Giang Âm đối với việc mấy người này không chụp cho cậu vài bức hình cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, ảnh chụp của cậu trên mạng tìm không ra đâu, một bộ phận do gia đình cậu tích cực bảo hộ trên mọi mặt trận, một bộ phận khác tất nhiên là do hình chụp của cậu cực hiếm rồi
Dùng cách nói của mọi người xung quanh đó là thời gian xem cậu thôi còn thấy thiếu, ai mà rảnh để chụp hình chứ
Giang Âm sắp đi đến nơi cậu và Lăng Dương tách ra, số của Lăng Dương lập tức gọi tới
"Cậu ở đâuu? Sao tôi tìm không thấy?" Lăng Dương khẩn trương nói
Giang Âm chuyển qua khúc cua, liền nhìn thấy Lăng Dương đứng phía trước hết nhìn Đông rồi nhìn Tây, biểu tình nôn nóng như bị người khác lấy mất món đồ yêu thích
Lăng Dương cũng thấy được cậu, mắt hắn sáng ngời, nhanh chóng chạy lên trước, lại giận dữ nói: "Cậu đi đâu vậy, sao không nói cho tôi một tiếng chứ? Đi lung tung chỗ này, cậu không biết nơi này đáng sợ thế nào đâu, lỡ bọn họ bắt cậu đem bán cho người khác để cậu làm chồng nuôi từ bé thì sao, tôi phải giải thích sao cho ba mẹ cậu đây?"
Giang Âm: "....."
Mấy câu này vào tai cậu cứ sao sao ấy?
Giang Âm trộm lúc Lăng Dương đi vệ sinh lén đánh Tiêu Tuyền, vốn dĩ định tìm cái cớ nói cho có lệ rồi thôi, không định cho Lăng Dương biết cậu đi đâu.
Rốt cuộc loại chuyện chướng tai gai mắt như đánh nhau thế này, lại nói cậu không biết giao tình cạn sâu gì giữa Lăng Dương và tên đó, vạn nhất Lăng Dương không thích cậu đánh người của hắn, vậy mọi chuyện trở nên xấu hổ rồi
Nhưng nhìn tầm mắt nôn nóng lại quan tâm của Lăng Dương, đáy lòng Giang Âm mềm nhũn, ăn ngay nói thật: "Tôi đi đánh thằng bạn của cậu một trận"
"Hả?" Lăng Dương sửng sốt, ngay sau đó tức giận nói: "Sao cậu lại đi đánh gã!"
Giang Âm tuy rằng đã chuẩn bị, nhưng tới lúc thật sự nghe Lăng Dương nói như vậy vẫn có chút thương tâm.
Cậu đang muốn nói thêm gì, Lăng Dương lại cầm tay cậu nâng lên: "Cái loại cặn bã như gã xứng đáng bị cậu đánh sao? Tay cậu có đau không?"
Nói xong, Lăng Dương mở bàn tay của cậu ra thổi thổi
Lòng bàn tay bị thổi có chút ngứa, tiếp theo lại bị một bàn tay nóng hầm hập khác cầm nhẹ xoa xoa
Giang Âm không thích làm nũng làm dáng, bởi vì sau mỗi lần cậu nóng giận làm nũng xung quanh đều vây lên một đóng người hỏi han ân cần.
Càng lớn càng cảm thấy loại chuyện này quá phiền phức, cho nên sau này mấy lúc bị thương nhẹ hay bị cảm lạnh cũng không nói cho người khác biết
Nhưng hiện tại nhìn Lăng Dương cuối đầu xoa tay, Giang Âm lại buột miệng thốt ra: "Có chút đau"
Lăng Dương nhăn mày, phẫn nộ đáp lại: "Dám để tay cậu đánh đau! Đợi đấy, tôi đi đánh gã!"
Giang Âm sửng sốt, vội vàng ngăn người lại,khuyên nhủ: "Thôi thôi, gã thích cậu như vậy, cậu còn đi đánh người ta, nói không chừng người ta còn thấy sướng đó? Vẫn nên đừng đi"
Lăng Dương dừng bước nghĩ nghĩ, ác hàn làm hắn nổi một thân da gà, Giang Âm nhân cơ hội lôi hắn ra ngoài
Thật vất vả ra được, Lăng Dương đột nhiên sâu kín nói một câu: "Cậu không nghĩ tôi đụng chạm gã, là vì ghen sao?"
Giang Âm: "...." Rốt cuộc là đường não của anh bạn nhà cậu rẽ đường nào hay vậy, mấy lời này là người nói hay sao?
"Không" Giang Âm lạnh nhạt nói, định bắt xe đi về
Lăng Dương giữ chặt cậu: "Đừng gọi xe, hôm nay tôi, tôi lái xe tới"
Lăng Dương mang Giang Âm đến bãi đỗ xe, chỉ vào một chiếc nhìn là biết giá không hề rẻ trong vô vàn mấy chiếc xe trong bãi
Xe này Giang Âm cảm thấy có chút quen mắt, hình như nhà cậu cũng có một chiếc, anh trai cậu khá thích chiếc này
Lăng Dương buông cậu ra, đi lên trước đầu xe dựa người vào, tay bỏ túi, hai chân giao nhau, y chang mấy anh chàng bên trong tạp chí.
Hắn nhìn Giang Âm, hơi hơi mỉm cười: "Đẹp trai không?"
Giang Âm gật gật đầu
Lăng Dương thật sự rất tuấn tú, bằng không hắn cũng không thể trở thành giáo thảo trong chốn soái ca tụ tập
Lăng Dương tựa hồ có chút không hài lòng, hỏi lại: "Xe đẹp, hay là tôi đẹp?"
Giang Âm: ".....Cậu đẹp, xe có gì đâu mà xem"
Lăng Dương nhếch miệng cười rộ lên, hắn quay trở về một tay ôm lấy bả vai Giang Âm, một tay chỉ vào chiếc xe, đầu nghiêng nghiêng dừa vào Giang Âm, khẽ khoe bên tai cậu: "Xe này là bản giới hạn trên toàn cầu đó, chỉ sản xuất đúng 5000 chiếc, tôi mua được.
Nhà tôi siêu có tiền, cậu hiểu không?"
Giang Âm lấy tay đẩy cái đầu to của Lăng Dương ra: "À, nhà giàu"
Lăng Dương lại không từ bỏ đem đầu dịch lại vị trí cũ, lần này bò lên trên vai Giang Âm.
Hắn cọ xát chỗ cổ, bá đạo nói: "Tôi có tiền nè, lợi hại nữa, phiền toái gì cũng giải quyết dùm cậu...Cho nên cậu phải tốt với tôi cả đời, đừng để tên nam nhân nào khác câu cậu đi đó, biết chưa?"
Giang Âm: "....."
Hai người bọn họ dựa gần, Giang Âm rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người Lăng Dương
Cậu hiểu rồi, Lăng Dương uống say! Trách không được nãy giờ cứ kỳ quái như vậy
Giang Âm cũng không muốn so đo cùng kẻ say rượu, trực tiếp hỏi: "Chìa khoá đâu?"
Lăng Dương câu môi cười, tròng mắt đen thẳng lăng lăng nhìn Giang Âm, ách thanh nói: "Cậu sờ đi, sờ được thì là của cậu"
Ánh mắt này như mang theo nhiệt độ, đem người thêu đốt
Giang Âm cuối đầu né tránh tầm mắt nóng rực này, nhìn về túi của Lăng Dương
Cũng may hiện tại thời tiết còn nóng, mọi người mặc quần áo cũng mỏng, liếc mắt một cái là nhìn được đựng gì trong túi
Giang Âm duỗi tay vào chiếc túi phồng phồng, Lăng Dương đựng đầy đồ trong túi, chìa khoá xe, chìa khoá ký túc xá đầy đủ mọi thứ.
Giang Âm cầm chìa khoá xe ra, trong lúc lui ra ngoài không cẩn thận chạm vào một thứ
Một cái mà ai giới tính là nam thì đều có
Giang Âm sửng sốt, theo bản năng nhìn Lăng Dương
Lăng Dương hiển nhiên cũng sợ ngây người, hắn ngơ ngác đối diện Giang Âm hai giây, đột nhiên thẳng sống lưng, bước nhanh lùi về sau cách Giang Âm hai mét
Ánh sáng cũng đủ chiếu rõ, Giang Âm có thể nhìn kĩ phản ứng xấu hổ phát sinh trên người Lăng Dương
Gió nhẹ thổi qua, không thổi được cái đỏ trên mặt Lăng Dương
Cảm giác xấu hổ lúc bản thân đụng tới cái đó của Giang Âm thực mau liền biến mất, nhưng hiển nhiên Lăng Dương còn chưa tiêu tan được
Giang Âm có chút luống cuống tay chân, cậu vốn dĩ cho rằng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, lấy tính cách tuỳ tiện của Lăng Dương, căn bản không để ý kĩ chuyện này.
Kết quả Lăng Dương không những để ý, mà thực mau bị chính mình xấu hổ sắp nổ mạnh
Hay là Lăng Dương xấu hổ là do chỗ đó của hắn tự nhiên có phản ứng?
Giang Âm thử mở miệng an ủi: "Không sao đâu, mọi người đều là đàn ông con trai, tôi có thể hiểu được, nhiều lúc bị người khác chạm vào chỗ đó rồi có phản ứng, chuyện đó bình thường thôi"
Nghe Giang Âm nói, thân thể cứng đờ của Lăng Dương dần không cứng nữa, hắn ném chìa khoá xe cho Giang Âm, ách thanh nói: "Cậu lên xe chờ tôi, tôi đi vệ sinh cái"
Đi nhà vệ sinh làm cái gì, là người thì ai cũng hiểu
Giang Âm xấu hổ nhận lấy chìa khoá, nhìn Lăng Dương bước nhanh đi xa, sau đó ngồi lên ghế lái
Qua một khoảng thời gian, rốt cuộc Lăng Dương đã trở lại
"Cậu uống rượu, không được lái, để tôi" Giang Âm nhỏ giọng nói
"Ừa" Lăng Dương nhỏ giọng đáp lại
Xe chậm rãi lăn bánh, hoà vào làn xe chạy trên đường
Giang Âm mở nhạc, thời gian nghe xong một bài hát hai người vẫn chưa nói câu nào, Giang Âm ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cậu tỉnh rượu chưa?"
Lăng Dương dừng một cái, một lúc lâu sau mới đáp: "Chưa"
Giang Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngày mai tỉnh rượu rồi, nói không chừng chuyện hôm nay sẽ nhanh chóng quên, đừng rầu rĩ nữa, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn, không đụng trúng cậu nữa"
Lăng Dương không nói gì, hắn nhìn Giang Âm, thần sắc bất mãn
"Chuyện này cậu muốn cứ vậy mà bỏ qua à?"
Giang Âm ngạc nhiên hỏi: "Thế cậu muốn làm sao đây?"
Lăng Dương cười lạnh một tiếng: "Chỗ đó của tôi là lần đầu tiên bị người khác chạm vào đó, chấn thương tâm lí gây ra cho tôi không hề nhỏ đâu"
Giang Âm hoảng sợ, thật cẩn thận hỏi: "Thế, thế phải làm sao bây giờ?"
Lăng Dương nheo nheo mắt, biểu tình lãnh khốc liếm liếm môi: "Cho tôi sờ cậu lại"
Giang Âm: ".....?"
Chờ một chút nè, phát triển của câu chuyện hơi sai rồi
Lăng Dương ngồi cạnh thấy cậu không nói chuyện, biểu tình nhanh chóng biến ảo, biến thành bộ dáng đáng thương vô cùng, một bộ đại thiếu ngây thơ vô tình bị tra nam chà đạp, uỷ khuất nói: "Cậu giận à? Tôi bị như vậy rồi, một chút xíu trách nhiệm cậu cũng không muốn phụ trách sao?"
Đây là trách cậu sao!
Cả người Giang Âm đều không tốt, cậu căng da đầu nói: "Chờ, chờ cậu tỉnh rượu rồi nói chuyện tiếp,oke không, haha"
Lăng Dương miễn cưỡng đáp ứng, bầu không khí trong xe cũng một thoáng dịu lại đôi chút
Giang Âm nhớ lại nửa tháng trước cảm xúc của Lăng Dương có chút không đúng, trước kia Lăng Dương không chịu nói lý do cho cậu, bây giờ thừa cơ hắn uống say, cậu hỏi một chút không chừng sẽ có thu hoạch
Lăng Dương nghe xong, nhìn về phía cửa sổ xe, chậm rãi nói: "Tôi tưởng tối đó cậu định tỏ tình với tôi"
Giang Âm kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Dương một cái
Vì cái này thôi mà cảm xúc của Lăng Dương bữa giờ cứ thất thường đó hả?
Lăng Dương tiếp tục nói: "Tôi lúc đó suy nghĩ nhiều, nếu cự tuyệt cậu, cậu sẽ phản ứng thế nào, có phải liền tuyệt giao với tôi hay không?"
Giang Âm nhớ lại hành động của Lăng Dương buổi tối ngày đó, trong đầu hiện ra một ý tưởng lớn mật: "Cậu lúc đó...Thiệt sự định miễn cưỡng chấp nhận làm người yêu tôi sao?"
Lăng Dương không phủ nhận
Lần này Giang Âm thật sự sợ tới mức xém chút là cầm tay lái không vững, cậu vừa cảm động vừa buồn cười, lại nghĩ tới lúc cậu ôm Lăng Dương và phản ứng của hắn lúc đó, dở khóc dở cười nói: "Cậu ngốc à, lúc ấy tôi ôm cậu, cậu rõ ràng bài xích tới cứng người.
Nếu tôi thật sự muốn đối với cậu ôm ý đồ gì, cậu miễn cưỡng chấp nhận, lỡ sau này tôi muốn cậu thực hiện hành động thân mật của mấy cặp đôi, lúc đó cậu sẽ cảm thấy sao, không phải là tởm đến muốn ói luôn sao?"
Tầm mắt Lăng Dương từ cảnh sắc bên ngoài cửa xe rời đi, chuyển dời lên khuôn mặt của Giang Âm, nhẹ giọng hỏi: "Hành động thân mật nào?"
"Ví dụ như, hôn môi"
Ánh mắt Lăng Dương từ cửa sổ xe dời lên môi Giang Âm, đôi môi đêm nay phá lệ hồng nhuận, giống trái cây chín mùi, dụ dỗ người khác mau cắn ngụm đầu tiên, nhấm nháp mỹ vị mà nó mang lại
"Nói tiếp, ví dụ như hai người hôn đến cao trào, thì tất nhiên phải...Khụ, cậu cũng hiểu"
Tầm mắt Lăng Dương theo đôi môi đỏ dịch xuống phía dưới
Không biết vì cái gì, da của Giang Âm đêm nay trắng hơn thường ngày.
Đèn đường theo xe chạy cứ chớp tắt chớp tắt, không ngừng biến hoá, bóng đường cong trên cổ cậu cũng không ngừng biến ảo, làn da trắng cùng bóng mờ không ngừng luân phiên, choáng hết tầm mắt người khác
"Mấy chuyện thế này, so với việc cho nhau một cái ôm càng khó tiếp thu hơn, so với việc tôi đụng tới "thằng em trai" của cậu còn đáng sợ hơn đó, thẳng nam như cậu, khẳng định là không chấp nhận nổi" Giang Âm nói nói cười rộ lên: "Bất quá tôi cũng vậy, chúng ta cũng không chấp nhận được"
Tầm mắt Lăng Dương lại một lần nữa trở lại trên khung cảnh đường phố ngoài xe, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, chuyện thế này, người khác làm sao chấp nhận được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...