Tức Phụ Pk Bà Bà

Sau khi Tạ Quân tỉnh lại từ trong cơn mê mang thì trời cũng đã tối, hắn ôm bình rượu mà hai mắt bần thần, cứ thế trống rỗng nhìn về phía trước, bên cạnh là Thẩm Tri Chước đã có chút say.

Tạ Quân: ‘Thẩm Tri Chước, mặt trời đêm nay thật sáng làm sao, chúng ta tuyệt giao đi.”

Thẩm Tri Chước: “Ta không chạm vào ai khác ngoại trừ Kiều Kiều đâu…”

Tạ Quân vô cùng khó hiểu: “Tại sao lại không chạm? Ngại mình có quá nhiều nữ nhân rồi sao?”

Thẩm Tri Chước miễn cưỡng mỉm cười: “Tại sao lại phải động chạm nữ nhân chứ? Ngại mình sống lâu quá sao?”

Lúc này Tạ Quân mới sực nhớ ra rằng một mình Diệp Kiều Kiều có thể cân được mười người cùng lúc.

Gió nhẹ quất vào mặt, Tạ Quân ôm bình rượu: “Bạch Liên ta nhớ ngươi…ực...Nhưng ta không thể nói, ta sợ thấy mặt ngươi.”

Thẩm Tri Chước nghe thấy thế thì bỗng chốc đứng bật dậy, lôi Tạ Quân đang dựa vào người hắn dậy theo, Tạ Quân ngã xuống đất rồi nhưng hắn vẫn không quan tâm, còn vừa đi vừa nói: “Nếu nhớ nàng, vậy thì phải gặp nàng thôi.”

Khi nghe thấy tiếng đập cửa, ta vẫn còn đang ở trong phòng ăn dâu tây, ngoài cửa lập tức vang lên giọng điệu trầm thấp, từ tính của Thẩm Tri Chước: “Diệp Kiều Kiều, ngươi làm sao vậy? Ực, nhanh lên, ngươi có ở đó không?”

Vốn dĩ ta không định cho Thẩm Tri Chước vào, Thẩm Tri Chước đã không đến Bình Xuân Uyển của ta mấy ngày liền rồi, thế thì khỏi đến luôn đi.

Không bao lâu sau ta lại nghe thấy giọng của Hồng Tiêu: “Trời lạnh mà sao Tri Chước ca ca lại đứng trước cửa phòng thế này, đứng lâu sẽ nghiêm trọng lắm đấy, cảm lạnh rồi thì phải làm sao bây giờ?”

Chạy đến tận cổng Bình Xuân Uyển ta để ve vãn nam nhân của ta, quả thật là không hề để Diệp Kiều Kiều ta vào trong mắt.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Vì thế ta đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn Thẩm Tri Chước nói: “Tri Chước ca ca, ban đêm lạnh lắm, mau vào trong đi, Kiều Kiều sưởi ấm cho người.”

Ngoài dự đoán, Thẩm Tri Chước chỉ khẽ liếc nhìn ta một cái, sau đó xoay người túm Hồng Tiêu trở về Thiên Viện.

Vào rồi, thật sự vào rồi! Thật đúng là một con người lạnh lùng mà, chỉ một hành động nho nhỏ thôi mà sức sát thương lại lớn như vậy, thôi đi vào vậy, có ngồi trong nồi thì cũng không ấm lên được.

Bên chỗ Bạch Liên, Tạ Quân đập cửa phòng suốt một đêm liền.

Tạ Quân: “Bạch Liên, ngươi mở cửa ra ngay cho ta, tại sao lại không để ý đến ta hả? Là do tín hiệu từ mộ phần không tốt nên ngươi không nhận được sao? Mau mở cửa ra, bên ngoài lạnh lắm.”

Bạch Liên ở trong phòng trợn trắng mắt: “Tạ Quân, ngươi lạnh chứ?”

Tạ Quân: “Lạnh.”


Vẻ mặt Bạch Liên như đang suy tư gì đó: “Thì ra người có da mặt dày vẫn sẽ cảm thấy lạnh.”

23.

Ta thật sự không thể ngờ rằng Tạ Quân lại thuyết phục được cha của hắn.

Lúc này Tạ thừa tương đang kéo Bạch Liên lại để nói về mấy lợi ích khi gả vào trong phủ thừa tướng, cuối cùng còn chốt hạ một câu: “Nếu ngươi ghét ta, ta có thể chết trước.”

Nhìn nhà Tạ Quân mà xem, sính lễ đều đã dâng vào trong Vương phủ, nhìn lại Thẩm Tri Chước thì…

Thẩm Tri Chước còn dữ hơn, hắn đưa Hồng Tiêu sang cho cha hắn, còn phân tích cho Hồng Tiêu nghe rằng làm Vương phi còn tốt hơn so với làm Thái tử phi nhiều, thế mà Hồng Tiêu thật sự nghe lọt tai.

Thời điểm bà bà dẫn chúng ta sang đẩy cửa vào, Hồng Tiêu đang ngồi trên người của Vương gia công công, Vương gia thì bị trói vào giường.

Hay lắm, những kẻ tàn nhẫn đều ở trong Vương phủ cả.

Bà bà giơ tay cho Hồng Tiêu một cái tát: “Cái đồ mặt dày vô liêm sỉ, ta một lòng coi ngươi là con dâu của ta, mà ngươi lại dám thông đồng với trượng phu của ta!”

Hồng Tiêu tức giận che má cười: “Dù sao thì cũng chỉ là thê thiếp, nếu ta đây có thể làm trắc phi của Vương phủ thì cần gì phải làm phu nhân của thái tử chứ?”

Bà bà căm hận mà khẽ nhếch miệng chờ Vương gia lên tiếng, biểu cảm vô cùng tự tin.

Không ngờ rằng Vương gia nhìn Thẩm Tri Chước, rồi lại nhìn ta, sau đó quyết định nạp Hồng Tiêu vào.

24.

Sớm hôm thức dậy, bên ngoài đã tràn ngập màu trắng của tuyết.

Ta duỗi tay nhặt một mảnh tuyết lên, lặng nhìn nó tan rã chỉ trong giây lát: “Tuyết rơi này.”

Thẩm Tri Chước đứng trên cái bóng của ta, rồi khoác thêm một cái áo choàng vào cho ta: “Đúng vậy, mấy chỗ khác đều có tuyết rơi cả rồi, Trường An cũng nên có theo chứ.”

Ta xoay người nhào vào trong lòng Thẩm Tri Chước, dụi đầu mình vào trong bộ y phục gấm đen của hắn: “Ngay cả Vương gia mà cũng không cưỡng lại được Hồng Tiêu, thế tại sao ngươi lại không cần nàng vậy?”

Thẩm Tri Chước ôm lấy ta: “Không có cô nương nào tốt bằng Kiều Kiều của chúng ta cả, sao có thể so sánh một nữ nhân không đứng đắn như Hồng Tiêu với Kiều Kiều của chúng ta được.”

Ta ngẩng đầu lên sờ sờ Thẩm biết chước cằm: “Nếu nàng không phải là một nữ nhân không đứng đắn thì sao?”

Thẩm Tri Chước mỉm cười:“Hồng Tiêu duyên dáng quyến rũ, công chúa thì thân phận cao quý, như các nàng thì…”


“Như các nàng thì làm sao?”

“Như các nàng, Kiều Kiều nhà ta có thể đánh một lúc mười người cũng được.”

Ta nhón mũi chân định hôn hắn, lại nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tạ Quân vang lên bên tai: “Không thấy mệt à, qua đây dọn bữa tối chút được không?”

Thẩm Tri Chước mỉm cười nhìn Tạ Quân.

À mà ta quên nói cho các ngươi biết, thật ra bốn người chúng ta đã dọn về Vương phủ ở cả rồi.

Ta có thể chịu được cảnh bà bà nhồi nhét nữ nhân vào cho Thẩm Tri Chước, nhưng không thể chịu được việc mỗi ngày bà bà đều đến tìm ta lải nhải, nhưng điều mà ta không thể ngờ chính là trên một ngôi làng tại bán đảo nọ, nhân tình phiền phức kia vẫn có thể được tìm thấy.

Bà bà kéo tay ta lại, hay tay của ta bị nàng gay gắt mà túm chặt lại nên không thể ăn cơm cùng.

Ta chỉ có thể nhìn Bạch Liên và Tạ Quân mồm to mà lùa cơm, còn chờ Thẩm Tri Chước đút ta ăn.

Nhưng cẩu nam nhân Thẩm Tri Chước này, dưới ánh mắt nhắc nhở của ta, gắp một miếng thịt rồi lắc lắc ngay trước mặt ta vài cái, sau đó thì cho thẳng vào miệng mình nhai.

Ta cảm thấy phiền, lập tức hất tay bà bà ra: “Tô Uyển Ngọc, không phải ngươi vẫn luôn cố nhét nữ nhân vào cho Thẩm Tri Chước sao? Không phải ngươi vẫn luôn tìm cách khiến cho Thẩm Tri Chước phải bỏ ta sao? Bây giờ ta ở trong Vương phủ các ngươi cũng đủ rồi. Ta không hiểu, dù sao thì ta cũng là nữ nhi của thừa tướng, là cháu gái ngoại của đương kim Hoàng Hậu, thế tại sao ta phải chịu sự tức giận của ngươi chứ? Bây giờ ta sẽ chiều theo ý của các ngươi. Thúy Thuý, mang bút ra đây! Ta muốn hưu phu*.”

*Hưu phu: thôi chồng

Trong lúc nhất thời bà bà lập tức lặng thinh tại chỗ, trơ mắt mà nhìn ta viết hoàn chỉnh thư hưu phu, rồi ném sang cho Thẩm Tri Chước vẫn còn đang lùa cơm ăn.

“Nương tử, chờ ta ngoài Tướng phủ nhé.”

“Cút.”

25.

Sau khi ta rời đi, Thẩm Tri Chước đã mướn Tiếu Nhi về theo sự phân phó của ta.

Tiếu Nhi là đại nha hoàn kiêm thuộc hạ của nương ta, nàng đã được đào tạo bài bản từ lâu, Thẩm Tri Chước đỡ nàng vào trong cái kiệu nhỏ của hắn.

Ban ngày thì chơi mạt chược, chèo thuyền ngắm sen với ta, ban đêm thì túc trong phủ Thừa tướng, tiền ăn tiền uống gì đều phải trả hết cho cha ta.


Mỗi khi Thẩm Tri Chước quay trở về Vương phủ, cha ta đều tay trái nắm chặt tiền, tay phải nắm lấy tay Thẩm Tri Chước: “Con rể, ngày mai nhớ phải tới đó.”

Thẩm Tri Chước: “…”

Tiếu Nhi là một nhân vật khá tàn nhẫn, đặc biệt là đang khi nghe nói tiểu thư nhà mình bị Vương phủ bắt nạt thì lại càng không thích bà bà, lúc vào trong Vương phủ còn dẫn theo Tống ma ma.

Tiếu Nhi: “Tiếu Nhi nghe nói Bạch Vi Vi đã từng đề xuất kế hoặc tăng thu giảm chi khiến cho bà bà rất hài lòng, Tống ma ma…”

Tống ma ma ngầm hiểu: “Lão nô sẽ đi làm ngay.”

Người hầu trong Vương phủ đều bị đuổi hết đi khiến cho Hồng Tiêu vô cùng tức giận, nhưng nàng cũng vô cùng sáng suốt, không dám gây khó dễ cho Tiếu Nhi và Tống ma ma nên đã ném hết quần áo sang cho bà bà.

Hồng Tiêu: “Vương phủ chúng ta không nuôi kẻ rảnh rỗi, bà bà… À, không đúng, tỷ tỷ vì ở tuổi xế chiều không giữ được nam nhân, hay là tỷ tỷ đi giặt quần áo đi.”

Hai ngày nay Tô Uyển Ngọc lăn lộn đến mức không ra hình người, thời điểm tới Tướng phủ cầu xin ta trở về, ta còn đang dựa lên người Nam Phong Quan Tiểu Quan ăn dâu tây.

“Bà bà, à không, Vương phi nương nương, ta đã bỏ Thẩm Tri Chước rồi, từ đây ta không còn liên quan gì đến Vương phủ các ngươi nữa.”

Nàng nước mắt nước mũi nói: “Kiều Kiều à, trước kia là bà bà không đúng, bây giờ bà bà sẽ ở đây nhận lỗi với ngươi.”

Nương ta không vui nói: “Bà thông gia cũ à, Kiều Kiều nhà chúng ta ngang ngược không biết điều, nhưng bà thông gia đã nói rằng Vương phủ sẽ ổn nếu không có Kiều Kiều mà, tại sao lại… Ta cảm thấy Vương phủ đang cắn răng chịu đựng mới phải.”

Bà bà: “Lần này ta thật sự biết sai rồi.”

Nương ta dùng khăn che miệng cười mỉm: “Ài, một câu biết sai rồi là tưởng Kiều Kiều sẽ quay lại đó lần nữa sao, sang sông thì gặp hổ xuống núi, xã hội này không phải do ngươi làm chủ đâu.”

Chung quy lại ta là muốn hoà hợp với Thẩm Tri Chước như lúc ban đầu nên không tiện nói mấy lời cay nghiệt với bà bà, cũng may là có nương và Tướng phủ chống lưng cho.

Ngoại trừ cái eo thẳng của chính mình ra thì nhà mẹ đẻ chính là hậu phương lớn nhất.

Nhưng ta cũng không ngờ rằng nương ta lại dữ dằn như vậy, hôm sau lập tức giới thiệu ta với Thành n, con trai của vợ cả Hộ Bộ thị lang gia.

Thời điểm ta và Bạch Liên đi thuyền hoa thưởng thức đèn lồng được thả trên sông, trùng hợp thay lại tình cờ bắt gặp gã sai vặt của Thành n, sau đó ta phát hiện Thành n đang vội vã chạy đến đây.

Khác với Thẩm Tri Chước, Thành n vô cùng điềm tĩnh và cẩn thận, khi đến trong tay hắn còn đang cầm một xiên kẹo hồ lô dài, vốn dĩ ta không định lại chào hỏi, nhưng lại thấy Thẩm Tri Chước đang mỗi lúc một tiến đến gần hơn, cuối cùng cái miệng nhỏ nọ lại cắn một miếng hồ lô trên xiên.

“Thật ngọt, cảm ơn Thành n ca ca.”

Thẩm Trì Chước như muốn nổ tung, hắn nhìn gã sai vặt kiêm mật báo bên cạnh Thành n, rồi lại nhìn sang Tạ Quân khờ khạo hám ăn đang đứng bên cạnh mình, hắn nhấc chân một cái, đạp thẳng Tạ Quân xuống dưới sông.

Tạ Quân vùng vẫy trong nước: “Thẩm Tri Chước, ngươi mau vớt ta lên đi mà.”

Thẩm Tri Chước nở một nụ cười nhạt: “Thả lỏng đi, cũng tự nín thở khi sắp chìm xuống luôn đi nhé, qua mấy ngày thì sẽ tự động nổi lên thôi.”

Tạ Quân: “Ngươi thích phu nhân ngươi, ta cũng thích phu nhân của ngươi, thế tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy hả?”


Thẩm Tri Chước im lặng không lên tiếng, còn đè đè đầu của Tạ Quân cuống.

Tạ Quân: “Chúng ta ngồi tù đi, ta rất muốn có một mái ấm êm đềm với ngươi đó.”

Bạch Liên ở bên cạnh ta vui mừng khôn xiết.

26.

Buổi tối sau khi trở lại Tướng phủ, thấy bên mép giường có bóng người lờ mờ, ta biết ngay là Thẩm Tri Chước tới.

Ta lặng lẽ đốt sáng đèn, còn cố ý nói đến mức làm hắn nghẹn lời: “Sao đã muộn vậy rồi mà Thẩm đồng học còn tới thế này? Nếu để Thành n ca ca biết thì sẽ không tốt đâu.”

Thẩm Tri Chước khẽ nghiến răng nghiến lợi: “Thành n ca ca, Kiều Kiều ngươi gọi cái tên này cũng thật ngọt ngò làm sao, không biết lúc gọi ta là ca ca có ngọt được như vậy không nhỉ?”

Điều khiến ta không thể ngờ được chính là Thẩm Tri Chước lại dám đẩy ta xuống ngay trong Tướng phủ, mà còn một chuyện ngoài sức tưởng tượng hơn cả, đó là lúc này ta vô cùng khó chịu, ta đẩy Thẩm Tri Chước ra, rồi gọi thái y tới.

Ta thế mới biết rằng chính mình có thai rồi.

Bà bà cả ngày trời mất tăm mất tích, vừa nghe nói ta có thai xong thì gửi sang một đống đồ bổ, còn phái Tống ma ma tới để nói rằng, nàng không muốn ép ta sinh đứa nhỏ này, tất cả đều do ta quyết định.

Ta quyết định sẽ giữ lại đứa nhỏ này, bà bà lập tức chuẩn bị xe ngựa, đi vô trong chùa cầu phúc cho hài tử.

Ngay sau đó Hồng Tiêu bị đuổi ra khỏi nhà, công công chưa bao giờ chạm vào nàng, thấy bà bà ăn năn hối cải rồi nên đã đưa ta trở về nhà ngoại.

Mười tháng sau, ta sinh hạ Lân nhi, cha ta đặt tên cho nó là Diệp Thừa Phong.

Ta thì cứ như thường ngày là sẽ cùng với Bạch Liên, bà bà và nương chơi mạt chược, hài tử do Thẩm Tri Chước trông coi.

Lúc nhàn rỗi sẽ ngồi cắn hạt dưa dưới tán cây cổ thụ, nghe chuyện Tạ Quân theo đuổi Bạch Liên đến bước nào rồi, tạ Quân là một nhân tài, nhưng ta chưa từng nghe nói chuyện tặng vàng bạc cho nữ nhân.

Bạch Liên lấy hoa ra pha trà, Tạ Quân bị Bạch Liên đuổi ra ngoài, hắn nói rằng bản thân hắn còn hạ sốt tốt hơn so với hoa.

Nhân diệp trăng tròn hôm nay, Thành n đã mang một chiếc vòng cổ có khoá trường mệnh đến, nhưng lại bị Thẩm Tri Chước xách gậy đuổi dí tận ba con phố.

Còn bà bà thì suốt ngày đút thuốc bổ cho ta: “Kiều Kiều ngoan, há miệng ra, ăn một ngụm nào.”

Một năm sau, Bạch Liên và Tạ Quân thành thân.

Ba năm sau, ta chơi mạt chược bị thua tiền, ta dùng mười lượng vàng để bán họ của tiểu bằng hữu Diệp Thừa Phong đi, hiện tại hắn họ Thẩm, tên Thẩm Thận Lãng.

Cùng năm, Bạch Liên sinh hạ nữ nhi, đặt tên là Đồng Niên.

Đồng Niên, xông xáo thiên nhai.

( xong)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận