EDITOR: LAM
Cố Kỳ Nam đã ngủ, còn Triển Minh thì không. Hắn nói với đám Ngô Uyên ngày mai đích thân hắn sẽ nói chuyện này với cậu, để cậu biết ngõ mà chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Thế nhưng hắn lại không biết phải mở miệng thế nào, hai cái confession ấy lời lẽ tràn đầy chán ghét, ác độc, thâm hiểm, thật sự khiến lòng người tức giận.
Tuy nhiên, đấy chỉ là một phần mười nghìn trong số những chuyện mà Cố Kỳ Nam đã phải nếm trải qua. Dòng máu nóng lan tỏa khắp huyết mạch của Triển Minh, hắn mê man ngủ quên lúc nào chẳng biết.
Ngày hôm sau khi đã tỉnh giấc, Triển Minh cảm thấy xương cốt đau nhức, toàn thân ê ẩm, loại cảm giác này cần thiết đánh một trận tơi bời mới có thể thuyên giảm.
Triển Minh ngồi dậy sốc lại tinh thần, cầm lên điện thoại. Hiện tại thói quen mỗi buổi sáng sau khi rời giường của hắn chính là nhìn điện thoại, xem tin nhắn mà Cố Kỳ Nam gửi đến.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, em dậy rồi!
Tiểu Nam Tử: Em đã rời nhà, đang ngồi trên tàu điện ngầm làm đề cương Tiếng Anh nè.
Tiểu Nam Tử: Em xong một tờ rồi. Hầy, biết đến khi nào điểm thi của em mới tiến bộ cơ chứ? Tề Nhất Tu bảo mỗi ngày phải kiên trì luyện đọc, nhất định có tiến triển, không biết thật hay giả nữa. Em tìm hổng ra bí quyết học tập môn Anh Ngữ, thiệt lo quá đi.
Tiểu Nam Tử: Không muốn làm Anh Văn nữa, em chuyển sang đề Vật Lý vậy!
Triển Minh xem xong từng tin một.
Tiểu Nam Tử… Cậu ấy có chút dính người. Mỗi buổi sáng sau khi tỉnh giấc thường sẽ phát một, hai cái tin, cậu ấy nói dù sao gửi tin nhắn trên Wechat cũng đâu có mất tiền, sao lại không nhắn nhiều thêm chút xíu.
Triển Minh cùng với Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân có mối giao hữu rất khá. Sau khi lên lớp 11, phân thành hai ban Xã Hội và Tự Nhiên hắn vẫn tiếp tục ngồi phía sau hai đứa nó, quan hệ càng ngày càng tốt. Nhưng mà hắn và đám Ngô Uyên rất ít khi gửi tin nhắn cho nhau, có lời gì muốn nói đều vào trong nhóm chat của ba người mà thảo luận, bình thường đều là chép bài tập, chơi game, đánh bóng rổ, ra ngoài đi dạo. Ba người bọn họ cũng sẽ không báo với nhau khi nào họ rời giường, sáng nay ăn món gì.
Đại khái là do Tiểu Nam Tử tuổi còn nhỏ, cũng chẳng có bạn bè lại còn bị bắt nạt suốt cả năm trời, cho nên khi gặp được Triển Minh, người không hề khinh khi cậu khiến cậu ngay lập tức coi hắn là bạn tốt nhất của mình!
Triển Minh cho rằng bản thân khá là may mắn, hắn không ghét cái cảm giác có người muốn gần gũi hắn, đó là một loại xúc cảm an yên khi trở thành người mà người khác muốn ở bên.
Triển Minh thả di động xuống, nhanh chóng xuống giường rửa mặt, chờ cho tới khi hắn lái xe điện đứng ở lối ra trạm điện ngầm, vừa khéo Cố Kỳ Nam cũng từ trong đó bước ra.
Tiểu Nam Tử phấn khởi chạy tới cạnh hắn, ngồi lên yên sau rồi nói, “Em vừa xuống trạm đã thấy ngay anh rồi!”
Triển Minh khởi động xe, dọc trên đường đi vẫn cứ nghĩ suy xem phải nói chuyện xảy ra ngày hôm qua như thế nào cho cậu biết. Cố Kỳ Nam ngồi ở phía sau nói không ngừng nghỉ, hệt như đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa đã thấy ngay đứa bạn thân của mình, cậu nói ngày hôm nay mẹ cậu luộc trứng bị nứt, trông hơi xấu xí, còn nói trước khi rời nhà có đo chiều cao một chút, phát hiện ra cao thêm những hai cm nữa.
Triển Minh không cách nào mở miệng được. Từ ga tàu điện ngầm tới Thất Trung chỉ mất có hai phút, hắn chậm rì rì khóa lại chiếc xe.
Cố Kỳ Nam giúp Triển Minh mua điểm tâm ở quán ăn sáng bên cạnh, trên tay cậu còn cầm một ly sữa đậu nành, ngay cả ống hút cũng cắm sẵn luôn cho hắn.
Triển Minh đứng ở bên ngoài cửa tiệm, ăn sạch cái bánh bao rồi mới nhận lấy ly sữa trên tay cậu, hắn uống vài hớp rồi mới nói, “Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Tiểu Nam Tử hai mắt trong veo nhìn hắn.
Cục cưng bé nhỏ mỗi ngày đều rất sung sướng, hạnh phúc.
Triển Minh uống xong sữa đậu nành, cầm ly ném vào thùng rác, Cố Kỳ Nam đưa khăn ướt lại gần, thúc giục hắn, “Anh muốn nói gì ạ?”
Triển Minh lau sạch bàn tay, vừa đi vừa xoa nhẹ sau ót của cậu, khe khẽ nói, “Em nghe xong đừng có quá căng thẳng.”
Cố Kỳ Nam nghe vậy thì dừng bước lại.
Triển Minh đẩy Tiểu Nam Tử đi về phía trước, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu,
“Xảy ra chút chuyện, anh Triển đã giúp em xử lí. Ngày hôm qua người ở Nhất Trung chạy tới Thất Trung Confession trên QQ để gây sự, tụi nó nói mấy điều không hay về em, Ngô Uyên đã nhờ người xóa đi rồi nhưng vẫn có kẻ nhìn thấy.”
Cố Kỳ Nam im lặng.
Triển Minh không nói rõ những điều không hay ấy là gì mà cậu cũng không hỏi đến.
Cố Kỳ Nam miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Em sẽ không khẩn trương.”
Thời điểm hai người tiến vào phòng học, cả lớp một trận xôn xao.
Có người cất tiếng cười vang.
Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên còn chưa đến, bàn phía trước trống không. Cố Kỳ Nam ngồi xuống cất kĩ ba lô, ngẩng đầu nhìn danh sách nhiệm vụ trên bảng đen. Hôm nay tới phiên cậu và anh Triển trực nhật.
Bên trên tấm bảng viết, “Triển Minh”, “Cố Kỵ Nam”.
Mặt của Cố Kỳ Nam thoáng chốc trở nên trắng bệch, có người ở phía dưới cười trộm.
Lúc Lâm Tiểu Bân tiến vào lớp học thì nhìn thấy, hắn thốt lên một câu, “Đệch!”
Triển Minh cảm thấy có điều không ổn, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ra dòng chữ trên bảng. Hắn sững sờ đôi chút rồi chậm rãi tiến về bục giảng, lau đi chữ “Cố Kỵ Nam” bên trên rồi viết lại lần nữa tên của cậu, “Cố Kỳ Nam”.
Triển Minh sau khi làm xong hết thảy thì trở về chỗ ngồi hỏi xin khăn ướt từ cậu, lau sạch cái tay rồi mới đến trước bàn của lớp phó lao động, Ngụy Văn Quang.
Ngụy Văn Quang muốn cười nhưng gã nhịn xuống, nhìn Triển Minh, hỏi, “Sao nào? Không phải tui viết.”
Triển Minh duỗi chân đá mạnh vào bàn của lớp phó lao động tạo nên một tiếng vang thật to khiến cho cả lớp giật nảy mình. Khí lực quá lớn dẫn đến cái bàn của Ngụy Văn Quang và bạn cùng bàn với gã xiêu vẹo rồi ngã chỏng chơ trên mặt sàn, sách vở, bài thi đồng loạt rơi xuống.
Ngụy Văn Quang hoảng sợ đứng bật dậy la làng, “Không phải tui viết mà!”
Triển Minh nắm cổ áo của gã, gằn giọng nói, “Tao không quan tâm là đứa nào viết, danh sách nhiệm vụ hàng ngày trên bảng là do mày trông nom đúng không? Có người ở trên đó viết bậy, mày thân là lớp phó lao động lại mặc kệ, không thèm sửa? Tao nói cho mày biết, nếu còn có lần sau tao không chỉ đạp cái bàn thôi đâu, mày tao cũng đạp!”
Triển Minh buông Ngụy Văn Quang ra, đứng thẳng rồi dòm cả lớp, nghiêm mặt lại nói, “Các cậu có giỏi thì cứ thử xem.”
Hắn trở về chỗ ngồi, bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu của Cố Kỳ Nam, cậu cúi đầu không nói tiếng nào.
Lâm Tiểu Bân đặt cặp sách xuống, ngồi ở phía trước bắt đầu điên cuồng mắng mỏ, “Đệch mợ thằng óc chó nào thế, có gan thì đứng ra đây ba mặt một lời chứ đừng có lôi lên trên bảng, viết con mẹ mày chứ viết! Mạ mày, mày nếu đã thích viết sao không viết bài vị mười tám đời tổ tông của nhà mày lên trển thờ luôn đi!”
Hắn tận lực đem khẩu ngữ Nam Châu ra nói một phen Tam Tự Kinh (*), mắng tới khó nghe, chửi tới cực kỳ đặc sắc, mắng tới độ toàn thể người ban năm không một ai dám mở miệng nói chuyện. Chửi thẳng cho tới lúc thầy Trương đi tuần tra tiết truy bài đầu giờ mới chịu thu lại trăm năm công lực.
(*) Tam Tự Kinh: Là cuốn sách chữ Hán được biên soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh thì được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ rồi mới tiếp tục học lên cao. Ở đây ý nói Lâm Tiểu Bân chửi người chửi còn hay hơn hát, đã vậy còn dùng tiếng Nam Châu để chửi, các bạn có thể lên youtube gõ từ khóa 广东话三字经 (Quảng Đông nói Tam Tự Kinh) để biết thêm chi tiết. (ノ ̄ω ̄)ノ
Sau khi hết tiết, Triển Minh để Cố Kỳ Nam ở lại với Ngô Uyên, còn Lâm Tiểu Bân thì đi theo hắn tới từng cái phòng học để tìm người, bắt đầu từ khối 11. Tới giờ nghỉ giải lao của tiết thứ ba, Triển Minh kiếm được người mà hắn muốn gặp.
Triển Minh trực tiếp bước thẳng vào lớp người ta dọa nguyên cả lớp 11 giật mình, tất cả đều trợn mắt há mồm mà nhìn. Hắn vốn đã là người nổi tiếng, sau sự kiện confession tối qua lại càng trở thành trung tâm của những lời bàn tán.
Triển Minh tiến tới chỗ ngồi của một vị nữ sinh rồi dừng lại, nhìn chòng chọc người ta khiến đối phương sợ ngây người.
Nhỏ nghĩ thầm chẳng lẽ Triển Minh đến tìm mình là vì chuyện confession ngày hôm qua sao? Không thể nào! Bài viết luôn ở chế độ ẩn danh, ngay cả admin của Tường còn không thể nào biết được chứ đừng nói tới hắn.
Triển Minh chỉ tay về phía chiếc di động nhỏ đang cầm rồi nói, “Ảnh chụp là do chính cô chụp, ngày đó tôi nhìn thấy. Bên trên tấm ảnh có logo của điện thoại, cùng một hãng với chiếc cô đang dùng.”
Đối phương gượng gạo nở nụ cười, cố gắng đánh lạc hướng, “Cậu nói cái gì…”
Triển Minh nện một đấm lên bàn của cô nàng khiến nhỏ run rẩy.
Lớp học giờ phút này lặng ngắt như tờ.
Triển Minh mở miệng, “Tôi không xuống tay với con gái. Nhưng loại chuyện thế này tốt nhất đừng có lần sau. Muốn nói tôi thế nào cũng được, còn nếu dám nói xằng nói bậy về đàn em của tôi, dù cho có là nữ sinh tôi cũng đánh.”
Đến buổi chiều, toàn bộ khối 11 đều đã biết tin Triển Minh bị bài đăng confession trên Tường chọc cho nổi điên, thân là một tên côn đồ lừng danh hắn thế mà lại đe dọa đánh nữ sinh ngay tại lớp, xem ra lần này là thật sự phẫn nộ.
Ngay cả admin trang confession cũng không dám đăng thêm bất kì bài viết nào về Triển Minh và Cố Kỳ Nam nữa.
Lớp 11/5 đành phải im lặng, ngoại trừ Vương Việt sau khi tan học bắt chước hành động của Triển Minh, lại còn dùng giọng điệu gợi đòn mà nói, “Đáng sợ lắm à nha.”
Gã cũng bị Ngô Uyên còn ở lại lớp làm bài tập tẩn cho một trận nhưng lại để thầy Giáo Vụ bắt gặp rồi xách lên văn phòng giao cho Trương Minh giải quyết.
Thầy Trương gọi điện thoại cho phụ huynh đôi bên, nói bọn họ mai đến trường học một chuyến.
Vương Việt từ trước đến nay luôn là chúa gây chuyện, lại chẳng lo học tập nên Trương Minh để gã rời đi trước rồi mới hỏi Ngô Uyên, “Sao lại thế hả?”
Tuy rằng Ngô Uyên chơi khá thân với Triển Minh nhưng cậu này chưa từng đánh nhau, cũng không gây chuyện sinh sự, càng không giống Lâm Tiểu Bân suốt ngày ồn ào, là một cậu học trò ít nói. Hơn nữa sau khi tiến vào giai đoạn ôn luyện cuối cấp, Ngô Uyên cứ như biến thành một người khác vậy, không hề lười nhác, còn thật sự chăm chỉ thường xuyên trao đổi với giáo viên, kỳ thi cuối kì điểm số cũng rất khá. Trương Minh muốn bảo vệ thật tốt mầm non này.
Ngô Uyên suy tư chốc lát mới lên tiếng, “Bọn họ ở trong lớp học cười nhạo Cố Kỳ Nam, xúc phạm danh dự của em ấy.”
Ngô Uyên kể tường tận chuyện trên trang confession rồi hỏi, “Lời đồn bịa đặt không có chứng cứ mà Tường cũng dám đăng lên, đây chẳng phải là bạo lực học đường sao? Với cả thầy à, em cho rằng trang confession này vốn không nên tồn tại. Bên trên thường xuyên có kẻ nặc danh đăng bài bêu riếu người khác, chuyện này chỉ là thứ yếu. Tối trọng yếu chính là nhiều người ở trên đó đăng bài thổ lộ với nữ sinh, bày tỏ mình thích người của lớp mấy vân vân. Tối hôm qua em còn nhìn thấy một cái confession tự nhận gã là người của ban năm, thích bạn cùng lớp với mình là Cao Lâm Lâm. Ảnh chụp màn hình được gửi vào trong nhóm lớp, có thể thầy không thấy là vì ai đó đã rút lại ảnh rồi. Em hoài nghi là Ngụy Văn Quang phát bởi vì hôm đó ở trong nhóm chat cậu ta là người có phản ứng kích động nhất. Bọn em đã là năm cuối cấp rồi, sao lại để những tin đồn linh tinh như thế xuất hiện làm ảnh hưởng tới học hành! Confession trên Tường chính là một loại hình thức cổ vũ hành vi không đứng đắn này!”
Trương Minh nở nụ cười, “Em cũng chính nghĩa ghê ha.”.
Bộ dạng của Ngô Uyên thiên về kiểu đứng đắn, giờ phút này còn dùng giọng điệu nghiêm túc giảng giải tác hại của việc yêu sớm, thật sự khiến người ta tin tưởng hắn vì lớp học mà lo nghĩ.
“Em cảm thấy bầu không khí học tập trong lớp không ổn, hiện tại đã là lúc nào rồi mà bọn Vương Việt, Ngụy Văn Quang mỗi ngày đều ở trong nhóm chat hi hi ha ha, lại còn ra quán nét chơi game! Bây giờ các bạn ấy còn khinh khi cả Cố Kỳ Nam, bọn họ là đang đố kị Cố Kỳ Nam bởi vì em ấy học giỏi.” Ngô Uyên vô cùng đau đớn, “Bầu không khí học tập bất ổn, kỉ luật trong lớp không nghiêm, thỉnh thoảng lên lớp còn gây mất trật tự khiến những giáo viên khác phải dừng lại phê bình đám Vương Việt, làm chậm trễ việc giảng dạy của thầy cô. Em lúc này đang rất lo lắng cho kì thi đại học năm sau cho nên nói thẳng luôn, em rất ghét Vương Việt đấy ạ.”
Ngô Uyên nói một tràng lí lẽ, Trương Minh không những không mắng hắn ngược lại còn an ủi thêm vài câu, động viên hắn cố gắng duy trì trạng thái tích cực này, còn về phần confession trên Tường ông sẽ liên hệ trực tiếp với giáo viên quản lí Hội Học Sinh.
Ngô Uyên sau khi rời khỏi văn phòng liền cảm thấy bản thân lập luận quá sắc bén, hắn ngay lập tức chia sẻ lên trên nhóm chat đàn em. Lâm Tiểu Bân nhảy tưng tưng bày tỏ tâm trạng đau đớn tột cùng cũng như hối hận thiên thu vì đã bỏ lỡ cảnh tượng Vương Việt bị đánh.
Cố Kỳ Nam gửi tới một cái biểu cảm tươi cười.
Ngô Uyên nhìn biểu tượng cảm xúc mặt cười kia, thở ra một hơi, cả ngày hôm nay em ấy chưa từng nở nụ cười.
Hắn thu thập cặp sách chuẩn bị trở về nhà nhưng lại không nghĩ tới lúc đi ngang qua ban sáu, Khưu Nhiên Dĩnh cũng từ trong lớp đi ra.
Ngô Uyên hít thở không thông đành phải giả bộ trấn tĩnh, chậm rãi xuống lầu.
Hiện tại đang là giờ cơm trưa, cầu thang lúc này rất vắng vẻ.
Ngô Uyên nghĩ thầm, không thể không chào người ta, tối hôm qua mới thêm Wechat người ta còn nhờ người ta giúp đỡ.
“Chuyện đó, hôm qua cảm ơn cậu nha.” Ngô Uyên mở miệng, hắn cảm giác da mặt mình nóng tới đỏ bừng.
“Ừ.” Khưu Nhiên Dĩnh đáp lại bằng chất giọng nhỏ như muỗi kêu.
Có người bước xuống lầu, hai người lại trở về trạng thái im lặng.
Một lát sau, lúc sắp tới tầng trệt, Khưu Nhiên Dĩnh đột nhiên nhỏ giọng hỏi, “Cậu khi nãy, ở trong phòng học đánh nhau…”
Ngô Uyên sửng sốt sau đó nhanh chóng hoàn hồn lên tiếng giải thích, “Không phải, mới nãy Vương Việt, cậu ta muốn ăn đòn, dám lôi anh Triển ra làm trò đùa…”
Khưu Nhiên Dĩnh gật đầu, chẳng biết có nghe thấy lời biện bạch của hắn không.
Đã đến tầng trệt, trong trường toàn là người, học sinh nội trú đi tới đi lui, còn có đám học trò không về nhà mà ở lại chơi bóng rổ, hai người ngượng ngùng đi sát vào nhau.
Khưu Nhiên Dĩnh bỗng dưng lấy ra thứ gì đó từ bên trước túi áo khoác đồng phục, nhỏ vươn tay ra, thỏ thẻ nói, “Cái trán của cậu sứt mẻ rồi phải không? Chảy máu kìa.”.
Ngô Uyên theo bản năng giơ tay lên, một miếng băng keo cá nhân có in một loạt các nhân vật hoạt hình nằm trong lòng bàn tay hắn.
Khưu Nhiên Dĩnh nói, “Cho cậu đấy. Tớ cũng rất ghét Vương Việt…”
Tiếng nói của cô nàng càng lúc càng nhỏ, nói còn chưa xong đã bỏ chạy rồi, để lại một mình Ngô Uyên đứng chết trân trong sân trường.
__________________________________
P.S MẤY CHƯƠNG ĐẦU TÁC GIẢ ĐỂ KHƯU NHIÊN DĨNH HỌC Ở LỚP 11/6, MẤY CHƯƠNG SAU NÀY LẠI ĐỂ LÀ 11/4 CHO NÊN MÌNH SẼ ĐỂ TRONG BẢN EDIT LÀ 11/6 LUÔN NHÉ!
Mình nói có sai đâu, Ngô Uyên là người rất dịu dàng, tuy rằng cậu này im im không nói nhưng chuyện gì cũng thu vào mắt hết, bởi vậy mới để Cố Kỳ Nam gọi anh xưng em. Nói Ngô Uyên hiền cũng không đúng, cậu này là dạng “Lù khù vác cái lu mà chạy” đấy, rất tâm cơ, như Triển Minh dùng nắm đấm để giải quyết còn Ngô Uyên lại dùng ngôn ngữ để xử lí, quả đúng như cái tên Uyên luôn. 渊: nước sâu, vực sâu. =]]
Còn thanh niên Lâm Tiểu Bân, xin phép cho cười phát, Bân ơi là Bân nhìn em chị lại nghĩ ngay tới Minh Dự trong Thách Thức Danh Hài, mỗi lần em nói câu nào là lại tấu hài câu đấy, cười muốn mệt luôn mà. =]]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...