Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Không nói đến chuyện Triệu Hàm, Lâm Phàm sau khi đạp A Nhất một cước, tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn buồn bực, nhưng cũng hiểu được Trần Uy lo lắng cho hắn nên mời gạt hắn, dù sao cho dù hắn biết cũng chỉ lo lắng suông, không thể giúp được gì cho Triệu Hàm. Nhìn thoáng qua A Nhất còn quỳ trên mặt đất thật chướng mắt, Lâm Phàm hướng tới A Nhất quát: “Cút ra ngoài cho ta.”

Lâm Phàm là sợ A Nhất tiếp tục đứng ở trong phòng, hắn sẽ không khống chế được cảm xúc mà làm tổn thương A Nhất, quyền lực thật sự là một thứ tốt, sẽ làm cho nội tâm người bành trướng, nhất là đối với sinh mạng của người khác ta cần ta cứ lấy, tình trạng như vậy Lâm Phàm rất rõ ràng một khi hắn không khống chế được hạ  một mệnh lệnh không đúng, liền có thể hại chết thị vệ hiện tại hoàn toàn nghe hắn chỉ huy.

Mặc kệ là A Nhất hay là bọn A Nhị, những người này có lẽ ngày thường cà lơ phất phơ, A Nhất thường thường còn cùng hắn nói đùa một chút, nhưng Lâm Phàm rất rõ ràng, nếu hắn thật sự hạ mệnh lệnh khiến cho A Nhất đi chết, trong lòng A Nhất sẽ không tình nguyện, nhưng nhất định sẽ không phản kháng. Đây là một loại cảm giác trung thành trung tâm mà Lâm Phàm không bao giờ hiểu rõ, cũng không mong muốn thật sự tổn thương những người đã ở chung với hắn mấy tháng, nơi nơi chăm sóc hắn.

Nhưng sự bực dọc bị đè nén cũng không theo A Nhất đi ra mà giúp Lâm Phàm bình tĩnh trở lại, đồ sứ trong phòng đều không ngừng bị Lâm Phàm đập vỡ, số lượng bình sứ trong phòng bị đập vỡ gia tăng, bực dọc của Lâm Phàm mới dần dần lui đi. Hắn chạy tới cái bàn duy nhất không bị hắn phá hư trong phòng, cầm bút lông trong tay, một bút một bút không ngừng viết xuống tên Triệu Hàm, tâm tình Lâm Phàm rốt cục ổn định lại.

Nhìn tên ở trên trang giấy, tâm lý Lâm  Phàm không ngừng khuyến khích chính mình, hắn nên tin tưởng Triệu Hàm, nếu Triệu Hàm dám đi thì trong lòng đã nắm chắc, hắn tin tưởng vững chắc Triệu Hàm có thể cùng hắn đi qua những sóng gió cuộc đời đến khi bạc đầu, mạng của Triệu Hàm sẽ không ngắn như vậy, nhất định sẽ sống lâu hơn mạng của hắn.

Nghĩ như vậy Lâm Phàm liền lấy những tin tức bọn A Nhị lúc trước thu thập được lấy ra xem, mấy thứ này đều được chỉnh lý bằng tiếng lóng, xem cũng thật dễ dàng, chỉ cần tìm được bản bọn họ dùng mô phòng theo là được. Mà những tin tức về hoàng thượng sẽ ra cung đều nằm ở trong này, trước lễ mừng năm mới hoàng tộc sẽ đến tông miếu hiến tế, Lâm Phàm tự hỏi một chút, trường hợp kia quá lớn hơn nữa toàn bộ đều là người hoàng gia, hắn rất khó trà trộn vào, càng đừng nói là Vân ca bị hủy dung.

Những tin tức này đều bị Lâm Phàm dùng bút lông gạch đi, quận chúa lập gia đình hoàng thượng có thể xuất hành hoặc không, vậy thì gạch đi. Lễ mừng năm mới vừa rồi hoàng thượng đã đến thanh lâu ngồi, nhưng trong đó lại không có người thân phận đại thần hoặc hoàng tộc, mà người ở địa phương này rất phức tạp, cộng thêm thời gian khi nào hoàng thượng đi ra cũng không chuẩn xác, tiếp tục gạch đi….

Sau khi Lâm Phàm gạch đi đến sáu bảy cái tin tức, đột nhiên nhìn thấy hoạt động mùa xuân hàng năm hoàng thượng đều phải đi tế thiên, trận hoạt động này rất là lớn, dân chúng bình dân cho tới quan to quý tộc ở kinh thành, tất cả đều sẽ tham gia. Tế thiên cũng được cử hành ở trong hộ quốc tự, nếu hắn trước tiên sắp xếp cho Vân ca tiến vào trong chùa, hẳn là không có vấn đề, tông miếu hoàng gia tương đối hoang vu, mà hộ quốc tự này đương nhiên sẽ càng dễ dàng tiến vào rất nhiều. Hơn nữa trường hợp thích hợp như vậy, dòng họ hoàng tộc khẳng định không ít, hắn chỉ cần sắp xếp hợp lý, có thể đưa một lực lượng lớn nhất vào làm suy yếu thế lực của thái tử cùng quân hậu, như vậy mới thuận tiện cho hắn sắp xếp kế hoạch vạch trần. Nếu không một khi bị quân hậu cùng thái tử ngăn cản, với vài người bọn họ, có thể trực tiếp bị diệt khẩu.

Lâm Phàm quyết định xong liền chuẩn bị kế hoạch hành động, hắn phải đi hộ quốc tự xem trước, hiện tại là tháng mười hai, cách lễ mừng năm mới còn có nửa tháng, cách hoạt động mùa xuân còn ba tháng, thời gian này đủ cho hắn sắp xếp những chuyện kế tiếp. A Nhị đưa đồ ăn tới, sau khi Lâm Phàm hạ quyết định, cảm xúc cũng tốt lên rất nhiều cũng bắt đầu thấy đói bụng, Lâm Phàm giữa trưa không có ăn cái gì, đem đồ ăn A Nhị đưa tới ăn hơn phân nửa.

Lúc này A Nhị đang thu thập đồ đạc Lâm Phàm đập hư đầy đất, thấy Lâm Phàm dừng đũa hắn muốn nói lại thôi,  bộ dáng muốn nói cái gì lại không dám mở miệng. Lâm Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia mặc kệ A Nhất hay là A Nhị, một khi hành động của hắn có nguy hiểm, bọn họ sẽ đưa ra ý kiến, hôm nay làm sao lại do dự.

“A Nhị ngươi có chuyện gì cứ nói, làm sao lại ấp a ấp úng như vậy.” Lâm Phàm mở miệng nói.

A Nhị thấy thiếu gia mở miệng lúc này mới trầm mặc một chút nói: “Thiếu gia ta biết không nên mở miệng cầu tình, A Nhất phạm sai nên phạt, nhưng thời tiết bên ngoài thật sự rất lạnh, A Nhất đã quỳ hơn nửa canh giờ, ta lo lắng A Nhất sẽ sinh bệnh. Thiếu gia ngài tức giận, liền đánh A Nhất một chút là được, dùng roi cũng được, dùng gậy gộc cũng được, ngài nếu không muốn động thủ, chúng ta đến làm cũng được, thời tiết như vậy thật sự sẽ bị đông lạnh đến chết.”

“Ngươi nói cái gì, ta khi nào thì bảo A Nhất quỳ,” Lâm Phàm sau khi nghe được lập tức chạy tới cửa, mở cửa phòng ra quả nhiên Lâm Phàm nhìn thấy A Nhất đang im lặng quỳ thẳng tắp, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chính là sắc mặt có chút đông lạnh đến trắng bệch, trên vai trên đầu đều là một tầng tuyết, cả người đều bị tuyết đọng bao trùm.

Một trận gió bắc thổi tới, Lâm Phàm liền rùng mình một cái, nghe được âm thanh mở cửa A Nhất ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở cửa, hắn biến sắc quát lớn: “A Nhị hồn của ngươi ở nơi nào, còn không đi lấy thêm quần áo cho thiếu gia.”


Âm thanh của A Nhất còn chưa tan, A Nhị đã cầm quần áo vọt tới bên cạnh Lâm Phàm, không cần Lâm Phàm mở miệng,  áo bông đã bao bọc trên người hắn, cả người Lâm Phàm liền ấm áp, có áo choàng dài phủ thêm, gió lạnh không thể xâm nhập vào.

Lâm Phàm đi đến trước mặt A Nhất, tuyết đọng ở trên mặt đất phát ra tiếng vang, Lâm Phàm vươn tay mở miệng nói: “Đứng lên, ta không có kêu ngươi quỳ, lúc ấy chỉ muốn ngươi cút ra khỏi phòng ta mà thôi. A Nhất ngươi ngu muốn chết, ta khi nào thì kêu người quỳ ở ngoài trời tuyết này, nhanh cút về phòng cho ta, A Nhi đi chuẩn bị canh gừng, ngươi nếu sinh bệnh xem ta có bỏ lại ngươi không.”

Vừa mới bắt đầu ngữ khí của Lâm Phàm cũng không tồi, nhưng sau lại tức giận, từng câu nói ra không nặng không nhẹ. A Nhất sau khi nghe Lâm Phàm nói liền ngây ngẩn cả người, lộ ra một nụ cười ngây ngô, tiếp theo là bắt đắc dĩ bị Lâm Phàm đẩy té trên mặt đất, sau đó tự nhiên nhảy dựng lên. Cũng không quản Lâm Phàm có hét chói tai hay không, ôm lấy Lâm Phàm không quen với rét lạnh ở bên ngoài trở lại trong phòng, cũng không xoay người, ngay khi A Nhị phản ứng lại, gót chân đá một cái, cửa phòng liền đóng lại.

Lâm Phàm từ trong lòng A Nhất đi ra, vẻ mặt giận dự trừng A Nhất tự chủ trương, ngón tay trắng nộn chỉ vào A Nhất, nói vài câu ngươi ngươi, mới thở dài nói: “Còn không đến gần hỏa lò cho ấm, ngươi còn ngại chưa đủ lạnh sao.”

A Nhị rất nhanh liền đem cạnh gừng lại đây, ban đầu chỉ có một chén của A Nhất, nhưng mà nghĩ lại Lâm Phàm vừa rồi cũng bị gió thổi một chút, Lâm Phàm bị A Nhất nhìn chằm chằm liền uống hai ngụm trừ lạnh.

Khi A Nhất đang thay quần áo mà A Nhị đưa tới, Lâm Phàm liền cho A Nhị ra bên ngoài canh giữ, hắn bắt đầu cùng A Nhất bàn bạc chuyện này. A Nhất từ lúc đến chấp hành nhiệm vụ, đối với những việc này hắn cũng không phát biểu nhiều ý kiến lắm, trầm mặc thật lâu hắn mới mở miệng nói: “Trước lễ mừng năm mới chủ nhân sẽ trở về một chuyến, thiếu gia hay là ngài bàn bạc với chủ nhân một chút, ngài cũng không phải là một mình chiến đấu, nên đem chuyện đối phó quân hậu bàn bạc cùng mọi người, chuyện này có thể thực hiện càng dễ dàng hơn.”

Lâm Phàm nghe A Nhất nói tự hỏi một chút sau đó gật gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, đây không phải là chuyện của một mình ta, ta cũng có thể mượn lực lượng ở bên ngoài dùng,” có lẽ nên cùng Trần Uy bàn bạc một chút nên làm như thế nào, vì chuyện này có liên hệ trọng đại, nếu không phải người đặc biệt tin tưởng, tuyệt đối không thể nói. Kỳ thật Lâm Phàm rất rõ ràng, chuyện của Vân ca cũng chỉ có hắn cùng A Nhất biết, còn có Trần Uy cũng biết, chuyện này ngay cả bọn A Nhị cũng không biết, cũng không phải là Lâm Phàm không tin tưởng bọn A Nhị, mà là chuyện này càng ít người biết càng tốt, tốt nhất đến ngày mọi chuyện rõ ràng, thì mọi người mới biết.

A Nhất đi đến trước mặt Lâm Phàm nói, một khi có tin tức của Triệu tướng quân hắn lập tức sẽ nói cho Lâm Phàm biết, cũng sẽ không giấu giếm cái gì. Sau đó Lâm Phàm liền hỏi một vài chuyện về chuyện này, rõ ràng là chữ viết của Triệu Hàm, nhưng hắn luôn cảm thấy có vấn đề, không là cảm giác Triệu Hàm quan tâm tới hắn. A Nhất nói cho Lâm Phàm, thư kia là do chủ nhân sợ Lâm Phàm lo lắng, cho nên là kêu một mưu sĩ ở bên người am hiểu về bắt chước chữ viết viết ra, đúng lúc hắn nhìn ra được.

A Nhất sau khi nói xong, còn thần bí hạ giọng nói với Lâm Phàm, việc này ngàn vạn lần đừng nói cho chủ nhân biết, nếu không hắn nhất định phải chết, quỳ ở ngoài trời tuyết chỉ là chút lòng thành, để chủ nhân trừng phạt có thể liên quan đến tánh mạng. Lâm Phàm trợn mi nhìn mặt A Nhất, mở miệng nói: “Ngươi biết ta sẽ mềm lòng không phạt ngươi, cho nên ngươi ngứa da, đi quỳ ở ngoài trời tuyết cũng không khó chịu, hôm nay ngươi không phải là cố ý đi, cố ý hiểu sai ý của ta, để cho ta cảm thấy không đành lòng, sau đó sẽ không cáo trạng lại với chủ nhân của ngươi.”

Lời  nói của Lâm Phàm khiến cho A Nhất ngốc lăng, hắn như thế nào đều không nghĩ tới tâm tư cẩn thận của hắn sẽ bị thiếu gia phát hiện, con người thiếu gia vô cùng tốt tính cách cũng tốt, cho dù mạng của nhóm tử sĩ bọn hắn tiện, nếu thiếu gia muốn hạ lệnh xử tử bọn họ, bọn họ cũng không có cơ hội phản kháng, nhưng mà thiếu gia cũng chưa từng làm như vậy, nhiều nhất chỉ mắng vài câu, cho dù thực tức giận cũng chỉ đạp bọn họ một chút, sức lực kia còn không đủ gãi ngứa cho bọn họ, nơi nào sẽ bị thương.

A Nhất cười nhẹ một tiếng sau đó mở miệng nói: “Thiếu gia ngài đừng nghĩ loạn, lúc trước là ta làm sai chuyện, nên chịu trừng phạt.”

“Quên đi, ngươi nhanh cút đi, đứng đứng ở trước mặt ta chướng mắt, ngày mai ta muốn đi hộ quốc tự một chuyến, chúng ta phải đi trước quan sát một chút, chờ chủ tử ngươi tới ta sẽ cùng hắn bàn bạc một chút nên làm cái gì.” Lâm Phàm đá A Nhất ở trước mặt một cước.

A Nhật thuận theo lược đạo đi ra cửa, còn không quên đóng cửa phòng, nhưng không có giống như Lâm Phàm nghĩ trở về phòng nghỉ ngơi, mà là cùng A Nhị canh giữ ở bên ngoài cửa. Đối với tử sĩ bọn họ mà nói, ở nơi nào nghỉ ngơi đều giống nhau, trời có rét lạnh hắn cũng không e ngại, nhưng hắn lại e ngại tiểu thiếu gia bị thương gặp chuyện không may, cho nên không tự mình canh giữ A Nhất không thể đi vào giấc ngủ, hắn đã đồng ý với chủ tử, chỉ cần hắn không chết hắn sẽ bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, đợi cho chủ tử trở về. Về phần trừng phạt hẳn là không thể thiếu được, vô luận là chủ tử muốn tìm lý do gì, hắn đều sẽ ngoan ngoan chịu đựng.


“Hôm nay người quỳ hơn nửa canh giờ, làm sao lại không đi nghỉ ngơi, có ta ở đây canh giữ nơi này là được. Nơi này không có ai biết tiểu thiếu gia sẽ thực an toàn.” A Nhị đứng ở một bên A Nhất nói.

A Nhất quay đầu nhìn A Nhị liếc mắt một cái nói: “Ta không canh giữ hắn sẽ không yên tâm, kinh thành không thể so với bên ngoài, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta ở trong này dựa vào ngủ một chút là được, ngày mai phải cùng thiếu gia đi hộ quốc tự, hai người chúng ta cùng đi, mang thêm nhiều ngươi hơn cũng không được.”

“Thiếu gia có phải là điều tra ra cái gì rồi hay không, những chuyện đó có chắc chắn hay không?” A Nhị suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng nói.

A Nhất liếc hắn một cái con ngươi nguy hiểm nheo lại, ngoại tâm, chủ tử dưỡng A Nhị nhiều năm như vậy, vẫn là không có thành thục, thế nhưng A Nhất cũng không có phát ra sát khí chỉ là ngữ khí lạnh băng mở miệng nói: “Chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi là được, mặc kệ tiểu thiếu gia làm gì đều có thể thành công, đây đều là được ông trời ban thưởng.”

A Nhị nghe ra ngữ khí của A Nhất quái dị, cũng không có mở miệng nói chuyện nữa, hắn hiện tại chỉ cần đi theo A Nhất là được, những chuyện khác không cần hắn làm. Thế nhưng trầm mặc thật lâu A Nhị lại mở miệng nói: “Nếu ta rời đi khỏi chủ tử, A Nhất ngươi có phải sẽ đuổi giết ta.”

“Chỉ cần chủ tử hạ mệnh lệnh, ta tự nhiên sẽ đuổi giết,” Âm thanh của A Nhất có chút mơ hồ.

A Nhị nghe nói như thế thanh âm có chút cất cao nói: “Vì sao, vì sao ngươi lại trung thành như vậy, ngươi lại không có thân nhân bị chủ tử nắm giữ, thực lực lại mạnh đi nơi nào mà chẳng được, thế giới lớn như vậy, hiện tại rời đi ngươi sẽ tự do, cho dù bản lĩnh chủ tử lớn cũng không thể tìm thấy ngươi, chúng ta làm huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi cũng có thể nỡ ra tay.”

“Nếu là ngươi phản bội chủ nhân, không phải là huynh đệ của ta. Nơi này những chuyện khác không cần ngươi quản, làm tốt chuyện của mình, chỉ cần chủ tử không ra lệnh ta sẽ không động vào ngươi,” ngữ khí A Nhất lộ ra một tia nguy hiểm, đồng thời trong lòng cũng có bất đắc dĩ, tâm đã bị nắm giữ hắn làm sao có năng lực chạy đi nơi nào, bởi vậy nên chủ tử biết hắn bất kể như thế nào cũng không thể trốn thoát, mới có thể yên tâm đem tiểu thiếu gia cho hắn chăm sóc, A Nhị và vài người khác, đằng sau đều có một ít bí mật, nhưng cũng may mục tiêu của bọn họ giống nhau, cũng không lo lắng những người này sẽ làm lộ bí mật, huống chi chuyện quan trọng đều nằm trong tay hắn cùng thiếu gia.

Sáng sớm hôm sau, cả thế giới đều một màu trắng xóa, Lâm Phàm sớm đã tỉnh lại, khi trong phòng truyền ra tiếng động, A Nhất rất nhanh bưng nước nóng vào phòng. Hiện tại chuyện bọn họ làm tốt nhất là không nên để cho người ngoài biết, cho nên ở tiểu đình viện này không có người hầu, cũng chỉ có Lâm Phàm cùng với năm tử sĩ.

Bởi vì thời tiết rất rét lạnh, Lâm Phàm đã từng ở lại Lâm gia thôn, cho dù mùa đông cũng không rét lạnh như vậy, nhiều nhất là âm mấy độ, nhưng ở kinh thành ít nhất là âm mười mấy độ, tháng mười hai mã đã bắt đầu có tuyết rơi, hiện tại nếu không có dọn dẹp tuyết đọng vậy nó sẽ dày ít nhất khoảng  hai ba mươi li, đi ra ngoài sẽ không thuận tiện.

Sau khi rửa mặt Lâm Phàm ở trong phòng ăn bữa sáng, sau đó mới thay quần áo thật dày lại khoác thêm áo choàng da cừu, tiếp nhận một cái ấm lô mà A Nhất đưa tới, lúc này Lâm Phàm mới đi theo A Nhất lên một chiếc xe ngựa vừa mới thuê, lần này A Nhất đi theo Lâm Phàm vào trong thùng xe, A Nhị ở bên ngoài đánh xe ngựa. Lâm Phàm vẫn như cũ ăn mặc thành một tiểu ca nhi Nam Cương.

Xe ngựa đè lên cục đá nhỏ tiến lên phía trước, tốc độ cũng không mau, cho dù trên đường đã dọn dẹp tuyết đọng một lần, nhưng vẫn là trơn trượt như trước.


“Thiếu gia ở phía nam đã quen, kinh thành đến mùa đông sẽ rất là lạnh, tuyết đọng ít nhất phải hai tháng mới tan, nếu thấy thực lạnh chịu không nổi có thể uống một chút rượu làm ấm thân mình, bếp lò nếu không ấm sẽ lập tức thêm than, nếu không sẽ bị tổn thương do giá rét.” A Nhất mở miệng hướng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, bếp lò trong tay còn có thêm một tầng vải bông tản ra ấm áp dạt dào, bếp lò bên trong xe ngựa cũng không ngừng đuổi đi giá rét, thế nhưng Lâm Phàm vẫn có chút không thích ứng được, buổi sáng ngày hôm qua kinh thành còn có ánh nắng ấm áp, cảm giác không có lạnh như vậy, nhưng buổi chiều sau khi hắn trở về, chẳng những có gió bắc lại còn có tuyết rơi, trời đất giống như là trong nháy mắt đóng băng, làm cho người ta không cảm thấy ấm áp.

Kỳ thật Lâm Phàm có chút không rõ, một nơi như vậy làm sao có thể trở thành trung tâm của một quốc gia, thật sự là rất giá rét, các đại thần thật sự có thể ở trong trời đất giá rét như vậy mà có thể đúng giờ lâm triều. Lâm Phàm cũng không biết, kỳ thật những người ở lại kinh thành đã quen với mùa đông rét lạnh ở nơi này, năng lực kháng lạnh của bọn họ cũng mạnh hơn nhiều, cũng sẽ không giống như Lâm Phàm cảm thấy hình như trời sắp sụp xuống, hận không thể ở trong phòng không cần đi ra ngoài.

Thế nhưng cho dù trời lạnh, còn có chuyện chính muốn làm, dù sao hắn đến kinh thành là có nhiệm vụ, cũng không phải là tới du sơn ngoạn thủy.

Hộ quốc tự cũng không nằm ở trong kinh thành, mà nằm ở một ngọn núi nổi danh ở ngoài thành, núi cao chót vót khó đi, cũng không có đường cho xe ngựa đi. Cho nên xe ngựa của Lâm Phàm cũng chỉ có thể dừng ở chân núi, A Nhị đưa xe ngựa vào trong một khách điếm ở dưới chân núi, A Nhất định mướn kiệu đưa Lâm Phàm đến hộ quốc tự.

Hộ quốc tự nằm ở trên sườn núi cũng không cao, khoảng chừng một cây số, chẳng qua là đường đi quá khó đi, toàn bộ đều là những bậc thang đá, sau này phát triển lại có rất nhiều người lên núi bằng kiệu. Lâm Phàm nhìn thấy những chiếc ghế dựa được gậy trúc xuyên qua, nhìn thấy người ngồi ở trên lắc qua lắc lại dọa người như vậy, đem an toàn của bản thân giao cho những người này lỡ như bị trượt chân thì làm sao, vì thế Lâm Phàm tình nguyện tự mình đi, hoặc là để A Nhất cõng hắn lên.

Thấy sắc mặt Lâm Phàm xanh mét cự tuyệt, A Nhất cũng không kiên trì, cùng Lâm Phàm đi tới hộ quốc tự, nếu trên đường tiểu thiếu gia mệt mỏi cùng lắm thì hắn cõng hoặc là ôm tiểu thiếu gia lên là được, những khách nhân đi kiệu này cũng chưa từng nghe nói bị thương, nhưng hoàn cảnh hiện tại không giống, đường núi tuy rằng đã được dọn dẹp tuyết đọng nhưng vẫn rất là trơn trượt, A Nhất cũng không giám giao sự an toàn của tiểu thiếu gia cho những người nâng kiệu ở hộ quốc tự này.

Xe ngựa từ bên trong kinh thành tới nơi này hết một canh giờ, dọc theo đường đi Lâm Phàm cũng không nhìn thấy được bậc thềm cuối cùng, hắn nghĩ rất tốt, chỉ có mấy trăm thước, con người có thể chịu đựng được ở độ cao một ngàn thước, nhưng tưởng tượng cùng sự thật chênh lệch quá lớn, Lâm Phàm mới chỉ đi được khoảng bảy tám mươi bậc thềm, đã bắt đầu thở, thật sự quần áo trên người hắn nhiều lắm, rườm rà rất nặng, nhưng mà A Nhất bên người hắn giống như là không có chuyện gì, bảo vệ ở phía sau Lâm Phàm, một khi Lâm Phàm bị trượt chân, hắn có thể bảo vệ trước.

Lâm Phàm dừng lại thở, A Nhị ở phía sau chạy tới, Lâm Phàm nhìn thấy hai người bình thường thoải mái, có chút không phục. Hắn cũng có chăm chỉ rèn luyện, thời điểm ở Yến thành hắn mỗi ngày đều chạy bộ hoặc là bơi lội, gần đây điều tra về quân hậu, nên mới chậm lại, thể lực cũng không có khả năng sẽ giảm xuống nhanh như vậy.

Lâm Phàm không tin tiếp tục cùng hai tử sĩ bên người đấu sức, A Nhị lại bị bộ dáng của Lâm Phàm đùa cho buồn cười, lá gan hắn cũng lớn, cho dù bị A Nhất cảnh cáo vài lần cũng không thể nhịn được mà cười ra.

Lâm Phàm thở hổn hển kiên trì đến được hai trăm bậc thang, cả người giống như là bị rút đi toàn bộ sức lực, hắn không kiên trì nổi nửa, mà hộ quốc tự vẫn như cũ nằm ở xa xa, hiện tại Lâm Phàm ít nhất còn chưa đi được một phần tư không một phần năm con đường, khó trách bọn họ tình nguyện giao tánh mạng của mình cho những người nâng kiệu đó, cũng không muốn đi chịu tội này.

“Thiếu gia kỳ thật nếu ngài khôi phục thân phận, như vậy chúng ta có thể trực tiếp ngồi trên xe ngựa đi lên, hiện tại đáng tiếc chúng ta giống như người thường, chỉ có thể từng bước một đi lên.” A Nhị nhìn thấy thiếu gia dừng lại nghỉ tạm nói.

Thấy Lâm Phàm quay đầu lại muốn hỏi, A Nhị mới mở miệng nói: “Ở một bên còn có một quan đạo, chỉ có hoàng gia cùng quan viên mới có thể lên, người thường không được đi, có rất nhiều quân đội cùng hoàng gia hoặc quan viên đi.

“Thiếu gia ngài mệt mỏi rồi, ta cõng ngài đi lên, nếu không đi đến nơi thiếu gia mệt đến bất động sẽ không làm được chính sự,” A Nhất rốt cục mở miệng nói, thiếu gia vẫn không chịu mở miệng, A Nhất cho rằng có thể là tiểu thiếu gia ngại mở miệng, vậy chỉ đành để hạ nhân hắn mở miệng trước.

Lâm Phàm nghe thấy lời  nói của A Nhất, nhìn thấy hộ quốc tự ở xa xa, rốt cục gật gật đầu nói: “A Nhất ngươi cõng ta đi lên, ta thật sự là không đi được, bắp đùi đều run lên rồi, khẳng định là mặc quá nhiều nên không đi nổi.”


Không đợi A Nhị phát ra tiếng cười, A Nhất đã giơ tay ra nâng Lâm Phàm lên, để Lâm Phàm ở trên lưng, lúc này mới bắt đầu tăng tốc độ hướng lên trên núi, mà A Nhị ở phía sau bọn họ vốn muốn cười, kết quả phát hiện thiếu gia nhà bọn họ đối mặt với hắn, vẻ mặt nhất thời rất là phong phú, gắng gượng đem ý cưới nuốt trở về, trông rất là thống khổ.

A Nhất dùng thời gian quá ngắn, A Nhị cũng thật nhẹ nhàng, bọn họ thế nhưng dùng thời gian vừa rồi Lâm Phàm đi hơn trăm bậc cầu thang, mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao thu được kết quả là lúc này, nếu hôm nay có Triệu Hàm ở đây, tình huống cũng sẽ giống như A Nhất, đáng tiếc Lâm Phàm thì làm không được.

Lâm Phàm được A Nhất cẩn thận đặt xuống, Lâm Phàm liền quay đầu nhìn thấy ba chữ vàng hộ quốc tự rồng bay phượng múa, sơn môn hộ quốc tự rất là xa hoa quý khí, thế nhưng Lâm Phàm lại được A Nhất che chở bước vào cửa nhỏ bên cạnh, thì ra cửa chính cũng không phải người thường có thể bước vào, đó là nơi dành cho quan to quý nhân đi, hiện tại hắn chỉ là một tiểu dân tới từ Nam Cương, đương nhiên là không có tư cách.

Lâm Phàm mang theo A Nhất đi vào bên trong hộ quốc tự dạo quanh một vòng những nơi có thể đi, bọn họ đi vào một nơi cực cao, A Nhị bị phái đi mua đồ ăn ở dưới chân núi, sau đó A Nhất liền giới thiệu thời điểm hoàng thượng tế thiên năm vừa rồi, sẽ tại nơi nào lập dàn tế, lại ở trong cái sân kia, thì ra tế thiên ít nhất phải hai ngày, cho nên hoàng thượng khẳng định phải ở lại hộ quốc tự một đêm.

Nơi này hiện tại cho dù hoàng thượng không ở, người bình thường cũng không thể tới gần, cho nên Lâm Phàm cũng không thể đi vào dò xét một phen. Trong lòng Lâm Phàm có tính toán, hắn chuẩn bị sắp xếp Vân ca đi vào, vừa rồi A Nhất cũng đã nói với hắn, trụ trì hộ quốc tự là người y thuật cao minh lại tham tiền, Vân ca có thể lấy cớ là muốn dùng dược liệu trị vết thương ở trên mặt để ở lại, chỉ cần đưa bạc vào đủ nhiều, muốn một cái tiểu viện hẳn là không thành vấn đề. Nếu có thể, kêu Trần Uy hoặc là người của Ngũ hoàng tử đến hỗ trợ sắp xếp, về phần Diệp Tư thì hoàn toàn không sao, với đức hạnh của tiểu tử kia, muốn tiến vào rất đơn giản, không chỉ thế kỉ hai mươi mốt là thời đại xem mặt, mà chính ở thời đại này, diện mạo đẹp cũng được rất nhiều tiện nghi.

“A Nhất chúng ta trở về thôi, có thể xem cũng đã xem tương đối rồi, những nơi khác cũng không vào được, chờ chủ tử ngươi trở về chúng ta lại tới đây xem một lần, sau đó sắp xếp cho Vân ca và Diệp Tư tiến vào, đến lúc đó chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của vị kia….” Lời nói lúc này của Lâm Phàm liền dừng lại, chỉ thấy cách đó không xa có một đoàn người hướng tới chỗ bọn họ, chỗ bọn họ đang đứng là Mai Lâm, thế nhưng hiện tại trong không trung còn có tuyết rơi, vị quan to quý nhân nào cư nhiên còn có loại thú vui đến đây tản bộ ngắm hoa.

“Thường dân lập tức tránh ra, lại quấy rầy nhã hứng ngắm mai của quân hậu cùng thái tử là muốn chết có phải hay không,” một thị vệ liền lập tức lại đây quát lớn với Lâm Phàm cùng A Nhất.

Mà lúc này A Nhất cũng bị kinh hãi, hắn như thế nào lại không nghĩ tới vận khí hôm nay thật là tốt, thế nhưng liền đụng phải quân hậu giả cùng thái tử đến ngắm mai. A Nhất biết lúc này căn bản không thể thối lui, nếu làm không tốt không chừng còn bị giết không hỏi đạo lý, lập tức lôi kéo Lâm Phàm sợ hãi quỳ trên nền tuyết, ánh mắt Lâm Phàm do dự trừng quá lớn còn chưa phục hồi tinh thần, cánh tay của A Nhất lập tức đặt ở phía sau của Lâm Phàm, hai người nằm ở trên đất chỉ nghe thấy A Nhất dùng một âm thanh cực thấp mở miệng nói, công tử bọn họ là vì hâm mộ danh tiếng của hộ quốc tự đến cầu nhân duyên, sau khi đi lên ở trong rừng bị lạc đường, lúc này mới quấy rầy đến nhã hứng ngắm hoa của quý nhân.

Tâm lý Lâm Phàm hiện giờ  cuồn cuộn ngất trời, nếu không phải A Nhất đè thấp đầu hắn, sự khác thường của hắn lúc này tuyệt đối sẽ bị quân hậu khôn khéo phát hiện. Ngay tại thời điểm Lâm Phàm lo lắng không thôi, đột nhiên trên đầu truyền tới một tiếng ngẩng đầu, Lâm Phàm cùng A Nhất đồng thời ngẩng đầu lên, A Nhất là một hộ vệ, trong ánh mắt mang theo một chút khẩn trương lại thản nhiên, cũng không có cái gì khiến người khác nghi ngờ.

Lâm Phàm thì không như vậy, quân hậu khiến hắn thấy áp lực thật lớn, ánh mắt hắn có chút ướt át, khuôn mặt cũng có chút trắng bệch, môi run lẩy bẩy, quân hậu cho dù đã hơn bốn mươi nhưng vẫn diễm lệ xinh đẹp, móng tay thật dài kia chạm nhẹ qua cằm Lâm Phàm, tươi cười  khuynh thành thổ khí như lan nói: “Tiểu ca nhân ở  nơi nào, tướng mạo lại đàng hoàng như thế.”

Lâm Phàm run lẩy bẩy kích động sợ hãi lắp bắp nói: “Quân Hậu, tiểu nhân, tiểu nhân đến từ Nam Cương, trong nhà bức hôn gả ta cho một người ta không thích, ta từ trong nhà trốn ra, sau lại ở huyện Thủy Điền nghe được rất nhiều chuyện của quân hậu, cực kỳ sùng bái, cho nên tiểu nhân tiểu nhân cũng muốn ước nguyện ở hộ quốc tự, tìm kiếm một người mà tiểu nhân yêu thương để thành thân.”

Lời này của Lâm Phàm khiến cho quân hậu hiện lên ý cười, nhớ lại nhiều năm trước hắn ở hộ quốc tự ước nguyện, hiện giờ hắn thật sự trở thành người bề trên, cho nên hàng năm đều đến hộ quốc tự thêm dầu vừng tích đức.

“Đứa nhỏ ngươi không tồi, hộ quốc tự thực linh nghiệm, đi ước nguyện cho thật tốt, năm sau nhất định có thể tìm được một lang quân tốt.” Nói xong những lời này quân hậu liền mang theo một đám người rời đi, Lâm Phàm thấy những người này đi đến phía trước, trộm ngẩng đầu lên nhìn thì thái tử đột nhiên quay đầu lại, khiến cho Lâm Phàm đột nhiên bị hù dọa, giống như bị chấn kinh vội vàng quay đầu đi, tiếp theo lại quay lại nhìn thái tử, vẻ mặt mười phần một cô gái hoài xuân, tuyệt đối nhìn không ra là Lâm Phàm cố ý quan sát, mà lúc này thái tử lại mỉm cười, quay đầu rời đi.

Chờ đợi những người này đi xa, A Nhất mới thở ra lôi kéo Lâm Phàm đứng lên, Lâm Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào phương hướng mà quân hậu và thái tử đã đi. Quá giống, khuôn mặt kia thật sự quá giống, người mà hắn đã gặp qua một lần lại giống như đúc, Lâm Phàm đột nhiên nở nụ cười, thiên ý như thế, cũng chỉ có thể là thiên ý.

Lâm Phàm cảm thấy trước kia quân hậu giả thành Vân ca, Lưu Oanh có lẽ thật sự được hoàng thượng rất sủng ái, luyến tiếc phế hậu, nhưng lúc này cũng không giống, quân hậu giả này chết chắc rồi, thái tử cũng đã định là phải chết rồi, không ai có thể cứu được bọn họ, Lâm Phàm đem những tin tức biết được xâu chuỗi lại, loại trừ đi một lần các mối quan hệ dần dần hiện lên trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui