Tức Phụ Ngươi Có Thể Cẩn Thận Chút À - Anh Có Thể Lưu Tâm Đến Em Chồng À




Khai giảng xong tất cả lại trở về nhịp sống ngày thường, khác là tối thứ Tư nào Kỷ Thanh cũng mang sách giáo khoa Toán chạy đến chỗ nhà trọ của Cố Dần, nhìn như đang học kì thực muốn nhìn người mà quấn anh cả đêm.

Cố Dần đúng là một người thầy thân thiết dễ gần, anh còn gọt vỏ trái cây chiêu đãi Kỷ Thanh. Kỷ Thanh nhìn quả táo cắt thành miếng nhỏ, run người, "Em chưa từng được ai gọt vỏ cho." Cậu xạo thôi chứ anh trai và nữ đầu bếp sẽ gọt cho cậu, nhưng cậu phát hiện thầy Cố rất nhẹ dạ, chỉ cần cậu giả bộ đáng thương khóc huhu, thầy Cố sẽ sờ sờ đầu cậu.

Quả nhiên, Cố Dần xoa tóc Kỷ Thanh rồi nhét một cây tăm vào tay cậu, "Được rồi, mau ăn đi, ăn xong ngồi làm đề, đề này mà em còn làm sai nữa."

Kỷ Thanh đỏ mắt móc cái túi bóng trong ngực ra, "Em không muốn ăn hết vì ăn hết sẽ không có nữa, em muốn mang về nhà, như vậy mỗi ngày em đều có thể ăn táo đã được gọt."

Kỷ Thanh ngừng thở.

Chiêu trò giả nghèo giả khổ của cậu quả nhiên có tác dụng, Cố Dần cau mày quyết định, "Để thầy dạy em cách gọt."

"Cầm tay dạy ạ?"

"Ừm..."

Bọn họ ngồi song song, lúc Cố Dần nắm chặt tay Kỷ Thanh, dạy cậu cách dùng dao nhỏ như thế nào, Kỷ Thanh còn chưa kịp run lên vì hai người được tiếp xúc thân mật, Cố Dần đã run trước rồi.

"Nhóc à sao tay em trơn thế? Thầy mới cầm vào tí thì trượt ra ngoài."

Kỷ Thanh cười trộm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nghiêm túc nói, "A? Vậy thầy phải nắm chặt hơn nữa!"

Cố Dần tăng thêm lực lại thấy run, "Thầy có cảm giác như đang ngắt bông gòn vậy." Anh buông tay ra lắc lắc, xúc cảm khi chạm vào làn da mềm mại của Kỷ Thanh còn quẩn quanh đầu ngón tay. Anh vô tình nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của Kỷ Thanh đã hiện lên vết đỏ nhàn nhạt.

Cố Dần ngạc nhiên thốt lên, "Đôi tay của em được cưng chiều quá!" Anh lo lắng nói, "Thôi, em đừng dùng dao nữa, thầy sợ em run tay cắt mất một miếng thịt luôn."

Kỷ Thanh bật cười, "Làm gì đến nỗi đó hả thầy..."

"Là thật đó."

Kỷ Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dần, trái tim đập bình bịch.

Trai thẳng đáng ghét thật, liên tục dùng cách ở chung của hai thằng bạn thân chọc cậu!

Hôm nay Kỷ Thanh lại ôm sách giáo khoa đi tìm Cố Dần, người mở cửa không phải thầy Cố mà là một sinh viên nào đó cỡ tuổi cậu.

Trong lòng Kỷ Thanh vang lên tiếng báo động đỏ, cảnh giác nói, "Cậu là ai?"


Nam sinh không nói gì, tiếng Cố Dần từ trong nhà vọng ra, "Kỷ Thanh đến rồi à?"

Kỷ Thanh "Dạ... " một tiếng, nghi ngờ đánh giá cậu trai trước mắt. Trong đầu điên cuồng vận chuyển suy đoán xem cậu ta là ai, cậu vừa vào cửa đã bị dọa hoảng hồn.

Trong phòng Cố Dần có năm sáu người, dựa vào cái bàn làm thành một vòng tròn, đang chơi Poker khí thế.

Kỷ Thanh bỏ sách xuống, lật đật ngồi quỳ phía sau Cố Dần, nhỏ giọng hỏi, "Các anh đang chơi bài gì vậy?"

"Bảo Hoàng.*"

*Một dạng bài bắt nguồn từ Thanh Đảo có 5 người chơi.

Trời dần dần ấm lên, trong phòng có nhiều người nên khá nóng. Cố Dần mặc áo cộc tay, cánh tay của anh có đường nét rất rắn chắc, Kỷ Thanh si ngốc nhìn một lúc rồi dán lỗ tai anh nói, "Thầy Cố chơi ăn gian nhé."

Lượt trước có người ra hai con sáu, bộ của Cố Dần không đối được, anh ra con năm và con tám, "Hai con tám."

Thần tình bình tĩnh, Kỷ Thanh đang nhìn chằm chằm vào mắt anh còn suýt bị lừa.

Cố Dần tủm tỉm suỵt, "Nói nhỏ thôi."

Kỷ Thanh gật đầu, theo tần suất cái đầu, cậu liên tiếp ngửi cổ Cố Dần hệt bé cún được cho bú.

Cố Dần cười hỏi, "Em ngửi cái gì thế?"

"Thơm thơm" - Kỷ Thanh đáp, "Thầy Cố không xịt nước hoa mà ngửi vẫn thấy thơm."

"À, mùi xà phòng" Cố Dần bình tĩnh ném tiếp hai lá bài đơn: "'Điểu ti'* quá nhờ?"

*Diaosi (điểu ti): tiếng lóng của Trung, chỉ những thằng dạng loser: không tiền, không quyền, đen tình đen cả bạc.

Kỷ Thanh lắc đầu điên cuồng thể hiện quyết tâm của mình, "Không đâu, khí chất của một người sẽ không thay đổi bởi vì những thứ này, thích mùi thơm thế nào là tùy sở thích cá nhân. Huống chi tùy tiện phân chia người ta là điểu ti quá nông cạn quá thiếu tố chất. Mà giả họ có là điểu ti đi nữa cũng là sở thích của họ, chúng ta không có quyền thảo luận chứ đừng nói đến việc khinh thường họ!"

Cố Dần cười ậm ừ "Được rồi được rồi ", anh nhét bài vào tay Kỷ Thanh, "Giúp thầy đánh đi."

"A? Em không biết đánh!"

"Ra đại đi." Cố Dần xoa đầu của cậu, hàm ý, "Ra giống thầy đó."

Đến khi Cố Dần quay lại, mấy đứa bạn chơi bài đang cầm bài cười haha, bé con bị cười chê đỏ bừng cả mặt.


Cố Dần nắm lấy vành tai đỏ bừng của Kỷ Thanh, anh thích nhéo chỗ đó vì nó rất mềm mại, thậm chí còn vo tròn lại được. Anh xoa lỗ tai cho nó đã đỏ còn đỏ hơn mới buông tay, hỏi, "Sao thế, cười cái gì?"

"Hahaha học sinh mày biết đùa thật, chơi xấu ném ra con ba!"

Cố Dần: "..."

Nhóc con định há miệng ra biện minh vài câu, hiển nhiên là rất ấm ức nhưng cuối cùng cậu vẫn ngậm miệng không nói, dúi bài vào Cố Dần như đang cầm củ khoai lang nóng rẫy.

"Em không chơi được, không chơi nữa, trả bài cho thầy!"

Cố Dần không nhận, lần này anh đã chuẩn bị kỹ càng, duỗi tay nắm chặt cổ tay mềm mại không xương của Kỷ Thanh, "Chơi tiếp đi."

Anh liếc nhìn bài trên tay Kỷ Thanh rồi rút ra mấy lá, ném xuống mặt bàn.

Đôi khi Kỷ Thanh nghĩ có lẽ Cố Dần cũng thích cậu nhưng vì thần kinh thô nên anh không nhận ra thôi.

Cậu nhìn nhà trọ của Cố Dần, người đánh bài náo loạn khắp phòng, cảm giác mình nghĩ như vậy đúng là ảo tưởng sức mạnh. Thì ra không phải chỉ có mình cậu, xem đi, mấy sinh viên khác cũng là "khách quen" nhà Cố Dần.

Ván bài kết thúc, Cố Dần bưng táo đã gọt sẵn ra chiêu đãi bọn họ. Kỷ Thanh thấy buồn buồn.

Cậu giống hệt những người khác. Phát hiện này làm cậu vô cùng thất vọng. Cả đám đang tràn đầy phấn khởi kêu gào đánh tiếp, cậu không hề thích thú, thậm chí ánh mắt nhìn về phía họ còn tràn đầy oán hận.

Hôm nay là thứ Tư đó, đêm mà Cố Dần chỉ thuộc về cậu, nhưng mà đám người kia lại chiếm mất khung thời gian của cậu. Kỷ Thanh gục đầu xuống, rầu rĩ nói, "Em về trước."

Cố Dần vuốt bài hỏi cậu, "Sao vậy, đêm nay muốn chơi xấu nữa hả?"

Kỷ Thanh nghĩ thầm thầy như thế đâu giống đang dạy dỗ và giáo dục nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn nói, "Không muốn chơi xấu." Cậu không nói hết câu, giọng đầy tủi thân, cúi đầu lẩm bẩm.

"Về làm gì? Ngồi xuống làm bài đi, bao giờ thầy đánh xong thì xem cho em... Ê, tôi đang dò bài cậu gấp cái gì, đưa bài cho tôi!"

Em đến đây nên thầy nghĩ em thực sự là sinh viên hiếu học à? Kỷ Thanh không nói ra, nếu có thể dùng cách khác để gặp được anh thì chẳng đứa ngu nào chọn cách học bù ngu ngốc đâu!

Đúng lúc Kỷ Thanh đang ngầm phỉ nhổ thì Cố Dần vuốt đầu của cậu, tự hào khoe với bạn, "Cậu sinh viên của tôi rất hiếu học, nhìn nó xem, ngoan lắm đúng không."

Kỷ Thanh đột nhiên nghĩ mình không thể vả mặt Cố Dần.

Bấy giờ cậu mới miễn cưỡng đứng dậy đi học, vừa mở sách đã ngây người. Cố Dần giải thích, "Hồi nãy thầy có đưa dạng đề khác cho em đó, em vào phòng ngủ của thầy mà làm, sẽ yên tĩnh hơn."


Kỷ Thanh vừa nghe được vào phòng anh học thì sự miễn cưỡng tan biến hết. Cậu mất rất nhiều thời gian để kiềm chế bản thân không được bốc đồng lăn lộn trên giường Cố Dần.

***

Từ đó về sau, ngày nào Kỷ Thanh cũng sang nhà Cố Dần.

Cố Dần mở cửa thấy là cậu, giật mình bảo, "Hôm nay là thứ năm mà."

Kỷ Thanh cười hì hì hạ thấp người chen qua cửa, "Em cũng muốn đánh bài!" Cậu mua hai bịch đồ ăn vặt lớn và bao nhiêu là hoa quả, chia đồ ăn vặt cho mấy người đang chơi bài rồi mang hoa quả vào nhà bếp.

Cố Dần ngừng đánh bài, đuổi theo hỏi cậu: "Em làm gì thế?"

"Giúp thầy rửa hoa quả đó!" Cậu vén tay áo lên, đôi tay ngọc ngà cầm một chùm nho ném vào thau nước, sau đó hình như ngại bẩn nên lập tức rửa tay ào ào.

Kỷ Thanh chà xát từng quả nho một, cọ quả nào rửa tay quả nấy. Cố Dần nhìn cậu rửa nho mà buốt hết cả thịt, làm vậy phí nước lắm.

"..." Cố Dần bất đắc dĩ nói, "Được rồi, để thầy làm cho."

Kỷ Thanh định nói gì đó nhưng Cố Dần đã chuẩn bị tâm lý rồi, anh cầm lấy cánh tay trơn mịn non mềm của cậu, xách qua một bên, "Thầy rửa cho, em đi đánh bài giúp thầy đi, thế bài bắt đầu rồi đừng để cho bọn họ chờ. "

Kỷ Thanh đành phải giả vờ vui vẻ đi chơi bài tây.

Cậu tùy tiện ném bài ra, đánh bài đâu thể ý nghĩa bằng việc đứng rửa nho chung với thầy Cố chứ?

Kỷ Thanh thật sự không biết đánh bài, thấy gì đánh đó, thua mấy trận liền. Cậu nhìn biểu cảm mấy người chơi cùng sắp mất kiên nhẫn giống như kiểu sắp đuổi cậu ra ngoài đến nơi rồi ấy. Kỷ Thanh mím môi giả vờ vô tình hỏi, "Các anh cứ đánh chay như vậy hả, không cược tiền à?"

Mọi người lập tức khinh bỉ nói, "Mới còn nhỏ đã bày đặt bài bạc, chúng tôi mà không làm cậu thua mất cả quần lót thì chúng tôi không mê trai... " Bọn họ đột ngột nghĩ đến cái gì đó, khó tin hỏi, "Cậu muốn cược à?"

Kỷ Thanh thoải mái cười tươi, trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia sáng giống hệt như sao băng lướt qua bóng đêm tối mịt, "Sao lại không"

Cố Dần bưng nho đi ra thấy nhóc con đang cúi đầu lật ví tiền. Áo cậu cổ thấp, lộ ra cái cổ trắng nõn, tinh tế tựa như thiên nga trắng cô đơn.

Con người ai mà chả yêu cái đẹp, không hiểu sao Cố Dần lại thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh ngắt một quả nho bỏ vào trong miệng, nhai nguyên cả quả mà không nếm ra mùi vị thế nào.

Anh hỏi, "Em lấy tiền ra làm gì? "

Kỷ Thanh quay đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả nho anh mới rửa. Cậu ngây thơ nói, "Em bị thua độ..."

"Em dám cược tiền ư?" Cố Dần thấy mấy đứa bạn chơi hưng phấn nhìn chằm chằm ví tiền, lập tức hiểu ra. Rõ ràng là đám người này lừa tiền trẻ con, bỉ ổi thật. Hơn nữa bé con này còn là học sinh của anh, bắt nạt ai chứ dám bắt nạt cả người quen anh, đùa à? Với cả họ còn là người chắc, dáng vẻ cúi đầu của đứa trẻ này đáng yêu nhường ấy mà bọn họ lại còn vô sỉ lừa tiền của nó ư?

Cố Dần giựt xấp tiền trong tay Kỷ Thanh, dằn mạnh đĩa đựng nho xuống bàn, có mấy quả còn bị rớt ra ngoài. Anh chỉ vào mấy đứa bạn mà mắng, "Mấy người tự nhìn lại mình đi, lừa tiền tay mơ, sao lại làm chuyện này hả?"

Bấy giờ Kỷ Thanh mới nói chuyện, âm giọng nhỏ nhẹ, biểu cảm yếu mềm trông giống hệt một cô vợ bé nhỏ bị tên ác bá đe dọa chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, thậm chí còn muốn bênh vực ác bá, "Chơi cho vui thôi mà, cũng chẳng đáng là bao." Cậu vừa dứt lời thì vươn tay ra lấy ví tiền. Bàn tay cậu thon dài, đốt ngón tay trắng, móng tay được cắt tỉa cẩn thận. Cậu ngồi đó không với tới được, hơi nâng người lê áp sát vào Cố Dần.

Cố Dần ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ trên người cậu nhóc.

Ánh mắt nhóc con nhìn anh cũng trong veo, giống hệt như một hồ nước trong vắt, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của anh.


Anh đột nhiên thấy quýnh lên nhưng không biết mình luống cuống cái gì. Đến cả ví tiền anh cũng không cần nữa, tùy tay ném đi nhưng lại chạm đúng người phía trên, Kỷ Thanh rên lên đau đớn. Thế là Cố Dần buộc phải xoa bóp chỗ vai cậu bị chạm.

"Được rồi, hôm nào tôi mời các cậu đi ăn, đừng bắt nạt thằng nhỏ nữa."

Anh tiếp tục thuận miệng nói dối, bảo mình khó chịu để đuổi họ về trước. Đám bạn chơi bài nhanh chóng rút dần, chỉ có Kỷ Thanh cọ tới cọ lui mãi vẫn chưa đi. Cậu cúi đầu vươn cánh tay thon dài ra, thong thả nhặt từng quả nho trên bàn.

Cố Dần miệng đắng lưỡi khô. Anh biết cậu nhóc này đẹp, rất đẹp. Nói dung mạo còn thiếu sót thì cũng đúng, cậu đẹp phi giới tính, còn yêu kiều quyến rũ hơn cả con gái. Ví như bây giờ, cái cổ trắng phát sáng chói đau mắt anh.

Anh khàn giọng hỏi, "Sao em còn chưa đi?"

Kỷ Thanh bỏ nho vào miệng, đầu lưỡi phấn hồng.

Cố Dần nhìn cái miệng cậu mở rồi đóng, chắc là đang trả lời vấn đề kia. Nhưng tim anh đập quá nhanh, quá vang nên che lấp mất giọng của Kỷ Thanh.

Anh nhìn môi Kỷ Thanh, đầy đặn như cánh hoa.

Kỷ Thanh hỏi, "Nho có ngọt không?"

Cố Dần nhớ lại mới nãy có ăn một quả vừa rửa lúc anh bưng khay đi ra, khi đó Kỷ Thanh hơi cúi đầu, lộ ra nửa cái cổ.

Cái cổ trắng như tuyết, chắc là ngọt nhỉ!?

Cố Dần cảm giác mình có dấu hiệu không bình thường, anh nói không cần nghĩ, "Ngọt."

Kỷ Thanh nhíu mày, ăn thêm một quả, chân mày của cậu lại nhíu chặt hơn, càng thêm sinh động.

Kỷ Thanh nói, "Chua. "

"Sao thế được?"

Kỷ Thanh tươi cười, ánh mắt của cậu ngày thường vốn đã đa tình, không cười đã mang ba phần say. Bây giờ đôi mắt ấy cong cong làm nét dịu dàng ấm áp trên gương mặt nhu hòa của cậu rõ nét hơn.

Kỷ Thanh đứng dậy đi tới bên cạnh anh, đút một quả nho vào trong miệng anh, "Không tin thầy nếm thử đi."

Cố Dần vô thức mở miệng lại thấy quả nho trong suốt đang chảy nước đổi hướng chui vào trong miệng Kỷ Thanh.

Cố Dần bối rối căng cả yết hầu, hoàn toàn không hiểu đây là động tác gì. Anh là sinh viên đầu gỗ của khối khoa học tự nhiên, vậy mà vẫn hiểu được ba cái trò lãng mạn này, nhóc con chẳng lẽ muốn đút nho cho anh ăn bằng miệng!? Anh nắm chặt tay lại, nghĩ nếu Kỷ Thanh dám hôn, anh sẽ cho cậu một đấm. Thật sự không ngờ bé con bình thường trông hay ngượng ngùng dễ đỏ mặt như vậy lại có thể làm ra chuyện thế này! Đúng, bây giờ anh chưa đẩy ra là để xem cậu nhóc có dám hay không.

Mặt Kỷ Thanh càng lúc càng gần càng lớn trong mắt anh. Dù đã gần đến vậy nhưng gương mặt vẫn không tỳ vết, trơn bóng giống như ngọc trắng cao cấp.

Kỷ Thanh dừng lại, khi Cố Dần nghĩ cậu sẽ hôn thật thì môi lại thấy lành lạnh.

Kỷ Thanh cầm một quả nho khác bỏ vào miệng Cố Dần, dịu dàng hỏi, "Có chua không?"

Cố Dần thở phào. May mà chưa đẩy ra, không nhầm cậu nhóc muốn hôn anh thì xấu hổ lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận