Trình Cố lộ ra hình xăm nhỏ ở bụng dưới, bây giờ không cẩn thận vén áo lên, cũng sẽ rất nhanh đem vạt áo kéo xuống. Hình xăm kia tinh xảo sinh động, nằm ngang, người bình thường đừng nói nhìn liếc qua một chút, kể cả tỉ mỉ nhìn kỹ, cũng chưa chắc sẽ phát hiện hình xăm che lên cái gì, chỉ có thể cảm thán một câu "xăm tinh xảo như thật ấy".
Mà Tạ Chinh ở đơn vị đặc biệt đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc về thị lực và tầm quan sát, trình độ quan sát đã đến mức người bình thường không thể so được.
Nhìn qua hình xăm kia thì giống như đang biểu lộ cá tính, nhìn kỹ thì đó là một vết sẹo ngang.
Như cảm thấy ánh mắt săm soi mãnh liệt của Tạ Chinh, Trình Cố chưa đem áo khoác từ trên đầu kéo xuống, tầm mắt có hạn, liền lung tung sửa lại một chút vạt áo sơmi, tròng lên hình xăm cái súng ngắm kia, sau khi cởi áo ra còn cố ý liếc nhìn Tạ Chinh một cái, thấy Tạ Chinh vẫn chưa nhìn mình, lo lắng trong mắt mới nhẹ nhàng tan ra.
Trình Mộc Qua để Trình Cố giơ diều, nó thì cầm dây chạy, chạy được mấy chục mét trên sân cỏ, đột nhiên la lớn: "Trình đẹp trai! Ném!"
Trình Cố đem diều giơ lên cao, lúc ném lên dùng ba phần mười lực, Trình Mộc Qua kêu liên tiếp "Ồ ồ ồ", không ngờ diều sau khi rời khỏi tay Trình Cố chỉ bay trên không được đúng một giây, liền thảm hề hề mà rơi xuống đất.
Tạ Chinh ở một bên nhìn, vừa muốn cười, lại không cười nổi.
Nghĩ đến vết sẹo ngang kia, năm năm trước trên Trình Cố không có vết thương loại đó. Theo như giải thích thì Trình Cố đột nhiên rời đi vì xuất ngũ. Điểm này rất lạ, nếu không tiếp tục làm nhiệm vụ, vì sao trên bụng lại có vết thương? Hơn nữa Trình Cố bị thương không ít, chưa bao giờ dùng hình xăm để che vết sẹo.
Tóm lại là vết thương kiểu gì mà Trình Cố phải xăm súng trường để che đi?
Ở tổ hành động đặc biệt có bác sỹ riêng phụ trách chữa bệnh cho đội viên, Tạ Chinh đối với việc chữa bệnh không biết nhiều lắm, chỉ biết vài thao tác cứu hộ đơn giản trên chiến trường và các thường thức y học được học qua, vết sẹo lạ kia lọt vào tầm mắt hắn, càng nghĩ càng thấy khó mà tin nổi.
Vết thương kiểu đó, tựa hồ chỉ có một khả năng.
Cơ mà khả năng như vậy cũng quá mức hoang đường rồi, Tạ Chinh nhíu nhíu lông mày, càng là phương án loại trừ thì càng nên lưu ý.
Cách đó không xa, Trình Cố cùng Trình Mộc Qua thử mấy lần, tóm lại là diều không bay lên được, xét đến cùng là do Trình Mộc Qua quá thấp, chân quá ngắn, chạy không nhanh, còn nếu là Trình Cố chạy thì Trình Mộc Qua lại không tung diều lên độ cao thích hợp được.
Lần thành công duy nhất, Trình Mộc Qua kích động đến té lộn mèo một cái, đầu gối trầy da, đau đến đỏ cả mắt con muốn bò dậy tiếp tục chạy.
Tạ Chinh thở dài, ôm Trình Mộc Qua lên, nhẹ giọng động viên: "Chú với ba cháu thả diều, Qua Qua ngồi xem được không?"
Trình Mộc Qua nín nước mắt suýt nữa thì rơi ra, cướp lời Trình Cố "Không được!" nói thành "Được ạ!"
Tạ Chinh cầm lấy diều, lí do là quần áo không hợp chạy nhảy nên để cho Trình Cố cầm dây chạy.
Dáng chạy của Trình Cố vẫn như năm ấy, nhẹ nhàng linh hoạt, chỉ là vạt áo thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, Trình Cố một tay lôi dây, một cái tay kia đè áo xuống.
Người ra thường sẽ không làm thế. Lúc chạy lộ bụng cũng quá bình thường rồi, lại mấy lần vạt áo cũng có bay lên đâu mà tay Trình Cố vẫn cứ đè lên đó.
Giải thích duy nhất là Trình Cố rất rất bận lòng về hình xăm đó.
Hoặc nên nói là để ý vết thương kia.
Nhưng nếu nhìn bộ đồ hôm nay Trình Cố mặc, rõ ràng là muốn cùng Trình Mộc Qua thả diều, vừa nãy lúc cởi áo khoác cũng không do dự. Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố có lẽ cũng không sợ người khác nhìn thấy hình xăm súng trường đó, chỉ sợ hắn phát hiện ra mà thôi.
Bởi vì người khác chỉ sẽ thấy hình xăm, mà hắn, thấy rõ bên dưới hình xăm là một vết sẹo.
Cái ý nghĩ kia hoang đường đó như tàu ngầm ở biển xa, càng ngày càng hiện rõ đường viền.
Trình Mộc Qua chạy điên cuồng đuổi theo Trình Cố, diều bay lên sau đó hưng phấn kêu to, Tạ Chinh nhận dây diều từ tay Trình Cố, Trình Mộc Qua liền chuyển tới chạy vòng quanh hắn. Trình Cố không tiện nói gì với con mình, chỉ theo dõi nó chặt chẽ hơn vì sợ nó lại nói ra câu gì kinh thiên động địa thì chết.
Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Trình Mộc Qua mệt mỏi, ôm chân Trình Cố nói muốn về nhà ngủ.
Tạ Chinh ra mồ hôi, cũng không có ý muốn trả diều cho Trình Cố.
Trình Mộc Qua ngửa đầu vọng Trình Cố: "Trình đẹp trai, Qua Qua muốn ôm một cái."
Tạ Chinh giành trước một bước, đem Trình Mộc Qua ôm vào trong ngực.
Trình Cố duỗi ra tay cứng đờ, có chút khó khăn: "Tạ Chinh cậu..."
"Trình đẹp trai, chúng ta có thể mời bạn trai về nhà uống một cốc Coca không?." Trình Mộc Qua vùi đầu trong lồng ngực Tạ Chinh, ngáp một cái: "Bạn trai chơi với chúng ta lâu như vậy, chúng ta cần phải mời bạn trai về nhà ngồi một chút."
Tạ Chinh nhìn về phía Trình Cố, nhìn như dò hỏi, kì thực không cho người khác một chút từ chối: "Em có thể lên nhà anh chứ?"
Trình Cố hé miệng, còn chưa nói ra lời, Trình Mộc Qua nói tiếp: "Trình đẹp trai à, chúng ta không thể không lễ phép."
Trình Cố chợt cảm thấy đau đầu, Tạ Chinh cười cười với anh, hỏi Trình Mộc Qua: "Qua Qua, nhà cháu ở lầu mấy?"
Sau khi về nhà, Trình Mộc Qua rửa mặt rửa tay, lấy Coca cola ướp lạnh ra uống một cốc, rồi lại rót cho Tạ Chinh cùng Trình Cố mỗi người một cốc, sau đó về phòng đi ngủ. Tạ Chinh cầm cái cốc đi lại, đi thong thả vài bước trong phòng khách rồi nhẹ giọng nói: "Anh sống tốt thật đấy."
Trình Cố có chút khó khăn, nói qua loa: "Ừ, lúc xuất ngũ được rất nhiều tiền."
Tạ Chinh cởi áo khoác, treo ở trên ghế dựa, từng bước từng bước đem Trình Cố bức đến chân tường, một tay đẩy một cái, đem Trình Cố nhốt lại. (Kabe-don trong truyền thuyết)
Cũng không hẳn là "Nhốt lại", một bên tay kia hắn vẫn để xuống, nếu Trình Cố muốn tránh thoát thì có thể từ bên đó ra ngoài.
Mà Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố sẽ không phản kháng quá kịch liệt vì Trình Mộc Qua vẫn còn ở trong phòng ngủ mà.
Phải lợi dụng thằng nhóc kia, hắn cũng tự thấy mình hèn hạ lắm rồi đấy. Tạ Chinh hiểu rõ chứ, nhưng không làm thế thì không được. Không phải hắn rất muốn Trình Cố sẽ lại nhìn mình, không trốn tránh nữa à?
Tạ Chinh ở rất gần, nhìn thẳng vào mắt Trình Cố. Trình Cố cũng không muốn nhìn thẳng hắn, cứ như kiểu sẽ bị tiết lộ quá nhiều bí mật.
Đối với Trình Cố, Tạ Chinh từ trước đến giờ vẫn luôn rất kiên trì. Năm đó sợ sẽ làm đau Trình Cố, hắn nín nhịn dục vọng của mình, nghiêm túc làm mở rộng, ôn nhu hôn toàn thân Trình Cố. Lòng kiên trì dành cho anh chưa bao giờ ít đi, chỉ là đến hôm nay, nó bị xen lẫn vài sợi cường thế cùng ý tứ uy hiếp rất hàm súc mà thôi.
Nhấc cằm Trình Cố lên, Tạ Chinh nói: "Nhìn em."
Trình Cố ánh mắt hoảng hốt, khóe môi mím lại.
Người trước mắt rốt cuộc cũng không giống năm năm trước. Năm năm trước Trình Cố yếu thế là tình thú, nhưng bây giờ, Tạ Chinh rõ ràng cảm giác được, Trình Cố thật sự hoảng rồi.
Cho rằng anh ấy hiểu ý mình, càng làm tăng ham muốn khống chế của hắn, ngón tay Tạ Chinh siết chặt, bất ngờ hôn lên.
Trình Cố mở mắt, ngón tay dùng sức trên giấy dán tường phía sau.
Nụ hôn này chẳng dịu dàng chút nào, năm năm nhớ nhung cùng lửa giận một khi bộc phát, Tạ Chinh cướp đoạt mỗi tấc hô hấp của Trình Cố, tham lam thô bạo, không nghe được tiếng rên trong họng Trình Cố, cũng không nhìn thấy Trình Cố toàn thân run rẩy, tay chống trên tường chẳng biết lúc nào đã vòng lấy ôm eo Trình Cố, đem anh mạnh mẽ ôm chặt vào ngực mình.
Đầu lưỡi bị cắn lan ra mùi máu tanh, Trình Cố đẩy vai Tạ Chinh, bàn tay lại bị hắn nắm chặt.
Mùi máu tanh nhàn nhạt yên lặng khuếch tán trong miệng, vừa xua tan lý trí lại còn kích thích ham muốn đã vắng lặng năm năm.
Hai người đều ham muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...