô cho ngươi, năm nay ngươi mới hai mươi hai tuổi, vẫn rất trẻ... Cũng là độ tuổi cần đi học, không cần phải vội học chuyên ngành, ngươi có thể học một năm rồi quyết định."

Trong thời đại mà tuổi thọ trung bình của con người đã lên tới hai trăm năm, hai mươi hai quả thực là độ tuổi nên đi học.

Tô Đoạn im lặng, không từ chối sắp xếp nhập học, bệnh của Vig Chít vẫn chưa khỏi, cậu lo Vig Chít đi học một mình.

Giống như Vigrit lo lắng cậu sẽ bị các Lotta khác nhắm đến, cậu cũng lo Vig Chít sẽ bị bệnh ở một nơi mà cậu không nhìn thấy.

Điểm chữa bệnh của Vigrit đã tăng từ hai mươi lên sáu mươi vào hôm hắn đột nhiên trưởng thành trong tuyết, khiến cậu vừa bất ngờ vừa vui - Hóa ra điểm chữa bệnh trước đó tăng chậm là do Vigrit đã lén giấu năng lượng trong máu, không phải hiệu quả chữa bệnh của máu cậu đang giảm dần.

Nhưng sáu mươi điểm còn lâu mới đủ, chỉ cần điểm chữa bệnh không tăng lên một trăm thì vẫn có khả năng phát bệnh.

Tô Đoạn ngước mắt, nghiêm túc nói cảm ơn với hoàng đế, "Cảm ơn ngài, tôi sẽ... Chăm chỉ học tập với Vig, xin ngài yên tâm."


Nghiêm túc mà nói, Tô Đoạn chưa bao giờ được đi học. Ở thế giới đầu tiên, việc học hành của cậu đều do gia sư dạy ở nhà. Ở thế giới thứ hai thì là một nô lệ, chẳng có đâu cơ hội đến trường.

Thế nên sắp được đi học không khỏi mang lại cho cậu một chút mới lạ.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà trong chung, chỉnh lại tư thế trên ghế, nghiêng người về trước một chút, bình tĩnh nói: "Không sao, đừng căng thẳng thế, ta không có yêu cầu nghiêm ngặt về thành tích đâu, có điều vẫn phải đạt tiêu chuẩn... Nói cách khác, có lẽ hiệu trưởng sẽ tìm ta nói chuyện."

Dù là hoàng đế của đế quốc, nhưng khi nói đến việc giáo dục con cái trong nhà, anh ta cũng chỉ là một bậc phụ huynh không khác ai, con cái trượt môn cũng sẽ nhận được email nhắc nhở từ các giáo sư trong học viện.

Tô Đoạn chớp mắt, chậm rì đáp vâng, cầm lấy miếng bánh quy nhỏ trước mặt cắn một miếng.

Chẳng biết Vigrit đã đến đây tự bao giờ, đầu thò ra từ phía sau, há miệng cắn chính xác chiếc bánh quy ăn dở trong tay Tô Đoạn, nhai ba lần rồi nuốt vào miệng, còn được đà liếm đầu ngón tay Tô Đoạn.

Tô Đoạn ngây người: "..."

Vigrit ăn bánh quy xong thì chen vào cạnh cậu, cằm tựa lên vai cậu, khóe mắt yên lặng ngắm trưởng bối cùng tộc đối diện, tuyên bố chủ quyền một cách rõ ràng.

Hoàng đế khá bình tĩnh trước tên tóc đen cùng tộc bỗng dưng nhảy sang đây, mặt chẳng đổi sắc rót cho Vigrit một ly trà, đẩy trước mặt hắn: "Nào, nếm thử đi, thấy ngon thì mang theo đi học uống."

Chỉ là khi rũ mắt, đôi mắt vàng nhạt lộ chút ý cười.

... Đúng là bạn nhỏ có dục vọng chiếm hữu mạnh mà.

🍰🍰🍰

Hôm sau, sau khi quyền ra vào phòng sách được chuyển giao, Tô Đoạn bèn dẫn Vigrit đến phòng sách.

Thực tế thì nơi đây là phòng sách riêng của hoàng đế Alberta, vì hoàng đế quanh năm chăm sóc con cái nên trong đó có rất nhiều sách giáo dục, hoàn toàn có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu chuẩn bị bài của Vigrit.

Tô Đoạn nhìn bản đồ, đi một lúc lâu mới tìm được khu giáo dục nhập học.

Phòng sách này rất rộng rãi, được kiến tạo theo hình thể của tộc Lotta trưởng thành, trần nhà trắng tinh cao quá đầu, mỗi kệ sách cao hơn mười mét, khi ngẩng đầu lên cổ Tô Đoạn thấy hơi xót mà vẫn không thể thấy đỉnh cao nhất.

Khỏi phải nói đi lên lấy sách.

May mà có cân nhắc lúc chủ nhân đến đây đọc sách dưới hình dạng con người nên bên trong có trang bị thang máy, Tô Đoạn kiểm tra hệ thống học tập theo danh mục sách do hoàng đế cung cấp, xác định được vị trí một số quyển như "Cách ngụy trang thành động vật ăn cỏ", "Học viện Tổng hợp Thủ đô - Nhập học phải biết", định bước lên thang máy.

- Ai ngờ thiếu niên tóc đen đi theo sau đỡ lấy vai cậu, cậu bị bồng đến ngồi vào cạnh bàn, "Để em đi lấy, anh ở đây chờ em."

Dù rằng thang máy thoạt trông rất an toàn, nhưng hắn vẫn không yên tâm để con mồi bé nhỏ của mình đi đến nơi cao như thế.

Vigrit nói xong, Tô Đoạn chưa kịp load thì hắn đã bước lên thang máy, lên trên tìm sách.

... Thậm chí chẳng hỏi cậu sách nằm ở đâu.

Tô Đoạn ngẩn người, bất đắc dĩ gửi vị trí của những quyển sách đó cho Vig Chít.

Nhận được thông tin vị trí, thiếu niên tóc đen ló đầu ra khỏi mép thang máy, đôi mắt xanh băng có chút ngượng ngùng nhìn về phía con mồi bé nhỏ của mình.

Tô Đoạn vẫy tay với hắn, hơi cong khóe mắt, xoa dịu nói: "Đừng gấp, anh ở đây đợi em."

Cậu nói đừng gấp nên thật lâu sau Vigrit vẫn chưa quay lại.

Lotta thành niên dường như không giỏi tìm đồ, dù Tô Đoạn đã gửi vị trí cho hắn nhưng sau hai mươi phút, Tô Đoạn chán đến mức lấy một quyển sách về người thú từ dưới đáy kệ sách gần đó, mới đọc được một chốc thì chợt nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ phía sau.


Tô Đoạn chưa kịp đặt sách trong tay xuống, tiếng bước chân đột nhiên im bặt, tiếp theo là tiếng sách rơi "cộp" xuống đất và tiếng lào xào của trang sách mở ra.

Mơ hồ dự cảm có chuyện chẳng lành, Tô Đoạn vội vã quay đầu lại, ai ngờ thấy một cảnh tượng hãi hùng khiếp vía-

Trên mặt đất vương vãi những quyển sách, thiếu niên tóc đen vốn ôm sách đang cúi đầu, lảo đa lảo đảo bám vào chiếc bàn bên cạnh, gân xanh trên cổ và cánh tay lộ ra ngoài phồng lên dữ tợn, một số tiếng kêu rên đứt quãng thoát ra từ cổ họng, như đang kìm nén sự xúc động nào đó.

Tô Đoạn vừa đi về phía trước vừa gọi hệ thống ra: "Hệ thống - Em ấy bị sao vậy?"

Hệ thống nói: "Hệ thống phát hiện mục tiêu chữa bệnh đã phát bệnh! Xin ký chủ hãy chú ý!"

Khi sắp đến bên thiếu niên tóc đen, Tô Đoạn bỗng chần chừ dừng lại, không dám chạm bừa vào thiếu niên đang trong trạng thái bất thường, trong lòng nôn nóng hỏi: "Hệ thống, giờ phải làm sao đây? Đút máu của tôi cho em ấy sao?"

Hệ thống nói: "Ký chủ hãy thử xem, máu cậu dùng làm "thuốc" có thể ức chế một phần bệnh. Tuy nhiên, để tránh cho mục tiêu chữa bệnh mất trí đe dọa đến an toàn tính mạng của ký chủ, kiến nghị ký chủ sử dụng công cụ để cung cấp máu cho mục tiêu, đừng tự mình làm."

Trong khi hệ thống đang nói chuyện, thân thể Vigrit bỗng run rẩy, eo đập mạnh vào bàn, đầu ngón tay cào lên một khe sâu trên mặt bàn, nghiêng đầu, lộ ra dáng vẻ hoàn toàn biến thành dã thú, đôi mắt thú như có dòng sông băng chảy trong đó.

Nhưng viền đôi mắt thú vốn thuần khiết và xinh đẹp giờ đã bị nhuộm tơ máu đỏ ngầu, trông như lớp băng nhiễm máu, trông vô cùng quỷ dị.

Nhìn thấy Vigrit sắp suy sụp, Tô Đoạn không thèm chuẩn bị dụng cụ lấy máu nữa mà dứt khoát bước hai bước về trước, duỗi tay ôm lấy thân thể thiếu niên tóc đen.

Vừa tiếp xúc với làn da của đối phương, cậu mới phát hiện thân nhiệt của Vig Chít cao đến đáng sợ, cơ bắp căng chặt khủng khiếp, cả người như một tảng đá vừa cứng vừa nóng. Tô Đoạn thấy vậy đau lòng lắm, nhỏ giọng gọi tên hắn, một tay vỗ về tấm lưng hắn, tay còn lại giơ lên kề bên môi hắn, "Vig Chít ngoan... Mở miệng nào..."

Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là Lotta trưởng thành chẳng nói nổi nên lời lập tức xoay đầu ngay khi môi vừa chạm vào cổ tay cậu, còn đưa tay đẩy cậu ra khỏi mình.

Tô Đoạn mờ mịt bị hắn đẩy lùi về sau, gáy đập vào kệ sách sau lưng khiến cậu không nhịn được rên lên.

Nghe tiếng rên đau của cậu, Lotta trưởng thành chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt thú đỏ ngầu tơ máu nhìn chằm chằm cậu, môi mơ hồ mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.

Tô Đoạn lại hiểu ý hắn là "đi đi".

Lotta trưởng thành đã nhận ra thân thể và lý trí bắt đầu mất kiểm soát, tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hậu quả là gì... Nhưng điều đầu tiên hắn nhớ là mau chóng để con mồi nhỏ yếu ớt rời xa mình.

Vì dần mất lý trí, cảm giác thèm ăn bị kìm nén cũng bắt đầu trỗi dậy.

Nhưng con mồi nhỏ lại không biết cách tránh khỏi nguy hiểm, không những không nghe lời nhanh chóng rời đi mà còn ngước đôi mắt đen láy trong trẻo bướng bỉnh bước lại gần, chủ động kéo cổ áo, lộ ra một phần lớn cần cổ bên trái.

Làn da trên chiếc cổ ấy trắng ngần thanh tú, dưới ánh đèn tỏa sáng như một viên ngọc trai.

Ánh mắt mất kiểm soát dừng lại trên chiếc cổ mảnh khảnh tưởng chừng như chỉ cần bẻ một cái sẽ gãy của con mồi nhỏ, yết hầu của Lotta trưởng thành theo phản xạ lăn lên xuống, nuốt một ngụm nước bọt.

Giây tiếp theo, có người đỡ lấy gáy cậu, dùng sức ấn xuống-

Vì thế toàn bộ hơi thở đều bị bao bọc bởi mùi hương của con mồi nhỏ bé.

Trước mắt hắn là làn da mềm mịn tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hơn thế nữa là một dòng máu hấp dẫn hơn chậm rãi chảy xuôi dưới làn da, dường như chỉ cần môi hắn chạm vào sẽ có một mùi hương khó cưỡng nào đó lướt dọc theo khóe môi, nuốt chửng tâm trí vốn đã chẳng tỉnh táo mấy của hắn.

Khi con mồi nhỏ lại chủ động cọ làn da mềm mịn trên cổ vào môi hắn, hắn thở dốc nặng nề, không nhịn được hé môi, hàm răng sắc nhọn đâm chính xác chính xác vào mạch máu mỏng manh.

___

12/3/2024.

07:37:23.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận