Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương có nội dung bằng hình ảnh

NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

Ngay khi có tin Odrosse đã về Thủ Đô Tinh, gần như cả Tinh Võng đều xôn xao.

Ba năm trước, cuộc chiến chống dị thú xâm lược đã giành được thắng lợi cuối cùng, các dị thú hoàn toàn bị đánh bại và bị đuổi ra khỏi tinh vực, các nước liên minh cùng nhau tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng để chúc mừng trận thắng lợi mà họ đã mong chờ mấy trăm năm.

Mà người có công lao lớn nhất trong cuộc chiến này là nguyên soái Odrosse của đế quốc Deler lại vắng mặt, nên em trai của hắn là thân vương Arvid đã thay mặt hắn nhận vinh dự từ liên minh. Huân chương độc nhất trong cả tinh vực đến nay vẫn đặt trong hoàng cung của Deler, chủ nhân của nó chưa bao giờ đến lấy nó đi.

Nói chung, trí nhớ của con người chẳng bao lâu, dù là những anh hùng mà họ sùng bái lúc đó cũng sẽ tự nhiên bị lãng quên khi họ biến mất quá lâu.

Sở dĩ họ vẫn tôn sùng Odrosse như thế cũng liên quan đến việc các phương tiện truyền thông xu hướng thỉnh thoảng sẽ lôi hắn ra thổi phồng.

Ấn tượng lâu dài càng được củng cố, dù Odrosse không lộ mặt suốt mười năm nhưng hắn đã nghiễm nhiên trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng người dân đế quốc.

Một giờ sau khi trang web chính thức của quân đội thông báo phục chức cho Odrosse, lượt truy cập vào trang web chính thức đã đạt mức cao nhất trong năm mươi năm qua.

Trang chủ cá nhân của Odrosse suýt lag.

Vô số người ùa vào hỏi chuyện này có thật không, hỏi dò rốt cuộc hắn đã làm gì trong mười năm qua.

Như để trả lời thống nhất mấy thắc mắc này, Odrosse nhanh chóng đăng status mới.

Odrosse: Đã về đến nhà. Chuẩn bị hôn lễ.

"Về rồi về rồi, nguyên soái của chúng ta về thật rồi!! Nhưng câu cuối là sao? Nụ cười dần dần sượng ngang.jpg"

"??? Nguyên soái dẫn vợ về hả? Chuyện gì đang diễn ra vậy?"

"Hông lẽ nguyên soái đi mười năm để yêu đương hả?... Ta cần yên tĩnh..."

"Tên đáng ghét nào dám cướp nguyên soái thế, aaaaa tôi điên mất thôi!"

"Sao lại thế, sao ta lại đọc ra nguyên soái đang gấp gáp từ trong câu chữ "đang chuẩn bị hôn lễ" vậy? Chỉ có mình ta thấy thế hả?"

❀❀❀

Theo status, rất nhiều chủ đề về cuộc hôn nhân của Odrosse bùng nổ trên Tinh Võng. Trong số đó, có rất nhiều người quá thích Odrosse cho rằng không ai xứng đôi với hắn đã nói bạo lực ngôn từ với vị hôn thê chưa rõ thân phận của hắn.

Nhưng ngay sau đó, hoàng gia đã thông báo chính thức hơn về hôn nhân của họ, cùng với một hồ sơ tuyệt mất.

Đoạn thông tin đầy đáng ngờ bị Odrosse lợi dụng quyền lực niêm phong cuối cùng cũng được công khai sau những lần bổ sung của đương sự.

Sau khi xác nhận chủng tộc của Tô Đoạn, mọi nghi ngờ đều có lời giải đáp hơn lý nên không có gì phải giấu giếm cả.

Tình yêu mất đi bởi chiến tranh, giải cứu và sống lại, tìm kiếm và chờ đợi, ly biệt và đoàn tụ.

Đoạn tình cảm kéo dài mười năm sống chết có nhau này cũng vừa buồn vừa đẹp và kịch tính như cốt truyện trong một bộ phim.

Trong ấn tượng của người dân đế quốc, nguyên soái của họ là người lạnh lùng và quyền lực, dường như chưa bao giờ có cuộc sống riêng tư, rất nhiều quý cô quý tộc và ngôi sao ngỏ ý rõ ràng nhưng Odrosse không hề đáp lại, lúc thấy phiền vì bị người ta bám lấy sẽ dạy cho đối phương một bài học. Dần dà, mọi người tự động tạo ra rào cản giữa tình yêu nam nữ với nguyên soái lạnh lùng cứng rắn.

Thế mà không ngờ sẽ có lúc hắn tự đày đọa mình vì một người.

Nếu người hắn yêu không thuộc chủng tộc đặc biệt thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ tìm lại được tình yêu của mình.

Thế là nhất thời fans của Odrosse trên Tinh Võng đều bật khóc sướt mướt. Khi người anh hùng vốn lạnh lùng và mạnh mẽ, bất khả chiến bại lộ ra khía cạnh mềm yếu và mong manh của mình, sự tương phải này càng khiến lòng người cảm động hơn.

- Hóa ra hắn không phải bất bại.


Những ngôn luận công kích vị hôn thê của nguyên soái lúc đầu trên Tinh Võng nhanh chóng lặng lẽ biến mất, cũng có nhiều người xin lỗi vì những ngôn từ bốc đồng của mình, rồi chúc phúc về tin kết hôn của hai người.

Về mặt lý thuyết, chỉ cần hai bên tâm đầu ý hợp thì không ai có quyền xen vào, chỉ cần cuộc hôn nhân đó có thể khiến nguyên soái hạnh phúc, huống chi-

Người yêu của nguyên soái cũng từng hy sinh hết sức để đẩy nguyên soái ra khỏi vết nứt không gian.

Cả đế quốc không ai không biết vết nứt không gian là thứ nguy hiểm đến nhường nào.

Nói thẳng ra thì hầu hết mọi người không thể quyết tâm sẵn sàng hy sinh tất cả, thậm chí cả mạng sống vì người mình yêu.

Odrosse luôn làm việc hiệu quả trong công việc của mình, sau khi thông báo chuẩn bị hôn lễ trên Tinh Võng, mọi thứ đều chuẩn bị xong chưa đến hai tuần, cuối cùng thời gian tổ chức hôn lễ còn sớm hơn thông báo mười ngày.

Hắn bảo vệ bạn đời của mình rất chặt, từ đầu đến cuối, bên ngoài chỉ biết bạn đời của hắn là nam, ngoài ra không còn thông tin nào khác bị lộ ra.

Phải đến ngày cưới, những người dân đế quốc háo hức chờ đợi cuối cùng cũng nhìn thấy người thương bị nguyên soái giấu kín với người ngoài.

Nhưng vừa thấy thì ai cũng thấy khó tin.

Có thật là cậu không?

Cậu thiếu niên ấy trông quá mềm mại vô hại, cơ thể mảnh khảnh, mặt mày thanh tú, gò má thanh tú cười bẽn lẽn, tuy không đến nỗi yếu đuối mong manh nhưng trông cậu không có vẻ gì là mở được cơ giáp.

- Có lẽ là người ngoài vực, mọi người tâm trạng phức tạp nghĩ.

Livestream hôn lễ trong cả nước, chỉ một số ít người mới có thể tham dự hôn lễ, vì vậy hầu hết người dân đều theo dõi hôn lễ hoành tráng này trên màn hình phát sóng trên đường phố và tại nhà.

"Anh từng gặp cậu ấy rồi."

Trong một ngôi nhà bình thường, chủ nhà cao to, dáng vẻ hung dữ đột nhiên nói với người vợ bên cạnh.

Lúc đầu người vợ không có phản ứng gì, nhưng đến khi người chồng chỉ vào bóng dáng mảnh khảnh bên cạnh nguyên soái trong màn hình, cô mới chợt nhận ra.

"À đúng rồi, anh từng làm việc trong phủ của nguyên soái."

Họ là một cặp vợ chồng son, trước đây người đàn ông từng là nô lệ, sau khi bãi bỏ chế độ nô lệ thì họ mới yêu nhau và kết hôn.

Tuy người đàn ông này thoạt trông hung dữ nhưng tính tình rất tốt, khi cô thỉnh thoảng giở tính tức giận cũng hề trách móc cô. Sau khi cô tức giận xong thì người đàn ông sẽ hỏi cô có mệt không, muốn uống nước không khiến cô vừa thấy bực vừa thấy buồn cười.

Người đàn ông gật đầu.

Ngọn lửa hóng hớt trong lòng người vợ nhanh chóng bùng lên, ánh mắt cũng trở nên sáng long lanh, nhiệt tình câu lấy cổ gã và nói: "Vậy anh yêu à, anh từng nói chuyện với cậu ấy chưa?"

Người đàn ông ngẫm một lúc, gã không rành ăn nói, phải chậm rãi sắp xếp lời nói: "Chỉ nói hai câu thôi, lúc đó anh đang làm việc trong bếp, anh đưa cho cậu ấy một ống chất dinh dưỡng."

Người vợ không cam lòng hỏi: "Vậy anh cảm thấy cậu ấy khác chúng ta ở điểm nào?"

Trong vũ trụ có tính kết nối cao ngày nay, người ngoài hành tinh rất thường thấy, nhưng người ngoài vực thì rất hiếm.

Huống chi còn là người ngoài vực có thể biến thành thực vật.

Người đàn ông nhíu mày, suy ngẫm kỹ càng.

Thấy dáng vẻ mặt ủ mày ê của gã, người vợ cười khúc khích, nói: "Thôi được rồi, biết ngay anh không nói nên lời mà, không làm khó anh nữa."

"Yên tĩnh." Người đàn ông im hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra được một từ.

Người vợ không hiểu lắm, "Hửm? Yên tĩnh? Nghĩa là cậu ấy rất ít nói phải không?"


Người đàn ông nói: "Không hẳn là thế."

Thật ra Odrosse là một chủ nhân rất bao dung với nô lệ, chỉ cần không có ý định leo lên giường của hắn thì cuộc sống của một nô lệ trong phủ thân vương cũng giống như một thường dân bình thường. Nhưng dẫu sao nô lệ cũng thuộc bậc thấp, sự tồn tại của đánh dấu luôn luôn nhắc nhở họ có thể bị mua bán và giết chết tùy ý, vì vậy tâm trạng của họ không bao giờ có thể vui vẻ thoải mái.

Nhưng gã nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi nô lệ tóc đen mới bước vào, dường như đến cả bầu không khí cũng trở nên yên tĩnh, khi bóng dáng thanh tú đó phản chiếu trong tầm mắt gã, gã chỉ thấy lòng đầy nhẹ nhàng.

Vì vậy một người vốn ít nói như gã cũng chủ động nói đôi câu với nô lệ ấy, còn mạo hiểm đi tìm quản gia cầu cứu khi cậu bị cưỡng ép khắc dấu.

♦♦♦

Mười ba năm sau khi Odrosse về Thủ Đô Tinh, cuối cùng hắn vẫn lên ngôi.

Dù thường xuyên sử dụng thuốc làm dịu tinh thần lực, nhưng trạng thái tinh thần của lão hoàng đế vẫn mỗi năm mỗi kém.

Có người góp ý với Odrosse rằng mong hắn sẽ tìm một người bạn đời mới cho lão hoàng đế để vượt qua nỗi đau, nhưng Odrosse không làm vậy.

Hắn hiểu lão hoàng đế cũng như lão hoàng đế hiểu hắn.

Lòng trung thành và sự cố chấp của rồng với bạn đời của mình sẽ không chấm dứt cho đến khi nó nhắm mắt xuôi tay.

Chiến tranh biên giới đã kết thúc, đế quốc bước vào thời kỳ ổn định và hòa bình, nhưng không có nghĩa là hoàng đế sẽ trở nên nhẹ nhàng, các vấn đề chính trị và tài chính khác nhau cũng có thể khiến hoàng đế bận không ngơi tay.

Odrosse quanh năm giao tiếp với hội nghị, nên chuyện trong cung đương nhiên đều do Tô Đoạn quản.

Tô Đoạn rất buồn rầu về chuyện này: "Những thứ này em chưa học bao giờ."

Cậu phải theo dõi tất cả công việc nội bộ của hoàng cung, điều động phân phối các bộ trưởng, thậm chí cả mấy việc lông gà vỏ tỏi của các quý tộc.

Đêm khuya, ngồi trên giường rồi mà cậu vẫn đọc các tin tức của các bộ trưởng nội vụ trong thiết bị kết nối riêng, nhưng đọc mãi mà cậu vẫn không hiểu, chỉ cảm thấy chóng mặt.

Odrosse tắt thiết bị kết nối riêng trong tay cậu, nghiêng người hôn lên khóe môi cậu: "Không sao đâu, nếu em không muốn xem thì cứ đưa cho quản gia."

Tô Đoạn bỗng nhiên kiên quyết: "Không được, em không thể lười biếng như vậy."

Odrosse để tay lên eo cậu: "Được rồi bé ơi, bây giờ là giờ vận động."

"Ưm ưm ưm-!"

Cuối cùng, sau biết bao lần học tập gian nan, Tô Đoạn miễn cưỡng nắm vững được nội bộ hoàng cung, tuy vẫn còn nhiều sơ hở trong việc xử lý nhưng nhờ có tổng quản dày dặn kinh nghiệm giúp đỡ cậu, cậu cũng đã làm việc ra trò hơn.

Odrosse không ngăn cản cậu vì thấy thương mà chỉ ép buộc bồng cậu đi nghỉ ngơi khi cậu quá mệt. Bởi tình yêu không phải là cái cớ để ngăn người ấy trưởng thành, nếu người thương của hắn bằng lòng làm điều đó thì hắn sẽ giúp đỡ cậu việc trong cung.

Nhìn người mình thương trưởng thành từng chút một cũng giống như mài một viên ngọc quý, ngắm nhìn nó nở rộ trong ánh sáng dịu nhẹ.

Đó là một tâm trạng rất kiêu ngạo và tự hào.

Họ không muốn có con, sau khi hắn thoái vị thì con trải cả của Arvid lên nối ngôi, còn hắn thì cùng Tô Đoạn đi du lịch khắp nơi.

Họ đã sống và đi du lịch cùng nhau trong một khoảng thời gian thật lâu, đến khắp các hành tinh, mãi đến khi hắn yếu đi và dung nhan già dần.

Nhưng Tô Đoạn vẫn không thay đổi, dung mạo của cậu mãi mãi trẻ trung thanh tú, thời gian nuông chiều cậu hết mực, cho cậu mãi mãi ở dáng vẻ sống động nhất.

Thi thoảng Odrosse sẽ thấy tự ti và nghi ngờ, nhưng lại nhanh chóng bị gạt đi bởi sự nhiệt tình và e lệ rụt rè của người thương.


Điểm cuối của cuộc hành trình của họ là Riuigne, khi họ đến đây mùa hoa vẫn chưa đến nên hành tinh vẫn là màu xanh lục, thật ra thì không đẹp lắm.

Có điều Tô Đoạn rất thích.

Họ định cư ở đây, sống trong căn nhà gỗ mà Odrosse đã tự xây.

Một thập kỷ nữa trôi qua, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, Tô Đoạn lắng nghe nhịp đập cuối cùng của trái tim Odrosse.

Người đàn ông không còn trẻ nữa vẫn dang tay ôm cậu vào lòng, trong tư thế bảo vệ từ trước đến nay.

Cậu mở mắt ngơ ngác một lúc, sau đó ngẩng đầu hôn lên khóe môi của người đàn ông, nói với hệ thống: "Xin hãy giúp tôi dừng tác dụng của đạo cụ, cảm ơn."

...

Một âm thanh "bộp" khe khẽ, bông hoa đầu tiên trên hành tinh lặng lẽ hé mở những cánh hoa mỏng manh.

Nơi đây chẳng mấy chốc nữa sẽ đua nở trăm hoa.

♡♡♡

Khi mở mắt ra lần nữa, Tô Đoạn thấy hơi choáng váng.

Mới đầu cậu tưởng là di chứng của việc đổi thế giới, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện ra là vấn đề của cơ thể này.

Hệ thống nói: "Ký chủ, thân thể này của cậu hơi suy dinh dưỡng, hôm nay không ăn sáng."

Tô Đoạn lắc đầu nói: "Vậy à, để lát nữa tôi tìm gì đó ăn."

Hệ thống nhét cho cậu một ổ bánh mì.

Tô Đoạn ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Gì thế?"

Hệ thống: "Sau nhiệm vụ trước, hệ thống lại được thăng cấp rùi nè. Vì ký chủ hoàn thành rất giỏi nhiệm vụ cuối cùng, nên sau khi nâng cấp chúng ta được một đạo cụ đặc biệt, nước và thức ăn trong đó có thể tùy ý sử dụng! Tuy đều là món ăn bình thường nhất nhưng ít nhất ký chủ sẽ không đói!"

Tô Đoạn cong mắt cười, nói: "Cảm ơn cậu."

Hệ thống: "Nhờ công lao của ký chủ á."

Tô Đoạn im lặng gặm bánh mì trong tay, hệ thống bắt đầu truyền dữ liệu thế giới đến cho cậu.

Bối cảnh của thế giới này vẫn là tinh tế, nhưng chủ của tinh vực này không phải là con người mà là đủ loại người thú khác nhau.

Những người thú này sẽ ở dạng dã thú khi còn nhỏ, thông thường khi trưởng thành sẽ có khả năng biến thành người, từ đó trở đi có thể tự do chuyển đổi giữa dạng người và thú.

Có điều cũng có loài người thuần khiết, nhưng số lượng rất ít, con người lại quá yếu so với người thú nên thường làm những công việc có đãi ngộ khá thấp.

Ví dụ như làm người nuôi dưỡng trong cô nhi viện.

Chính xác là "cô non viện."

Vì người thú ở dạng thú cho đến khi trưởng thành nên cô nhi viện toàn bò đầy những con non.

Công việc hiện tại của cậu là làm người nuôi dưỡng trong cô nhi viện trên một hành tinh nhỏ xa xôi. Vì sức lực quá yếu nên bị phân công làm việc trong phòng chăm sóc của cô nhi viện, nơi đây đều là những con non chưa nở hoặc chưa cai sữa, sức rất yếu nên dù cậu là con người thì cũng có thể dễ dàng chế ngự đám nhóc con này.

Đương nhiên cái giá phải trả cho công việc nhẹ nhàng chính là mức lương của cậu thấp đến mức giận sôi máu.

Lúc này cậu đang đợi ở trong khu ấp trứng của phòng chăm sóc, Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng này có khoảng năm sáu cái lồng ấp, mỗi cái có một quả trứng.

Ở đây không chỉ có một phòng, bên cạnh còn có một căn phòng đầy trứng, nhưng những quả trứng ở đó có vẻ là những quả trứng đã lâu không nở.

Ngay khi hệ thống định truyền thêm tư liệu cho cậu thì phòng bên cạnh bỗng truyền đến tiếng tranh cãi.

"Đã mười năm rồi... Không động đậy... Chắc chắn đã chết rồi..."

"Vậy cũng đâu thể vứt nó đi được... Viện trưởng biết sẽ giận lắm đấy..."

"Thì cứ nói là cái con người trong phòng chăm sóc làm mất đi... Ở đây đâu có camera..."


... Có người muốn vứt trứng đi sao?

Một quả trứng trong thế giới này là một đứa trẻ còn sống.

Cảm thấy có gì đó không ổn, Tô Đoạn không cho hệ thống giới thiệu thông tin về mục tiêu chữa bệnh của mình nữa, đặt ổ bánh mì ăn dở lên bàn rồi vội vàng mở cửa phòng kế bên.

Bên trong quả là có hai người đàn ông cao lớn, một người thấy cậu bước vào thì lộ vẻ xấu hổ, người còn lại thì lộ vẻ hung ác.

"Sao? Cậu muốn xen vào việc của người khác à?"

Đôi ngươi Tô Đoạn hơi co lại.

Cậu nhận ra người đàn ông tướng mạo hung ác đang cầm trên tay một quả trứng đen tuyền, thản nhiên cầm nó như thể một giây sau gã ta sẽ ném nó đi vậy.

Tô Đoạn nói trong đầu: "Hệ thống, xin hãy mua cho tôi một cây rau chân vịt."

Hệ thống đáp: "Được."

Ăn rau chân vịt vào nên Tô Đoạn cũng thấy tự tin hơn, gọi chính xác tên của người đàn ông hung ác kia: "Từ Vĩ, bỏ trứng lại."

Người đàn ông hung ác kia hoàn toàn không coi trọng lời nói của cậu, thậm chí còn cười khẩy, bắt đầu khiêu khích ném quả trứng lên xuống.

Khi quả trứng lại rơi xuống, người đàn ông hơi nghiêng người đi, xác nhận ngay quả trứng chắc chắn sẽ rơi xuống đất. Tô Đoạn lập tức lao tới, đẩy người đàn ông tên Từ Vĩ kia ra, giơ tay muốn bắt lấy quả trứng trước khi nó rơi xuống.

Nhưng vẫn muộn một bước-

Quả trứng đen bị đập vào góc bàn bên cạnh mới lọt vào tay Tô Đoạn.

Tiếng đập có vẻ khá nặng, vỏ trứng từ từ nứt ra trong lòng bàn tay cậu, lòng trắng trứng nhạt màu chảy ra ngoài.

Toang rồi... Tô Đoạn ngơ ngác nâng quả trứng trong tay, cảm thấy vô cùng buồn.

Nhưng lòng trắng trứng chỉ chảy một chút rồi dừng lại, thứ chảy ra ngay sau đó không phải là lòng đỏ mà là một mẩu móng vuốt đen không ngừng vùng vẫy, những sợi lông trên đó dính lại thành nhúm do ẩm ướt.

Tô Đoạn mở to mắt ngơ ngác.

- Thế mà trùng hợp nở ngay lúc này luôn hả?

Chưa đến nửa phút, sinh vật bên trong không ngừng quẫy đạp, từ giữa vỏ trứng nứt ra toàn bộ.

Lộ ra hoàn toàn diện mạo của con non.

Toàn thân nó đen tuyền, có một ít lông mao đen dài, dính chặt vào thú vì trong trứng có chất nhầy, trông nó hơi gầy, chân tay ngắn nhưng có một cái đuôi rất dài. Dường như nó vẫn chưa thể mở mắt, cậu không tìm thấy đôi mắt của nó.

- Nhìn hệt như chuột máy tính có gắn dây cáp chuột* vậy.

*Ý ẻm là chồng em giống như này



Nó vươn đầu ra, ngửi khắp lòng bàn tay của Tô Đoạn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trong đống lông mao đen như mực, một cái miệng nhỏ màu hồng nhạt bỗng mở ra, khẽ kêu "chíp" với cậu.

___💞HẾT THẾ GIỚI THỨ HAI💞___

___

14/1/2023.

10:59:03.

___

🎆🎊Nay giao thừa rồi, chúc cả nhà năm mới vui vẻ, bình an, vạn sự như ý nha 🎇🎉

P/S: Sang thế giới thứ ba cùng Đoạn Đoạn nuôi chồng nhen:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui