Tức Phụ Ngươi Có Thể Cẩn Thận Chút À - Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Chồng À

Còi ô tô cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Dần, thế mà hắn lại không hay mình suy nghĩ lâu như vậy. Cố Dần mỉm cười, đứng dậy lên xe.

Trong xe chỉ có một mình tài xế, Cố Dần thuận miệng hỏi, "Kỷ Thanh đâu? "

"Kỷ tổng đang bận ạ."

Cố Dần gật đầu, anh đắm chìm trong ký ức mười năm trước, nhóc con thích khóc ngày nào chớp mắt đã thành Kỷ tổng, thực sự là rất kỳ diệu.

Uổng công trước kia hắn còn sợ Kỷ Thanh bị người ta bắt nạt, muốn nuôi cậu cả đời, cuối cùng nhóc mít ướt không những kiếm được nhiều tiền hơn hắn còn có phong phạm như tên nhà giàu mới nổi một tay che trời ở trường quay, ai dám động đến anh chứ.

Cố Dần buồn cười xuống xe, tới bên người Kỷ Thanh, nhận ô trên tay trợ lý. Hắn đợi đám người đi rồi mới cười nói, "Mấy đứa con gái còn không che ô, em già đầu rồi mà vẫn để người khác che ô cho mình, có biết xấu hổ không?"

Hắn nói chuyện như thường, hàm chứa chút cưng chiều và trêu chọc. Hắn thấy rất bình thường nhưng Kỷ Thanh lại mất tự nhiên đẩy gọng kính, thấp giọng thì thầm, "Ở bên ngoài anh không được chọc em, lỡ em đỏ mặt thì mất mặt lắm."

Những lời này làm cho Cố Dần vui vẻ một hồi lâu, hai người che chung một cái ô nhỏ, kề sát nhau, Cố Dần cười rộ lên làm hơi nóng phả hết vào cái cổ mẫn cảm khiến Kỷ Thanh phải run rẩy.


"Mới nói không được chọc em xong, anh nghe thế nào mà còn làm trò tệ hơn là thổi vào người em vậy?" Anh chà xát da gà nổi lên, bất mãn nói, "Gọi trợ lý của em vào đây đi, anh không có tốt lành gì hết."

Cố Dần bật cười, "Được rồi mà, anh có chọc em đâu, đang nói chuyện bình thường với em em lại kêu là anh chọc, oan cho anh quá."

"Anh chọc em mà."

"Đâu có đâu."

Kỷ Thanh tức giận đẩy cái ô hoa nhỏ của Cố Dần ra, "Anh cách xa em ra một tí, già rồi còn chọc em đỏ mặt anh có thấy phiền không hả?"

Một đám người vui cười đang đi tới đây, là Chu Thiếu Cảnh vừa quay xong, cậu ta đến bên Kỷ Thanh gọi Kỷ tổng.

Kỷ Thanh hắng giọng, nghiêm mặt nói, "Diễn tốt đấy."

"Cảm ơn Kỷ tổng."

Trò chuyện xã giao xong, Kỷ Thanh định kéo Cố Dần đi thì hắn lại do dự, "Đứng nhìn cái."

Hắn còn chưa nhìn ra ai ủ mưu quấy rối với Kỷ Thanh mà, mới rồi anh đã gạch bỏ Chu Thiếu Cảnh, nguyên nhân rất đơn giản, bầu không khí giữa hai người quá lạnh nhạt, lạnh lẽo đến mức hắn muốn ngượng dùm luôn.

Ai dè Kỷ Thanh nhíu mày lại, bình bình hỏi, "Anh chưa nhìn đủ à?"

Cố Dần mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng hắn thật sự chưa thấy đủ nên đành ăn ngay nói thật, "Đúng vậy."

"Anh muốn nhìn ai? "

"Chỗ này nhiều người nổi tiếng vậy mà, tùy tiện nhìn."


"Cố Dần!" Kỷ Thanh mím môi, không muốn, nhưng anh chợt nhớ ra đây là chỗ công cộng, bao nhiêu người dòm ngó nên anh hạ thấp giọng, thì thầm oán giận, "Còn em ở cạnh anh thì sao, anh còn dám nhìn thằng nào nữa, bọn họ có ai đẹp hơn em đâu? Năm em mười tám đôi mươi đẹp trai cỡ nào, thẳng băng như anh còn bị em bẻ thành nhang muỗi, anh không nghĩ tới à?"

Sao Kỷ Thanh lại trả đũa chứ?

Rõ ràng anh nhìn là để tra xét, sao qua miệng Kỷ Thanh lại thành tội đồ ruồng rẫy vợ con rồi?

Cố Dần không đủ đẳng cấp nên đành thừa nhận, "Bây giờ em vẫn rất đẹp mà, anh không nhìn nữa, chúng ta đi thôi."

Kỷ Thanh làm thinh, gãi lòng bàn tay hấn hỏi đầy ẩn ý, "Anh muốn nhìn ai?"

Xem ra kiểu này không nói thật là không xong rồi, Cố Dần hít sâu một hơi, cảm giác mình quá trẻ con, già khú rồi lại còn học tụi thanh niên nổi máu ghen, hiếm lắm mới xấu hổ bảo, "Xem có ai muốn bò lên giường em không."

"Anh, anh muốn tra xét hả?"

Cố Dần gật đầu.

Kỷ Thanh đỏ mặt kích động nói, "Em, em biết ai muốn!"

Câu còn lại không cần phải nói Cố Dần cũng có thể đoán được, hắn coi nhẹ chuyện kẻ qua người lại tại đài truyền hình, hôn lên môi anh để nuốt cái tên Kỷ Thanh định nói ra tranh công vào bụng, cười nói, "Vậy em có cho phép anh bò lên giường em không?"


Chỉ là một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, Kỷ Thanh còn chưa kịp há miệng, môi Cố Dần đã rời đi. Nhưng thế cũng đủ làm Kỷ Thanh hài lòng, anh cười híp mắt bảo chuẩn rồi kéo tay Cố Dần, huênh hoang khoe khoang chạy moojt vòng quanh đoàn phim.

"Anh còn muốn xem gì nữa?" Lật mặt nhanh như trở bàn tay.

"Không xem không xem."

Bấy giờ Kỷ Thanh mới hài lòng lái xe về nhà.

Trên đường về còn lải nhà lải lải nhải tự báo cáo hành trình, "Thật ra lịch làm việc của em rất trống trải hoàn cảnh làm việc của em rất rộng rãi thoải mái, anh rảnh thì cứ gọi điện thoại cho em rồi mở video để tra xét. Anh thấy em làm việc tối ngày thế thôi chứ không có chuyện gì phải xử lý, chỉ tại em thấy anh cứ đi dạy miết, ở nhà riết buồn chán quá nên mới đi làm. Em sẽ lấy lịch giảng dạy của anh rồi đưa lịch làm việc của em cho anh, coi như trao đổi, anh có rảnh thì cứ ghé tra nha..."

Cố Dần sờ sờ gương mặt mềm mại của Kỷ Thanh, vừa bóp vừa nhào nặn, sờ đến khi người kia chịu im mới cười nói được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận