THẾ GIỚI THỨ NHẤT:
CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN
Tô Đoạn vẫn nhớ lầu đầu tiên Tần Tri hôn cậu, điểm chữa lành tăng lên một chút, nhưng sau này hai người hôn nhau nhiều lần thì điểm chữa bệnh không thay đổi nữa.
Vì vậy cậu an tâm thoải mái để Tần Tri hôn cậu, tưởng sẽ không sao, ai ngờ giờ điểm chữa bệnh lại tăng là sao?
Tô Đoạn sợ đến nỗi ngơ ngác.
Hệ thống thì lại vui vẻ kéo ra trước mặt Tô Đoạn một màn ánh sáng chỉ có cậu mới thấy, chuyển lời nhắc vừa vang lên trong đầu cậu thành văn bản lướt qua, cố ý phóng to số "93" làm nổi bần bật.
Tô Đoạn: "..."
Tô Đoạn ngây ngốc nhìn, sợ hãi mở to đôi mắt tròn xoe, thậm chí quên cả điều chỉnh hô hấp, trong vài giây hô hấp trở nên rối loạn, nghẹt thở, rồi bị cảm giác ngạt thở làm hoàn hồn mới cuống quýt đưa tay muốn đẩy hắn ra.
Đừng hôn lâu quá, nó sẽ lại tăng lên mất...
Tô Đoạn sức nhỏ, lực đẩy lên bờ vai cứng rắn của Tần Tri chỉ như xoa bóp. Tần Tri tưởng cậu mắc cỡ bèn siết chặt cái ôm ôm cậu chặt hơn, mãi đến khi Tô Đoạn mất sức cắn một cái lên môi dưới hắn thì hắn mới nhận ra có lẽ Tô Đoạn không muốn thật.
Tần Tri buông cậu ra, mở đôi mắt đen láy, trong con ngươi vẫn còn chút thâm trầm, ngón tay cái của hắn vuốt khóe môi chẳng cắn ra vết, cúi đầu nhìn Tô Đoạn một lúc, khàn giọng hỏi: "Sao vậy em?"
Tô Đoạn không thể nói sự thật với hắn, nhất thời không tìm ra lời giải thích phù hợp, cậu chỉ mím môi, cẩn thận lùi về sau một bước, thoát khỏi cái ôm ấm áp của Tần Tri.
Nhìn thấy vẻ bất an trong mắt Tô Đoạn, cơ thể Tần Tri cứng đờ giây lát, quả nhiên hắn vẫn quá gấp gáp...
Tần Tri thở dài trong lòng, thấp giọng hỏi: "Đoạn Đoạn, anh dọa em sợ rồi à?"
Tô Đoạn rũ mắt, trong lòng bối rối, theo lời Tần Tri nói nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Tri áy náy nói: "Xin lỗi em, anh không nên chạm vào em khi em chưa đồng ý, em tha thứ cho anh một lần được không em?"
Khoan đã... Chạm vào cậu.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu óc rối bời của Tô Đoạn, nghĩ kỹ lại thì hồi nãy dường như Tần Tri vừa làm một việc gì đó thân mật hơn hôn với cậu.
- Có phải vì điều đó mà điểm chữa bệnh tăng lên không?
Họ đã hôn nhau nhiều lần, ngoại trừ lần đầu tiên thì điểm chữa bệnh không hề tăng lên nữa, vì vậy lần này điểm chữa bệnh tăng lên không phải vì hôn.
Tô Đoạn cảm thấy mình đã tìm ra đầu sỏ khiến điểm chữa bệnh tăng lên.
Tần Tri thấy cậu ngơ ngác đứng đó, ánh mắt không có tiêu cự, tưởng mình đã dọa cậu sợ thật, khiến trái tim hắn bồn chồn không thôi, hắn thận trọng chạm vào cánh tay Tô Đoạn, giọng điệu run run hỏi: "Đoạn Đoạn à, em không sao chứ?... Nói một lời với anh đi em."
Lúc này Tô Đoạn mới hoàn hồn lại, cậu lắc đầu, lí nhí nói với Tần Tri: "Em không sao, tự dưng ngơ ngác vậy thôi."
Yết hầu Tần Tri lăn lên xuống, đưa tay chạm vào gò má cậu, lòng bàn tay ấm áp bao lấy gò má cậu khẽ vuốt ve như muốn xác nhận điều gì đó.
Tô Đoạn theo thói quen dụi má vào lòng bàn tay hắn.
Thấy Tô Đoạn không bài xích cái chạm của mình thì Tần Tri mới thở phào nhẹ nhõm, lại ôm người vào lòng mình, lại thấp giọng xin lỗi: "Anh xin lỗi, vừa rồi anh hấp tấp quá."
Tô Đoạn tựa đầu vào trong ngực hắn và nói: "Không sao, em không giận anh mà."
Tuy thấy hơi lạ nhưng nói thật là cậu không ghét Tần Tri chạm vào mình, cậu chỉ sợ điểm chữa bệnh tăng lên đột ngột thôi.
Chẳng qua bây giờ đã tìm ra đầu sỏ rồi, cậu không còn quá bồn chồn nữa.
Tần Tri nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu cậu, thỉnh thoảng dụi dụi, Tô Đoạn rất ngoan để hắn ôm, nhịp tim của hai người dần dần đập chung một nhịp, cuối cùng trở nên giống hệt nhau.
Gió đêm thổi qua, thổi bay những cánh hoa hải đường mềm mại khỏi cây, một cánh hoa khẽ rơi trên khuỷu tay Tần Tri.
Khóe mắt Tô Đoạn trông thấy cánh hoa hải đường, lập tức cảm thấy không thoải mái lắm, cậu duỗi cánh tay ra khỏi lòng Tần Tri, vỗ nhẹ vào khuỷu tay của hắn, khiến một phần trên bộ phận sinh sản của đồng loại rơi ra khỏi người Tần Tri.
Tần Tri thấy cậu lại cử động bèn nhẹ sức lại, cúi đầu hỏi cậu: "Sao vậy em?"
Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn hắn, trong đêm tối ngũ quan của Tần Tri có vẻ vô cùng sâu sắc, mái tóc đen thường ngày gọn gàng của hắn sau chuyện vừa rồi đã trở nên hơi rối bù, xõa trước trán, che đi mặt mày quá đỗi sắc bén của hắn. Tần Tri cụp mắt nhìn cậu, đôi ngươi đen lay láy ẩn dưới hàng lông mi dài, trong đôi ngươi đen hơn cả màn đêm có chút gì đó thận trọng.
Tần Tri đẹp trai thật, Tô Đoạn nghĩ vậy.
Nhìn Tần Tri một chốc cậu bỗng muốn kiểm tra suy đoán của mình về việc điểm chữa bệnh tăng lên, vì thế vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn rồi nói: "Anh cúi đầu thấp xuống chút đi."
Tần Tri phối hợp cúi đầu: "Hửm?"
Tô Đoạn hơi nhón chân ngẩng đầu, chủ động chạm vào môi hắn.
Đôi ngươi Tần Tri lập tức co rút lại, cứng đờ tại chỗ, hai tay cứng ngắc buông thõng bên người, rồi luống cuống ôm lấy thiếu niên trước mắt như nhóc con vắt mũi chưa sạch vừa mất đi nụ hôn đầu.
- Đây là lần đầu tiên Tô Đoạn chủ động hôn hắn.
Tô Đoạn thấp thỏm đợi nửa phút, trong đầu không có bất kỳ âm thanh nhắc nhở nào.
Có vẻ đúng là vì lý do đó, chỉ hôn thôi thì không sao.
Với niềm tin trong lòng, cậu mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt đen láy của Tần Tri nhìn thẳng vào mình.
"Hôn không được mở mắt." Tô Đoạn đứng vững, lặp lại lời Tần Tri đã dạy mình lúc trước.
Tần Tri e hèm rồi thấp giọng nói: "Anh quên mất, lần sau anh hứa sẽ nhớ."
Hắn sửa lại cổ áo của mình như muốn che giấu tâm trạng khác lạ, nói: "Tụi mình ra ngoài cũng được một lúc rồi, Đoạn Đoạn à, tụi mình quay về nhé? Không thì anh hai sẽ lo mất."
"Đợi đã." Vừa xác nhận suy đoán của mình nên Tô Đoạn ra chiều mình có chuyện muốn nhấn mạnh, cậu nhìn Tần Tri: "Anh phải hứa với em một chuyện."
Tần Tri khựng lại rồi dịu dàng nói: "Chuyện gì thế?"
Tô Đoạn nghiêm túc nói: "Sau này... Ngoài hôn em ra anh không được làm gì nữa."
Tần Tri không khỏi nhíu mày khó hiểu, đương nhiên hắn cũng hối hận sau việc làm vừa rồi, nhưng hắn và Tô Đoạn đều là đàn ông trưởng thành, sớm muộn gì họ cũng sẽ đến bước đó.
Vì sức khỏe của Tô Đoạn nên hắn có thể chịu đựng mấy năm, hắn cam tâm tình nguyện làm thế, nhưng phạm vi cái vế "sau này" quá rộng.
Thật ra Tần Tri không hiểu lắm, rõ là Tô Đoạn không bài xích cái hôn của hắn nhưng sao lại phản ứng mạnh mẽ về chuyện này như vậy? Chẳng lẽ Tô Đoạn đã trải qua chuyện gì khác mà hắn không biết?
Thấy Tần Tri không trả lời ngay, Tô Đoạn hơi mím môi, lộ vẻ bất an ủ rũ.
Cậu biết yêu cầu của mình hơi quá đáng. Khác với thực vật nở hoa đều đặn, con người là sinh vật động dục quanh năm. Nếu Tần Tri cứ nhịn mãi thì đúng là vất vả cho hắn quá.
Nhưng nếu Tần Tri làm chuyện kỳ lạ với cậu, điểm chữa bệnh càng tăng lên thì khả năng cậu rời đi sẽ càng cao, cậu không dám... Đánh cược.
Khi những chiếc lá sắp rụng đi vì sự băn khoăn của Tô Đoạn, Tần Tri bỗng bước lên một bước, nhẹ nhàng trán chạm trán cậu, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng nói: "Nghe Đoạn Đoạn hết, thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi."
Tô Đoạn chớp mắt, ừ một tiếng, được hắn nắm tay về biệt thự.
Có lẽ Tô Tranh không ngờ Tần Tri sẽ tìm một góc khuất trong khu vườn đèn đuốc sáng trưng để làm chuyện xấu với em trai anh, thấy trên mặt và trên người cả hai không có dấu vết gì thì không nói gì nữa mà chỉ khách sáo mời Tần Tri về.
Nhờ đến đột ngột và mặt dày nên Tần Tri được ở lại nhà họ Tô ké cơm, nhưng lúc này trời đã tối, dù ở khía cạnh nào thì mối quan hệ của Tần Tri và nhà họ Tô cũng không thân thiết đến nỗi ở lại qua đêm, vì vậy Tô Tranh không hề nương tay đuổi người ta đi.
Dù không cam lòng xíu nào nhưng anh vẫn không thể cản nổi sự thật em trai dần dần trở thành người nhà của người khác.
Nhất là sau nửa năm, dưới sự quan sát của anh, Tần Tri chưa bao giờ thể hiện điều gì khiến anh bất mãn. Lúc trước hứa với anh sẽ không chạm vào Tô Đoạn trong thời gian ngắn thì đúng là rút tay về thật, đương nhiên cũng không ra ngoài làm vì không nhịn được.
Sao Tô Tranh lại biết ấy à?
Anh chẳng cần tìm thám tử tư gì đâu, bởi lẽ đến giờ Tần Tri vẫn chưa công khai quản lý Tần thị nên không đi làm, mỗi ngày ba bữa đều tới ké cơm nhà họ, lúc không ở đây thì nóng lòng báo cáo vị trí của mình cho Tô Đoạn mỗi phút. Tuy khiến người ta ghét lắm nhưng cũng xem như là không giữ lại gì cho mình.
Tô Tranh đương nhiên biết rõ ràng đàn ông đều là động vật sống bằng nửa người dưới, Tần Tri có thể nhẫn nhịn vì em trai anh, ngoài hôn ra không làm gì vượt quá giới hạn thì đúng là rất hiếm có.
Vốn dĩ anh tưởng dù Tần Tri không làm gì thật thì cũng sẽ không kiềm lòng được thử một chút, thế nhưng Tần Tri lại cứng rắn không hề chạm vào.
Song, thực tế thì suy nghĩ lúc đầu của anh mới là đúng, Tần Tri đã dõi theo người ấy mấy năm, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi là lúc sung sức nhất, khó khăn lắm hắn mới ngậm người ta về ổ được, đâu ra cái tính cao thượng giác ngộ không muốn ăn người ta chứ?
Sức khỏe không tốt không làm được bước cuối cùng, nhưng nếu cọ giúp nhau một chút thì cũng chả phải vấn đề to tát gì.
Nếu Tô Đoạn bằng lòng, hắn có biết bao nhiêu cách lén lút cắn một miếng mà Tô Tranh không biết, nhưng vấn đề là Tô Đoạn muốn thật. Ngoài hôn ở môi ra thì Tô Đoạn chẳng cho hắn hôn bất cứ nơi nào khác nữa, tuy tính cách cậu hơi ngốc nhưng lại cảnh giác đến lạ về chuyện này. Tần Tri thèm đến nắng suốt ngày nhưng chả dám làm gì.
Có điều, so với không thể giải tỏa về mặt thân thể, điều hắn lo lắng hơn là... Phải chăng Tô Đoạn có chướng ngại gì về chuyện này?
Tốt nhất hắn nên tìm lúc nào đó để nói chuyện với Tô Tranh. Hắn đã hỏi ý kiến bác sĩ, chướng ngại này càng kéo dài thì càng khó khắc phục.
Không biết em rể và anh vợ có cùng suy nghĩ hay như nào mà Tô Tranh cũng đang định hẹn hắn nói chuyện.
Anh khá hài lòng với Tần Tri, dù không muốn em trai mình bị hắn cướp đi chút nào nhưng anh cũng biết rằng với một Tô Đoạn cần được chăm sóc thì Tần Tri là người phù hợp nhất. Vì vậy, lần dự định ra nước ngoài này, Tô Tranh định thắng thắn nói thật với Tần Tri chuyện của em trai anh và Tần Phong năm đó.
Tần Tri định tháng sau sẽ chính thức trở thành người nắm quyền của Tần thị, đến lúc đó hắn sẽ bước vào giới xã giao của thành phố A, mọi chuyện tự nhiên sẽ bại lộ, vì vậy dù chuyện này có thể... Không, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của em trai anh và Tần Tri, thì anh cũng không thể để Tần Tri biết được những chuyện xấu hổ như vậy từ người ngoài.
Sau khi Tô Tranh ra nước ngoài, Tần Tri vẫn đến ké cơm nhà Tô một ngày ba bữa, sau nửa năm, thỉnh thoảng hắn sẽ được quyền ngủ lại nhà Tô - Tất nhiên là sẽ ở phòng cho khách hoặc là cách một cầu thang với Tô Đoạn.
Sau khi nhận được sự đồng ý từ xa của Tô Tranh đang ở nước ngoài, vào sáng nay Tần Tri đã đến nhà Tô, định ăn trưa với Tô Đoạn rồi sẽ cùng nhau ngủ trưa, buổi chiều thì xem phim tại rạp chiếu phim tại nhà, sau đó ăn buổi tối xong thì tiếp tục... Ngủ hai tầng riêng biệt.
Tuy phòng cách khá xa nhưng trước khi đi ngủ đòi hôn chúc ngủ ngon thì chắc vẫn được, Tần Tri suy nghĩ chu đáo.
Ai ngờ bước đầu tiên của kế hoạch hôm nay đã bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Nhíu mày nghe xong người bên kia lải nhải tự nói, Tần Tri áy náy nói với Tô Đoạn: "Xin lỗi Đoạn Đoạn, bạn của anh có chút chuyện cần anh đi ngay bây giờ."
"Anh hứa sẽ về trước khi em ngủ trưa dậy, được không em?" Tần Tri bổ sung nói.
Lý do này nghe hệt như cái cớ để tra nam chạy trốn thoát thân, nhưng lời Tần Tri nói là thật, người bạn mà hắn nói đến không ai khác chính là người đã giúp hắn quản lý ngoài mặt Tần thị bấy lâu nay. Không biết đã xảy ra chuyện gì, tối hôm qua anh ta uống rượu suốt đêm trong club cao cấp, ngủ đến sáng thì người phụ trách club gọi anh ta dậy, anh ta bèn mơ màng đọc số điện thoại của Tần Tri.
Tần Tri có rất ít bạn bè, khác với giới những người giàu có ở thành phố A, người bạn này của hắn cũng là một người bình thường đi theo hắn phấn đấu từ những ngày đầu, Tần Tri thật không hiểu nổi sao anh ta lại đến một nơi như club nhỉ?
Còn đi một mình nữa cơ chứ.
Dù thế nào đi nữa, chắc chắn hắn phải đi một chuyến và đưa người ra khỏi club một cách an toàn.
Tô Đoạn vô cùng ngoan, không hỏi hắn có chuyện gì mà chỉ nhét một miếng bánh quy vào miệng hắn, nghiêm túc nói: "Anh cứ đi đi, về muộn chút cũng không sao, em sẽ không xem phim đâu. Sắp đến trưa rồi, ở ngoài anh nhớ ăn trưa nha."
"Anh nhớ rồi bé ơi."
Tần Tri ăn hai miếng bánh quy, hôn lên đôi môi hãy còn vị ngọt của bánh quy rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
___
18/11/2023.
23:38:49.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...