Nhìn Lăng Dương, nguyên bản nội tâm tràn ngập hỗn loạn của Giang Âm dần có lại dũng khí
Lăng Dương nói nhất định là thật! Lăng Dương sẽ không lừa cậu, cậu hát rất khá đó! Không phải là một người chỉ biết dựa dung mạo thôi đâu
Giang Âm lại vui vẻ, cậu dựa lên vai Lăng Dương, cùng Lăng Dương xem phát sóng trực tiếp
Hiện tại lên sân khấu là một nữ sinh phi thường xinh đẹp, bình luận tràn ngập đều là "đẹp", "xinh đẹp" người không biết nhìn còn tưởng là một người spam toàn bộ.
Giang Âm nhìn nhìn, đột nhiên nhớ đến Lăng Dương vẫn còn độc thân, vì thế ngẩng đầu hỏi: "Lăng Dương, nhiều bạn gái xinh như vậy, có người nào là gu của cậu không? Nếu có thì không cần ngồi đây với tôi nữa, đi tìm bạn ấy nói chuyện đi, lấy điều kiện của cậu, khẳng định là cưa đổ thành công"
Lăng Dương ấn đầu Giang Âm gác lại trên vai hắn "Không có ai, không được nói nữa" Lăng Dương tạm dừng một lát, lại bổ sung "Tôi tìm người yêu không phải chỉ xem mặt, nói chung là xấu đẹp gì cũng không quan trọng, chỉ cần hợp tâm ý là được"
Giang Âm kinh ngạc nhìn Lăng Dương liếc mắt một cái, cậu biết trong giới hào môn này, mấy anh chàng nhà giàu đẹp trai như Lăng Dương tìm người nói chuyện yêu đương, hầu hết điều kiện cơ bản là phải mặt đẹp, da trắng, chân dài.
Không nghĩ đến, điều kiện Lăng Dương ưu tú như vậy, thế mà không thèm để ý đến bề ngoài, mà càng để ý giao lưu tinh thần giữa cả hai, chỉ do cậu nghĩ Lăng Dương cũng giống mấy người khác, nghĩ hắn quá nông cạn
Giang Âm xấu hổ thức tỉnh bản thân, lại cọ cọ Lăng Dương một cái: "Trùng hợp thật, tôi tìm người yêu cũng không cần đẹp, chỉ cần hợp tâm hợp ý với tôi thì tốt rồi"
Dù sao cậu cũng có nhận ra người này xấu hay đẹp đâu, cho nên mặc kệ người này có dung mạo thế nào cậu cũng chấp nhận được
"Cậu phải tìm người đẹp một chút chứ" Lăng Dương tức khắc sửa miệng "Người mà lớn lên xinh đẹp thì tính tình không chừng cũng dịu dàng, đối xử với cậu cũng sẽ tốt.
Tốt hơn hết thì cứ tìm người nào vừa đẹp vừa có tiền đó, người vậy tốt nhất, không cần sợ bị kẻ khác quyến rũ cắm sừng cậu"
"Vậy hả?" Giang Âm nghi hoặc
Trong con mắt thẩm mỹ kỳ ba của cậu, người lớn lên đẹp chỉ có mình Lăng Dương, Lăng Dương cũng xác thật là vừa đẹp trai vừa giàu có, còn đối xử với cậu rất tốt.
Từ góc độ này mà nghĩ thì đạo lý hắn nói cũng coi như chấp nhận được
Giang Âm gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã tiếp thu, tiếp tục xem phát sóng trực tiếp cùng Lăng Dương
Thời gian dần dần trôi qua, trên sân khấu hết người này rồi đến người khác thay nhau tranh tài, chớp mắt một cái đã đến lượt Giang Âm
Giang Âm cuối cùng cầm lấy tay Lăng Dương, đứng dậy rời khỏi
Lăng Dương nhìn thân ảnh Giang Âm từ từ đi khuất, cũng đứng dậy, đi lên sảnh trước, tìm vị trí của mình ngồi xuống
- -------------------------------
Giang Âm đứng bên hông sân khấu chờ đến lượt, hiện giờ người đang trình diễn bên trên đúng là Hàn Nhiễm
Dáng người Hàn Nhiễm vô cùng nóng bỏng, da thịt tuyết trắng dưới ánh đèn trắng đến gần như hoà tan, nàng vừa hát vừa múa, phía dưới sân khấu có rất nhiều nam sinh đứng lên cỗ vũ cho nàng, điên cuồng vẫy tay
Giang Âm nghe Hàn Nhiễm hát, nhăn mi
Chỉ một bài hát này thôi....nhưng cậu nghe được sự quen thuộc từ 5 ca khúc khác
Một bài hát kết thúc, nam sinh phía dưới sân khấu nhiệt liệt hoan hô: "Hay lắm!" "Một lần nữa đi!"
Chẳng sợ hiện tại Giang Âm không được lướt di động, cậu cũng có thể đoán được trên bình luận trực tiếp tràn đầy spam khen Hàn Nhiễm, ai cũng nói đến dung mạo của nàng, giống như những người trước
Hàn Nhiễm mỉm cười rời khỏi sân khấu, lúc đi xuống nàng thấy được Giang Âm đứng đợi, nụ cười càng tươi hơn, lập tức bước tới, dừng bước trước mặt Giang Âm
MC lên đọc lời giới thiệu cho tiết mục kế tiếp, cho cuộc nói chuyện giữa Hàn Nhiễm và Giang Âm thêm được tí thời gian
"Mày có nghe được tiếng hoan hô nhiệt liệt đó không?" Màu đỏ trên môi Hàn Nhiễm lúc đến gần nhìn càng thêm chói mắt, bởi vì lúc này đang đứng ở nơi công cộng, trước công chúng và máy quay, nàng cũng không động tay động chân, mà đoan trang cười, dù cười nhưng lời nói lại không mang một chút ý tốt: "Tất cả đều là của tao hết đó, tao đi rồi, bọn họ cũng tự khắc bỏ đi.
Mày cho rằng, còn bao nhiêu người ở lại chờ mày biểu diễn hả? Không có đâu, một người cũng không! Cuộc đời mày quyết định mày phải thua tao rồi!"
MC giới thiệu xong, đã đến lúc Giang Âm lên sân khấu
Giang Âm đi thoáng qua người Hàn Nhiễm: "Cậu không thắng được tôi, ngay lúc cậu quyết định đạo nhạc người khác, cậu đã thua rồi"
Khoé mắt Giang Âm liếc thấy Hàn Nhiễm đột nhiên quay người lại nhìn cậu, nhưng Giang Âm lười quay lại nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm bước lên bậc thang, chậm rãi dạo đến cây dương cầm để ở một góc sân khấu
- ----------------------------------------
Lăng Dương ngồi trên ghế dưới sân khấu, hắn thấy Giang Âm bước lên, nụ cười không tự giác bật ra, đang muốn cầm di động chụp lại cho cậu mấy tấm, lại phát hiện bản thân chưa thoát khỏi giao diện phát sóng, bình luận bên trên tràn ngập trong mắt hắn
"Chời ơi ai vậy? Mấy anh trai yêu dấu của tui đâu, mấy anh đẹp trai hot hot của tui đâu"
"Nhìn cứ như là đi nhầm chỗ á, tui cảm thấy mình đoán được đoạn kế tiếp luôn rồi, ví dụ sau khi hát xong, cái tên này không chừng sẽ tự bạch bản thân nè, nào là nghèo khó, không có điều kiện theo đuổi âm nhạc, nào là bằng sự nhiệt tình yêu thích nên mới quyết tâm theo học, rồi sẽ kêu gọi mọi người vote cho hắn, trời ơi, mới tưởng tượng thôi đã thấy giả tạo rồi?"
"Ghê quá! Lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến mắt thẫm mỹ của tao quá,tạm biệt đây, không muốn xem nữa"
Đồng thời xem bình luận, Lăng Dương cũng đồng thời nghe được âm thanh xì xào bên cạnh
Bên cạnh hắn ngồi một đám học sinh từ trường khác đến, không cùng trường với Giang Âm nên nói chuyện cũng không thèm cố kỵ: "Mẹ ơi, món trước vừa lên sơn hào hải vị nên giờ lên mấy món cặn bã tới có lệ chúng ta à"
"Thế nào là đối lập, cái này là đối lập nè"
"Haizz....sao xấu vậy, vốn dĩ nhìn mấy tên đực rựa trình diễn đã không có kiên nhẫn rồi, còn kêu người như này lên....Trường này tâm cũng lớn quá, không sợ một người ảnh hưởng hết hình tượng của học sinh toàn trường à?"
"Không bằng xuống dưới để người tiếp theo lên thay cho rồi"
Lăng Dương nhăn mi lại, sắc mặt không tốt nhìn qua: "Bọn mày nói cái gì?"
Đám nam sinh học viện khác bị Lăng Dương doạ sợ, thống nhất nhìn qua
Lăng Dương lạnh lùng nói: "Cậu ấy còn chưa hát được câu nào, bọn mày liền biết cậu ấy không bằng người khác, mở Thiên Nhãn rồi à?"
Bọn nam sinh cũng nhanh chóng ý thức được cái tên mới nói này là người quen của người trên sân khấu, trước mặt người khác còn nói xấu bạn của họ nên cũng có cảm giác xấu hổ, nhưng mà bọn họ ỷ đông hiếp yếu, vì giữ thể diện, vẫn cắng răng nói: "Tụi tao chỉ nói sự thật! Người trước bạn mày được đánh giá cao lắm, bạn mày chắc gì thắng được người ta, xoay chuyển tình hình chứ"
"Nằm mơ lẹ hơn đó!"
Lăng Dương quay đầu lại, không chút để ý nói: "Hay không hay gì thì cũng phải dùng tai để nghe, mà không phải dùng cái não là biết, đến đạo lý này học sinh tiểu học cũng hiểu"
Bọn nam sinh thiếu chút nữa là bị Lăng Dương tức chết, đang chuẩn bị sắn tay áo làm một trận với hắn, chợt nghe âm thanh vang lên
Mở màn chính là tiếng đàn ghi-ta mãnh liệt cùng tiếng trống sôi động, tiếng vang thanh thuý, phảng phất làm người nhìn đến một thân ảnh không hợp nhau ngợp trong vàng son
Các nam sinh an tĩnh, bọn họ nhìn người trên sân khấu, nín thở ngưng thần để nghe
Ánh đèn sân khấu có hơi tối, chỉ chừa mỗi chiếc đèn sáng chiếu vào cây dương cầm, chiếu sáng thân cầm đen nhánh cùng thân ảnh ăn mặc xuề xoà kia
Tiếng dương cầm vang lên hoà vào tiếng nhạc đệm, mười ngón tay thon dài bay múa trên các phím đàn, vuốt phẳng nội tâm người khác
Người ngồi bên dương cầm rốt cuộc cũng mở miệng cất lên những câu hát đầu tiên, thanh âm có chút lạnh lẽo, tựa như một ly nước bạc hạ mát mẻ giữa tiết trời nóng nực, trục xuất những tiếng ca còn lưu lại trong đầu mọi người trước đó, chỉ còn lại một mảnh thần thái sáng láng
Ca khúc dần tới đoạn cao trào, tiếng đàn ghi-ta càng lớn hơn nữa, nét gai góc dần được nhu hoà, thanh âm của người nọ cũng hạ dần xuống, phảng phất như chịu ức hiếp nghiêm trọng, làm người khác cũng hồi hộp theo
Cơn đê mê không dài, tiết tấu đàn dương cầm cũng dần nhanh hơn, suy tàn sớm qua, hoạt bát lại xuất hiện
Mà nguyên bản giọng hát thanh lãnh cũng mang thêm chút ý cười ấm áp, làm người khác nghe mà khó nhịn trong lòng, càng muốn nghe nhiều hơn, tò mò thanh âm này lúc nhiệt tình nhất thì sẽ như nào
Cho đến lúc đèn sân khấu được bật sáng, mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần
Lăng Dương có chút khó chịu nhìn mấy người ngơ ngác xung quanh, cuối đầu nhìn bình luận chạy trên màn hình
"Á đù...Âm thanh thần tiên gì đây?"
"Âm thanh thần tiên, bài hát thần tiên, đừng ai nói tui, tui tự thêm filter đẹp trai cho người đó rồi!"
"Đại thần ăn mặc cũng thường thôi, lúc ra tay mới là lúc hù chết người, tui cuối cùng cũng hiểu"
"Ngao ngao ngao, tui muốn đem hết số vote mình có bầu cho anh ấy, ai cũng đừng hòng cản tui, xin lỗi mấy bạn học cùng trường trước nha"
"Hahaha, tui đang tưởng tượng mấy người không xem nữa vì chê người ta xấu chắc giờ đang hối hận lắm, dừa lắm!"
Lăng Dương không tiếng động cười cười, ấn tắt di động
Đây vốn dĩ là đãi ngộ mà Giang Âm nên hưởng, chỉ là nó khoan thai đến muộng mà thôi
Mà mọi người bên dưới rốt cuộc cũng phản ứng lại
"Sao chỉ bấy nhiêu đây liền xong rồi?"
"Tiếp nữa đi, phần hai đâu, ca khúc thứ hai đâu, mau lấy ra biểu diễn đi mà!"
"Ngắn quá à, căn bản nghe không đủ, lại một lần nữa đi"
"Lại lần nữa đi!"
Mấy giây ngắn ngủi mà tiếng hô "Hát lại lần nữa" đã vang vọng toàn bộ thính phòng, không hề có người không kiên nhẫn đòi xem thí sinh khác, bọn họ đồng lòng muốn nghe lại âm thanh thần tiên đó một lần nữa
Đối mặt với thanh thế khổng lồ, nội tâm Giang Âm cố nén kích động, bình tĩnh cười cười, cúi chào một cái, bước chân nhẹ nhàng về hậu trường
Cậu thành công!!!
Vừa xuống dưới đã thấy Hàn Nhiễm xanh mặt nhìn cậu, tựa hồ muốn nói gì đó
Giang Âm mới không ngốc đến nỗi ngay thời khác cậu vui vẻ nhất lại phải cãi nhau với Hàn Nhiễm, chạy ra khỏi hậu trường đi tìm Lăng Dương, rốt cuộc thấy Lăng Dương bước ra từ dưới hàng ghế ngồi, đi về hướng cậu
Giang Âm quả thật muốn tặng cho Lăng Dương một cái ôm siêu cấp, cậu chạy chậm qua, mở hai tay ôm choàng lấy cổ Lăng Dương: "Lăng Dương!"
Lăng Dương cười ôm lại cậu, nói: "Vui đến vậy sao?"
Giang Âm vui đến muốn bay luôn rồi, cậu không phải bình hoa chỉ biết dựa mặt ăn cơm đâu nha, nhiều năm nỗ lực rốt cuộc cũng không uổng phí!
"Thấy tui lợi hại chưa!" Giang Âm cao hứng khoe khoang
Lăng Dương cười ra tiếng: "Đương nhiên lợi hại, cậu là người lợi hại nhất trên đời"
Giang Âm có chút ngượng ngùng, cậu lại nghĩ tới, bài hát này cũng có một phần công lao do Lăng Dương đóng góp, nếu không phải Lăng Dương, bài hát này nói không chừng còn chưa xuất hiện đâu
Giang Âm bá đạo tổng tài nói: "Đại công thần, không có cậu cũng không có bài hát này, cậu muốn cái gì, cứ nói đi, tôi mua cho cậu hết! Cái gì cũng mua hết!"
"Muốn cái gì cũng được à?" Lăng Dương hơi hơi rũ mắt, hắn nhìn Giang Âm vì vui sướng mà nở nụ cười, đen tối trong mắt dần gia tăng, cuối cùng vẫn dời mắt sang chỗ khác
Lăng Dương bình tĩnh lại, nói: "Tôi không muốn gì cả, không cần cậu phí tiền mua cho đâu"
Ánh mắt Giang Âm nhìn Lăng Dương như đang nhìn một bảo bối mình vô cùng yêu thích, cậu cảm động nói: "Sao cậu lại có thể giản dị tiết kiệm như vậy được, nếu tôi mà là con gái, tôi sẵn sàng lấy thân báo đáp cậu!"
Lăng Dương cười cười, dùng ngữ khí hai người là anh em tốt nói: "Cậu như bây giờ cũng lấy thân báo đáp được, tôi không ngại đâu"
"ha ha" Giang Âm cười, cậu nghiêng thân mình về phía trước, môi nhẹ chạm lên má Lăng Dương, sau đó nhanh chóng rút về "Được rồi, cho cậu một cái hôn đính ước, hôm nay là ngày mừng của cả hai chúng ta"
Cậu đã sớm hâm mộ mấy hành động thân thiết sau khi chiến thắng như ôm thắm thiết hay cho nhau cái hôn nhẹ của mấy người bạn tốt trên TV rồi.
Trước kia thì không có người nào có thể để cậu thoải mái làm vậy, bây giờ thật vất vả có được, tất nhiên cũng phải thử một lần
Nếu cậu mà làm vậy với người khác tất nhiên bản thân sẽ theo bản năng chống cự, nhưng với Lăng Dương thì rất dễ dàng
Giang Âm có thể cảm nhận rõ ràng trong nháy mắt Lăng Dương đã cứng đờ cả người, cậu trong lòng thầm cảm khái bản năng phòng chống đồng tính của Lăng Dương quá mạnh, không hổ là thẳng nam, tiếp theo uy hiếp nói: "cậu không được chê, không được ói, ghê muốn chết cũng phải chịu, bằng không người ta sẽ bị tổn thương đó"
Ánh mắt Lăng Dương trong nháy mắt làm Giang Âm cảm thấy có hơi nguy hiểm, Giang Âm sửng sốt, tinh tế nhìn lại, ánh mắt kia đã sớm biến mất không thấy, Lăng Dương vẫn là Lăng Dương quen thuộc của cậu, hiện đang bất đắc dĩ nhìn Giang Âm: "Không có chê, cũng không có cảm giác ghê, cậu hôn tôi mấy cái tôi cũng chịu"
Giang Âm ha ha cười rộ lên, cậu nghe MC đang kêu tên mình, vì thế buông Lăng Dương ra, vẫy vẫy tay, về lại sân khấu
Sau lưng cậu, Lăng Dương duỗi tay đè lại nơi vừa bị chạm qua, đôi mắt đen nhìn cậu chòng chọc.
Đó không còn là ánh mắt quen thuộc của Lăng Dương cậu biết, mà nơi đã trở thành ngọn lửa đỏ, phút chốc thêu rụi cả thân thể cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...