Tuế Nguyệt Như Ca

An Ca lên tiếng gọi, Đào Yêu liền quay đầu nhìn nàng cười. Dù lớp trang điểm rất đậm, nhưng nàng vẫn nhìn ra vẻ tiều tụy và mệt mỏi trên gương mặt ấy. Nàng bước đến cạnh Đào Yêu, nàng ấy nắm lấy tay nàng thều thào nói:

“An Ca, cô đến rồi.”

“Rất lâu rồi cô mới gọi ta bằng cái tên này.”

Từ lúc biết nàng là đại tiểu thư Thượng Quan phủ, Đào Yêu luôn gọi nàng bằng tên của Thượng Quan Thời Ca. Sống ở đây lâu rồi, nàng cũng đã quen với thân phận này, có lúc còn suýt quên cả tên thật của bản thân.

Đào Yêu đứng dậy kéo nàng đi đến chiếc bàn tròn ngồi xuống, rót trà mời nàng, lại mệt mỏi nói vài câu:

“Mấy hôm nay ta cứ nhớ đến quãng thời gian chúng ta vừa gặp, thật vui biết bao nhiêu. Thời gian trôi đi, người cũng thay đổi rồi.”

“Đúng vậy, người đã thay đổi rồi. Nhưng chúng ta vẫn là bằng hữu, có chuyện gì cô cũng có thể nói cùng tôi.”


“Bỏ đi, chuyện qua rồi không muốn nhắc lại, người đi rồi cũng không nên luyến tiếc nữa.”

Nhất thời không biết nên đáp thế nào, hai người lại rơi vào im lặng. An Ca âm thầm quan sát Đào Yêu, tuy trên môi nở nụ cười, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt vẫn chứa đựng một nỗi buồn. Vả lại, cử chỉ, lời nói, đều mang theo một sự mệt mỏi, cứ như cả người nàng ấy đều chẳng còn sức lực nữa. Đột nhiên nàng nghĩ, Đào Yêu hiện tại như một cánh hoa mỏng trước gió, chỉ cần gió thổi mạnh một chút, hoa sẽ lập tức lìa cành. Chỉ sợ câu nói “hồng nhan bạc phận” sẽ ứng nghiệm trên người nàng ấy.

Hai người sau đó cũng chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu lại vì câu chuyện đó mà bật cười. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của cả hai. Sợ bên ngoài xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến quán trọ, Đào Yêu cùng An Ca bước ra ngoài xem tình hình. Vừa ra đã thấy một tên nam nhân lôi lôi kéo kéo một tiểu cô nương, nhìn bộ dạng đã biết chẳng phải loại chính nhân quân tử gì rồi. Nhìn tiểu cô nương kia thật quen mắt, nhìn kỹ lại, hóa ra là tiểu công chúa nhà nàng. An Ca đương nhiên không thể để cho tên háo sắc kia làm hại công chúa, xoắn tay áo hùng hổ bước lên đánh mạnh vào tay tên kia, kéo Triệu Uyển Ngưng ra phía sau mình. Cứ tưởng là ai xa lạ, hóa ra lại là người quen năm xưa, tính xấu khó bỏ. An Ca nhìn hắn cười khẩy, lên tiếng mỉa mai:

“Còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu công gia, lâu rồi không gặp.”

Đại công tử của phủ quốc công, nổi tiếng đào hoa, chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Năm xưa hắn đến Thủy Hương lâu trêu ghẹo Đào Yêu, bị nàng và Triệu Quân Hoài dạy cho một bài học, thế mà vẫn chưa chừa, lại dám đến đây gây chuyện. Động ai không động, lại động đến công chúa. Mà cũng có lẽ là hắn không biết, Triệu Uyển Ngưng là công chúa, ít khi lộ mặt, hắn lại thường xuyên đến mấy chỗ ăn chơi, làm sao biết được thân phận của tiểu công chúa chứ.

“Lại là cô, sao lần nào cô cũng phá hỏng chuyện tốt của ta vậy? Hay là, đại tiểu thư Thượng Quan phủ bị Tề gia hưu thê, nên không muốn thấy người khác được hạnh phúc.”

Chuyện của nàng và Tề Nhược đã lan khắp kinh thành rồi, ai ai cũng biết, cho nên hắn vừa nhìn thấy nàng liền mỉa mai, muốn chọc tức nàng. Nhưng mà chiêu này không có tác dụng, nàng vốn đã xem nhẹ việc này rồi, mặc ai muốn nói gì thì nói.

Trong lúc hắn còn đang cười ngả ngớn thì bị đá cho một cái ngã lăn quay dưới đất. An Ca ngẩng đầu nhìn, là đệ đệ nhà mình vừa ra tay. Thượng Quan Lâm cũng là nghe động tĩnh mà ra ngoài, vừa ra lại nghe thấy hắn nhục mạ tỷ tỷ, không nhịn được liền đá một cái. Y bước đến bên cạnh nàng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn tên đang ôm ngực kêu đau mà mắng:

“Thứ bại hoại như ngươi, có tư cách gì mà nói tỷ tỷ ta.”

Mấy tên gia nhân nhìn thấy công tử nhà mình không đứng dậy được, vội chạy đến đỡ người lên. Hắn lại chỉ vào hai người, gặng ra từng chữ khó khăn:

“Hai ngươi… cứ… cứ chờ đó. Ta… ta nhất định… sẽ nói… với cha ta.”

Nói xong hắn ôm ngực, bảo mấy tên gia nhân đỡ mình rời đi. An Ca nhìn theo, rõ ràng là rất hả dạ, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi:


“A Lâm, đệ ra tay nặng như vậy, lỡ như hắn thật sự nói với quốc công gia, vậy thì rắc rối đấy.”

“Tỷ yên tâm, Từ quốc công một đời anh minh, điều ông ấy hối hận nhất chính là có đứa con như hắn, ông ấy sẽ không ra mặt vì chuyện này đâu.”

An Ca thở dài, uổng cho Từ quốc công một đời anh minh, được người người kính nể, vậy mà trong nhà lại có một tên nghịch tử. Cũng may nhị công tử lại là người hiểu chuyện, văn thao võ lược, hơi tiếc là con của thứ thiếp, so thứ bậc, đương nhiên không được tôn trọng bằng đích trưởng tử. Nhưng đại công tử thế này, cơ nghiệp chỉ có thể giao cho nhị công tử mà thôi.

Triệu Uyển Ngưng núp sau lưng An Ca, kéo áo tay nàng. An Ca lúc này mới nhớ ra tiểu công chúa. Nàng xoay người nhìn, lo lắng hỏi:

“Muội có bị thương ở đâu không? Có phải là bị kinh sợ rồi không?”

“Muội không sao. Đa tạ tỷ tỷ và tướng quân giúp đỡ.”

Triệu Uyển Ngưng nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn. Đúng là cô nương được nuôi dạy tốt có khác, từng lời nói, hành động đều khiến cho người khác thấy thích.

“Ca ca muội đâu? Sao lại để muội một mình thế này?”

“Lúc nãy muội làm rớt trâm cài, ca ca bảo muội ở đây đợi, huynh ấy đi tìm.”


“Vậy cũng nên dẫn theo muội chứ, ở đây nguy hiểm biết bao, muội còn là lần đầu ra ngoài, gặp chuyện thì phải làm sao?”

“Còn có tỷ tỷ mà.”

Triệu Uyển Ngưng mỉm cười nhìn nàng, ngược lại khiến nàng ngây người. Tiểu công chúa này cũng thật tin tưởng nàng quá rồi. Một cô gái vừa ngây thơ vừa tốt bụng thế này, ra ngoài nhất định sẽ bị lừa ngay.

Triệu Uyển Ngưng kéo tay áo nàng, ánh mắt lại bẽn lẽn liếc nhìn Thượng Quan Lâm rồi lại nhìn nàng. Nàng ấy nhẹ nhàng bước đến gần, làm nũng với nàng:

“Tỷ tỷ, muội lần đầu ra ngoài, tỷ dẫn muội đi chơi có được không?”

“Ta…”

“Tuyệt đối không được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận