Khi hai người đang ăn ở quán cơm nhỏ cạnh chung cư, Lữ Dương lại nhắn tới.
Lần này gửi qua một tấm ảnh chụp toàn thân, nhìn bối cảnh thì hẳn là ở trong một phòng triển lãm nào đó, trên bức tường màu xám trắng có treo mấy bức tranh.
Thiếu niên đứng bên cạnh một bức tranh, chỉ chụp nửa người trên.
Tóc Lữ Dương hơi xoăn, không dài cũng không ngắn, mái tóc hơi che khuất một chút lông mày, vừa nhìn đã biết là cố ý định hình, còn rất có cảm giác tạo hình.
Sống mũi của cậu rất cao, đeo một cặp kính gọng mỏng, đôi mắt ẩn đằng sau tròng kính vừa đen vừa sáng, ăn mặc không đơn giản.
Ở cái tuổi này phần lớn đều là mụn đơm đầy mặt, diện mạo này rất nổi bật.
[Lữ Dương: Đây là tôi.]
Thịnh Tinh Hà buông đũa trả lời: Được rồi, tôi sẽ nhận ra.
Hạ Kỳ Niên ngồi đối diện Thịnh Tinh Hà, cổ vươn dài ra y như hươu cao cổ, "Người này là ai vậy?"
"Ồ, cậu cháu ngoại nhỏ* của huấn luyện viên của tôi." Thịnh Tinh Hà nói.
*Con của chị hoặc em gái, gọi mình bằng cậu.
"Huấn luyện viên nào? Cái người mà lần trước anh đã nhắc đến với tôi đó à?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Ừm, đúng rồi." Thịnh Tinh Hà gật gật đầu.
"Cháu trai thầy ấy cũng thi đậu đại học T, sắp khai giảng rồi, để tôi để ý đến một chút."
"Có phải mẫu giáo đâu, còn cần trông nom nữa hả?"
"Cậu ta tới trước làm quen hoàn cảnh một chút, dù sao có thể quan tâm thì quan tâm chút, tôi cũng đâu có thiếu miếng thịt nào." Thịnh Tinh Hà nói.
"Ồ." Hạ Kỳ Niên thuận miệng hỏi: "Cậu ấy học chuyên ngành gì vậy?"
Thịnh Tinh Hà cào cào tóc, "Hình như là tài chính, tôi không để ý lắm."
Hạ Kỳ Niên bĩu môi.
"Nhìn không giống à...!Có ai mua bảo hiểm để bán bảo hiểm đâu?"
Thịnh Tinh Hà nở nụ cười.
"Ai nói với cậu học tài chính thì chính là bán bảo hiểm."
"Càng không giống ngành ngân hàng chứng khoán..."
"Cậu đừng có đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài." Thịnh Tinh Hà ngước mắt lên nhìn cậu.
"Hơn nữa, nhìn bộ dạng của cậu cũng đâu giống một người muốn làm truyền thông."
Hạ Kỳ Niên "hứ" một tiếng.
"Sao lại không giống chứ? Hình tượng lẫn khí chất của tôi đều tốt như vậy mà."
Trong đội điền kinh đại học T đều là sinh viên chuyên ngành thể thao, nhưng Hạ Kỳ Niên là một ngoại lệ, năm đó cậu đăng ký chuyên ngành phát thanh và dẫn chương trình, dự định phát triển theo hướng bình luận viên thể thao.
Kết quả ngay tại đại hội thể thao mùa thu của trường lại được huấn luyện viên Vương liếc mắt cái liền chấm trúng, đưa vào đội huấn luyện, sau đó lần lượt tham gia không ít cuộc thi, giải thưởng và chứng chỉ nhận được cũng không ít hơn vận động viên chuyên nghiệp.
Đôi khi không thể không cảm thán số phận thật kì diệu, dường như mọi thứ đều đã được sắp xếp hết cả rồi.
Thịnh Tinh Hà đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ chủ nhiệm Tôn đã nói với anh một câu: "Thứ như thiên phú là bẩm sinh, chỉ một chút thôi đã bỏ xa người bình thường rồi, rất nhiều người hao tốn cả đời cũng không chạm đến được độ cao đó."
Nghe có vẻ như là một sự thật vừa đáng sợ lại bất đắc dĩ, nhưng trong mắt của anh, thiên phú không có nghĩa là tất cả.
Thiên phú có thể quyết định một người đang ở đâu, nhưng thành công không phải là ngẫu nhiên, đằng sau thiên phú, càng nhiều hơn là mồ hôi, trả giá và kiên trì.
Nghĩ tới đây, Thịnh Tinh Hà lại có chút lo lắng về vấn đề lập kế hoạch cho thời gian sau của Hạ Kỳ Niên, nếu như muốn phát triển theo hướng tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy thì sau này cậu nhất định phải tham gia các loại tập huấn và thi đấu, sẽ làm chậm trễ việc học của cậu, thậm chí có thể vì thi đấu mà tốt nghiệp bị trì hoãn.
Còn nếu không phát triển theo hướng chuyên nghiệp, lại là một chuyện khá đáng tiếc.
Nhìn thì chỉ như là một đề tài lựa chọn nho nhỏ, nhưng liên quan đến những gì cậu sẽ đối mặt trong tương lai, một bước đi chệch, cuộc đời sẽ hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
"Cậu khai giảng thì vào năm ba rồi." Thịnh Tinh Hà nhìn cậu, giọng điệu hiếm khi được ôn hòa.
"Có nghĩ tới sau này cụ thể sẽ phát triển ở phương diện nào không? Dù sao cũng không thể vừa là dẫn chương trình vừa thi đấu được."
"Đương nhiên là thi đấu rồi!"
Hạ Kỳ Niên trả lời đơn giản dứt khoát, khiến cho Thịnh Tinh Hà thấy trước mắt sáng ngời.
Đây thực sự là câu trả lời mà anh muốn nghe.
Cho dù trong lòng có không muốn thừa nhận như thế nào đi nữa thì quả thật, Hạ Kỳ Niên vẫn là đội viên mà anh coi trọng nhất, tựa như thầy giáo sẽ thích đứa trẻ thông minh, làm huấn luyện viên cũng vậy.
Tự tin dũng cảm, tích cực lạc quan, có sức bật kinh người và tiềm năng, mỗi đặc điểm này đều vô cùng đáng quý, nói chi đến chúng cùng ngưng tụ trên một người.
Quả thực là quý hiếm.
Hạ Kỳ Niên buông đũa xuống, nghiêm túc nói: "Tôi vốn rất thích thể thao, lúc ấy đăng ký vào chuyên ngành này là vì nghĩ có thể tiếp xúc với những thứ liên quan đến các sự kiện thể thao, các phương diện khác tôi không cảm thấy hứng thú."
"Cậu có chắc rằng đã nghĩ kỹ chưa?" Thịnh Tinh Hà lại hỏi.
Hạ Kỳ Niên dùng sức gật gật đầu: "Chắc chắn 100%, tôi thật sự rất thích nhảy cao, hai năm nay nó mang đến cho tôi rất nhiều trưởng thành và thu hoạch, mỗi lần vượt qua một độ cao, mỗi lần lấy được một huy chương, loại cảm giác thành tựu và vinh quang này bất cứ thứ gì cũng không thể thay thế.
Chưa từng có chuyện gì có thể khiến cho tôi có loại cảm giác như vậy cả."
Đều từ cùng một con đường đi tới, loại cảm giác mà Hạ Kỳ Niên này Thịnh Tinh Hà có thể lĩnh hội sâu sắc.
Tình yêu nồng cháy là động lực của sự kiên trì.
"Nhưng mà tôi cũng muốn nói cho cậu biết, nghề này nhất định còn khó khăn hơn so với tưởng tượng của cậu."
"Tôi biết." Hạ Kỳ Niên ngước mắt nhìn anh.
"Không phải anh cũng kiên trì đó sao? Nếu anh có thể, thì tôi chắc chắn cũng có thể."
Nếu như trước khi gặp Thịnh Tinh Hà, lựa chọn này còn có khả năng bị dao động, sau khi gặp anh, liền trở nên kiên định.
Cũng không chỉ vì muốn bên nhau với Thịnh Tinh Hà, mà cậu còn hy vọng bản thân có thể tạo nên giá trị trong sự nghiệp mình yêu thích.
Ánh mắt Hạ Kỳ Niên sáng ngời, Thịnh Tinh Hà cảm thấy mỹ mãn gật đầu: "Nhớ kỹ những gì cậu đã nói hôm nay."
Tất cả thời gian buổi chiều đều dành cho huấn luyện.
Trong nhà Thịnh Tinh Hà có một ít dụng cụ thể thao tiện mang theo như tạ tay, dây kháng lực, bóng tạ thể lực, vòng tập bụng, vân vân, Hạ Kỳ Niên cũng thường mượn dùng.
Vừa mới bắt đầu, Thịnh Tinh Hà còn lo lắng cậu bị căng cơ vì động tác không đúng, cho nên toàn bộ quá trình đều theo kèm, từ từ mới để cậu chơi một mình.
Thật ra chỉ cần nắm giữ kỹ xảo huấn luyện thì một sợi dây đàn hồi thôi cũng có thể luyện hết cơ bắp toàn thân.
Buổi tối ăn cơm, Thịnh Tinh Hà đưa chìa khóa dự phòng trong nhà cho Hạ Niên.
"Sáng mai tôi phải đến ga xe lửa đón người, sẽ không rèn luyện với cậu, cậu muốn chơi cái gì thì tự lấy chơi, tôi để hết ở trong phòng khách."
"Oa..." Hạ Kỳ Niên xoay vòng chìa khóa trên tay.
"Tin tưởng tôi như vậy sao?"
"Thứ đáng giá nhất trong nhà chính là đây này." Thịnh Tinh Hà chỉ vào sống mũi mình.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay thiếu niên chẳng mấy chốc đã ủ nóng cả chìa khóa.
Lữ Dương đặt vé là buổi tối xe chạy, bảy giờ sáng đến thành phố B, Thịnh Tinh Hà sợ đến trễ, cố ý dậy sớm.
Đáng tiếc ông trời không thuận ý người, từ rạng sáng đã bắt đầu mưa, vẫn chưa dừng.
Thịnh Tinh Hà lục một vòng cũng không tìm được ô, liền đi lầu đối diện gõ cửa nhà Hạ Niên.
"Lát nữa anh chuẩn bị bắt taxi qua đó sao?" Hạ Kỳ Niên tìm được một chiếc ô dài bên tủ giày đưa qua.
"Phải." Thịnh Tinh Hà nói, "Cậu ấy mang theo rất nhiều hành lý, đi xe buýt chắc chắn là bất tiện lắm."
"Vậy tôi cũng đi nữa." Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà bị mưa to làm cho nhíu mày.
"Trời mưa to, cậu đi góp vui cái gì?"
"Tôi không yên tâm anh."
Hạ Kỳ Niên nói lời này vừa lúc đang khom lưng cầm giày, hơn nữa thanh âm nói chuyện củacậu vốn không lớn, tiếng mưa hoàn toàn bao trùm lời cậu.
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu "A" một tiếng, hỏi: "Cậu mới nói cái gì vậy?"
"Tôi nói, góp vui là việc người Trung Quốc thích nhất đó." Hạ Kỳ Niên thắt chặt dây giày, cầm chìa khóa, đóng cửa phòng, không cho đối phương được có một chút do dự nào.
"Nói bậy, câu vừa rồi của cậu rõ ràng rất ngắn." Thịnh Tinh Hà mở ô ra.
"Thì tôi thích góp vui." Hạ Kỳ Niên nói.
Mặc dù Hạ Kỳ Niên đem theo một chiếc ô dài, nhưng bởi vì vóc dáng hai người quá cao nên rất nhanh nửa người dưới đã ướt đẫm, hai chân ngâm trong giày ướt sũng, khó chịu muốn chết.
"Còn thích đi góp vui không?" Thịnh Tinh Hà nói.
"Ở nhà chơi điện thoại sướng biết mấy, thật sự là nhàn rỗi đến đau trứng."
Hạ Diễm Niên cúi đầu thở dài.
"Biết vậy đã đi dép lê rồi."
Thịnh Tinh Hà vểnh ngón chân cái lên, đắc ý nói: "Cậu coi, tôi đã lường trước rồi nè."
Hạ Kỳ Niên nói đùa: "Vậy đổi với anh."
Thịnh Tinh Hà thốt lên: "Chân tôi đâu có bự như cậu."
"A?" Hạ Kỳ Niên ngẩn người, quay đầu nhìn anh.
Thịnh Tinh Hà từ trong ánh mắt kinh ngạc của cậu ta bỗng nhiên ý thức được cái gì, hối hận vạn phần, cắn mạnh môi, nhưng lời cũng đã nói ra rồi, giải thích thế nào cũng vô ích, chỉ nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Xong đời.
Hai mắt Hạ Kỳ Niên vững vàng tập trung trên mặt anh, hỏi: "Đôi giày đinh kia vốn không phải của anh đúng không?"
Thịnh Tinh Hà không nói gì.
Phản ứng này trên cơ bản đã chứng thực phỏng đoán của cậu, vui sướng tự nhiên sinh ra lập tức hiện lên mặt, lông mày Hạ Kỳ Niên nâng lên.
"Anh cố ý mua cho tôi đúng không?" Cậu không chịu buông nghi hoặc của mình.
"..." Thịnh Tinh Hà cảm giác đầu có chút to, gian nan vãn hồi: "Chỉ là lúc đi trung tâm thương mại ăn cơm, có đi ngang qua cửa hàng giày nên mới thuận tiện mua, cũng không phải cố ý."
Hạ Kỳ Niên đã hoàn toàn đắm chìm trong sung sướng "huấn luyện viên cố ý mua giày cho tôi" không cách nào tự kiềm chế, không nghe thấy anh nói gì.
"Anh đối với tôi tốt quá."
"..." Cách biểu đạt của người trẻ tuổi hơi bị thẳng thắn, mặt già của Thịnh Tinh Hà đỏ lên, cạn lời.
"Tôi rất cảm động." Hạ Kỳ Niên thâm tình nhìn anh.
Thịnh Tinh Hà sợ tới mức phải dời tầm mắt.
"Chỉ có một đôi giày mà thôi, đừng có yên tâm quá."
"Là anh cố ý mua cho tôi, tôi đương nhiên phải yên tâm rồi."
"..." Mẹ nó, sao lại vòng về!
_ Hết chương 21 _.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...