Tức Phụ Ngận Hung Tàn

A Thiết rất nhanh được đưa đến, hắn vừa mới ăn cơm xong lại không biết làm sao mà bị binh lính dẫn tới đây, tuổi vẫn còn nhỏ lại chưa trải qua nhiều chuyện, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhất là ở tình huống Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đều không ở đây, binh lính này lại cao to, bộ dáng cũng thực hung ác.

“Tốt lắm, tiểu tử đừng tưởng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi nếu muốn ở lại trong quân doanh, vậy thì cứ lưu lại, nhưng không thể gây phiền toái cho Triệu Hàm, nếu không sẽ đuổi ngươi ra khỏi quân doanh ngay lập tức, về sau sẽ không cho ngươi bước vào nửa bước.” Lão thống soái nhìn vẻ mặt đứng đắn của Lâm Phàm cười mắng, đạo hạnh của tiểu tử này, làm sao có thể qua mắt được lão thống soái.

Lâm Phàm nghe xong sửng sốt, sau đó hắc hắc cười rộ lên, có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu mở miệng nói: “Xem ra vẫn là gừng càng già càng cay, ngài thật lợi hại không có gì là gạt được ngài. Thế nhưng ta cũng có mấy câu muốn nói, cho các ngài một chút ý kiến, về phần có nghe hay không là tùy các ngài, nếu các ngài cảm thấy không ổn coi như là ta chưa nói.”

“Chuyện gì nói đi, lão phu cũng muốn nghe ý kiến của ngươi, xú tiểu tử Trần Kiệt kia cũng ở trước mặt ta nói tốt cho ngươi không ít, lão phu cũng uống không ít rượu của các ngươi, câu nói ăn của người thì phải làm cho người thật là đúng.” Lão thống soái cười nói.

Đốii với tiểu tử Lâm Phàm này, lão thống soái cũng nghe qua vài năm trước, rượu thuốc Trần Kiệt mang về hắn cũng uống không ít, khiến cho bệnh cũ của hắn đã giảm đi rất nhiều, những ngày trời mưa cũng đỡ hơn rất nhiều, nếu không làm sao hắn có thể ở bắc cương lạnh lẽo này lâu như vậy, dù sao cũng đã già, thân thể cũng không được như trước. Có những thứ không phục không được, ông trời kêu ngươi già thì ngươi phải già đi, rượu thuốc này chính là thứ tốt.

“Là như vậy, áo giáp cùng giáo đều rất nặng, chế tạo áo giáp rất là phiền toái, muốn mỗi người đều có một chiếc là rất khó, về phần giáo chế tạo rất là dễ dàng. Nhưng nó rất nặng, binh lính bình thường chắc chắn là không sử dụng được, cho nên phải tìm những binh lính khí lực lớn, còn phải cưỡi ngựa thật tốt, sau khi huấn luyện, mỗi ngày giáo không được rời tay ngoại trừ lúc đi ngủ với khi không ở trên lưng ngựa, sau thời gian huấn luyện mới có thể đủ sức chiến đấu, kỳ thật đội ngũ như vậy cũng không cần nhiều, chỉ cần một ngàn người là được.” Lâm Phàm đem những lời trong lòng hắn đã chuẩn bị trước nói với lão thống soái.

Kỳ thật nếu không phải vì câu nói cuối cùng kia của lão nhân này, Lâm Phàm mới mặc kệ lão thống soái này, kỳ thật sử dụng giáo cũng có hạn chế, người sử dụng khí lực phải lớn, nếu không sẽ không nâng lên được làm sao mà đánh, tiếp theo là ngựa tốt, nếu không người tốt nhưng ngựa không tốt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ cùng sức chịu đựng của ngựa.

Lão thống soái nghe lời nói của Lâm Phàm, ánh mắt sáng lên sờ sờ râu, trong lòng nghĩ tiểu tử này quả nhiên là thông minh, thế nhưng những cái này cũng đã nghĩ tới, khó trách Triệu Hàm lại một mực khăng khăng thích với tiểu tử này, theo như lão thống soái, tiểu tử Lâm Phàm này ngoại trừ lớn lên nhìn đẹp một chút, những cái khác làm sao có thể xứng với Triệu Hàm võ dũng, Triệu Hàm nên gả cho tướng quân dũng mãnh mới xứng, thế nhưng hiện tại xem ra tiểu tử này thật thông minh, khó trách lại có thể thu thập Triệu Hàm dễ bảo như vậy.

“Nói rất đúng, giáo lão phu đã xem bọn họ sử dụng qua, quả thật là không tồi, áo giáp lão phu cũng thấy Trần Kiệt thử nghiệm qua, so với khôi giáp hiện tại của chúng ta thì phòng hộ tốt hơn rất nhiều. Lão Cơ, ngươi cứ dựa theo lời của tiểu tử này đi chọn một ngàn người, sau đó thông báo với người ở lò rèn nhanh chóng làm ra một ngàn cây giáo, sau đó huấn luyện thật tốt chúng ta sẽ tặng cho địch Bắc một đại kinh hỉ.” lão thống soái đối với Cơ đại tướng quân nói.

Cơ đại tướng quân nghe lão thống soái nói xong thì gật gật đầu nói: “Được thống soái, thế nhưng thống soái ngài thật sự để cho tiểu tử này ở trong quân, nếu hắn cả ngày chạy loạn, thế nào cũng sẽ gặp chuyện phiền phức không thể giải quyết, Mã tướng quân đều đã oán giận vài lần, coi chừng tiểu tử này chỉ có nửa ngày, kết quả những tiểu tử trong doanh địa bọn họ khí huyết đều di động, có nguy cơ sẽ xảy ra chuyện.”


Lão thống soái nhìn Lâm Phàm lại nhìn Triệu Hàm, rốt cục gật gật đầu nói: “Lão Cơ nói đúng, không thể để tiểu tử ngươi cả ngày chạy loạn, với khuôn mặt này sẽ dễ xảy ra chuyện, Triệu Hàm ngươi phải trói hắn lại, đừng cho hắn chạy loạn, tốt nhất là bôi nhọ nồi lên mặt hắn, đen bớt đi cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Triệu Hàm nghe lời lão thống soái thiếu chút nửa cười ra tiếng, nghĩ trên mặt Phàm tử nếu bôi nhọ nồi lên, vậy sẽ là tình cảnh gì. Thế nhưng Phàm tử ở lại trong quân doanh quả thật không ổn, nhưng hắn hiện tại cũng không có cách nào đuổi người đi, vẫn là ở thêm một thời gian nữa, nửa tháng sau đội vật tư sẽ mang đồ lại đây, đến lúc đó sẽ đưa Phàm tử cùng đội tàu trở về, như vậy mới an toàn.

Để cho Lâm Phàm rời đi một mình, cho dù Triệu Hàm cho người hộ tống, hắn cũng sẽ lo lắng Lâm Phàm trên đường sẽ gặp nguy hiểm, dù sao đường từ nơi này đến phía Nam cũng không thái bình, thời đại rối loạn thủy phỉ cường đạo rất nhiều, đi theo đội tàu vật tư trở về thì sẽ an toàn hơn.

“Thống soái ta sẽ để ý Phàm tử, sẽ không để hắn gây chuyện, hắn nếu không ngoan ta sẽ lập tức đưa hắn trở về nhà.” Triệu Hàm hướng lão thống soái cam đoan nói.

Lúc này mặt Lâm Phàm đã đen, cứ nghĩ là có thể bỏ lệnh cấm, như vậy mới có thể làm giảm cơn giận ở trong lòng của hắn, thế nhưng cuối cùng lại không thể tùy ý đi lại, lão già này thật sự rất xấu xa, uống nhiều rượu của hắn như vậy mà còn hợp tác với Triệu Hàm ức hiếp hắn, thật sự là quá đáng, Lâm Phàm quyết định sau này tặng rượu sẽ không có phần của lão nhân này.

A Thiết có chút lo sợ tiến vào doanh trướng, khi hắn nhìn thấy Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, tâm hắn rốt cục cũng buông xuống, nhìn trường hợp này hẳn là không có việc gì.

“Phàm tử ca các ngươi bảo ta tới làm gì,” A Thiết tiến vào hỏi, còn có hai lão nhân bộ dạng rất là uy nghiêm, tâm lý A Thiết còn có chút sợ sệt, cảm giác nơi này rất là gò bó khiến hắn không thoải mái.

Lâm Phàm thấy A Thiết không thoải mái, kéo tay A Thiết nói: “Đừng sợ, lão thống soái cùng lão tướng quân có chuyện hỏi ngươi, ngươi biết thì nói, không biết thì lắc đầu, không có việc gì.”

“Lâm Phàm nói đúng, chúng ta có chút chuyện hỏi ngươi, biết thi ngươi cứ nói ra, không biết thì lắc đầu là được.” Vẻ mặt lão thống soái hòa khí nói, đứa nhỏ này nhìn đen đen gầy teo, nhưng ở trong mắt lão thống soái, cho dù tiểu tử này so với Phàm tử lớn lên giống ca nhi thì tiểu tử này thuận mắt hơn, lão thống soái chính là nam nhân không có sức đề kháng như vậy, Lâm Phàm ở trong mắt Trần Kiệt cũng chính là như vậy, tự nhiên trong mắt lão thống soái cũng là như vậy, chẳng qua phần thông minh này ngay cả lão thống soái cũng rất tán thưởng.

Kế tiếp lão thống soái hỏi A Thiết một chút, sau đó lại hỏi áo giáp và giáo tạo ra như thế nào, lại hỏi một chút, nhưng thật ra A Thiết một câu liền nói toẹt ra, Lâm Phàm muốn chen vào cũng không kịp rồi, vẫn là để cho lão thống soái nghe hết.


Không để cho Lâm Phàm nhắc nhở A Thiết, lão thống soái lập tức đưa Lâm Phàm cùng Triệu Hàm ra ngoài, tinh tế hỏi A Thiết, tiểu tử A Thiết này cũng phát hiện nói lỡ miệng, mặc kệ lão thống soái nói như thế nào, hắn cũng không chịu nói thêm, sau đó lão Cơ lại khích tướng vài câu, A Thiết không thể nhẫn nại, liền đem toàn bộ lời mà Lâm Phàm nói với bọn họ toàn bộ nói ra, kỳ thật cũng không có gì, đơn gian là độ ấm của lò rèn phải đủ cao, như vậy đao kiếm rèn ra chất lượng mới tốt.

Mà niên đại ngày lò rèn đều đốt than, Lâm Phàm cũng chỉ vô tình phát hiện ra than đá, đó là một sơn thôn nghe nói là hỏa thiêu thạch, nhặt được ở một khe suối, bọn họ dùng thứ này nấu cơm. Lâm Phàm sau khi nhìn thấy liền kết luận là than đá, sau đó Lâm Phàm kêu thợ rèn dùng than đá để nung, kết quả là tốt hơn rất nhiều, mặc kệ là đao kiếm hay bắt cừ đồ bằng sắt nào cũng so với những người bên ngoài tốt hơn rất nhiều.

Chuyện này chỉ có Lâm Phàm cùng một số ít thợ rèn đi theo mới biết, Lâm Phàm cũng không có ý sẽ truyền nó đi ra ngoài, một khe than đá quả thật cũng không nhiều lắm, đào móc vận chuyện cũng không thuận tiện, dù sao cũng là ở trong thâm sơn, ở cổ đại này ngoại trừ la ra thì cũng không có xe ô tô, dựa vào sức người và ngựa, cũng chỉ có thể đào ra một ít, cũng chỉ có thể rèn ra một ít.

Kỳ thật Lâm Phàm chỉ nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, hắn lại không thiếu tiền, tự nhiên là không muốn đi khai phá, nếu không phải là tạo ra áo giáp cùng giáo cho Triệu Hàm, hắn ngày cả hỏa thiêu thạch linh tinh gì đó cũng lười đi nghiên cứu.

A Thiết đi rồi, lão thống soái nhìn về phía lão Cơ cười nói: “Tiểu tử kia hiểu biết quả thật không ít, ngay cả tảng đá có thể thiêu cháy cũng biết, còn biết rèn sắt phải đủ độ nóng, đáng tiếc tâm tư tiểu tử này lại không ở trên chiến trường, Triệu Hàm cũng cùng ta nói không ít mưu kế, hắn nói là xem ở trên binh thư, nhưng ta đoán có thể là do tiểu tử kia dạy.”

“Thống soái hắn thực sự thông minh như vậy, cái gì cũng biết, biết rèn binh khí còn biết mưu kế còn có thể kiếm tiền, trên đời này còn có thứ gì mà hắn không biết.” ánh mắt lão Cơ có chút phức tạp nói.

Lão thống soái nhìn lão Cơ thất lễ cười nói: “Ngươi cũng đừng kinh ngạc như vậy, ta nghĩ tiểu tử kia đại khái là có được một quyển kì thư, cho nên những chuyện tạp nham sẽ biết không ít, về phần kiếm tiền, ta nghe nói hắn có quan hệ không tồi với Trương Dương, ở Yến thành có Trương Dương là hậu thuẫn, hắn không kiếm được nhiều tiền cũng quá khó khăn.”

Không nói đến lão thống soái rất bội phục Lâm Phàm, Lâm Phàm đi theo Triệu Hàm quang minh chính đại trở về doanh trướng, tay phải trắng nõn nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của Triệu Hàm, sống chết cũng không chịu buông ra, Triệu Hàm đối với Lâm Phàm một chút biện pháp cũng không có, tùy ý Lâm Phàm nắm tay hắn đi. Dù sao thì trời cũng đã tối rồi, ngoại trừ thủ vệ cũng không có ai nhìn thấy.

Triệu Hàm cùng Lâm Phàm ngồi bên mà trường ngắm sao, suối nước chảy róc rách cùng với tiếng dế mèn kêu, cho dù phía sau hắn có quân doanh ba mươi vạn binh lính, thế nhưng lại có cách để cả thế giới yên lặng chỉ có hai người bọn họ.

Buổi tối hôm nay rốt cuộc không có ai tới quấy rầy, Lâm Phàm ăn uống no đủ sảng khoái nói không nên lời, kế hoạch ban đầu là sẽ đi tập kích doanh địa địch Bắc cũng bị hoãn lại, điều này làm cho bọn họ phi thường buồn bực.


Sáng sớm hôm sau Triệu Hàm lại tiếp tục đi tuần tra, Lâm Phàm thức dậy lúc mặt trời đã chiếu tới mông, thế nhưng Triệu Hàm rời đi vẫn chuẩn bị bữa sáng cho hắn, ngồi xổm ở trước tiểu bếp lò nửa ngày để nấu cháo cho hắn, Lâm Phàm nhấc lên làn che, một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi, thời điểm khi Lâm Phàm chuẩn bị tiêu diệt cái bát kia, liền nhìn thấy một tờ dấy để ở bên cạnh bát, bên cạnh là một chén hành thái, Triệu Hàm kêu hắn trước khi ăn cháo thì cho hành thái này vào.

Lâm Phàm không biết Triệu Hàm làm sao lại tìm ra được hành thái, thế nhưng hắn ngoan ngoãn cho hành thái vào, cầm thìa quấy vái cái, liền đem để lại trên tiểu bếp lò, than ở trong tiểu bếp lò vẫn còn đủ nóng, Triệu Hàm tính toán thời gian thật là chuẩn.

Múc một thìa lớn, Lâm Phàm thiếu chút nữa là nuốt luôn cả đầu lưỡi, rất ngon,  là cháo ếch, đời trước hắn đã được nếm qua, đại ca trước đây cũng có nấu cho hắn, đời này hắn cũng chưa được ăn lần nào, thật không ngờ Triệu Hàm lại làm món này, nếu biết sớm Lâm Phàm nhất định phải kêu Triệu Hàm thường xuyên làm cho hắn ăn.

Cháo trong nồi gốm cũng không phải rất nhiều, cũng chỉ hơn hai chén, một mình Lâm Phàm ăn hết, ăn no sau Lâm Phàm lập tức hồi phục khí lực chạy đi tìm A Thiết, kết quả thủ vệ nói với Lâm Phàm, A Thiết sáng sớm đã đi lo rèn ở đối diện doanh địa, Lâm Phàm nghe xong lập tức kêu thủ vệ dẫn hắn đi lò rèn, hắn đến doanh địa này, còn chưa có đi thăm thú qua, hôm nay thật tốt có thể đi thăm thú một phen.

Dù sao cả đời cũng chỉ có cơ hội một lần đi dạo quân doanh, đây chính là cơ hôi duy nhất, đời trước đã nhìn thấy ở trong TV, nhưng đều không phải thật sự, đều là diễn, là giả, nơi này cho dù là cái gì cũng là đao thật thương thật, đương nhiên nơi này không có thương, mặc kệ là nhìn thấy một binh lính cao lớn no đủ, khí thế mười phần Lâm Phàm vẫn cảm thấy tác phong quân đội của quân Đại Hạ quả là không tồi.

Đi dạo một vòng xong Lâm Phàm đi lò rèn, A Thiết đang cẩn thận dạy thợ rèn làm thế nào để rèn giáo, A Thiết còn thật sự tự mình làm mẫu, Lâm Phàm nhìn thấy rất thú vị, đứng ngay bên cạnh nhìn, thế nhưng lò rèn rất là nóng, mồ hôi ra như mưa, thợ thủ công này tất cả đều là hán tử cao lớn, mà vóc dáng A Thiết chỉ là một ca nhi, cho dù hắn không cao, nhưng khí thế kia cũng là mười phần.

Lâm Phàm đứng nửa ngày cũng thấy nhàm chán, hắn không muốn tìm phiền toái cho Triệu Hàm, cho nên vẫn không đi ra ngoài doanh địa, không có việc gì sẽ đi tìm A Thiết cùng mấy đại hán thợ rèn, chỉ cần thời điểm Triệu Hàm ở trong doanh địa, Lâm Phàm liền vẫn đợi ở bên cạnh Triệu Hàm.

Lâm Phàm từng đưa ra ý kiến muốn đi tuần tra cùng Triệu Hàm, nhưng không nghĩ tới Triệu Hàm luôn thuận theo ý Lâm Phàm, lần này lại như thế nào cũng không đồng ý, bởi vì rất nguy hiểm. Thế nhưng Lâm Phàm vẫn đòi được phúc lợi, đi theo A Hán lên đỉnh núi truyền tin, thế nhưng thật sự rất là nhàm chán, phải thời khắc nhìn chằm chằm vào đội ngũ tuần tra ở dưới chân núi, hơn nữa bởi vì không phát sinh chuyện gì bất thường, cho nên chỉ nhìn chằm chằm mà không có chuyện gì khác.

Khiến cho Lâm Phàm không nhúc nhích mà phải nhìn chằm chằm, thật sự là có chút khó xử, hơn nữa trên núi mặt trời thật nóng, có rất hiều sâu bọ, Lâm Phàm tự nhiên phải chịu tội, Lâm Phàm lại không thể lập tức trở về, để cho hắn một mình đi xuống mấy thân vệ đương nhiên là không đồng ý. Đại khái Triệu Hàm cũng muốn Lâm Phàm chịu chút khổ, cho nên để Lâm Phàm ở trên núi nửa ngày, mãi cho đến khi Triệu Hàm tuần tra xong mới đến đây đón người.

Sau này Lâm Phàm liền yên tĩnh lại, địch Bắc bên kia không hề có động tĩnh, Triệu Hàm ngoại trừ đi tuần tra thì cũng không có nhiệm vụ gì tự nhiên là có nhiều thời gian ở bên Lâm Phàm hơn, hai người nhiều năm không thấy tự nhiên giống như keo dán. Thời điểm Triệu Hàm đi tuần tra, Lâm Phàm có đôi khi cầm giấy đi vẽ, người khác nhìn không ra cái gì, nhưng Lâm Phàm biết chính mình đang làm cái gì, hắn muốn phục chế ra nỏ, thế nhưng cái này phải thử nghiệm, hắn  lại không thể làm ở lò rèn, nếu không sẽ bị lão thống soái nhớ thương, trong nhà hắn còn có một đống chuyện phải vội, không rảnh mà ở lại nơi này.

Hôm nay Lâm Phàm lại chạy tới lò rèn, A Thiết đã không còn kiên nhẫn, ngươi nói một người không có việc gì lúc nào cũng chạy tới sau mông ngươi nhìn chằm chằm, nhất là người này lại có một đôi mắt mê  người,  hai gò má bị độ nóng của lò rèn làm cho đỏ bừng, A Thiết sợ bị hấp dẫn, hắn rất là sùng bái hai người, không hy vọng xảy ra chuyện như vậy.


Chỉ là mặt của Lâm Phàm nhanh chóng bị cháy đen, đuôi tóc cũng nhanh bị nướng khét, vì thế Lâm Phàm bị đuổi ra khỏi lò rèn rất vô tình, bởi vì hắn ở lại nơi đó làm vướng bận, làm cho nhóm thợ rèn không thể yên tâm làm việc.

Cứ như vậy mười ngày sau, Triệu Hàm có nhiệm vụ muốn đi thăm dò quân địch, Lâm Phàm tiếp tục nhàm chán mốc meo suy nghĩ cấu tạo bên trong của cái nỏ, lúc này A Thiết lại tiến vào doanh trướng, hướng tới Lâm Phàm gọi: “Phàm tử ca hôm nay thời tiết quá nóng, ta sắp bị nướng chín, chúng ta đi chơi được không, ta nghe thợ thủ công ở lò rèn nói, hướng theo dòng suối nhỏ đi tới phía trước, còn có một cái hồ, hồ nước rất là trong suốt và mát mẻ, quan trọng là rất nhiều cá, cá rất mập, chúng ta đi bắt một ít đi, giúp Triệu Hàm ca ca bồi bổ thân mình.”

Lâm Phàm cũng đang rất nhàm chán, bởi vì vài ngày này Lâm Phàm đều rất ngoan ngoãn, không có chạy đi ra ngoài gây chuyện cho Triệu Hàm, tự nhiên là không có ai nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Vì thế Lâm Phàm đang mốc meo nghe thấy lời nói của A Thiết lập tức lên tinh thần, hôm nay thời tiết thực nóng làm cho người ta khó chịu, thời tiết này mà đi bơi thì cũng không tồi, trừ nóng còn có thể bắt cá, nhất cử lưỡng tiện thật là không tồi.

“Được, nhưng mà đường có xa không,” Lâm Phàm mở miệng nói.

Buổi tối Triệu Hàm mới có thể trở về, cho nên Lâm Phàm cũng không xác định là đi ra ngoài bao lâu, tốt nhất có thể trở về trước buổi tối, tránh cho Triệu Hàm lo lắng.

“Cũng không xa lắm, chúng ta đi dọc theo dòng suối nhỏ, sau đó băng qua rừng cây, bên kia có một cái bè trúc, chúng ta chèo bè chúc qua, đại khái là hết nửa ngày, bây giờ còn là buổi sáng, chúng ta đi qua cũng có thể chơi được nửa ngày, đúng rồi chúng ta nên cầm theo một cái thùng gỗ, nơi này có sọt trúc đựng cá không.” A Thiết dò hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, mang theo sọt trúc không thuận tiện, mang theo một cái túi là được, ngươi đi hỏa đầu doanh lấy chút lương khô, cũng có thể làm mồi bắt cá, chờ chúng ta bắt được cá, liền có thể nướng cá ăn. Sau đó bắt cá cho vào trong túi mang về, chỉ có nửa canh giờ cá cũng sẽ không bị hư, nhớ rõ mang chút muối ăn, sợ cá bị hư chúng ta trực tiếp giết ở trên bè chúc luôn, bôi thêm muối ăn vào thì sẽ không bị hư.”

“Cách của ngươi thật tốt, chúng ta mang theo cần câu và dây câu là được,” A Thiết vui vẻ cười nói, một túi lương khô cũng không nặng bao nhiêu, thậm chí có thể đem cá treo ở trên bè trúc sau đó mới cho vào trong túi cũng được mà, nói không chừng còn có cơ hội mang cá sống về. A Thiệt thật ra không lo lắng sẽ không bắt được cá, dù sao câu không được cá hắn có thể lặn xuống nước bắt, bắt cá đối người sinh ra ở Yến thành như hắn mài nói quả thực giống như là một bữa ăn sáng.

Lâm Phàm nhìn thấy bộ dạng A Thiết thoải mái nở nụ cười, trong khoảng thời gian này cũng khó xử A Thiết, nhìn cũng cao bằng hắn, là một đại nhân, kỳ thật cũng mới mười tuổi, nếu là ở đời trước vẫn là ở tuổi đọc sách, tính tình trẻ con mê chơi là thiên tính, Lâm Phàm cũng quên rằng hắn cũng giống như A Thiết, tính tình đều trẻ con ham chơi.

“A Thiết có thể có nguy hiểm hay không,” Lâm Phàm vừa tìm một cái  túi sạch sẽ vừa dò hỏi.

A Thiết lắc đầu nói: “Khẳng định sẽ không, bên cạnh hồ có núi, bên cạnh hồ có núi địch nhân sẽ không đến nơi này, ta có hỏi qua a thúc, hắn thường xuyên trộm chạy qua bên kia bơi lội, bè trúc chính là bọn họ trộm đặt ở bên đó, nếu không đi tới đó, chúng ta phải đi đến khi rời tối đen mới tới nơi.”

Lâm Phàm nghe thấy lời nói của A Thiết lúc này mới yên tâm, thế nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy buồn bực với mi mắt cứ dật dật liên tục, hai ngày nay tâm tình của hắn luôn không tốt, có thể là do thời tiết oi bức, có lẽ là có khoảng cách với Triệu Hàm nên hắn có chút buồn bực. Lắc lắc đầu Lâm Phàm không muốn nghĩ tới những điều này, có lẽ ra ngoài bơi lội sẽ không có nguy hiểm, có lẽ ra ngoài giải sầu tịnh tâm sẽ vui vẻ lên, Lâm Phàm nghĩ vậy liền cùng với A Thiết trộm chuồn ra ngoài doanh địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui