Dải sáng mềm mại mơ hồ phủ xuống từ chiếc đèn chùm màu vàng, mùi hương của thức ăn toả ra từ xe đẩy nhỏ trong tay người phục vụ.
Gà sốt kem hộp, súp hải sản, cá hồi muối, bò Wellington, salad trộn, pudding nho khô được bưng lên bàn ăn, đặt xung quanh lọ cắm hoa hồng và tường vi.
Ly Tulip* đựng rượu vang đỏ, rượu như những viên hồng ngọc xếp chồng lên nhau.
Mạnh Viễn Sầm dùng ngón tay kẹp chặt thân ly trong suốt, nâng ly rượu xoay một vòng, hương rượu dần thay đổi khuyếch tán ra xung quanh, bay qua chóp mũi.
Nửa khuôn mặt anh được ánh đèn ấm áp bao phủ, anh dịu dàng và thoải mái, "Hôm nay cậu lái xe đến đây à?"
Thẩm Tầm lắc đầu, không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy.
Mạnh Viễn Sầm ngồi gần đó cười, đưa ly rượu lên trước mặt, hơi nghiêng, làm động tác cụng ly.
Thẩm Tầm vội vàng cúi đầu, cầm ly rượu lên, lại ngẩng đầu, chạm nhẹ vào thành ly Mạnh Viễn Sầm.
"Keng-"
Thành ly rung lên, ngón tay nối với trái tim**, Thẩm Tầm rụt tay về, ngẩng đầu nhấp vài ngụm.
Hương rượu nồng đậm chảy qua đầu lưỡi, cậu chưa thoả mãn mà nhấp thêm một ngụm, thưởng thức xong cậu mới mở mắt ra, chỉ thấy đối phương đang im lặng nhìn mình, khoé miệng giống như đang cười, ly rượu trong tay anh vẫn còn nguyên.
Thẩm Tầm thấy không được tự nhiên, ngại ngùng đặt ly rượu xuống, "Anh không uống sao?"
Mạnh Viễn Sầm cười nói: "Lái xe không thể uống rượu."
Lúc này Thẩm Tầm mới hiểu tại sao Mạnh Viễn Sầm lại hỏi về chuyện lái xe.
Từ món khai vị đến món chính rất nhanh đã đi vào trong bụng, trong lúc đó hai người thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, anh tới tôi đi.
Đến khi chỉ còn mỗi món tráng miệng, Thẩm Tầm cuối cùng cũng hơi lo lắng, cậu vẫn chưa muốn từ bỏ ý định xin WeChat Mạnh Viễn Sầm.
Tốt nhất là nên tìm một cái cớ thật hợp lý, một cái cớ có thể thêm WeChat của nhau, nhưng cậu tạm thời chưa nghĩ ra.
Cậu không thể khéo léo dẫn dắt chủ đề giống Mạnh Viễn Sầm.
Vì thế mà nội dung cuộc nói chuyện giống như ngựa hoang thoát được dây cương, chạy rất xa khỏi "WeChat của Mạnh Viễn Sầm".
Cuộc đối thoại anh một câu tôi một câu đưa qua đưa lại nhiều lần.
Thẩm Tầm dùng thìa múc pudding nho khô, lần múc sau đều ít hơn lần múc trước, cậu muốn ăn chậm một chút, thành công làm được thì không ngờ đối phương đã ăn xong pudding và đặt thìa xuống.
Chiếc ô tựa vào lưng ghế lung lay ngã trên mặt đất, Mạnh Viễn Sầm nghe thấy tiếng động, đứng lên.
Thẩm Tầm cho rằng Mạnh Viễn Sầm chuẩn bị rời đi, cũng đứng lên theo, cậu không thể làm ngơ nữa, mím môi, cố ý dùng giọng nói thật bình bĩnh, không nghe ra giao động, "Mạnh Viễn Sầm."
Mạnh Viễn Sầm dựng ô lên, chậm rãi ngồi xuống, "Hử?"
...Thì ra không phải anh ấy muốn rời đi.
Thẩm Tầm lại từ từ ngồi trở lại, nhưng nếu cậu đã hạ quyết tâm, thì không thể bỏ lỡ cơ hội này, con người nhất định phải dũng cảm chủ động một lần.
"Chúng ta -" Thẩm Tầm nói, "Chúng ta có thể thêm WeChat không?"
Mạnh Viễn Sầm lặng im một giây, sau đó lấy điện thoại ra, "Có thể."
Thẩm Tầm nghe xong đột nhiên có cảm giác vui vẻ, thật ra cậu chỉ muốn xin tài khoản WeChat, có lẽ nói chuyện trong lúc vui vẻ sẽ ít suy nghĩ hơn, vì vậy cậu nói thêm một câu, "Bởi vì anh là anh trai Mạnh Viễn Ninh."
Thề có trời đất làm chứng, Thẩm Tầm thực sự chỉ muốn tìm một lý do chính đáng cho hành vi xin WeChat của mình thôi.
Nhưng lại không biết câu này rơi vào tai Mạnh Viễn Sầm đã mang một ý nghĩa khác, Mạnh Viễn Sầm vừa mới tìm được mã QR WeChat, động tác trên tay thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn Thẩm Tầm, nhướng mày, hỏi thẳng: "Cậu rất thích em gái tôi sao?"
Thẩm Tầm bị hỏi tạm thời im lặng, cái thích mà Mạnh Viễn Sầm hỏi là thích nào, là thích giữa nam và nữ hay là thích giữa bạn bè bình thường?
Dù cậu không có suy nghĩ tình cảm, cậu cũng không thể ở trước mặt Mạnh Viễn Sầm trả lời không thích, bất luận là thích mang ý nghĩa nào.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tầm vội vàng gật đầu, bởi vì thời gian do dự quá lâu nên có vẻ không đủ chân thành, "Ừm."
Kèm theo một câu khen ngợi vạn năng, "Cô ấy rất đáng yêu."
Mạnh Viễn Sầm nheo mắt lại, đồng thời đẩy kính, giống như muốn đẩy luôn nụ cười nơi khóe miệng đi, nhưng anh vẫn đem điện thoại đến trước mặt Thẩm Tầm, giọng nói dịu dàng, "Mã QR của tôi."
Thêm thành công.
Ghi chú "Mạnh Viễn Sầm".
Thẩm Tầm nhìn thông tin bạn mới trong danh bạ, lại không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Mạnh Viễn Sầm liếc nhìn nụ cười của Thẩm Tầm, "Buổi chiều tôi còn có việc, vậy hôm nay dừng ở đây nhé."
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, cả người còn đang đắm chìm trong bong bóng hạnh phúc vô hình, ngay cả nói lời tạm biệt cũng không cảm thấy buồn, "À được."
Mạnh Viễn Sầm cầm chiếc ô che mưa màu đen của mình lên, "Tạm biệt."
Thẩm Tầm đứng dậy vẫy tay với đối phương.
Mạnh Viễn Sầm cũng vẫy theo, xoay người bước được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Tầm đã ngồi lại trên ghế gỗ, "Cậu...!sao còn chưa về?"
Thẩm Tầm cười mỉa một tiếng, "Tôi quên mang ô theo, chờ mưa tạnh rồi mới đi."
Ngoài cửa sổ ngay lúc này.
"Ào soạt soạt soạt --"
Mưa bỗng nhiên lớn hơn.
Tâm trạng bây giờ của Thẩm Tầm rất tốt, cả người cũng trở nên lạc quan hơn, yên lặng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, "Có vẻ như, tôi phải...đợi thêm lát nữa."
Cậu nghĩ trong lúc chờ mưa tạnh thì lướt xem vòng bạn bè của Mạnh Viễn Sầm cũng đủ để giết thời gian, nhưng trước tiên Mạnh Viễn Sầm phải thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè đã.
Mạnh Viễn Sầm nghe vậy không khỏi nhíu mày, "Để tôi đưa cậu về đi."
Thẩm Tầm cảm thấy hai người bọn họ chưa thân thiết, làm như vậy thì quá phiền đối phương, theo bản năng mà từ chối, "Không cần đâu, cảm ơn."
Mạnh Viễn Sầm im lặng vài giây, sau đó hỏi: "Dự báo thời tiết nói cơn mưa này đến tận 10 giờ tối mới ngơi, cậu định chờ đến 10 giờ tối sao?"
"Hả?" Thẩm Tầm ngạc nhiên, "Thật sao?"
"Hả cái gì, cùng tôi về thôi."
Thẩm Tầm nhìn cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn Mạnh Viễn Sầm, đem điện thoại cất vào trong túi, "Được rồi."
Cậu bước nhanh đến bên cạnh Mạnh Viễn Sầm, nói thêm một câu, "Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Đẩy cửa ra khỏi nhà hàng Hoa Hải, Mạnh Viễn Sầm mở ô ra, nói: "Lại đây đi, để cậu thiệt thòi che chung với tôi rồi."
Thẩm Tầm im lặng đi tới gần, hai tay ôm ngực bên ngoài áo khoác, cúi đầu đứng dưới ô, nghĩ thầm, cậu không có thiệt gì đâu.
Gió thu thổi nước mưa rơi nghiêng xuống, chiếc ô được điều chỉnh lại che theo hướng gió nhưng vẫn không chắn hết được nước.
Mạnh Viễn Sầm không đưa tay ôm Thẩm Tầm, chỉ để cánh tay mình kề sát cánh tay đối phương, đem ô nghiêng về phía đối phương, giày da và quần tây không được che bị nước mưa thấm ướt mà sẫm màu.
Hai người cuối cùng cũng đi đến thang máy, vào bãi đậu xe, ngồi trên ghế lái và ghế phụ.
Xe chạy khỏi bãi đậu, khung cảnh tối đen dần sáng hơn, bánh xe lăn qua vũng nước trên đường, hai cần gạt nước trên kính trước gạt qua.
"Nhà cậu ở đâu?"
"Ở trên đường Thanh Hà, có một tiểu khu tên Hoa Viên Phỉ Thúy."
"Nghe tên có vẻ rất cao cấp và giàu có."
"Cái gì giàu cơ?" Thẩm Tầm đánh tan tưởng tượng của Mạnh Viễn Sầm, "Bởi vì thủy tinh trong khu chúng tôi đều có màu xanh lá, lại còn trồng một vài loại hoa cỏ, cho nên mới gọi là 'Hoa Viên Phỉ Thúy'."
Quả nhiên là văn hoá của Trung Quốc luôn rộng lớn và sâu sắc, Mạnh Viễn Sầm không nhịn được cười vài tiếng.
Nhưng không bao lâu sau, mặt trời ló rạng sau những đám mây, giọt nước tích tụ bắt đầu bốc hơi, nước mưa dần dần không còn bóng dáng.
Mạnh Viễn Sầm thuận tay tắt cần gạt nước.
Vật thể màu đen vốn đưa qua đưa lại trước mắt bỗng nhiên xếp hàng ngay ngắn dựa bên cửa sổ, Thẩm Tầm ngước nhìn bầu trời qua tấm kính chắn gió một lúc, lại đưa mắt nhìn sang cửa sổ bên cạnh một lúc, xác định chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, "Cái đó, có vẻ như mưa....!tạnh rồi."
Cậu cau mày do dự nói, "Không phải anh nói mưa sẽ kéo dài đến tận 10 giờ tối sao?"
Mạnh Viễn Sầm trong lòng thầm nói là tôi bịa đấy, nếu thực sự mưa tới tận 10 giờ tối mới là lạ, nhưng anh bên ngoài vẫn bình tĩnh mà ném nồi, "Dự báo thời tiết luôn không chính xác."
Thẩm Tầm bỗng nhiên hiểu ra, rất tán đồng nói, "Đúng vậy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...