Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Tần Tri dần nhận ra điều gì đó, lòng bàn tay bao lấy gò má Tô Đoạn chậm rãi vuốt ve.

Ánh nắng ấm áp bỗng chốc trở nên ảm đạm, từng lớp mây lững lờ không biết bay đến từ đâu từng chút một che khuất mặt trời to lớn.

Tần Tri quỳ một chân bên mép giường, bỗng nhắm lại đôi mắt đầy vẻ khó tin, mờ mịt và đau xót, hắn đứng lặng ở đó thật lâu, đến khi mở mắt ra thì vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, như thay đổi thành một người khác vậy.

Hắn rút tay về rồi đứng dậy, không khóc cũng không la hét, đôi mắt đen láy thậm chí trông có chút hững hờ, khoanh tay đứng đó im lặng nhìn người thương nằm trên chiếc giường được hoa bao quanh.

Theo ánh mặt trời dần bị che khuất, bóng của hắn in trên đất cũng trở nên ảm đạm và mờ ảo, trước lúc hoàn toàn biến mất, nó bỗng nhiên vặn vẹo bành trướng, lờ mờ lộ ra hình dáng của một con cự thú, nhưng vẫn chưa kịp thấy rõ ràng thì nó đã nhanh chóng biến mất tăm theo ánh mặt trời bị che hẳn.

Chỉ trong vòng hai phút, thời tiết trên đảo chuyển từ ánh nắng tươi sáng sang u ám nặng nề.

Nếu ai đó gặp phải thời tiết thay đổi đột ngột như vậy chắc sẽ hoảng hốt lo sợ liệu có gió bão hay không.

Một khi mưa to kéo đến, tất cả thuyền bè trên biển đều có thể gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, nếu gặp phải gió bão, một hòn đảo nhỏ không có gì đặc biệt hay nổi bật như thế này cũng sẽ có nguy cơ bị phá hủy.

Nhưng Tần Tri tựa như không sầu lo về chuyện này, vẻ mặt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như đã đoán trước được chuyện này.

Những cơn gió cuồn cuộn trên mặt biển xanh thẳm lặng lẽ dừng lại, hòn đảo yên tĩnh, những nhân viên bảo vệ lẽ ra nên làm các biện pháp bảo vệ khẩn cấp cũng mất tích, thời gian như ấn nút tạm dừng.

Tần Tri lại nhìn gương mặt Tô Đoạn, lần này vẻ mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, có nóng cũng có lạnh, có yêu thương cũng có ngờ vực... Cuối cùng dừng lại ở sự cố chấp và tham lam khó hiểu.

Cảm xúc của hắn dường như hết sức thất thường, mới nãy vẫn là vẻ lạnh nhạt không hề quan tâm đến sống chết của Tô Đoạn, bây giờ lại lo lắng đi tới đi lui trong phòng, giống như cự long vừa phát hiện ra bảo vật quý giá nhất bị mất nên hòng tìm cơ hội cướp đồ của mình về.

Hắn leo lên giường, gạt vài cánh hoa vướng bận sang một bên, cẩn thận ôm người vào lòng, nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, để ngực và lưng người trong lòng tựa kín kẽ vào nhau, bao bọc cả người người ấy trong lòng ngực mình, nhiệt độ trên người mình cũng truyền qua người ấy.

Em ấy là của hắn, không một ai có thể cướp em ấy khỏi hắn.

Tần Tri nghĩ vậy rồi chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.

❦❦❦

Chẳng biết qua bao lâu, gió ngưng thổi trên biển lại bắt đầu nổi lên, nhân viên bảo vệ trên đảo nhỏ nhận thấy thời tiết xấu nên đều sôi nổi ra ngoài tăng cường trang bị.

Ai ngờ họ mới đi được nửa đường, những đám mây dày đến nỗi trông như sắp có một cơn mưa to lại đột nhiên bị gió thổi phần phật tản ra, nhanh như thể bầu trời u ám vừa rồi chỉ là ảo giác của họ vậy.

"Thời tiết gì kỳ cục, lúc thì nhiều mây như sắp mưa, lúc thì nắng muốn xỉu, mà chỉ kéo dài có mấy phút. Đổi sắc mặt cũng chào thua với sự thay đổi của thời tiết."

"Đúng đấy, tôi ở trên đảo này nhiều năm rồi mà chưa thấy cái trường hợp nào như cái trường hợp này."

"Ai mà biết..."

♠♠♠

Tô Đoạn đang mê man không có ý thức cảm thấy như bị áp lực nặng nề đè lên cơ thể, Tô Đoạn mơ màng mở mắt ra.

Giây tiếp theo, Tô Đoạn bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt, sợ đến nỗi bay cơn buồn ngủ và mở to mắt-

Sao trên giường toàn là bộ phận sinh sản của đồng loại không vậy nè?!

Còn tỏa ra mùi nồng nặc nữa chứ... Tô Đoạn cảm thấy mình đã hít vô số phấn hoa vào phổi, cả cây nấm hoảng sợ chỉ muốn dùng lá đánh hoa.

"Khụ khụ-" Tô Đoạn bị sặc nước miếng của mình, đáng thương ho lên.

Nhận ra tiếng động của cậu, sức đè trên lưng cậu thả lỏng ra một chút, ngay sau đó truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn: "... Cuối cùng em bé cũng dậy rồi. Bé bị sao thế?"

Hắn vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng để giúp cậu thuận khí.

Tô Đoạn vất vả hít một hơi, nuốt nước miếng, quay đầu lại hỏi: "Những bông hoa này là sao ạ?"


Mặc dù đã cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Tần Tri, nhưng Tần Tri tựa cằm lên đầu cậu nên dù cố gắng ra sao cũng không nhìn thấy được.

Tần Tri vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, thì thầm bên tai cậu: "Lúc bé đang ngủ nướng anh đã hái đấy, bé heo lười."

Tô Đoạn: "..." Ò.

Hái nhiều bộ phận sinh sản của đồng loại bao bọc lấy cậu rồi còn mắng cậu là heo, sao Tần Tri lại trở nên hư hỏng thế này?

Tần Tri day cắn lỗ tai cậu, hỏi: "Thích không bé?"

Tô Đoạn nuốt xuống chữ "không" rồi vất vả nói: "... Thích ạ."

Tần Tri ghé sát bên tai cậu cười, Tô Đoạn cảm thấy một luồng khí lành lạnh lướt qua vành tai, khiến cậu tê dại rùng mình một cái.

Tô Đoạn cảm thấy có gì đó là lạ, thân nhiệt của Tần Tri cao hơn cậu, từng hơi thở luôn nóng hổi, nhưng sao hôm nay cậu lại cảm thấy... Lạnh nhỉ?

Nghĩ vậy cậu mới bỗng nhận ra mình không còn cảm giác ấm áp dễ chịu như trước đây nữa, mọi khi tỉnh dậy trong lòng Tần Tri, người hắn vẫn nóng như bếp lò cả đêm, nhưng bây giờ thì hết rồi, trở thành cảm giác lành lạnh như cậu đang ngủ một mình vậy.

Tô Đoạn ngây người thoáng chốc, gọi: "Tri Tri ơi." Nói rồi cựa quậy trong ngực Tần Tri.

Tần Tri hơi buông lỏng cánh tay đang ôm ghì eo cậu, Tô Đoạn xoay người trong lòng hắn, trở thành đối mặt với ngực hắn.

Tần Tri cụp mắt, đôi ngươi đen láy lặng yên nhìn cậu, vì ánh sáng sau lưng nên đuôi tóc được nhuộm một vầng sáng màu vàng ấm áp, nhưng chút ấm áp đó không làm ấm nổi mặt mày hắn, có vẻ lạnh lẽo đến lạ.

Tô Đoạn sờ khắp người hắn, thậm chí dụi đầu nhỏ vào người Tần Tri, cuối cùng cau mày xác nhận: "Tri Tri ơi, anh lạnh quá, anh bị bệnh rồi sao?"

Tần Tri hôn lên trán cậu, thờ ơ nói: "Không có đâu bé."

Cuối cùng theo yêu cầu kiên quyết của Tô Đoạn, Tần Tri vẫn tìm nhiệt kế đo, 36.4 độ. Tuy hơi thấp nhưng vẫn nằm trong nhiệt độ bình thường. Hơn nữa Tần Tri thoạt trông không thấy khó chịu gì, Tô Đoạn cũng đành miễn cưỡng tin hắn không bị bệnh.

Nhưng cậu vẫn không yên tâm nên mỗi khi không có gì làm sẽ chạm khắp người Tần Tri hòng tìm ra bằng chứng chứng tỏ hắn không thoải mái, thành ra cả bữa cơm rất giày vò.

Có lẽ vì bị cậu chạm đủ chỗ khiến hắn nắng nên khi Tô Đoạn lại duỗi tay về phía hắn, Tần Tri đặt chén đũa xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đến tưởng chừng như chỉ cần bẻ nhẹ sẽ gãy, rồi nghiêng người hôn cậu.

Tô Đoạn mở to mắt: "Ưm ưm ưm-"

Tuy hôm qua Tần Tri cũng hôn cậu rất mãnh liệt nhưng nụ hôn này dường như vô cùng tham lam, như không kiềm chế được muốn ăn luôn cậu. Tô Đoạn sờ lên khóe môi sưng tấy của mình, cẩn thận rụt người về sau.

- Sau đó cậu bị Tần Tri kéo lại hôn tiếp.

"Tri Tri ơi, hôm nay anh hung dữ quá." Tô Đoạn vùi trong lòng ngực hắn không chịu ngẩng đầu lên, co rúm người lại thành quả bóng, sợ lại bị bắt hôn nữa.

Tần Tri luồn đầu ngón tay vào mái tóc đen mềm mại của cậu, thì thầm: "Vậy à? Hôm qua bé heo của anh ngủ say quá, đêm tân hôn mà không cho anh hôn gì cả."

Nghe hắn nói lộ liễu như vậy khiến Tô Đoạn đỏ mặt một hồi mới nghiêm túc phản bác hắn: "Em không cho anh hôn hồi nào cơ? Em vẫn nhớ rõ ràng hôm qua anh hôn em lâu vậy mà."

Hôm qua cậu mệt quá nên Tần Tri không thụ phấn với cậu, nhưng cậu vẫn có ấn tượng về Tần Tri hôn cậu cái hôm cậu trong phòng tắm rồi làm chuyện phấn hoa cho cậu.

Tần Tri sờ mông nhỏ của cậu, lại cười: "Anh hôn chưa đủ."

Tô Đoạn nói lí nhí: "Không được hôn nữa, đau miệng quá."

Tần Tri nâng đầu đang vùi trong lòng ngực lên, chạm vào khóe miệng cậu: "Bé đau lắm hả?"

Tô Đoạn đáp: "Không đau lắm, ừm thì, anh đừng bắt nạt môi em nữa."

Lần này Tần Tri rất sảng khoái đồng ý, gật đầu: "Được, vậy không bắt nạt nó nữa."

Không bắt nạt chỗ này thì còn chỗ khác để bắt nạt mà.

Tần Tri buông cậu ra khỏi lồng ngực, nói: "No chưa bé?"

Thấy Tô Đoạn gật đầu, Tần Tri kéo ghế ra, vòng tay qua vai cậu dẫn cậu rời khỏi bàn ăn.


Tô Đoạn hết hồn: "Ủa? Tri Tri không ăn cơm hả? Em thấy anh mới ăn mấy miếng thôi.".

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

"Trước khi em dậy anh đã ăn rồi."

"Ò, hức..." Có vẻ ăn nhiều quá nên Tô Đoạn lại nấc cụt.

"Tri Tri ơi, tụi mình không đi dạo sao? Sao lại lên lầu, hức..."

"Hôm nay không đi dạo, anh sẽ dùng cách khác giúp bé tiêu cơm."

Tô Đoạn: "..." Nhìn phòng ngủ ngày càng gần mà cậu chỉ muốn bỏ trốn.

Nhưng bàn tay Tần Tri như mỏ hàn vậy, siết chặt bả vai cậu lại, Tô Đoạn đành phải như chim cút nhỏ bị xách vào phòng ngủ.

Hoa cành khắp giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay ga trải giường và chăn bông mới toanh, cửa sổ cũng mở rộng mang theo một cơn gió biển mặn mà mát lạnh lùa vào, khiến tấm rèm sáng màu treo bên cửa sổ sát đất hơi phập phồng lên.

Tần Tri giơ tay đóng cửa sổ lại, những đường cong cơ bắp săn chắc trên cánh tay loáng thoáng hiện lên dưới lớp áo sơ mi cotton mỏng trắng.

"Soạt", rèm cửa đã bị kéo kín mít lại, chim biển bên ngoài không còn nhìn thấy cảnh tượng bên trong nữa.

Mùa xuân là mùa ra hoa và cũng là mùa thụ phấn.

Do sự khác biệt về kích thích giữa các loại hoa khác nhau nên khi phấn hoa lớn hơn đi vào bầu nhụy có thể sẽ bị kẹt giữa vòi nhụy mảnh nhỏ, lần lữa không thể không vào tiếp. May mà vòi nhụy có tính co dãn, tuy phấn hoa bị kẹt ở phần hẹp nhất thật lâu nhưng cuối cùng vẫn trơn tru vào nơi sâu hơn.

✦✦✦

Tô Đoạn bị vắt ra hết tất cả phấn hoa nhưng lại nhận được phấn hoa của người ấy đền bù đang dại ra nhìn trần nhà.

Trong đầu nghĩ rối bời:

Thế mà, thế mà Tần Tri ăn hết phấn hoa của mình luôn, nhưng cậu đã lén nếm thử một ít phấn hoa của Tần Tri, hương vị thật sự rất kỳ lạ, khiến người ta cau mày.

Phải chăng vị giác của Tần Tri bị hỏng rồi? Không biết bệnh này chữa được không.

Hệ thống nói: "Kaki, ét, cái này hệ thống cũng không biết nữa, kaki..."

Tô Đoạn tò mò: "Hệ thống, cậu bị sao vậy? Sao cậu lại phát ra mấy âm thanh kỳ lạ thế?"

Hệ thống nói: "Hình như có một bug nhỏ, vì, kaki, hệ thống là hệ thống đời đầu, ka... Nên có lỗi cũng là chuyện bình thường, khi nhiệm vụ lần này kết thúc hệ thống sẽ kết nối với máy chủ của viện nghiên cứu, kaki, bác, thì sẽ tiến hành chữa trị."

Tô Đoạn nói: "Ừ ừ, vậy bây giờ cậu ổn không?"

Hệ thống đáp: "Ổn, kaki."

Tô Đoạn nói: "Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Thụ phấn hình như không đau như cậu nghĩ... Tô Đoạn dụi má vào gối nghĩ bụng.

Tần Tri lật người Tô Đoạn đang nằm sấp lại, ôm cậu vào lòng, hơi nghiêng người đặt lòng bàn tay lên mặt cậu để miêu tả đường nét thanh tú trên khuôn mặt cậu.

Tô Đoạn bị sờ đến mặt ngưa ngứa, há miệng cắn ngón tay hắn.

Tần Tri dời bàn tay xuống, nhẹ nhàng nắm cổ cậu, lòng bàn tay hơi thô ráp vuốt ve lên phần hàm dưới mềm mại.

Bóp cổ là hành động thể hiện sự kiểm soát hoàn toàn, là một trong những bộ phận nguy hiểm nhất trên cơ thể nên một khi gãy cổ, mạng sống sẽ nhanh chóng kết thúc trong vòng vài phút.

Nhưng Tô Đoạn rõ ràng không nhận ra điều này, hay nên nói là cậu không nghĩ Tần Tri sẽ làm tổn thương mình, cậu chỉ thấy cằm ngưa ngứa khó chịu vì dạ thịt bị cọ, ngón tay mảnh khảnh nắm cổ tay Tần Tri đẩy ra, "Ngứa quá, anh đừng sờ em nữa, em buồn ngủ quá, muốn ngủ cơ."


Tần Tri đáp ừ rồi rút bàn tay trên cổ cậu đi, hôn chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu: "Ngủ đi, tối anh gọi bé dậy ăn cơm."

🍄🍄🍄

Hai người đi chơi bên ngoài hơn hai tháng mới về nước.

Tô Đoạn không về nhà họ Tô mà là cùng Tần Tri về căn nhà mới đã chuẩn bị từ lâu. Trước khi ra nước ngoài thì hai người đã trang trí sẵn, để ở đó nửa năm nên giờ vào ở.

Nhà mới cũng là một biệt thự nhỏ có sân vườn như nhà Tô, chẳng qua diện tích không rộng bằng nhà Tô, bố cục cũng nhỏ hơn nhưng lại trông dịu dàng hơn nhà Tô.

Tô Đoạn rất háo hức muốn khám phá nhà mới, thậm chí còn nhìn người hầu chăm sóc hoa cỏ.

Tần Tri vừa tan làm về vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, kéo cậu đứng dậy: "Đợi tháng sau anh sẽ sai người dọn hết hoa rồi đổi thành cây. Quá mấy ngày nữa bé hãy chọn loại cây nhé."

"Hả?" Tô Đoạn ngây người, "Sao lại dọn ạ?"

Tần Tri hỏi: "Bé thích hoa à?"

Tô Đoạn khựng lại thoáng chốc, chớp mắt nói: "Thích ạ."

Thật ra cậu không thích, nhưng cũng không hoàn toàn ghét.

Quan niệm hoa là bộ phận sinh sản chỉ tồn tại trong quần thể thực vật Trung Quốc, đối với con người thì hoa là vật ngắm để bày tỏ tình yêu và thích.

Tần Tri tặng hoa cho cậu khiến cậu rất vui.

Tần Tri mỉm cười, trong nụ cười không rõ là bất đắc dĩ hay là cảm xúc gì khác: "Được, bé thích thì cứ trồng vậy."

Có điều Tần Tri đồng ý thế thôi, sau này tuy vườn hoa nhà họ hoa nở quanh năm nhưng Tần Tri phảng phất đã quên đi chuyện đã hứa, trong phòng ngủ của họ không còn hoa tươi nữa.

🌼🌼🌼

Đúng bảy năm sau khi kết hôn, Tô Đoạn lại chìm vào giấc ngủ yên bình.

Lần này hắn thực sự không thể đánh thức em ấy được.

Tần Tri lẳng lặng ôm cậu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn đắp chăn mỏng mềm mại cho cậu rồi lái xe ra khỏi biệt thự.

Rất yên tĩnh, biệt thự rất yên tĩnh, còn đường lẽ ra đông đúc xe cộ cũng rất yên tĩnh, ngoại trừ chiếc SUV màu bạc do Tần Tri cầm lái thì trên đường không có bóng dáng của một chiếc ô tô nào.

Tần Tri một mình chờ đèn đỏ rồi lái đi, cuối cùng dừng lại trước cửa một khu dân cư bình thường.

Hắn bước vào một căn hộ, lại mở ra một cánh cửa bình thường, trong góc phòng để một chiếc áo khoác, khi nhặt lên thì nó đã bị ố vàng cũ kỹ và vô số bụi bặm theo thời gian.

Sau khi Tần Tri rời đi, chủ nhân căn phòng vẫn đang ngủ say khò khò đổi tư thế ngủ.

Có lẽ chính gã ta cũng quên rằng vào một buổi sáng cách đây bảy năm, khi gã ta còn làm phục vụ trong một club cao cấp, gã ta đã từng nhặt được chiếc áo khoác bị bỏ quên trong club. Vì không tìm thấy cách liên lạc với chủ của nó, lại không nỡ vứt chiếc áo khoác mà người chủ vô cùng quý trọng nên đã vứt vào một góc phòng trong nhà rồi không bao giờ nhớ đến nữa.

Giờ đây, chủ của áo khoác đã đến lấy đi khoảng thời gian bị lãng quên này.

Tần Tri cầm áo khoác về nhà, xuống xe, vắt áo khoác lên khuỷu tay rồi chậm rãi đi về phía biệt thự yên tĩnh.

Khi hắn bước đi, thời gian trên chiếc áo khoác dường như chảy ngược, mãi đến khi Tần Tri mở nó ra đắp cho Tô Đoạn thì nó lại trở nên mới tinh như lúc mới mua.

Tần Tri leo lên giường, ôm Tô Đoạn vào lòng, mười ngón tay đan vào nhau rồi hôn lên trán cậu, thấp giọng nói: "Hẹn gặp lại bé con."

Thời gian bảy năm hắn đánh cắp cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng không sao cả, dù sao họ sẽ gặp nhau trong thời không tiếp theo thôi.

♬♬♬

Cùng lúc đó, Tô Tranh cuối cùng cũng thoát ế ở tuổi ba mươi đang ở nhà bàn chuyện với vợ mới cưới của mình về chuyện con cái sau này.

Người vợ hỏi: "Anh muốn con trai hay con gái?"

Tô Tranh vốn muốn trả lời tất nhiên là con trai rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn lại dễ thương như em trai anh, nhưng lời nói ra đến bên miệng thì anh chợt hoảng hốt, như có thứ gì đó đã mất đi trong giây lát, trong lòng chỉ còn sự trống rỗng.

Anh hoàn hồn, chần chừ nói: "Anh muốn một bé trai."

Người vợ giận dỗi đùa: "Anh Tô à, không ngờ anh là người trọng nam khinh nữ luôn đấy? Con gái thì không thích nữa hả?"


Tô Tranh đáp: "Không có, em đừng trách lầm anh. Chả là anh chợt nghĩ lúc cha mẹ anh còn sống, anh muốn có một đứa em trai. Tốt nhất là khác hẳn với anh và trông giống mẹ anh, tính cách ngoan ngoãn, lùn hơn anh mười centimet, biết làm nũng, mỗi lần cười sẽ có ngôi sao nhỏ lấp lánh trong mắt."

Lúc vừa nói ra bản thân anh cũng ngây ra một lúc. Những lời này miêu tả quá cụ thể, như thể anh từng có một cậu em trai thật.

"Nhìn vào mắt có ngôi sao nhỏ, anh nghĩ đến chuyện đó bao lâu rồi. Không có em trai thì trông cậy vào con trai đó hả?" Người vợ cười khúc khích, "Anh Tô đúng là trẻ con quá đi mất."

Tô Tranh gật đầu vui đùa với vợ, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều.

♦♦♦

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, bên tai Tô Đoạn là những tiếng ồn.

Rõ ràng cậu không còn ở nhà của cậu và Tần Tri, thậm chí không còn ở thế giới kia nữa.

Xung quanh là những tòa nhà công nghệ cao, nơi này trông giống như một khu chợ. Những người đi ngang qua về cơ bản đều là những gương mặt phương Tây tóc vàng mắt xanh, có người nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, một số người pha lẫn lòng tham đáng ghê tởm.

Bây giờ cậu đang ở trong một cái lồng làm bằng kim loại không rõ nguồn gốc, bên cạnh có người canh giữ cậu như một con hàng chờ bán, trên tay và chân đều có dây xích, chỉ cần cử động sẽ bị giật điện nhẹ, khiến cậu không dám cử động nữa.

Da ở cổ tay và cổ chân có vẻ đã bị trầy xước khiến cậu hơi hơi đau nhức.

Có điều cậu không vội quan tâm tình cảnh của mình mà là nói với hệ thống trong đầu: "Hệ thống, tôi chỉ ngủ một giấc thôi mà."

Hệ thống đáp: "Đúng vậy ký chủ."

Tô Đoạn nói: "Xem ra bug của cậu đã được sửa rồi." Không còn nghe thấy tiếng kaki lạ lùng nữa.

Hệ thống nói: "Đúng vậy đấy. Nhiệm vụ một vừa kết thúc tôi đã kết nối với máy chủ của viện nghiên cứu, hệ thống tự sửa bug của máy chủ đã giúp tôi khắc phục lỗi nhỏ đó."

Tô Đoạn nói: "Chúc mừng cậu."

Hệ thống nói: "Cảm ơn ký chủ. Phải rồi ký chủ ơi, xếp hạng của cậu ở thế giới trước là A, tổng cộng nhận được 3000 điểm kinh nghiệm nha, siêu siêu giỏi luôn nè. Trung tâm mua sắm của hệ thống đã kích hoạt, bây giờ có thể chọn mua đạo cụ rồi á. Ký chủ muốn xem hông nè (≧ω≦)/"

Tô Đoạn đáp: "Cứ để đó trước đi."

Tô Đoạn nói xong nước mắt bèn rơi xuống lộp bộp, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lan can kim loại màu bạc rồi theo đó chảy xuống.

Cậu biết mình không thể quay lại nơi mình đã rời đi nhưng cũng không thể ngăn được nỗi buồn.

Tô Đoạn đang đắm chìm trong nỗi đau mất đi bạn đời, không để ý đến góc áo màu đen đứng trước lồng sắt của mình.

Nhờ hệ thống nhắc nhở cậu mới biết: "Ký chủ à, mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này đã xuất hiện, và đứng cách cậu không đến năm mét!"

Tô Đoạn ngây ra một lúc rồi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.

Đó là một người đàn ông cao lớn, vận áo khoác dài màu đen, đi ủng quân đội lạnh lùng, mái tóc dài màu vàng nhạt hơi xoăn được buộc gọn gàng sau đầu, trên thái dương chỉ có vài sợi rũ xuống, đường nét khuôn mặt sâu sắc tuấn tú, đôi mắt sáng như ngọc bích tốt nhất khắc trong hốc mắt sâu thẳm, lóe lên ánh sáng hờ hững.

Vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, nhìn Tô Đoạn như đang nhìn một vật không có sự sống.

Hệ thống giới thiệu: "Đây là mục tiêu chữa bệnh lần này của ký chủ, thân vương và cũng là nguyên soái của đế quốc Deler-Odrosse Felton. Hắn mắc chứng thiếu hụt cảm xúc. Lần này không có phúc lợi 50 điểm chữa bệnh cho người mới nữa, độ khó sẽ cao hơn thế giới trước, điểm chữa bệnh của mục tiêu chữa bệnh hiện tại là 0. Mong ký chủ hãy chuẩn bị tâm lí."

Tô Đoạn không đáp lời hệ thống, cậu nhìn vào mắt Odrosse, chẳng biết vì sao mà đau buồn bỗng dưng biến mất.

Rõ ràng cậu rất lạ lẫm gương mặt và đôi mắt này, nhưng lại mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc khó tả.

Tô Đoạn mắt nhỏ nhìn mắt to với mục tiêu.

Chợt, Tô Đoạn cảm thấy một luồng điện từ dây xích trên tứ chi của mình mãnh liệt hơn hẳn, cậu thở dốc đau đớn, nước mắt vốn đang lặng lẽ ngừng rơi lại rơi nước mắt dưới sự kích thích của dòng điện.

"Thân vương điện hạ là người mà ngươi có thể nhìn à?" Một giọng nói kháy truyền vào tai cậu, Tô Đoạn cảm giác eo mình bị thứ gì đó giống như cây gậy chọc vào, rất đau.

Nhìn nô lệ nhỏ bé tóc đen đang khóc thảm thiết trước mặt mình, Odrosse cau mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng khó thấy.

Không kịp suy tư quá nhiều, hắn nhấc chân dùng đôi bốt da lạnh lẽo đá thật mạnh vào người trông coi đang tự tiện trừng phạt nô lệ để lấy lòng mình, rồi chẳng muốn tốn thêm giây nào để tìm chốt mở, trực tiếp dùng tinh thần lực thô bạo phá hủy hệ thống cấp điện của lồng.

Khi dòng điện vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, thân vương Odrosse có chút thói quen sạch sẽ duỗi tay phải mang găng tay trắng như tuyết lướt qua khe hở trong lồng, do dự phủ lên gò má mềm mại ướt át của nô lệ nhỏ.

___💞HẾT THẾ GIỚI THỨ NHẤT💞___

___

28/11/2023.

21:42:57.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui