Chương có nội dung bằng hình ảnh
THẾ GIỚI THỨ NHẤT:
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Ba giờ chiều, Tần Tri chỉ lấy phấn ra khỏi hoa của cậu, vẫn chưa thụ phấn với cậu mà sao lại tăng quá nhỉ?
Tăng bằng hai lần trước cộng lại!
Nhìn điểm chữa bệnh thêm bốn điểm nữa là đầy, Tô Đoạn khó tin hỏi hệ thống.
Hệ thống giải thích: "Theo phân tích số liệu của hệ thống về những lần tăng điểm chữa bệnh, có một mối tương quan giữa điểm chữa bệnh và hành vi thân mật của ký chủ và mục tiêu, hơn nữa quy luật tăng điểm phù hợp với quy luật cấp số cộng bậc hai."
Đột nhiên, tiếng khóc nấc của Tô Đoạn dừng lại: "..."
Tô Đoạn nhỏ giọng hỏi: "Cấp số cộng bậc hai là gì?"
Sao riêng mỗi từ cậu nghe hiểu hết, nhưng ghép chung lại với nhau thì khiến mắt người ta xoay mòng mòng như khoanh nhang muỗi ấy nhỉ?
Là một yêu tinh nhỏ, thật ra trí nhớ của cậu rất tốt, nhưng không biết vì sao mà quy luật này bị phá vỡ một cách vô tình kể từ khi xuất hiện việc học và làm bài tập trong cuộc đời cậu.
Vì vậy Tô Đoạn chỉ láng máng nhớ ra chữ này từng gặp trong sách giáo khoa của mình, còn nội dung cụ thể thì cậu không ấn tượng nổi thật.
Hệ thống dừng ba giây, giải thích bằng cách dễ hiểu nhất cho cậu: "Thì là mỗi lần tăng số, đều tăng nhiều hơn số lần trước."
Tô Đoạn tính trong lòng: "Một, hai, ba, bốn... Vậy lần sau sẽ tăng 4 điểm, 96+4." Giọng của cậu dừng lại, sau đó run rẩy hỏi: "-Đầy?"
Hệ thống tàn nhẫn khẳng định suy đoán của cậu: "Theo quy luật thì là thế."
Tô Đoạn sửng sốt hồi lâu, cảm thấy mình không thể đối mặt với hiện thực này, mờ mịt hỏi: "Hệ thống à... Rốt cuộc điểm chữa bệnh này tính ra sao vậy? Vì sao Tần Tri làm chuyện kỳ lạ với tôi thì điểm sẽ tăng, chuyện này đâu liên quan gì đến bệnh của hắn."
Hệ thống nói: "Có đấy."
"Stockholm là một căn bệnh do bị "giam cầm". Trong nguyên tác mục tiêu cũng yêu 'Tô Đoạn', nhưng tình yêu này chỉ xuất hiện vì căn bệnh của mục tiêu, mang tính bị động và bất thường. Hiện tại mục tiêu chữa bệnh bắt đầu chủ động yêu người thương theo cách bình thường, cũng gián tiếp loại đi khả năng mắc bệnh." Hệ thống giải thích.
Tô Đoạn như hiểu như không chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."
(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
Nghe tiếng khóc rấm rứt của Tô Đoạn, cơn say không biết thật hay giả của Tần Tri tỉnh hơn phân nửa.
Cơ thể hắn cứng đờ thoáng chốc mới rút tay ra khỏi chăn, không dám dùng bàn tay gây nên tội chạm vào Tô Đoạn, nhưng lại sợ cậu bỏ chạy nên ôm chặt vai Tô Đoạn, hơi nhích cơ thể lên để cậu vẫn nằm trong vòng giam của mình.
Có vẻ Tô Đoạn đã hiểu sức của mình không thể phản kháng hắn nên sau khi vùng vẫy hai lần thì không cử động nữa, lặng yên nằm đó như cá hấp hối.
Lúc khóc Tô Đoạn vẫn ngoan lắm, những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ từ khóe mắt lăn xuống đôi má trắng nõn, thỉnh thoảng lại nấc tiếng nhỏ, mũi dần dần ửng đỏ.
Khóc một chốc rồi không biết nghĩ đến gì mà bắt đầu ngơ ngác, rồi lại nấc thêm tiếng nữa.
Tần Tri rũ mắt nhìn vào đôi mắt Tô Đoạn, đôi mắt vốn trong trẻo thuần khiết như đá Obsidian* giờ đây mất đi vẻ lấp lánh, giống như hai hạt thủy tinh vô cơ vô hồn được khảm trong đôi mắt ấy.
*Đá Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diệu thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.
Trong căn phòng tối om bị rèm che lại, Tần Tri mất đi cảm giác về thời gian, hắn yên lặng nhìn cậu chủ nhỏ trong ngực mình, cảm thấy một nửa trái tim bị nướng chín bởi thứ tình cảm đang dâng lên, một nửa chìm trong nước đá, sắp bị tách ra thành hai mảnh.
Một người tí hon gõ đầu hắn lẩm bẩm: Cậu chủ nhỏ ngây thơ đến nỗi không biết nói dối, nếu không thích mình thật thì sao lại không lộ ra tí nào được? Từng điều vụn vặt sẽ không nói dối, Tô Đoạn gần gũi, dựa dẫm hắn, mỗi khi nhìn hắn trong mắt sẽ tỏa ra ánh sáng mềm mại, tất cả đều không thể nào là giả vờ.
Nhưng một người tí hon khác sâu sắc nhắc nhở hắn: Cậu đã quên vết xe đổ ngày hôm nay của bạn mình sao? Tình cảm năm năm của người ta gấp mười lần thời gian ở bên nhau của cậu và Tô Đoạn, chả phải trước khi sự việc bị lộ cũng không nhìn ra gì à?
Huống chi... Yết hầu Tần Tri lên xuống, vì mới đây hắn nghi Tô Đoạn có chướng ngại tâm lí về chuyện đó nên đã cất công tìm hiểu một số thông tin về tâm lí học, vô tình nhìn thấy cụm từ thấu cảm nên cũng có đôi chút hiểu biết.
Nếu một người chấp niệm sâu sắc với một mối quan hệ hoặc một người nào đó đã để lại những tiếc nuối trong quá khứ thì cả cuộc đời còn lại sẽ tìm kiếm thỏa mãn thay thế từ một mối quan hệ hoặc một người mới.
Nhất là khi đặc điểm của cả hai giống nhau thì hiện tượng này càng dễ xảy ra.
Ví dụ như khuôn mặt của hắn và Tần Phong giống nhau là một đặc điểm giống nhau rất điển hình.
Thật ra khi cấp dưới đáp lời hắn, hắn cũng không nghe kỹ diễn biến chi tiết về chuyện của Tô Đoạn và Tần Phong, nhưng những lời vụn vặt lọt vào tai hắn cũng đủ chứng minh năm ấy lúc Tô Đoạn mười sáu tuổi thích một người đến nỗi không giữ lại gì cho mình.
Hắn cảm nhận được Tô Đoạn có tình cảm với mình, chỉ là hắn không có căn cứ để tìm hiểu xem tình cảm đó sinh ra vì hắn hay là được truyền từ người khác.
Những người tí hon có quan điểm khác nhau đang đấu tranh trong đầu hắn, khiến tâm trí hắn rối bời, mất đi sự bình tĩnh thường ngày, đủ loại suy nghĩ lộn xộn thậm chí tự mâu thuẫn chạy qua trong đầu hắn.
Trong sự hỗn loạn này, suy nghĩ rõ ràng duy nhất là hắn không thể buông tay cậu chủ nhỏ của mình.
Ngậm người về ổ thì sẽ là của hắn, hắn sẽ không để Tô Đoạn rời đi nữa.
Bàn tay nắm vai Tô Đoạn của Tần Tri hơi run.
Ba năm trước, Tần Phong đứng trên cao ép hắn vào bước đường cùng, không cần tốn chút sức gì cũng có thể nắm giữ mạng sống của mẹ hắn trong tay, hắn vì kiếm tiền phẫu thuật không biết có thể kịp cứu được mẹ hay không mà không ngần ngại từ bỏ kiến thức và tôn nghiêm của mình để làm một người hầu, cuối cùng vẫn phải đánh đổi tình yêu mới nảy mầm của mình để có đủ tiền phẫu thuật.
Ba năm sau, thân phận của họ thay đổi, Tần Phong trở thành một kẻ sa cơ thất thế ai cũng dẫm đạp được, chỉ dám trốn tránh hắn thật xa sống một cuộc sống túng quẫn ở nước ngoài, lại vẫn dễ dàng cướp đi người của hắn.
Khi Tần Phong bị đuổi ra khỏi Tần thị, Tần Tri cảm thấy cuối cùng mình cũng chiến thắng, từ nay về sau Tần Phong không thể tùy ý chèn ép cướp đi người thân của hắn nữa. Nhưng mãi đến hôm nay, hắn mới phát hiện ra mình vẫn sống dưới cái bóng của Tần Phong chưa hề bước ra.
Tần Tri cắn chặt răng, hàm răng đau xót khiến cổ họng đau rát.
♫♫♫
Cảm thấy giọt nước nóng hổi chảy xuống cằm mình, Tô Đoạn vẫn đang đắm chìm trong nỗi bi thương khi điểm chữa bệnh tăng thêm ba điểm bỗng sửng sốt chốc lát, nấc nhẹ một cái, cuối cùng cũng hồi hồn chớp mắt nhìn Tần Tri.
Bởi lẽ Tần Tri đang khóc.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, mặt mày cúi thấp, nước mắt ướt theo lông mi rơi xuống từ từ nhỏ xuống gò má và cổ Tần Tri.
Tô Đoạn chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt. Trong ấn tượng của cậu thì khi Tần Tri không vui, hắn sẽ chỉ cau mày thật sâu, thỉnh thoảng thở dài.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tần Tri như thế này, đầu óc Tô Đoạn rối ren, cậu muốn vươn tay lau nước mắt của Tần Tri nhưng cơ thể lại bị hắn đè, khe hở nhỏ xíu giữa lồng ngực không đủ để cậu nâng cánh tay lên, huống chi cậu mà cử động thì Tần Tri sẽ đè cậu chặt hơn nên cánh tay cứ vậy kẹt ở đó.
"Tần, Tần Tri." Giọng nói còn hơi khóc của Tô Đoạn gọi hắn, vừa gọi vừa nấc: "Hức-a, Tri Tri ơi..."
Cơ thể Tần Tri nghe vậy đơ ra, đôi ngươi đen lay láy hơi nhướng lên, có điều Tô Đoạn vẫn không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn. Tần Tri vùi đầu vào hõm vai cậu, cơ bắp cả người cứng như tảng đá lạnh cứng bao bọc lấy cậu để cậu không thể động đậy.
Tô Đoạn mờ mịt hoảng hốt nhìn lên trần nhà.
Trong miệng Tần Tri có mùi rượu, lúc họ vừa hôn nhau cậu đã ngửi thấy rồi, nó hun khiến cậu choáng váng, vì vậy cậu theo bản năng cảm thấy Tần Tri vừa ra ngoài uống rượu rồi bị cồn kích thích không thể kiểm soát bản thân, nên lúc về mới hung dữ như muốn ăn luôn cậu, chứ cậu không nghĩ gì khác.
Nghe như người say rượu sẽ vô lý lắm vậy.
Dù sao loài người là động vật động dục quanh năm, Tần Tri nhịn lâu như thế, sau khi say không kiềm lòng được thì cậu cũng miễn cưỡng hiểu cho, tuy điểm chữa bệnh khiến cậu rất buồn nhưng đây vốn không phải lỗi của Tần Tri.
Thực ra sau đó cậu đã ngừng khóc, chả là không thể ngừng nấc nên trông mới thê thảm thế thôi.
Mãi đến khi thấy Tần Tri cũng khóc, Tô Đoạn mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Cậu ngơ ngác bị Tần Tri đè xuống nhìn trần nhà một chốc, rồi cảm thấy cổ mình ươn ướt ngày càng rõ ràng mới cuống quýt hỏi hệ thống: "Tần Tri bị sao thế? Sao ảnh lại khóc chứ? Vì... Bị người ta bắt nạt hả?"
Hệ thống nói: "Xin hãy chờ một lát, hệ thống đang tiến hành kiểm tra liên quan."
Hệ thống hỏi: "Kiểm tra hoàn tất, đã tìm ra nguyên nhân khả nghi, ký chủ muốn xem màn hình không?"
Tô Đoạn nói: "Muốn, cho tôi xem với, cảm ơn cậu."
Hệ thống lấy ra một màn hình ánh sáng, chiếu trước mặt Tô Đoạn việc Tần Tri nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người con nhà giàu trong khách sạn vào buổi trưa.
Tô Đoạn im lặng xem xong rồi nhỏ giọng nói với hệ thống: "Không phải."
Không phải thế, chuyện giữa cậu và Tần Tri không liên quan gì đến Tần Phong. Nói thật thì ngoài hình ảnh trong trí nhớ nguyên thân, cậu chưa bao giờ gặp Tần Phong ngoài đời thực, tất cả ấn tượng của cậu về hắn ta đều là "Kẻ xấu bắt nạt Tần Tri".
Hệ thống nói: "Mong ký chủ hãy nhớ hình tượng phù hợp của mình, không được tiết lộ mình là người làm nhiệm vụ."
Tô Đoạn nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Nhưng tôi được nói mình không thích Tần Phong không?"
Hệ thống nói: "Ký chủ hãy nói bây giờ không thích nữa. Chuyện nguyên thân đã làm không cách nào thay đổi, cưỡng ép phủ nhận sẽ bị OOC. Nhưng cũng may con người là động vật nắng mưa thất thường, vì vậy ký chủ thay lòng đổi dạ cũng là chuyện vô cùng bình thường."
Tô Đoạn thở dài: "Được rồi."
Tô Đoạn cảm thấy cánh tay mình tê rần, không khỏi lộn xộn, cánh tay cậu vẫn bị hai người kẹp ở giữa, không cử động được, một lúc sau bèn cảm thấy khó chịu.
Tần Tri thấy cậu giãy giụa thì lại cảnh giác ôm cậu chặt hơn, Tô Đoạn cảm thấy mình như rùa bị tảng đá đè lên, mai rùa nhỏ sắp bị nghiền nát mất rồi.
Tô Đoạn sắp nghẹt thở: "... Hức." Dù nấc cũng không nấc nổi, thậm chí còn chậm rãi dừng lại.
"Tri Tri ơi, cánh tay đau quá à." Tô Đoạn nhỏ giọng nói.
Tần Tri như mất đi khả năng nói chuyện cuối cùng cũng có chút phản ứng, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay nằm dưới thân mình của Tô Đoạn, xoa xoa mạch cứng đờ của cậu.
Cảm giác vừa tê vừa xót lan tràn theo động tác xoa xoa, Tô Đoạn khó chịu rầm rì hai tiếng.
Lông mi Tần Tri hãy còn ươn ướt, từng sợi dính vào nhau rũ xuống, trong đôi ngươi đen nhánh chứa đầy cảm xúc mà Tô Đoạn không thể hiểu nổi, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Tri, đôi mắt lắng đọng của Tần Tri chạm mắt cậu rồi nhanh chóng quay đi.
Nếu có một ngày cậu biết Tần Tri thích một người trông rất giống mình từ lâu thì chắc chắn sẽ rất đau buồn. Tô Đoạn thiết nghĩ nếu có chuyện như vậy, cậu cảm thấy lá trên đầu sắp nổ tung, muốn đánh người thôi.
Tô Đoạn nhìn một chốc, lấy tay còn lại không tê chạm vào lông mi Tần Tri, đầu ngón tay rất nhanh đã ươn ướt. Tần Tri được cậu chạm vào bèn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nói khẽ với cậu: "Xin lỗi em."
Giọng nói thô ráp và khàn khàn rõ mồn một như một cự thú bị thương nhưng không thể liếm vết thương.
Tần Tri nói xong thì tiếp tục im lặng xoa cánh tay Tô Đoạn, xoa xoa cánh tay vốn tê dại của cậu dần ấm lên.
Tô Đoạn lập tức nhỏ giọng nói: "Em tha thứ cho anh."
Cậu bỏ tay khỏi lông mi Tần Tri, lòng bàn tay bao lấy gò má ướt át của Tần Tri, thế nhưng tay của cậu nhỏ hơn tay Tần Tri rất nhiều, mặt Tần Tri cũng to hơn cậu, đương nhiên không thể dễ dàng bọc lấy gò má của hắn.
Tô Đoạn mở những ngón tay thon dài ra, cố gắng dùng lòng bàn tay mình bao lấy nhiều diện tích hơn.
Gò má được lòng bàn tay bọc lấy, dường như không ngờ sau khi mình làm chuyện quá đáng lại được người ấy chủ động động chạm, tay Tần Tri khựng lại, đảo đôi ngươi đen nhánh yên lặng nhìn thiếu niên dưới thân.
Tô Đoạn ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh không vui."
Tần Tri chưa kịp trả lời thì cậu lại nói tiếp: "Anh bị bắt nạt sao ạ?"
Trong đầu Tần Tri vẫn còn hơi trống rỗng, một lúc sau Tần Tri mới khẽ khàng ừ với cậu.
Cánh tay được xoa đến khi khôi phục lại cảm giác, Tô Đoạn nhân lúc Tần Tri không cử động nữa rút tay ra, lấy tay đó ịn lên má Tần Tri, nâng cả khuôn mặt Tần Tri lên. Tuy giọng cậu nhỏ nhưng nghe rất có khí thế: "Ai bắt nạt anh? Nói cho em biết đi, em sẽ-hức, em sẽ nhờ anh hai bắt nạt lại giúp anh."
Tần Tri nhìn cậu, khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh đã bắt nạt lại rồi."
Tần Tri hoàn toàn không ngờ thiếu niên của hắn không những không giận hắn mà còn an ủi ngược lại hắn.
Nhìn nước mắt vẫn còn vương trên mặt Tô Đoạn do bị hắn bắt nạt vừa rồi và ánh sao lấp lánh hơi lóe lên trong mắt cậu, lòng dạ Tần Tri bỗng dâng lên cảm giác hoảng sợ không tài nào kiểm soát được.
Sau khi sự thôi thúc pha lẫn tác dụng của rượu nhạt dần, hắn mới muộn màng nhận ra dù Tô Đoạn có lừa hắn, xem hắn là thế thân của Tần Phong, là vật chứa tình cảm đi nữa thì cậu cũng chưa bao giờ làm tổn thương hắn, bất kể là ba năm trước hay là ba năm sau, những gì cậu chủ nhỏ cho hắn đều là sự ấm áp và khoan dung mà hắn hiếm khi nhận được trong cuộc đời.
Do hắn làm sai trước, vi phạm thỏa thuận giữa hai người, cưỡng ép chạm vào Tô Đoạn-
Sau khi nhận ra điều này, Tần Tri cuống quýt đưa bàn tay nãy giờ không hề cử động của mình nắm lấy mu bàn tay đang bao bọc lấy gò má hắn rồi dùng sức đè tay Tô Đoạn bao lấy gò má hắn, vậy mới có chút cảm giác chân thật rằng người ấy là của mình.
Tay Tô Đoạn bị hắn niết hơi đau nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Cậu nhìn đôi mắt Tần Tri, tuy không hiểu thứ cảm xúc hỗn loạn đan xen trong đó nhưng cậu cảm thấy trái tim mình cũng bị giằng xé.
Tần Tri của bây giờ trông thật buồn bã. Nếu lúc này cậu rút tay về thì biết đâu Tần Tri sẽ khóc tiếp mất. Tô Đoạn nghĩ mình là một cây nấm Phục Linh tinh đã sống mấy ngàn năm, lúc nãy lẽ ra cậu nên có trách nhiệm chứ.
Thân thể về cơ bản không thể cử động, cậu cố sức từ trên gối ngẩng đầu lên, cánh môi hôn một cái chóc lên khóe môi Tần Tri, sau khi nằm lại lên gối thì nghiêm túc nói: "Hôn anh cái nè, đừng buồn nha."
Ngoài cách an ủi này ra Tô Đoạn nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Tần Tri nắm chặt tay cậu hơn, yết hầu rung lên, run giọng nói: "Được, không buồn nữa."
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một chốc, ngay khi Tô Đoạn đang phân vân có nên ngẩng đầu lên hôn Tần Tri cái này nữa hay không thì Tần Tri đột nhiên cất tiếng.
"Cậu chủ ơi." Tần Tri gọi xưng hô mà Tô Đoạn đã lâu không nghe thấy. Hắn dừng hơn mười giây, khi Tô Đoạn bắt đầu dùng ánh mắt thúc giục hắn mới thật nhẹ giọng hỏi: "Cậu chủ có thích tôi không?"
Tô Đoạn chớp mắt, không do dự nói: "Thích."
Tần Tri xoay đầu, hôn mạnh lên lòng bàn tay cậu, lại hỏi: "Cậu chủ yêu tôi không?"
Lần này Tô Đoạn không trả lời ngay. Tình yêu dường như là một thứ gì đó rất phức tạp, với sự hiểu biết hiện giờ của cậu về tình cảm con người, cậu vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của từ này, đương nhiên sẽ không thể nói yêu hay không.
Thấy cậu mãi không trả lời, ánh mắt Tần Tri dần trở nên tối tăm u ám. Tô Đoạn do dự rồi vẫn thật thà nói: "Em chưa yêu ai bao giờ nên em không biết."
"Nhưng em chỉ thích anh thôi, uầy, cũng không đúng lắm, em cũng thích anh hai nữa, nhưng hai cái thích hai anh lại khác." Tô Đoạn nhỏ giọng nói.
Ánh sáng trong mắt Tần Tri dần dần sáng trở lại, hắn giống như một người đã bước đi trong sa mạc thật lâu, nắm chặt lấy túi nước mất nhưng tìm lại được của mình: "Vậy thì ngoài anh của em ra, em chỉ được thích anh thôi."
Tô Đoạn nói: "Dạ."
Tần Tri hôn lên lòng bàn tay, vầng trán và môi của cậu, giống như dã thú hãy còn bất an và nghi ngờ nên muốn để lại để lại dấu vết và mùi hương trên con mồi.
Hôn cậu một lúc, Tần Tri bỗng nói: "Đoạn Đoạn, gọi anh đi em."
"Tần Tri ơi?"
Tần Tri sửa lại cho cậu: "Gọi Tri Tri."
"... Tri Tri ơi."
"Đoạn Đoạn ơi."
...
Hai người cứ thế chơi trò chơi nhàm chán "Em gọi anh anh gọi em". Mãi đến nửa tiếng sau giờ ngủ trưa, quản gia có phần lo lắng đứng ngoài gõ cửa hỏi có chuyện gì không. Tô Đoạn hắng giọng trả lời mình vừa dậy, lát nữa sẽ rời giường, dặn ông đừng lo cho cậu.
Trong giọng của cậu có chút gì đó khàn khàn, rất phù hợp với cách nói "mới dậy". Quản gia không nghĩ ngợi gì, đáp "được" rồi nhanh chóng rời khỏi cửa.
Tần Tri đứng dậy từ trên giường, vẫn xoa cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Muốn đi tắm không em? Em đổ mồ hôi nhiều quá."
Tô Đoạn bị hắn ôm lâu nên thân thể đã hoàn toàn bị hắn sưởi ấm, hắn trông thấy trên cổ Tô Đoạn có những giọt mồ hôi mỏng.
Tô Đoạn gật đầu và hỏi: "Anh cũng tắm hả?"
Tần Tri đáp: "Anh đợi em tắm xong mới tắm." Bây giờ hắn vẫn chưa bình tĩnh lại hẳn, không dám chạm vào Tô Đoạn.
Tô Đoạn ừ ừ rồi rút cổ tay khỏi tay Tần Tri, chuẩn bị xuống giường đi tắm.
Không đúng.
Khi cậu định xốc chăn lên, Tô Đoạn đưa tay phải lại gần mình hơn.
Hình như trên đó dính gì thì phải - Phấn hoa của cậu hả ta?
Vốn dĩ nó trên tay Tần Tri, nhưng khi Tần Tri nắm tay cậu thì nó dính lên tay cậu.
Tô Đoạn lập tức ngây dại khi nhớ lại chuyện vừa nãy, sau đó một luồng hơi nóng truyền từ cổ đến má khiến cậu thấy choáng váng cả người.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu thấy phấn hoa của mình, hóa ra nó trông như vậy.
Tô Đoạn đưa tay lại gần ngửi thử, nói không nên lời nó có mùi gì, tóm lại là mùi không thơm lắm.
Uầy, ngửi có vẻ mùi nó là lạ, không biết khi trở về làm nấm Phục Linh, nở hoa, phải chăng cũng sẽ là mùi này?
Tần Tri thấy động tác của cậu thì cứng đờ đến lạ, sao hắn lại quên mất chuyện vừa rồi cầm tay Tô Đoạn quá là lâu bằng tay vẫn chưa lau sạch.
Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, bàn tay sạch sẽ còn lại của Tần Tri siết chặt cổ tay Tô Đoạn, bế hờ cậu ra khỏi giường rồi bế thẳng đến cửa phòng tắm, mở cửa cho cậu: "Em mau tắm đi."
Tô Đoạn ngơ ngác nhìn hắn: "Nhưng em vẫn chưa lấy khăn tắm và đồ thay."
Tần Tri đẩy cậu vào phòng tắm, cúi người hôn lên gò má nóng bừng của cậu rồi thấp giọng nói: "Xíu nữa anh sẽ đưa cho em. Đừng để bị lạnh, mau vào tắm đi em."
___
22/11/2023.
16:49:49.