Tuế Nguyệt Như Ca


5 giờ chiều, vừa đến giờ tan ca, An Ca tắt máy tính, dọn dẹp đồ chuẩn bị về.

Điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi của bạn thân, Tôn Yên.

Cô chần chừ không muốn nghe, bởi vì dạo gần đây cô mới phát hiện bạn thân mình và bạn trai có qua lại.

Chuông reo đến cuối rồi tắt, An Ca vẫn tiếp tục bận rộn việc của mình.

Lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi thì điện thoại lại reo lên một lần nữa.

An Ca thở dài một hơi rồi mới bắt máy.

Đối phương vừa nghe đã vội lên tiếng:
"Tiểu An An, cậu đang bận gì hả, sao không bắt máy?"
"Lúc trưa có buổi họp, tớ tắt chuông quên mở lại, lúc nãy đang dọn dẹp nên không để ý."
"À.

Chúng ta hẹn hôm nay đi chơi, cậu đừng có quên nha."
An Ca thật sự đã quên mất chuyện này.

Cô xem thời gian, vẫn còn 1 tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

Cô gật đầu, nhưng nhận ra hai người đang nói chuyện điện thoại, đối phương không thể thấy nên nói:
"Tớ biết rồi."

An Ca đi xuống gara lấy xe lái về nhà.

Vừa vào nhà đã thấy em trai An Tường ngồi vắt chéo chân chơi game trên điện thoại.

Đứa trẻ này vẫn còn đang học đại học cho nên rất thảnh thơi, không bận rộn như cô.

An Ca đi đến bên cạnh đánh nhẹ vào đầu cậu nói:
"Thằng nhóc này, nếu như em có thể bỏ chút tâm tư vào công ty giống như vào game thì chị rất mừng đấy."
An Tường vẫn không ngẩng đầu, tập trung đánh đánh giết giết, nói:
"Em là luật sư, không phải nhà thiết kế, sao mà giúp chị được."
"Cho em học luật không phải để về cãi với chị nha, cẩn thận bị đánh đấy."
"Mẹ ơi, chị bắt nạt con."
Lần nào cũng dùng đến chiêu này mà không biết chán.

An Ca đánh vào đầu cậu một cái nữa rồi đi lên lầu.

Bỏ lại phía sau là tiếng hét cay cú của cậu:
"Đã bảo đừng đánh vào đầu, em ngốc rồi chị phải nuôi em đấy."
An Ca cười lạnh, chị đây còn không đủ sức nuôi nhóc sao?
An Ca đi lên một chút rồi đi xuống với bộ dáng khác.

Cô mặc một chiếc váy dài, kèm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, tóc búi gọn gàng.

An Tường nhìn thấy cô sửa soạn liền thắc mắc:
"Chị định đi đâu à?"
"Ừ, đi với Lăng Phong và Tôn Yên."
"Lại là anh ta."
An Tường bày ra vẻ mặt chán ghét.

Cậu vốn không có thiện cảm với người bạn trai này của An Ca.

Mỗi lần gặp, cậu đều sẽ phớt lờ anh ta, mặc kệ đối phương đang niềm nở với mình, dù có bị mắng cậu cũng vẫn như vậy.

Không hiểu sao, cậu cứ cảm thấy Lăng Phong tiếp cận chị mình không có ý tốt.
Tại sao cậu lại có ý nghĩ như vậy?
Bởi vì gia thế của họ cũng thuộc hàng giàu nứt đố đổ vách.

Công ty gia đình nổi tiếng trong giới bất động sản.

An Ca lại tự mình mở một công ty thiết kế thời trang, rất được ưa chuộng.

Gia cảnh tốt như thế, ai mà cưới được cô, khẳng định là một bước lên mây.
An Ca biết cậu là muốn tốt cho cô, nhưng cô lại không muốn nghĩ xấu cho anh.


Hai người quen biết nhau từ trung học, lên đại học thì yêu nhau cho đến bây giờ.

Hai bên cũng đã ra mắt gia đình, đều rất ưng ý với đối phương.

Thế nhưng gần đây cô phát hiện anh và Tôn Yên thường xuyên qua lại.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ kẻo làm hỏng chuyện, cô âm thầm quan sát hai người họ.

Chỉ là, chưa phát hiện ra điểm nào đáng nghi.
Lăng Phong lái xe đưa hai người đi ăn.

Sau đó Tôn Yên đề nghị muốn đi xem nguyệt thực.

Hôm nay trên mạng liên tục đưa tin sẽ có nguyệt thực.

An Ca đối với mấy hiện tượng thiên văn học này không có hứng thú lắm.

Phải thừa nhận rằng đúng là cô không có tế bào lãng mạn, cho nên mấy chuyện này đối với cô rất bình thường.

Nhưng Tôn Yên cứ một mực muốn xem, cô chỉ đành đồng ý đi cùng hai người họ.
Tại nơi thành phố xa hoa này, muốn xem được nguyệt thực rõ ràng thì phải tìm đến một nơi vắng.

Thế là Lăng Phong lái xe đến một vách núi để xem.

Anh ta nói ở đây tuy nguy hiểm nhưng là nơi thích hợp để xem nguyệt thực.

Anh ta còn luôn miệng dặn hai người phải cẩn thận.

An Ca nhìn xuống thử, phía dưới vách núi có sông, nước chảy rất xiết, nếu không cẩn thận rơi xuống, nói không chừng thật sự sẽ bỏ mạng.

An Ca nghi hoặc nhìn hai người đang cười cười nói nói kia suy ngẫm.


Tuy thành phố này đông đúc thật, nhưng cũng không hẳn là không có chỗ để ngắm, tại sao cứ phải nhất định đến nơi vừa hẻo lánh vừa nguy hiểm này.
"A, mau xem, nguyệt thực bắt đầu rồi."
Đang mải suy nghĩ lung tung, đột nhiên tiếng hét của Tôn Yên kéo cô về thực tại.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô bạn thân, có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Dạo gần đây công việc bận rộn, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chắc là ảnh hưởng đến tinh thần, khiến cô suy nghĩ linh tinh.

An Ca gạt bỏ những ý nghĩ đó, ngẩng đầu nhìn trời.

Làm việc mệt mỏi, nên để đầu óc thư giãn rồi.
Vào lúc không chú ý, An Ca cảm giác có người phía sau đẩy mình.

Cô bị trượt chân ngã xuống.

Bởi vì quá bất ngờ, cô không bám vào được cái gì, cứ thế bị rơi tự do xuống.

Thân thể rơi vào nước, cô cố gắng vùng vẫy nhưng không có ích gì.

Đến khi kiệt sức, cô dần bị chìm xuống nước.

Trước khi nhắm mắt, An Ca đã nhìn thấy một người đang bơi về phía mình, nhưng không kịp nhìn rõ mặt thì đã rơi vào hôn mê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận