Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Đường Miễu về đến nhà, xoa xoa tóc, bên ngoài trời mưa thật lớn.

“Luận văn thế nào?” Đường Chiến quan tâm hỏi một câu.

“Vẫn tốt.”

Đường Chiến bật cười, Đường mẫu cũng nhịn không được lắc đầu, “Con đứa nhỏ này.”

‘Vẫn tốt’ của Đường Miễu khiến cậu trở thành thủ khoa kì thi đại học của B thị, trúng tuyển vào A đại trường tốt nhất, khiến cho cậu vượt mọi chông gai cầm học bổng quốc gia bốn năm.


Tất cả mọi người muốn cậu một đường học lên tiếp hoặc là xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Đường Miễu lại lựa chọn gầy dựng sự nghiệp, cha Đường mẹ Đường cũng chỉ có thể tùy cậu, sau khi thi vào đại học Đường Miễu càng ngày càng có chủ ý.

Đôi khi, Đường mẫu đã hoài nghi, tiểu nam hài thích khóc ngày xưa đến tột cùng có phải là con của mình không?

Mỗi lúc thế này, Đường Chiến lại trầm mặc, giúp Đường Miễu chắn đầu sóng ngọn gió, “Con trai thích là quan trọng nhất.”

“Sinh nhật muốn trải qua như thế nào? Có muốn mời bạn học đến nhà chơi hay không?” mẹ Đường hỏi cậu, Đường Miễu ngẩn ra, nguyên lai ngày mai là sinh nhật của mình, lắc lắc đầu, “Ở nhà tùy tiện ăn uống chút là được.”


“Bạn học đâu? Có mời hay không?” Mẹ Đường còn nhớ trước kia Đường Miễu thường xuyên mang Kỳ Minh về nhà, chuyện Kỳ Minh bà cũng biết, nhưng cũng không biết nội tình.

“Ăn cơm đi.” Đường Chiến gắp rau cho Đường Miễu, “Con đã lớn, muốn làm như thế nào thì cứ làm như vậy.”

“Cảm ơn ngài.” Đường Miễu cúi đầu ăn một ngụm cơm.

Ăn cơm xong, Đường Miễu cùng cha mẹ xem một chút tin tức, mẹ Đường lảm nhảm nói: “Con thật sự không thi cảnh sát? Dù sao hai anh trai cùng ba của con đều có thể giúp con một chút.” Địa vị của Đường gia hiện nay sao không giúp đỡ được.

Tươi cười của Đường Miễu phai nhạt đi rất nhiều, nhìn không ra cảm xúc, “Không được, mẹ, con có chút mệt, đi lên lầu trước.”

Đường Chiến thở dài một hơi, đáy mắt ảm đạm tối tăm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận