Kiều Kiều xem không hiểu nhưng vẫn hưởng ứng: "Đúng! Mẹ rất lợi hại."
"Ồ." Chung Sơ bày ra bộ dạng hiểu rõ, thu quân cờ lại: "Vậy hẹn ngày khác tái chiến."
Trần Dụ: "Nói sau đi."
Chung Sơ lau mặt cho hai đứa trẻ, rồi đuổi chúng lên giường. Lúc đi ra liền không thấy bóng dáng Trần Dụ đâu.
Hắn vội vã đi ra, gọi to: "Toại Toại!"
Cái đầu ở phía chân tường quay lại đáp: "Nhỏ tiếng một chút."
Trần Dụ tự mình leo lên tường, hơi đong đưa người. Ánh trăng đổ xuống người nàng, khiến nàng giống như một vị thần, đẹp không thể tả.
Chung Sơ không còn cách nào khác đi qua đó: "Trèo lên đấy làm gì?"
"Muốn trèo thì trèo thôi." Nàng quơ quơ hai chân, cơ thể hơi ngửa về phía trước liền bị nắm lấy chân.
Thế là nàng thuận theo sức lực dẫm dẫm cả hai chân lên bàn tay to lớn của Chung Sơ, dẫm đến mức phát ra tiếng đùng đùng.
Chung Sơ buồn cười nói: "Sao lại có cái đức hạnh y như Kiều Kiều thế này? Đạp nước có vui không?"
"Hôm nay con bé chơi đạp nước à? Xem ngày mai ta dạy dỗ nó thế nào." Hai người nhất trời yên tĩnh trở lại.
Chung Sơ vuốt ve mắt cả chân của nàng, từng cơn gió lạnh thổi qua y phục của nàng, mang theo mùi hương của hoa quế.
Hắn gãi nhẹ lên lòng bàn chân nàng: "Đọc một bài thơ cho ta nghe đi."
"Đọc bài gì?"
"Bài thơ đầu tiên nàng tặng ta đấy."
Nàng bĩu môi: "Đã đọc bao nhiêu lần rồi chứ."
Mặc dù nói vậy nhưng nàng vẫn đọc, giọng nói dịu dàng:
"Đi du xuân, hoa hạnh thổi đầy đầu. Trên đường là thiếu niên nhà ai, dáng vẻ phong lưu?
Thiếp muốn gả bản thân cho người, cả đời thôi. Mặc sức phóng túng bị bỏ qua vô tình, không thể thẹn thùng."
Trầm mặc một hồi, Chung Sơ mới cười nói: "Không biết ngại ngùng." Hắn bước lên trước mấy bước: "Xuống đi, ta đỡ nàng."
"Thật không? Chàng sẽ không để ta ngã đấy chứ? Nhìn dáng vẻ miệng hùm gan sứa của chàng kìa, làm ta ngã thì phải làm sao?"
Chung Sơ dang tay nói: "Không đâu, nàng cứ xuống đi."
Trần Dụ chuẩn bị một xíu, lấy dũng khí nhảy xuống dưới. Chiếc váy giống như bông hoa nở bung, mái tóc đen bay tán loạn. Nàng rơi vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, hai cánh tay Chung Sơ siết chặt eo nàng.
Chung Sơ ôm nàng vào phòng, đặt nàng lên giường. Vừa muốn ra ngoài liền bị kéo lại: "Sao thế?"
Trần Dụ khép hờ mắt, mơ màng nói: "Ta sẽ không rời xa chàng đâu, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau được không?"
Chung Sơ nhìn nàng, cúi người hôn lên mí mắt nàng, dịu dàng nói: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy, ngủ đi."
Buổi sáng hôm sau Chung Sơ không dễ dàng gì mới nằm xuống nghỉ ngơi được một lát thì Kiều Kiều đã đến gõ cửa phòng bọn họ.
Trần Dụ bị quấy rầy bèn đá hắn ra ngoài.
Không còn cách nào, Chung Sơ bèn đưa hai đứa nhỏ đi rửa mặt xong liền dẫn cả hai đi chợ.
Chợ không đông người nhưng Chung Sơ vẫn nắm chặt tay hai đứa để tránh bị lạc.
Từ một quán trà bên đường truyền đến tiếng bàn luận.
"Tiên hoàng hậu về cõi tiên mới chỉ 11 năm, thái tử cũng mới qua 20, hoàng đế đã băng hà. Tiên hoàng lo chính sự hơn 10 năm, chăm lo việc nước, bỏ bớt hình phạt, giảm thuế ruộng đất..."
Phần sau nói cái gì đã không còn lọt được vào tai Chung Sơ nữa rồi. Hắn nhìn đỉnh núi phía xa, dường như nghe thấy tiếng chuông kéo dài ở các ngôi chùa nơi kinh thành xa xa.
Hoàng đế băng hà, chỉ để lại thái tử mới 20 tuổi.
Không biết tại sao, lòng hắn như bị cào một cái, không quá đau nhưng rất ngứa.
"Cha."
Chung Sơ cúi đầu, A Hộc mặt đầy lo âu nhìn hắn, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ đơn thuần không rành sự đời.
"Cha, ta muốn ăn kẹo hồ lô." Đứa nhỏ ngốc nghếch Kiều Kiều này không biết xảy ra chuyện gì, ồn ào giơ ngón tay chỉ về hướng kẹo hồ lô phía xa.
"Không được, mẹ sẽ mắng con đấy."
Kiều Kiều lại nói: "Vậy chúng ta không cho mẹ biết là được rồi. Cha không nói, con không nói, ca ca cũng không nói, mẹ sẽ không biết đâu." Chung Sơ đáp: "Được rồi, có điều con chỉ được ăn nửa xâu, A Hộc ăn một xâu."
"Tại sao?"
"Bởi vì con là muội muội."
"Vậy con..." Cô bé xoắn xuýt một hồi: "Vậy đợi tẹo nữa lúc ăn con không làm muội muội nữa."
Chung Sơ bị cô bé chọc cười: "Cần kẹo hồ lô chứ không cần ca ca à?"
"Không có đâu, con yêu ca ca nhất."
Cô bé nhảy nhót tung tăng, lắc chân vàng đeo trên mắt cá chân mập mạp phát ra âm thanh leng keng.
"Con thích ca ca, thích mẹ, thích cha."
"Chúng ta phải mãi mãi ở bên nhau!"
"Mẹ con nói quả thật không sai, miệng lưỡi trơn tru."
"Hihi, vậy thì con có thể ăn cả xâu kẹo hồ lô không?"
"Cẩn thận ăn nhiều bị hư răng đấy."
"Không đâu, không đâu."
Cô bé kéo tay cha chạy thẳng đến chỗ bán kẹo hồ lô, hồn nhiên không biết ưu sầu có vị như thế nào.
Trên đường mấy con chim tước đuổi theo đuôi mình chạy vòng vòng, kêu chiêm chiếp vượt qua vũng nước, chỉ để lại mấy dấu vết loang lổ nhưng rất nhanh liền biến mất.
Nãi Đưỡng Bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...