Chỉ cần cậu không xấu hổ, người xấu hổ chính là Lộ Bá Nguyên
Đội hai của TTC phát huy không được tốt trong mùa thi đấu LDL Mùa Xuân này, huấn luyện viên của đội 2 và anh Đinh đã thương lượng nhiều lần, anh Đinh đã trừng cầu ý kiến của từng đội viên và được sự đồng ý của họ mới sắp xếp trận huấn luyện thi đấu cho bọn họ.
Sau khi đội hai tiến vào toàn thể đều lên tiếng chào hỏi trong khung thoại, ai cũng gọi là anh hết.
【TTC-K Vịt Con: Chào buổi tối anh Nhung.
】
Cách gọi này đều khiến tất cả mọi người bật cười.
【TTC·Qian: Đừng gọi thế, tiểu Nhung có thể không lớn hơn mấy đứa đâu.
】
【TTC-K Vịt Con: …Thế gọi gì ạ 0.0】
【TTC·Bye: Gọi là nam thần E-Sports.
】
Giản Nhung phớt lờ tiếng cười điếc tai của Tiểu Bạch trong tai nghe, gõ chữ với vẻ mặt không biểu cảm.
【Nhìn tui thao tác là được: Gọi Soft được rồi】
【TTC-K Vịt Con: Được nè!】
Vào trận đấu, Tiểu Bạch theo thói quen mở thành tích chiến đấu, thốt ra vấn đề mà cậu ta muốn hòi: “Giản Nhung, ông nhìn xem ID game của ông đi.”
Tâm tư của Giản Nhung vẫn còn đặt trên chiếc iPad trong phòng kia: “ID của tui làm sao.”
Tiểu Bạch nói: “Chẳng hợp một chút nào với tụi tui hết.”
Tài khoản thi đấu của Giản Nhung là TTC·Soft, nhưng tài khoản LOL của chính cậu vẫn chưa đổi tên, bao gồm cả mấy nick phụ và tài khoản ở server Hàn.
Giản Nhung vốn định nói “Chỉ là đồng đội chứ có phải vợ chồng đâu mà phải hợp”, nhưng khi cậu nhìn thấy ID bản thân và Lộ Bá Nguyên xuất hiện cùng nhau, lại cảm thấy quả thật rất lạc điệu.
Một ID mà thôi, thẻ đổi tên hơn mười đồng, nhưng Giản Nhung cũng không tiết kiệm đến mức đó, vì thế cậu hỏi: “Tui cần phải sửa tên không?”
Lộ Bá Nguyên nói: “Không cần.”
Giản Nhung nghe vậy, khóe mắt vô thức liếc nhìn nhưng không dám nhìn một cách lộ liễu người bên cạnh, cậu chỉ nhìn bàn tay đang cầm chuột của Lộ Bá Nguyên thôi.
Năm ngón tay cong lại đang ở trạng thái thả lỏng.
Lộ Bá Nguyên nói tiếp: “Không bắt buộc đổi tên, cậu thích thế nào thì để thế ấy.”
“Trong đội không có quy định này.” Anh Đinh đứng ở phía sau bọn họ: “Trước kia tài khoản mới của tiểu Lộ lấy tên này, mấy người bọn họ thấy hay nên đổi theo.”
Giản Nhung sửng sờ: “Acc mới?”
“Ù, lúc đó…” Anh Đinh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng nói: “Nói chung là lập tài khoản mới.”
“Tài khoản cũ đánh cá xóa acc với người khác, tôi thua nên không dùng acc đó nữa.” Lộ Bá Nguyên trả lời rất hời hợt: “Sau đó vẫn chơi tài khoản của bạn, Tướng nhiều.
Sau khi vào chiến đội mới lập acc này, lười nghĩ tên, dùng luôn ID của chiến đội.”
Giản Nhung sửng ra, suýt nữa sót xe pháo.
Cậu lại không biết nên ngạc nhiên chuyện này——
Lộ Bá Nguyên còn đánh cược xóa acc với người khác?
Mịa nó còn thua???
Không chỉ là Giản Nhung, ngay cả những người khác cũng kinh ngạc và hoảng sợ.
“Còn có chuyện này hả…” Viên Khiêm sửng sốt một hồi, để ý thấy Giản Nhung cũng như thế: “Cậu thua?”
“Chơi game thua không phải là chuyện bình thường sao?” Lộ Bá Nguyên thoải mái gank chết JG đội hai, như sựt nhớ gì đó, mỉm cười nói: “Tôi còn tạm được, acc kia không có skin.
Tài khoản của XIU có toàn bộ skin của Tướng, là tài khoản ngầu nhất ở mấy tiệm internet lúc đó… Nói xóa là xóa.”
Tiểu Bạch hít một hơi: “XIU ở đó? Còn là chiến 5v5 xóa acc? Kịch thích thế?”
Đến cả Pine cũng mở miệng hỏi: “Vì sao đánh xóa acc?”
Lộ Bá Nguyên im lặng hai giây: “Quên rồi.”
Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, nguyên nhân Lộ Bá Nguyên đã không còn nhớ từ sớm.
Chỉ nhớ khi đó suy nghĩ bồng bột, lên tiếng đồng ý, cuối cùng thê thảm xóa acc như chôn vợ, năm chàng trai đi ra khỏi tiệm internet ngồi chồm hổm bên góc đường hút thuốc, thuốc còn là XIU mời.
Khi đó Lộ Bá Nguyên tranh cãi với ba mình, trốn học trốn tiết chui vào tiệm internet, trên người không có một xu.
Viên Khiêm nghĩ tới gì đó, mỉm cười: “Anh nghĩ, nếu cậu trước đây… quả thật làm ra chuyện này.”
Giản Nhung nghe đến xuất thần, lòng hiếu kỳ cũng bay lên sắp chọc trời.
Lòng hiếu kỳ một khi đã lộ ra thì không thể thu lại được, trong đầu của Giản Nhung đều suy nghĩ——
Trước đây Lộ Bá Nguyên như thế nào?
Lộ Bá Nguyên chưa được mười tám không đánh chuyên nghiệp, không đứng trên đấu trường thì như thế nào?
Thua trong vụ đấu xóa acc, loại chuyện này quá ngây thơ còn không vẻ vang, anh Đinh không nhịn được nên lên tiếng ngắt lời: “Thôi thôi, đánh cho tốt, tôn trọng đội viên đội hai chúng được không?”
“Chỗ nào không tôn trọng chứ?” Tiểu Bạch lập tức phản bác: “Em đang cố gắng đánh đây, P cưng đến húp miếng sữa nè.”
Pine: “Không húp, về Nhà rồi.”
Đánh ba trận huấn luyện thi đấu, toàn thắng.
Lộ Bá Nguyên vừa mới tắt Client game thì chuông điện thoại vang lên, anh đưa mắt nhìn hiển thị có cuộc gọi đến, đứng dậy nhận: “Alô.”
“Thằng bạn.” Đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng ồn ào, giọng nói của XIU hòa vào trong đó: “Rảnh không? Ra đây tám chút? À… Hôm nay ông vừa đánh xong trận đấu hả? Thôi bỏ đi.”
Nghe thấy giọng điệu của anh ấy không đúng, Lộ Bá Nguyên do dự hai giây, đưa mắt nhìn đồng hồ.
“Gửi địa điểm đi.”
Lại là quán nướng trước kia.
XIU không gọi món thịt nướng gì cả, chỉ gọi vài chai bia, khi Lộ Bá Nguyên đến thì một chai đã rỗng.
“Đến đây, quá chậm đó.” Kéo chiếc ghế bên cạnh ra, XIU không ngẩng đầu lên, chỉ cầm khui bia khui một chai chưa uống: “Uống không?”
“Lằng nhằng một chút với anh Đinh.” Lộ Bá Nguyên từ chối: “Không uống.
Không phải ngày mai ông còn phải thi đấu sao?”
XIU im lìm uống: “Không sao, không uống say là được.”
Lộ Bá Nguyên im lặng ngồi đó, trong lòng hiểu rõ, trực tiếp hỏi: “Chuyện JG mới, bọn họ nói với ông à?”
“Ừa.” XIU hút điếu thuốc: “Sau khi ông nói với tui, không đến mấy ngày thì quản lý tìm tui nói chuyện.”
Lộ Bá Nguyên nâng mắt: “Bàn thế nào.”
XIU nghiến răng: “Còn bàn thế nào nữa? Nói là đã ký với một JG mới rồi, kế tiếp là xem biểu hiện của ta trong thi đấu Mùa Xuân.
Đánh tốt thì thi đấu Mùa Hè thằng đó là thay thế của tui, nếu đánh không tốt…tui làm thay thế cho nó.”
XIU trông khá tức giận khi nói lời này ra, nhưng anh ấy vẫn cố nén giọng mình lại: “Công bằng mà nói, tui đã thi đấu không hề tệ trong Mùa Hè trước? Thi đấu Mùa Xuân cho đến bây giờ chưa thua trận nào, tuy rằng không cầm được nhiều MVP, nhưng khu vực rừng của tui chưa từng thọt.
Tay tui bị thương, nhưng chưa hề nghỉ ngơi, chỉ xuống dốc trong một trận huấn luyện thi đấu… Sau đó thì sao? Là bởi vì cái lý do chó ‘tuổi còn trẻ’ mà tui phải nhường chỗ cho người khác sao? Đây mịa nó là công bằng gì?!”
Là rất không công bằng.
Nhưng thi đấu chuyên nghiệp chính là như thế.
Biểu hiện của XIU không tệ, nhưng tay của anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nói chính xác là không thể vượt qua một trận kia.
Một câu lạc bộ cẩn thận chính là phải làm đến mức chu toàn, ngăn chặn bất cứ phát sinh ngoài ý muốn.
Chuyện này Lộ Bá Nguyên hiểu rõ, XIU chắc chắn cũng hiểu rõ.
Nhưng hiểu không có nghĩa là có thể thản nhiên chấp nhận, XIU suy nghĩ hai ngày, bản thân càng nghĩ càng không cam lòng.
“Hợp đồng bọn họ ký rồi, hôm nay thằng kia vào gaming house rồi.” XIU nói với giọng mệt mỏi: “Tui chỉ muốn biết… Ông làm sao chịu đựng được? Ông mạnh hơn tui rất nhiều, nhưng ông lại để thằng nhóc trong đào tạo thanh niên kia là thay thế cho ông, còn để cho nó lên đánh trận bán kết, đổi lại là tui…chắc tâm trạng muốn điên luôn.”
Lộ Bá Nguyên cụp mắt vê vê ngón tay, không lên tiếng.
Một lúc sau, ngay lúc XIU cho rằng không đợi được thì Lộ Bá Nguyên mới thản nhiên nói: “Không chịu đựng được.”
“Cho nên tui vẫn còn đánh.” Giọng nói của Lộ Bá Nguyên khá trầm: “Chuyện thay thế, quản lý cấp ca bỏ qua anh Đinh tìm tui thương lượng, tui đã gật đầu nhưng tui cũng nói trước… Tui sẽ không nhường chỗ.
Tìm được người nào mạnh hơn tui, tui sẽ ngồi vào chỗ thay thế.
Bọn họ đồng ý rồi.”
“Không thì ông cho rằng sao họ lại để thực tập sinh làm thay thế cho tui? Bọn họ không tuyển được những người khác.”
“Không có tuyển thủ chính thức nào dám đến.”
Lộ Bá Nguyên cười lạnh: “Không ai nghĩ có thể đánh thắng tui, lại không muốn ngâm giấm đến lúc tui giải nghệ.”
XIU kinh ngạc nhìn anh, lát sau, XIU cúi đầu bật cười.
Anh ấy cười hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Ông còn nhớ A Dương không? Mid mà ngày xưa đánh trận xóa acc với chúng ta ấy.”
Lộ Bá Nguyên nhướng mày, biểu hiện mình không quên.
“Trận trước cậu ấy còn tìm tui nói chuyện, cảm khái năm tháng không buông tha cho con người, nói rằng anh chàng lúc trước ngậm điếu thuốc hằng ngày ngồi ở tiệm internets solo tám mười người giờ đã thành đội trưởng của chiến đội hàng đầu rồi, còn khen ông khiêm tốn chín chắn… Chó má, không ngờ đức tính kia.” XIU cười nói: “Buồn cười nhất chính là, sau hôm tui tán gẫu với cậu ta xong, tin tức ông đá người chiếm đầy Weibo của tui.”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười quay đầy đi, mặc kệ anh ta.
Nhắc tới chuyện này, XIU mới nhớ tới nên hỏi: “À đúng rồi, ông ăn vé phạt phải không? Dù sao đám người Liên Minh kia thích nói quy tắc nhất mà.”
Lộ Bá Nguyên ừm một tiếng: “Phạt tiền.”
“Tạm được, ít nhất không bị cấm thi đấu.” XIU lại hỏi: “Bé Mid kia của ông cũng bị phạt hả?”
“Giống như tui.”
Khi Lộ Bá Nguyên nói lời này thì khóe miệng hơi cong lên.
XIU nhìn chăm chú anh lúc lâu, vai căng lên rồi lại thả lỏng: “Thật ra cư dận mạng nói cũng không sai, thằng đó đã bị bảo vệ tóm được, nhào tới không được, ông nhất định phải đá một cú làm gì… Không sợ cấm thi đấu sao?”
Không có tuyển thủ nào muốn bị cấm thi đấu, Lộ Bá Nguyên cũng vậy.
Mỗi ngày ngâm mười mấy tiếng trong phòng huấn luyện, ai mà không mong muốn có cơ hội lên sân đấu?
“Sợ chứ.” Lộ Bá Nguyên thản nhiên nói: “Không nghỉ nhiều như vậy.”
XIU gật đầu, hỏi trêu đùa: “Âm thầm nói giúp Soft trong phỏng vấn sau thi đấu, nạp tiền cho cậu ấy quay skinh, đánh người giúp cậu ấy lại ăn ngay xử phạt đầu tiên trong năm năm sự nghiệp chuyên nghiệp… Liệu đội trưởng hiện giờ đều phải đối đãi với người mới trong đội như vậy mới gọi là đủ tư cách phải không?”
Lộ Bá Nguyên im lặng vài giây, bản thân nghe vậy thì mỉm cười: “Ai biết được.”
“Người khác có biết hay không thì không sao, quan trọng là Soft có biết hay không.” XIU vừa nói vừa cho anh điếu thuốc: “Làm điếu, bị phát hiện phạt tiền thì tui chịu cho ông.”
Phạt hay không phạt chẳng làm sao cả, nhưng nói chuyện đến lúc này rồi, Lộ Bá Nguyên quả thật muốn hút thuốc.
XIU châm lửa cho anh, hai vị JG nổi tiếng từ xưa có danh vọng nhất trong LPL hiện nay đang ngồi ở quán nướng và cùng nhau hút thuốc.
Lúc trước XIU cũng chỉ đoán, dù sao Lộ Bá Nguyên và anh ra quá thân rồi, sự thiên vị mà Lộ Bá Nguyên đối với bạn nhỏ không hề giấu giếm, thể hiện rất rõ ràng.
Anh ấy phun ra làn khói thuốc: “Thái độc của Soft thế nào? Ôi… Tui hỏi tào lao rồi, chuyện cậu ấy nghe lời ông nhất ngay cả dì nấu ăn của chiến đội tui cũng biết.”
Lộ Bá Nguyên cắn đầu lọc thuốc lá, người mang vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày mà lúc này nhiễm vài phần lưu manh, lúc sau mới nói: “Tui cảm thấy, lăng kính của em ấy nhìn tui hơi dày đó.”
XIU chế nhạo: “Nói thừa.
Bạn nhỏ nào trong LPL mà không nhìn ông qua lăng kính hả? Bây giờ tui mà đăng bảng câu hỏi, hỏi bọn nó thích tuyển thủ chuyên nghiệp nào nhất, có người nào mà không chọn ông hả?”
Là câu khen ngời mà Lộ Bá Nguyên lại không mấy vui vẻ.
Cũng bởi lẽ đó, cho nên Giản Nhung đối với anh cũng giống như Fan nhìn thần thượng, đứa nhỏ nhìn trưởng bối.
Còn về suy nghĩ khác… Lộ Bá Nguyên lại không phân biệt được.
Nói nữa thì lại hút thêm điếu nữa.
Lộ Bá Nguyên dập thuốc: “Thôi, nói tiếp chuyện ông bị sóng sau đập chết trên bờ cát đi.”
XIU trố mắt, tâm tình phiền muộn đến trước đó đã sớm lướt qua: “Đệt, ai mịa nó bị đập chết…”
Lộ Bá Nguyên về gaming house cũng gần hai giờ sáng.
Phòng huấn luyện ở lầu hai vẫn còn sáng đèn.
Tối nay vừa đánh xong trận đấu thì mọi người sẽ không luyện quá khuya, trong phòng huấn luyện chỉ có thể còn lại tân Mid của chiến đội bọn họ.
Nhưng lúc này tân Mid cũng không tập luyện.
Giản Nhung mang theo tai nghe, thừa lúc khoảng thời gian đang tìm trận trong game, lúc này cậu đang xem một video cắt ghép.
Là video do Fan làm, trong đó có những đoạn nhỏ của những trận đấu của chiến đội bọn họ, nhưng những đoạn ngắn này…chỉ có cậu và Lộ Bá Nguyên.
Phối với BGM ngọt ngào, thình thoảng còn có vài trái tim hường phấn xuất hiện trên màn hình.
Giản Nhung cắn nhẹ ngón cái tay trái, chăm chú xem như đang xem video phát lại trận đấu, âm lượng của tai nghe mở rất lớn, mãi đến khi có một mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng vào mũi, cậu mới cảm giác được có gì sai sai.
Cậu từ từ quay đầu.
Ánh mắt của Lộ Bá Nguyên còn đặt trên màn hình máy tính, khoảng chừng hai giây mới cụp mắt xuống nhìn cậu.
Giản Nhung: “…”
Giản Nhung tức tốc tắt phần mềm video, cậu vừa đóng lại thì hiện ra trang web.
Tìm kiếm trên Baidu, chữ viết thật to trong khung tìm kiếm——“Những chuyện trải qua thời niên thiếu tuyển thủ Road LPL”.
Bên cạnh còn mở vô số cửa sổ, trang web giới thiệu văn tắt phân biệt là “Ảnh chụp thuở đầu của Road”, “Video phỏng vấn thời kỳ đầu Road (Hiệu ứng làm mờ)” cùng với “Những vụ bê bối của Road trong những năm qua”.
Giản Nhung: “…”
Giản Nhung đỏ mặt như thiêu đốt, tắt trang web với vẻ mặt không chút biểu cảm, thầm nghĩ chỉ cần cậu không xấu hổ, người xấu hổ chính là Lộ Bá Nguyên.
Mãi đến khi giọng nói của Lộ Bá Nguyên nhẹ nhàng vang lên: “Đối tượng scandal của tôi có ai?”
Đệt.
Giản Nhung mím môi, thả ra, lại mím môi, sau đó trả lời một cách cam chịu: “Chỉ nhớ Đường Thấm, tên mấy người khác quên mất rồi.”
Lộ Bá Nguyên ừm một tiếng: “Giả đó, chưa từng bên ai cả.”
“Ồ.” Giản Nhung quay đầu lại, nhíu mày rồi từ từ xoa xoa gương mặt của mình.
Không biết giải thích thế nào chuyện nửa đêm không tập luyện mà ngồi đây điều tra chuyện riêng tư của đội trưởng.
Lần đầu làm chuyện này, lại còn đúng đúng bị bắt quả tang…
Lộ Bá Nguyên rũ mắt nhìn lỗ tai đỏ bùng của cậu, nói: “Sau này muốn biết cái gì, có thể hỏi trực tiếp tôi, không nên phí thời gian điều tra.”
Giản Nhung nhất thời không biết rõ Lộ Bá Nguyên đang tức giận hay là nói nghiêm túc.
Nhưng cậu rất nhanh sẽ được biết ngay.
Lòng bàn tay của Lộ Bá Nguyên hạ xuống khẽ xoa tóc của cậu.
“Nhưng tôi nói trước,” Lộ Bá Nguyên dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Tôi không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...