Chi điệp *cành lá* phát ra những âm thanh không bình thường, Đông Hải bỗng dưng kinh hãi hoàn hồn, không kịp đứng lên, phía trên đỉnh đầu đột nhiên bạo xuất những tiếng rống to: “Lý Đông Hải! Ngươi chính là tội nhân vong quốc, nạp mạng đi!”
“Khởi Phạm!!” Không chút nghĩ ngợi liền gọi tên Kim Khởi Phạm, còn chưa kịp phủ nhận, Đông Hải theo bản năng ôm lấy tấm bia đá bên người, cảm giác được chính mình bất lực sâu sắc, chỉ có thể đợi tử vong… Hoặc là được cứu.
Lợi khí giao phong từng tiếng một leng keng, ngăn cản đại đao chém xuống trên đầu Đông Hải, Kim Khởi Phạm che trước mặt Đông Hải, mặt hướng đến vài hắc y nhân che mặt đang vây quanh bọn họ.
“Ban ngày ban mặt một thân hắc y không thấy buồn cười?” Giữa tiếu ngữ miễn cưỡng ẩn hàm hàn ý đạm mạc, “Đột Quyết dĩ vong, các ngươi một đám tàn binh một mực không chịu giác ngộ?” Như hắn sở liệu, quả thật là muốn giết Đông Hải để trút mối hận vong quốc.
Đông Hải là của hắn, ai cũng đều không thể đụng vào!
Hắc y nhân thứ nhất dũng cảm bước ra, dùng vốn Hán ngũ gượng gạo hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngay cả đại Đường Trấn Viễn tướng quân cũng không nhận ra, cũng khó trách Đột Quyết vong quốc nhanh như vậy.”
“Ngươi là Kim Khởi Phạm!”
“Chính là tại hạ.” Khóe môi vì thấy hắc y nhân nghe được danh hào của hắn nhãn thần liền trở nên kinh hoàng mà nhếch lên, chỉ bằng như vậy cũng muốn động vào người của hắn?
“Đúng lúc! Ngay cả ngươi cũng giết! Để an ủi vong hồ Đột quyết ta!” Nói xong, vài hắc y nhân ánh mắt giao nhau, cùng nhau đánh úp về phía Kim Khởi Phạm.
“Có bản lĩnh cứ việc đến!” Thân đao vừa xuất, Kim Khởi Phạm đối diện với bốn cây đại đao cùng lúc bổ về phía hắn.
Còn có một người!
“Nạp mạng đi!” Cây đao cuối cùng mục tiêu cũng không phải là hắn, mà là Đông Hải phía sau hắn hoàn toàn chẳng biết tình hình!
Kim Khởi Phạm bỗng nhiên ngực đông lại, vận khởi nội lực đánh văng bốn người ra, không một chút chần chừ liền phi thân đến chỗ đao quang lóe ra, lấy thân đỡ lưỡi dao sắc bén.
Tiên huyết tuôn ra như suối bên ngoài thân thể Kim Khởi Phạm, Đông Hải chợt thấy trên mặt một mảnh ướt át, giữa lúc đó, pha lẫn vị máu tinh điềm gay mũi.
Là máu của ai? Thích khách? Hay Kim Khởi Phạm?
“Khởi, Khởi Phạm?”
“Không có việc gì.” Kim Khởi Phạm cắn răng nhịn xuống đau đớn làm hắn muốn la lên, nắm tay đỡ ngang một đao chém xuống, hoàn toàn chưa phát giác ra vai truyền đến một loại đau đớn nóng rực, cảm giác đau đớn thiếu chút nữa đem Đông Hải chết thảm dưới đao thay vì sợ hãi.
Chính là phần sợ hãi cường liệt này, nhượng hắn chưa phát giác ra bản thân chịu trọng thương, trong nháy mắt, thâm sơn xuất hiện mấy cổ thi thể bị chém ngang.
“Khởi Phạm, ngươi ở nơi nào? Khởi Phạm!!” Đông Hải hai tay sợ hãi vung vẩy giữa không trung thăm dò, âm thanh đao phong tấn công đột nhiên tiêu thất, y sợ là xảy ra sơ xuất gì.
“Khởi Phạm!! Khởi…” Tay vươn ra bị nắm tại một bàn tay ẩm dính.
“Ta ở chỗ này.” Kim Khởi Phạm miễn cưỡng mở miệng vô lực mà cười.
“Ngươi không sao chứ? Có khỏe không? Có thụ thương hay không?”
“Ta không sao.” Y là đang lo lắng cho hắn sao? Ha hả, rõ ràng bị thương nặng, nhưng hiện nay hắn lại thập phần khoái trá, y đang lo lắng cho hắn thụ thương hay không a!
“Nhưng trên tay ngươi có máu…”
“Là của thích khách, ta không sao.” Kim Khởi Phạm đáp lại cùng lúc.
Cật lực di chuyển thân thể nặng nề, Kim Khởi Phạm dắt ngựa lại ôm Đông Hải lên ngựa, “Hôm nay dừng ở đây, nếu ngươi muốn đến, ta sẽ tái mang ngươi đến…” Mùi tanh dâng lên đến yết hầu, hắn rốt cục chống đỡ không được thổ huyết.
“Khởi Phạm??”
“Ta không sao.” Nhịn đau lên ngựa, lập tức giục ngựa chạy đến quân doanh gần nhất.
Thực sự không có việc gì? Đông Hải nghi hoặc càng sâu, cánh tay ôm y để không bị rơi xuống ngựa liên tiếp truyền đến mùi máu tươi nồng hơn, quần áo của chính y cũng cảm thấy ẩm hơn, quan trọng nhất là, Kim Khởi Phạm phía sau hô hấp từ từ gấp gáp bất ổn, thực sự không giống Kim Khởi Phạm bình thường.
Cuối cùng cũng thấy lãnh địa quân doanh, Kim Khởi Phạm chợt quát một tiếng, móng ngựa trong nháy mắt tăng tốc chạy như bay đến lều quân doanh phía trước.
Kéo cương ngựa dừng lại, rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi, thân thể nhất khuynh, từ trên lưng ngựa ngã xuống đất.
“Chiếu tướng! Chiếu tướng!!” Binh sĩ đóng binh ngoại doanh hô.
“Khởi Phạm!!!” Nghe được binh sĩ cấp bách la, Đông Hải không khỏi hoảng hốt mà gọi to…
“Lý công tử, ngươi không cần lo lắng, chiếu tướng tự sẽ có người chăm sóc, xin mời ngươi về phủ trước, đợi chiếu tướng sau khi tỉnh lại ta sẽ phái người báo cho ngươi.” Đông Hi dùng lời khuyên bảo, bất đắc dĩ ngồi ở mép giường, Đông Hải người dính đầy vết máu chỉ lắc đầu.
“Ta phải ở lại chỗ này!” Y kiên quyết nói, cầm tay Kim Khởi Phạm ở trên giường, kiên trì không chịu ly khai.”Ta phải đợi hắn tỉnh lại.”
“Chiếu tướng thương thế nghiêm trọng, điều không phải một chút là có thể thanh tỉnh lại, còn đợi như vậy thân thể của ngươi cũng sẽ chịu không nổi, chính…”
“Ta phải đợi hắn!” Đông Hải điềm bình thường đạm nho nhã bởi vì tâm loạn như ma mà sụp đổ, hướng Đông Hi nói: “Bỏ đi!”
Huých mũi một cái, Đông Hi lần thứ hai hảo ngôn nói: “Thế nhưng ngươi thân thể cốt kém, chiếu tướng cũng nói qua muốn thuộc hạ chú ý, không thể cho ngươi phá hủy hoại thân thể, cái này…”
“Câm miệng!” Đông Hải lại gầm lên.”Ngươi dám can đảm tái nói ly khai, ta liền tự sát!” *hự =))* Đông Hải uy hiếp nói.
“Trăm triệu không được!” Trời ạ, nào có người bức pháp như vậy? Thông thường chẳng phải là “Ngươi tái phiền ta, ta sẽ giết ngươi” sao?
Hắn cư nhiên lừa y không có việc gì! Cầm bàn tay giống như chủ nhân xụi lơ vô lực, còn cư nhiên lừa y rằng không thụ thương!
Từ đầu đến cuối vẫn kiên trì ngồi đợi bên cạnh Kim Khởi Phạm vì trọng thương mà hôn mê, có nghe đại phu nói thương thế hắn gần xương bả cai, không mất máu quá nhiều, may là đưa đến cứu kịp nên không mất mạng, đôi tai linh mẫn nghe thấy tiếng châm tuyến xuyên qua khâu lại lớp da thịt và âm thanh rên rỉ của hắn khi hôn mê, thanh thanh lọt vào tai, trận trận lo lắng.
“Lý công tử…”
“Ngươi còn nói!”
“Không, ta điều không phải cản ngươi, ta là nói ngươi một thân đầy máu cũng không tốt lắm, không bằng trước hết nhượng người hầu giúp ngươi sơ tẩy một chút rồi trở về bồi chiếu tướng hảo? Nếu như chiếu tướng tỉnh lại thấy ngươi một thân bẩn, chúng ta hạ nhân sẽ rất khó ăn nói.”
“Cho người vào đi.” Đông Hải gật đầu nói. Hắn nói cũng không sai, Khởi Phạm chắc chắn sẽ giận cá chém thớt.
Qua nửa khắc, sơ tẩy hoàn tất, sau khi thay một bộ y sam sạch sẽ Đông Hải được hạ nhân dìu đến ngồi ở viên đắng *ghế tròn* cạnh giường, “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Thế nhưng chiếu tướng…”
“Nếu có gì khác thường, ta sẽ gọi các ngươi vào.”
Khác thường? Quan sát bên cạnh bọn hạ nhân tả hữu nhìn nhau, nghĩ thầm hạt tử *người mù* có thể nào nhìn ra dị dạng?
“Ta mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn còn nghe thấy, nếu hắn hô hấp bất ổn, ta sẽ lập tức truyền các ngươi vào.”
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi.” Đông Hi thúc bọn hạ nhân đi ra ngoài, “Lý công tử thính lực rất tốt, so với mấy người các ngươi mắt mũi vụng về vẫn tốt hơn, đều ra bên ngoài đứng chờ hết đi.” Cuối cùng hắn quay đầu lại đóng cửa môn rồi mới rời đi.
Tiếng bước chân, tiếng đóng cửa xa dần, Đông Hải mới dám phóng tình cảm của mình, hai tay dò xét trên giường, tìm được tay Kim Khởi Phạm rồi lại nắm chặt lấy
Y thực sự vô dụng! Ngoại trừ liên lụy người ngoài, y cái gì cũng không làm được!
Thính một bụng kinh luân thì làm sao? Thỉnh người dạy y biết chữ thì làm sao? Y nhìn không thấy, cho dù biết cũng là tự mình nói suông, cũng chỉ là có thể dùng tay đọc chữ, viết cũng không viết ra được! Y còn muốn lừa chính mình sao? Rõ ràng là vô dụng, cũng chỉ biết liên lụy người khác, ngay cả Kim Khởi Phạm võ công hơn cả Hàn Canh bị trọng thương mà chính y cũng còn không biết.
“Ngươi là cường đạo sao? Vừa lúc dụ dỗ ta để lộ một tí, lập tức chạy ào lại cướp giật tất cả?” Đông Hải mơn trớn từng đầu ngón tay của Kim Khởi Phạm, khóc khóc cười cười mà nói, rời khỏi viên đắng, lại ngồi ở mép giường, một tay vươn tới sờ vào những đường viền lần đầu tiên hắn muốn y nhớ kỹ lấy.
“Ta nên hận ngươi, nhưng không tự chủ được lại động tình, rõ ràng không nên động tình, vừa nhận ra muốn hoàn trả đã là không kịp nữa, ngươi liều mạng bảo hộ ta mà bản thân bị trọng thương, hại ta muốn tránh cũng không được, ngươi là tên đầu lĩnh cường bạo.”
Đông Hải con ngươi long lanh rơi xuống giọt nước mắt nóng hổi, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay Kim Khởi Phạm.
“Mau tỉnh lại, Khởi Phạm. Nếu ngươi thật muốn ta thuộc về ngươi, ta sẽ thuộc về ngươi, không phải bị ép, là cam tâm tình nguyện.”Khom người nâng gương mặt hắn lên, Đông Hải nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Chỉ cần ngươi không ngại ta sẽ liên lụy ngươi, mang theo một gánh nặng, chỉ cần ngươi không quan tâm ta là hạt tử cái gì cũng không biết, ta nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi, ta nguyện ý…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...