Tức Phụ Ngận Hung Tàn

Thân vệ nghe thấy mệnh lệnh của tướng quân sau, lập tức mang theo vài người cưỡi ngựa chạy ra quân doanh, lão Nghiêm thì hắn có biết, ngày hôm qua đưa canh bàn chân gấu tới chính là lão Nghiêm, tướng quân hôm nay liền bắt phu lang của Triệu thống lĩnh, thật có chút không phúc hậu.

Tuy rằng thân vệ nghĩ như vậy, nhưng tướng quân đã có mệnh lệnh, mặc kệ phúc hậu hay không phúc hậu, hắn vẫn là theo mệnh lệnh mà làm việc.

Mà lão Nghiêm sau khi xuống nước, lập tức bị A Thiết ghét bỏ, mặc kệ có phải là cá đã bị lão Nghiêm đuổi đi hết không, tất cả đều chui vào bùn, như vậy hắn làm sao có thể tìm làm sao có thể bắt.

Lâm Phàm phát hiện lão Nghiêm quấy rối, lập tức kêu lão Nghiêm quay trở về, hắn cởi giấy theo A Thiết đi đến thượng du, hai người vui vẻ nhấc tảng đá, Lâm Phàm tìm được một con liền xin A Thiết giúp đỡ, thời gian ngắn ngủi hai người cũng bắt được không ít, chủ yếu cá chạch nơi này không ai ăn, tự nhiên sẽ không có người bắt, cho nên trong dòng suối nhỏ thật sự không ít.

Lão Nghiêm bị ghét bỏ, không có cách nào chỉ có thể ngoan ngoạn trở lại lên bờ, mỗi lần A Thiết mang cá chạch lên, lão Nghiêm phải bắt cá chạch cho vào hố đất, điều này làm lão Nghiêm rất khó xử, hắn là người phương Bắc, căn bản không ăn cá, lại càng không bắt cá, cá chạch này rất trơn trượt hắn làm sao mà bắt được. Cũng may là cá chạch ở trên bờ, cho dù lão Nghiêm không có bản lĩnh bắt, thế nhưng muốn bắt nó cho vào trong lỗ cũng không thành vấn đề.

Lão Nghiêm ngẩn đầu nhìn thấy Lâm Phàm cùng A Thiết ở trong dòng suối nhỏ đã đi rất xa, lập tức kêu lên: “Thiếu gia của ta ngài đừng chạy xa, mau quay trở về, bên kia có nguy hiểm lão Nghiêm cũng không có cách nào, nơi này cách mã tràng rất gần, có cây cối che, không cần lo lắng bị quân y phát hiện, nhưng nếu đi xa, không có rừng cây che chắn, nói không chừng còn có nguy hiểm, cho nên phải đảm bảo an toàn thật tốt, một khi phát hiện nguy hiểm phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về quân doanh.

Cũng không có cách nào, nếu là bình thường lão Nghiêm cũng không sao cả, trên cơ bản nơi này sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, nhưng không phải là không có, năm trước đã có gian tế lẻn vào đây, giết chết binh dã hợp ở trong này. Ai cũng không biết đầu óc địch Bắc khi nào rút gân, lại đến đây bắt người, nhiều người bọn họ có thể ngăn lại, nhưng nếu chỉ có vài ngươi, vẫn có thể bị người bắt đi rồi ẩn vào bên trong.

Lão Nghiêm vừa hô, còn chưa gọi hai người đang ở trong nước cao hứng trở về, đột nhiên biến sắc, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, thật là khó lường, nếu gặp phải binh tuần tra thì sẽ gặp phiền toái.

Ngay tại thời điểm lão Nghiêm muốn nhắc nhở Lâm Phàm cùng A Thiết, ba thân vệ phía sau đã cưỡi ngựa đến bên người lão Nghiêm, tựa tiếu phi tiếu nhìn lão Nghiêm.

Bọn họ xem như quen biết đã lâu, hễ là thống lĩnh nhận được rượu của Phàm thiếu gia gửi tới, mỗi lần hắn sẽ cùng các thân vệ đi tặng rượu, Mã tướng quân bên kia đều là lão Nghiêm phụ trách, mà người tiếp đón bên Mã tướng quân đều là thân vệ này, cho nên thời điểm Mã tướng quân kêu hắn đi bắt người, hắn mới có thể nói cho tướng quân chuyện của Lâm Phàm cùng Triệu Hàm, hắn phụ trách bên này nên hiểu biết đều rất rõ ràng.

“Này, Chu thị vệ ngài sao lại đến đây, hôm nay thiệt là nóng,” lão Nghiêm liền cười ha ha nói.


Chu thị vệ ngồi trên lưng ngựa nhìn thoáng qua lão Nghiêm xấu hổ mở miệng nói: “Đừng lôi kéo làm quen, đi thôi, mang phu lang thống lĩnh nhà ngươi lại đây.”

“Đừng lão Chu, chúng ta như thế nào cũng là quen biết đã lâu, không thể nể mặt một chút sao, coi như không thấy được không?” lão Nghiêm cũng không nở nụ cười, nếu là thực bị mang về, nói không chừng thống lĩnh sẽ bị mắng, lão Nghiêm lúc này bằng bất cứ giá nào phải dày mặt lên.

Chu thị vệ nghe xong vẻ mặt dừng một chút, thân mình hướng về phía trước hạ giọng nói với lão Nghiêm: “Không phải huynh đệ không bỏ qua cho ngươi, hôm nay vận khí của các ngươi không tốt, tướng quân nhà ta vừa vặn ở trạm canh gác, vừa lúc nhìn thấy các ngươi, ta đã muốn nói đỡ cho các ngươi, nhưng là không được, tướng quân muốn ta mang các ngươi về. Mau nhanh lên, để cho phu lang thống lĩnh nói vài câu dễ nghe, nói không chừng tướng quân sẽ không truy cứu.”

Lâm Phàm cùng A Thiết lúc này đều chạy xa hơn mười thước, thế nhưng bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, Lâm Phàm đứng lên quay đầu lại có chút kỳ quái nhìn thấy ba người cưỡi ngựa đứng ở trước mặt lão Nghiêm.

“Lão Nghiêm bằng hữu của ngươi tìm ngươi có việc sao? Nếu có việc thì đi về trước đi, dòng suối nhỏ này cá chạch không ít, xem ra buổi tối chúng ta có thể ăn cá chạch nấu ớt rồi ha hả, ta cùng A Thiết bắt đủ liền sẽ tự mình trở về, một đoạn đường như vậy ta đều có thể nhớ được, sẽ không bị lạc.” Lâm Phàm hướng tới lão Nghiêm kêu lên.

Lão Nghiêm thở dài hướng Lâm Phàm hô: “Gia của ta, chúng ta cần phải trở về, những vị này cũng không phải đến tìm ta nói chuyện phiếm, bọn họ tới là để mang nhóm chúng ta trở về, chúng ta bị Mã tướng quân phát hiện, chúng ta lập tức trở về, nếu không sẽ khiến cho thống lĩnh gặp phiền toái.”

“Như thế nào lại vậy,” Lâm Phàm kinh hô, thật vất vả bắt được cá chạch cũng bị tin này làm cho đánh rơi lại vào trong nước, “Tại sao có thể như vậy, ngày hôm qua chúng ta mới vừa hối lộ mấy chục quan tướng ở trong quân doanh, nếu không bốn cái bàn chân gấu làm sao có thể ăn hết một lần, chúng ta có vài người chỉ ăn được một ít, đây chính là muốn ăn thịt người không nhả xương mà.” Âm thanh Lâm Phàm càng ngày càng nhỏ, ngoại trừ câu hối lộ kia, nhưng câu nói sau chỉ có A Thiết đứng bên cạnh mới có thể nghe được.

“Phàm tử chúng ta trở về thôi, vừa rồi cũng bắt được không ít, như vậy cũng đủ để nấu một bàn đồ ăn giúp Triệu ca đỡ thèm, Triệu ca không ở đây chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho Triệu ca.” A Thiết nhỏ giọng nói với Lâm Phàm, tiểu tử này hiện giờ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lại rất sùng bái Triệu Hàm, đúng vậy A Thiết cũng là ca nhi, mỗi lần Lâm Phàm đi qua cùng lão thợ rèn thương lượng làm áo giáp, A Thiết đều đi theo bên cạnh, thường xuyên qua lại, bọn họ đã trở thành bằng hữu tốt.

Lời của A Thiết nói Lâm Phàm đương nhiên là hiểu được, hắn thở dài nói: “Ban đầu ta còn muốn bắt nhiều một ít, xem ra hôm nay chỉ có thể bắt được từng này, nếu có cơ hội thì hai người chúng ta đi xa chút, như vậy có thể bắt được không ít, hiện tại chúng ta mau đi lên bờ, nhanh chóng theo bọn họ trở về.”

Hai người từ trong nước đi lên, đem những con cá chạch ở trong bụi cỏ đều mang trở về, ban đầu Lâm Phàm là muốn dùng cây cỏ để mang cá chạch trở về, nhưng bây giờ là mùa hè chói chang, nếu thực là dùng cỏ để mang trở về, nếu không cẩn thận có thể khiến cho cá chạch bị chết cháy, thủy sản không còn tươi thì làm sao ăn được mùi vị gì, khi Lâm Phàm nhìn đến thân vệ, đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng tướng quân không mua trướng nhưng mà thị vệ cũng sẽ mua trướng đi.

Hai người cho cá chạch vào trong hố nước, lão Nghiêm cởi áo khoác chuẩn bị mang cá chạch của Lâm Phàm và A Thiết bắt trở về, làm ướt quần áo sau đó bọc lại để mang cá trở về thì cá cũng không dễ chết.


“Thị vệ đại ca ngài có thể cho ta mượn cái khôi của ngươi hay không,” Lâm Phàm đi đến bên người Chu thị vệ nói.

Chu thị vệ nghe thấy Lâm Phàm gọi như vậy, hắn lập tức xấu hổ nở nụ cười nói: “Được ngài cũng đừng gọi như thế, ta không nhận nổi đâu, nếu là Triệu thống lĩnh truy cứu thì ta sẽ gặp rắc rối đó.”

Nghe nói có thể đắc tội Triệu thống lĩnh, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội phu lang thống lĩnh, nếu không tuyệt đối sẽ bị Triệu thống lĩnh ghi hận, những điều này hắn đều nghe từ thân vệ của bên người Trần Kiệt tướng quân, chính là thời điểm uống rượu đêm qua nói, nghe nói ngày hôm qua Trần tướng quân bị Triệu thống lĩnh thu dọn một lần, nghe nói thực thê thảm.

Chu thị vệ nói xong liền đưa mũ giáp ở trên đầu cho Lâm Phàm, sau đó anh mắt của hắn cùng hai thị vệ phía sau đều hạ xuống, nhìn thấy Lâm Phàm dùng bùn đất rửa sạch mũ giáp một lần, sau đó đổ đầy nước, để cho A Thiết bỏ từng con từng con cá chạch vào, vài người nhìn thấy tình huống này thật sự là dở khóc dở cười.

Lão Nghiêm đầy đầu hắc tuyến, rõ ràng hắn nghe nói phu lang thống lĩnh lớn lên rất đẹp, cũng thực thông minh năng lực rất mạnh, đẹp thì hắn đã thấy rồi, nhưng mà thông mình cùng năng lực, lão Nghiêm ở chung hai ngày nay, hắn liền nhìn ra tính tình phu lang thống lĩnh rất trẻ con, thống lĩnh còn sủng giống như là bảo bối, thật sự nhìn không ra tiểu tử này có khả năng kiếm gia tài bạc triệu.

Đưa mũ giáp cho lão Nghiêm cầm, Lâm Phàm cùng A Thiết rửa chân mang giầy, lúc này mới chậm rì rì đi theo ba thị vệ trở về quân doanh.

Tốc độ này không cần phải nói, A Thiết thì hoàn hảo đi đường rất nhanh, Lâm Phàm  thì không tốt như vậy, hắn hai ngày này đều chú trọng dưỡng sinh, đi đường cũng không nhanh không chậm, như thế nào có thể giống như người khác đuổi kịp.

Mã tướng quân cau mày nhìn Lâm Phàm, cũng chính là phu lang tuấn tú của Triệu thống lĩnh đang chậm rì rì tiến vào quân doanh, Chu thị vệ đi ở đằng sau cũng không còn cách nào, cưỡi ngựa thì sẽ đi quá nhanh, cho nên bọn họ cũng xuống ngựa, kéo ngựa đi đằng trước Lâm Phàm, dù sao đây cũng là mệnh lệnh của tướng quân, tốc độ chậm bọn họ cũng phải mang về.

“Tướng quân người đã mang đến,” Chu thị vệ hướng tới tướng quân đứng ở cửa doanh địa nói, nói thật hắn đi một chuyến này quả thật là bị giày vò, cũng không biết có phải là phu lang của Triệu thống lĩnh cố ý chỉnh hắn hay sao, bước chân hắn đi đều chỉ có nửa bước, nếu không sẽ để phu lang thống lĩnh tụt lại phía xa xa, kỳ thật không phải chì mình hắn khó chịu, nhưng thật ra A Thiết đã thành thói quen, Lâm Phàm đi nhanh hay chậm đều thích ứng.

Lão Nghiêm đi theo cũng chịu giày vò, hắn là một thân vệ, ở trong quân doanh năng lực của hắn đều nằm ở vị trí mũi nhọn, hơn nữa lỗ tai cùng ánh mắt của hắn đặc biệt tốt, người khác nghe không được, nhìn không thấy, chỉ cần hắn bình tâm, đều có thể phát hiện, ở trong núi rứng là như vậy, mỗi lần phải mai phục ở trong núi Triệu Hàm sẽ phái hắn đi, người này chưa từng làm cho Triệu Hàm thật vọng qua. Mà lần này tốc độ đi đường của Lâm Phàm, lão Nghiêm nhịn vài lần mới không có mở miệng thúc giục, rõ ràng vừa rồi đi đến dòng suối, Lâm Phàm đi đường khá mau.


Mã tướng quân nhìn thấy ba người ở trước mặt, lão Nghiêm hắn quá quen thuộc, mỗi lần phía Nam đưa rượu đến cho Triệu Hàm, bên này của hắn đều là lão Nghiêm đưa rượu tới, hắn cũng nhìn thấy vài lần, tự nhiên là có ấn tượng. Không có cách để không nhớ người này, Mã tướng quân đã đến tuổi trung niên, ở trên chiến trường đã vài thập niên, biên cương lạnh khủng khiếp, cho dù là tướng quân trên người cũng có thương tích, hàn khí phong thấp.

Vừa mới bắt đầu hắn uống rượu thuốc mà Trần Kiệt mang tới, dược hiệu vẫn là không tồi, tướng quân uống rượu thuốc, vị thuốc đông y cũng không nhiều, hắn có thể uống. Nhưng là từ sau khi Triệu Hàm đến, Triệu Hàm thường mang rượu thuốc tới, rượu kia thật là rượu tốt, một chút vị đông ý cũng không có, nhưng dược hiệu so với rượu thuốc trong dĩ vãng tốt hơn rất nhiều, chẳng những có thể trị liệu phong thấp trừ lạnh, lại còn cường thân kiện thể, hắn sau khi uống xong những ngày mưa dâm xương cốt của hắn cũng không đau, cho nên Mã tướng quân làm sao mà không nhớ kỹ cái người có thể sản xuất ra loại rượu này.

Hiện tại người đã đứng trước mặt hắn, nhìn người trước mặt rõ ràng là lớn lên rất đẹp, so với các ca nhi còn tuấn tú hơn, thậm chí có thể xưng là nam tử tuyệt sắc, Mã tướng quân lúc này chỉ có thể thở dài, vận khí của Triệu thống lĩnh quả nhiên nghịch thiên, chẳng những đánh trận lúc nào cũng chiến thắng, chính là bản lĩnh tìm phu lang người bình thường cũng không thể so sánh.

“Đây là tiểu Triệu phu lang, » Mã tướng quân mở miệng nói, cho dù hắn đã nhận ra, nhưng Mã tướng quân vẫn bày ra bộ dạng uy nghiêm, cũng cứ như vậy ra oai phủ đầu.

Lâm Phàm lúc này đang đánh giá Mã tướng quân trước mặt, tuổi hơn bốn mươi, là một trung niên uy nghiêm. “Ta chính là Lâm Phàm, là phu lang của Triệu Hàm, ngài chính là Mã tướng quân, hân hạnh hân hạnh, ta có nghe tức phụ ta nói qua ngài rất nhiều lần, hắn rất khâm phục tướng quân…”

Lâm Phàm hướng Mã tướng quân mặt vuông này khen ngợi một chút, tiếp theo còn nói rượu thuốc của hắn tốt như thế nào, trong thư Triệu Hàm nói với hắn Mã tướng quân sau khi uống rượu thuốc, thân thể rất tốt, phong thấp cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Cách nói chuyện của Lâm Phàm rất mau, khiến cho Mã tướng quân không có cơ hội mở miệng, khiến thân vệ của Mã tướng quân rất là sửng sốt, trong đầu không ngừng nghĩ tướng quân bọn họ có thật sự là nói qua sao, hình như là có, nhưng Triệu thống lĩnh làm sao biết, thời điểm tướng quân nói hình như Triệu thống lĩnh không có ở đây.

Qua hồi lâu Mã tướng quân xem như là đã lĩnh giáo qua miệng lưỡi của Lâm Phàm, tiểu tử này chỉ cần mở miệng là có thể áp lại người khác, khó trách Triệu thống lĩnh lại sủng ái phu lang nhỏ tuổi như vậy, miệng thật sự là rất ngọt, khiến cho tâm của người nghe đều rất vui vẻ, nếu không phải hắn là một quản giáo uy nghiêm, lúc này đã bị tiểu tử này nói đến cười rộ lên.

Nhớ tới chính sự Mã tướng quân khụ một tiếng mở miệng nói: “Ba người các ngươi đều đi vào doanh trướng, đứng ở nơi đó cho ta, ta từng nói cái gì với các ngươi, hiện giờ chiến sự giằng co bên ngoài quân doanh rất nguy hiểm, Triệu thống lĩnh còn cho các  ngươi chạy loạn thật sự không ra thể thống gì, lão Nghiêm ngươi trở về nói với thống lĩnh nhà ngươi, kêu hắn đến chỗ ta nhận người,” như vậy chỉ là muốn nhắc nhở một chút, vốn có thể trực tiếp đưa đến chỗ giám quân, thế nhưng lại uống nhiều rượu thuốc của người ta như vậy, ngày hôm qua còn ăn canh của Triệu Hàm, nơi nào lại không biết xấu hổ đưa Lâm Phàm đến chỗ giám quân.

Sau khi lão Nghiêm đi ra doanh trướng, Chu thị vệ ho khan một tiếng mới nhỏ giọng nói: “Đừng trở lại thăm, nhở rõ mang mũ giáp trả lại cho ta, nhớ rửa, đừng để toàn mùi cá.”

“Đã biết, hôm nay đã đủ hỗn loạn, cũng chưa có cách để nói với thống lĩnh, ngươi cũng đừng tìm ta đùa bỡn.” vẻ mặt lão Nghiêm ảo não nói.

Chu thị về nhìn thấy vẻ mặt lão Nghiêm buồn rầu cười nói: “Ngươi lo lắng cái gì, tướng quân cũng không có làm gì phu lang thống lĩnh nhà ngươi, tiểu tử kia còn tinh hơn kẻ trộm, đi nịnh hót người ta mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, thật sự rất có tài ăn nói, ta còn nhìn thấy tướng quân nhà ta nở nụ cười một chút, này đếu rất khó thấy. Ngươi chờ thống lĩnh nhà ngươi trở về, chỉ cần nói một tiếng, Triệu thống lĩnh có thể dễ dàng mang người trở về.”

Lão Nghiêm nghĩ lại cũng thấy đúng, Mã tướng quân là một  người uy nghiêm, mọi người trong quân doanh ai cũng biết, mặc kệ binh lính nào ở trước mặt Mã tướng quân phạm sai lầm, nên phạt nên thưởng đều theo quy củ, chưa từng có ngoại lệ. Cố tình phu lang thống lĩnh nhà bọn họ tới nơi này, Mã tướng quân nghiêm túc khiến người khác kính sợ hình như không còn, ngay cả hắn đều phát giác vài lần Mã tướng quân thiếu chút nữa thì bị phu lang nhà thống lĩnh làm cho cười lên, trong ánh mắt rõ ràng có ý cười.

Lão Nghiêm mang cá chạch trở về nuôi thật tốt, đây chính là mệnh lệnh của Lâm Phàm thiếu gia phải nuôi cho thật tốt, buổi tối sẽ nấu cho thống lĩnh ăn, nếu như nuôi chết hắn không biết phải ăn nói như thế nào. Lúc này lão Nghiêm rửa khôi giáp thấy thật phiền toái, rửa một lần lại một lần, nhưng vẫn người thấy mùi cá, sau đó lão Nghiêm nhớ tới Phàm thiếu dùng bùn đất rửa, lão Nghiêm liền học theo bắt đầu lấy bùn đất tẩy rửa, mới có thể khiến cho mùi cá biến mất hoàn toàn, đáng tiếc khôi giáp toàn mùi bùn lão  nghiêm cũng không còn cách nào.


Lão Nghiêm này, da mặt cũng đủ dày, lão Chu nói xóa mùi cá, hắn đưa trở về một cái mũ toàn mùi bùn lão Chu cũng không còn biện pháp.

Lão Nghiêm vì muốn thoát khỏi lão Chu, cưỡi ngựa đến doanh trướng lão Chu đang trực, sau khi đưa mũ giáp thì nói: “Ta đi đón thống lĩnh nhà ta, ngươi nhìn phu lang thống lĩnh nhà ta cho tốt, nếu như mất cọng lông nào, thì ngươi tự biết hậu quả.”

Lão Chu cầm mũ giáp, thấy đã được rửa sạch sẽ chuẩn bị đội lên đầu, kết quả người thấy toàn mùi bùn, lão Chu tức giận quá, chỉ vào lão Nghiêm ở xa xa mà mắng, có thể nghĩ là đã tức giận như thế  nào.

Trong doanh trướng A Thiết kéo rèm cửa ngó đầu ra nhìn bên ngoài, Mã tướng quân cũng không hạn chế hành động của hai người trong doanh trướng, cho nên chỉ cần không ra doanh trướng, sẽ không có người quản hai người đang làm gì. A Thiết nhìn lão Chu đi xa mở miệng nói: “Lâm Phàm làm sao bây giờ, chúng ta bị tóm đến đây, bọn họ có làm khó tức phụ ngươi không?”

Lâm Phàm đang ngồi ở trên ghế, đối với doanh trướng rất là tò mò, trong chốc lát lấy bút lông nhìn nhìn, một lát lại cầm đồ chận giấy lên xem, những thứ kia đều rất đơn giản nhưng không mất đại khí, xem ra Mã tướng quân cũng không phải là tướng lãnh bình thường, nhất định là hiểu biết chữ nghĩa, có một danh đường như vậy, kỳ thật Mã thống lĩnh là ai Lâm Phàm cũng không biết, hắn vừa tới nơi này, cái gì cũng chưa có hỏi thăm qua. Thế nhưng không biết cũng không sao, dù sao Triệu Hàm cũng nói với hắn rượu thuốc hắn đều tặng cho tất cả các thống lĩnh, canh tối hôm qua đều tặng cho tất cả các thống lĩnh, nếu vậy tướng quân kia hẳn là hưởng không ít, đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Phàm có thể tự tin nói như vậy.

Thời gian trôi qua cũng không mau, dù sao Lâm Phàm cũng không thể rời đi doanh trướng, tới giữa trưa Mã tướng quân đã trở lại, mang đồ ăn đến, những món ăn này thật không tốt, Mã tướng quân cùng Triệu Hàm giống nhau đều cùng binh lính cùng ăn cùng ở, đều ăn đều ăn bánh bột thô, ăn dưa muối cùng canh thịt nấu với củ cải.

Mấy cái bánh màn thầu kia đều là chuẩn bị cho Lâm Phàm cùng A Thiết, dưa muối rất là mặn, Lâm Phàm có thể khẳng định là hỏa đầu doanh không có trụng qua nước, canh thịt củ cải, mặc kệ là thịt hay là củ cải đều không được mấy miếng, canh nhưng lại không ít, đủ bọn họ uống no, thật sự là không có mùi vị rất là khó ăn, cuối cùng Lâm Phàm chịu không nổi, không có vị gì làm sao mà nuốt được, rõ ràng cho dưa muối cùng canh thịt củ cảo vào cùng nhau thì cũng có thể nuốt vào được đi.

Nếu không phải hắn tới nơi này, Lâm Phàm hiểu được Triệu Hàm cũng phải ăn như vậy, trong lòng khó chịu muốn chết, Triệu Hàm mấy năm nay đều phải chịu như vậy, biên cương lạnh khủng khiếp, hiện tại mùa hạ còn khó khăn như vậy, tới mùa đông thì còn như thế nào, Lâm Phàm căn bản không thể tưởng tượng được, có phải Triệu Hàm cũng bị tổn thương do giá rét hay không.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Phàm không tốt lắm, nhìn giống như là muốn khóc, Mã tướng quân có chút không rõ, vừa rồi còn rất tốt, hắn cũng không có nói gì, còn kêu nhà bếp làm một chút màn thầu mang tới, như thế nào lại khiến cho tiểu phu lang của Triệu Hàm khóc, vậy không đúng, chẳng lẽ đồ ăn quá khó ăn, Mã tướng quân có chút kỳ quái, mùi vị đều như vậy, cũng không có khó ăn như bình thường, cũng có một chút mùi vị mà.

Ngay tại thời điểm Mã tướng quân chuẩn bị mở miệng hỏi có phải là khó ăn làm hay không, rất khó nuốt sao, tiếng vó ngựa lộn xộn liền truyền tới, tiếp theo liền nghe thấy thanh âm của Triệu Hàm vang lên, tinh thần Mã tướng quân liền tỉnh táo, Triệu Hàm là tới đón người, sẽ nghĩ hắn dọa người ta đến phát khóc, trong lòng Mã thống lĩnh không biết là có cảm thụ gì, rõ ràng hắn hôm nay không có bày ra tư thế dọa người.

“Phàm tử ngươi không sao chứ.” Rèm doanh trướng được vén lên, Lâm Phàm quay đầu liền nhìn thấy cả người Triệu Hàm toàn là máu đang ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

Lâm Phàm liền bị dọa choáng váng, chiếc đũa trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất không có phát giác, hai tay cùng thân mình đều run rẩy, trên mặt cũng không có huyết sắc, nước mặt lập tức rơi xuống liền không ngừng được, “Triệu Hàm…. Triệu Hàm, ngươi bị thương, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ….” Lâm Phàm đã hoàn toàn rối loạn, trong lòng hắn hối hận muốn chết, vì cái gì lại dẫn theo A Thiết, vì cái gì không mang theo một thầy thuốc tốt từ chỗ Ngô đại ca, hắn rõ ràng biết chiến trường là nơi rất dễ bị thương, tại sao lại không nghĩ tới…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui