1.
Trịnh Hiệu Tích từng rất thích một bài thơ. Mân Doãn Kỳ còn nhớ.
Trịnh Hiệu Tích được thầy đồ Phạm thu nhận, bén duyên học hành, cũng ngưỡng mộ vô cùng những bậc hiền tài trong nhân gian. Lần đó khi rước thầy đồ Phạm và Trịnh Hiệu Tích về, Mân Doãn Kỳ có không ít cơ hội được cùng Trịnh Hiệu Tích uống trà đàm thơ. Hắn biết, Trịnh Hiệu Tích thích thơ của một nhà sư Trung Hoa. Nhà sư đó tên là Thương Ương Gia Thố.
Một đêm mùa xuân nọ, cây đào trong nội phủ hoa nở ngợp trời. Trong không khí luôn có hương thơm tươi mát. Chỉ cần gió khe khẽ thổi, cũng có thể đưa cánh hoa bay tán loạn. Mân Doãn Kỳ còn nhớ, hắn cùng Trịnh Hiệu Tích ngồi dưới mái đình. Trịnh Hiệu Tích năm ấy còn trẻ lắm. Hoa đào vô ý bay tới mái tóc mềm mại của cậu, lưu luyến không nỡ rời. Vẻ đẹp đơn thuần ấy, lại khiến Mân Doãn Kỳ nhìn không chớp mắt.
Trịnh Hiệu Tích đọc một bài thơ.
"Một ngày kia, tôi nhắm mắt giữa khói hương nơi đền điện, chợt nghe thấy, câu châm ngôn trong lời tụng của người.
"Một tháng ấy, tôi quay tất cả bánh xe cầu nguyện, đâu vì siêu độ, chỉ để chạm vào đầu ngón tay người.
"Một năm kia, tôi phủ phục dập đầu bái lạy trên đường núi, đâu vì hướng Phật, chỉ để kề bên hơi ấm của người.
"Một đời đó, tôi qua núi qua sông qua tháp Phật, đâu vì luân hồi, chỉ vì giữa đường cùng người gặp gỡ."(*)
2.
Mân Doãn Kỳ biết, hắn với Trịnh Hiệu Tích, có lẽ là không thể nào.
Từ cái năm mười lăm tuổi kia, biết được bí mật kinh khủng của Mân gia, bản thân lại bị biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, Mân Doãn Kỳ biết, đời này hắn không thể có được hạnh phúc.
Ngay cả việc làm một người bình thường để ở bên Trịnh Hiệu Tích, hắn cũng không làm được.
Ngay từ lúc bắt đầu, Thiên đạo đã bất công với hắn như thế.
Thỉnh thoảng, Mân Doãn Kỳ vẫn gặp ác mộng. Hắn mơ thấy mình bị mang lên bàn, trói mở tứ chi. Lồng ngực hắn phập phồng vì sợ hãi, lại không thể thốt ra một lời kêu cứu nào. Cha hắn bôi lên người hắn một loại thuốc gì đó. Sau đó, có hai người nữa mà hắn không thấy rõ mặt, cầm dao đi đến, bắt đầu cắt thịt trên người hắn xuống.
Cảm giác tuyệt vọng mà bất lực đó, một đứa trẻ mười lăm tuổi sao có thể chịu được. Rất lâu sau này, cái đêm hoang đường ấy vẫn là nỗi ám ảnh của Mân Doãn Kỳ.
Hắn bị rút xương. Ngay cả ngón áp út, nơi để Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng, cũng không còn. Mân Doãn Kỳ lớn lên, cũng đã dần chấp nhận cuộc sống được an bài này. Hắn nghĩ, bản thân thật sự đã quen rồi. Không còn đau lòng nữa.
Nhưng mà thời khắc chạm vào bàn tay mềm mại của Trịnh Hiệu Tích. Bàn tay năm ngón có khớp xương rõ ràng kia, hắn lại muốn khóc như vậy.
Tơ hồng của Hiệu Tích, sẽ nối với một người khác.
Bất kể là ai, cũng không thể là hắn.
3.
Trịnh Hiệu Tích số khổ, ai cũng biết.
Trịnh Hiệu Tích yểu mệnh, lại chẳng mấy ai rõ ràng.
Mân Doãn Kỳ đã định sẽ chỉ đứng ở một góc, vụng trộm ôm lấy mối tình tương tư kia. Thế nhưng khi xem mệnh của Trịnh Hiệu Tích, hắn lại phát hiện ra, người này vốn không thể sống quá hai mươi lăm tuổi.
Trịnh Hiệu Tích phúc mỏng, mệnh bạc. Thế nhưng cậu lại chẳng hay biết gì, vẫn cứ ngày ngày trải qua thật vui vẻ hạnh phúc. Mân Doãn Kỳ suy nghĩ rất lâu. Hắn không thể tưởng tượng được, nếu Trịnh Hiệu Tích rời khỏi thế gian, hắn sẽ thế nào.
Cuộc đời này dài như vậy, cô độc khắp chốn. Hắn đứng tại núi cao nhìn xuống, sớm đã cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Điều cuối cùng Mân Doãn Kỳ muốn, cũng chỉ là... Trịnh Hiệu Tích được sống.
Hắn nghĩ, hay là bản thân cứ ích kỉ một lần.
4.
Mân Doãn Kỳ có tâm ma. Chẳng qua, hắn vẫn luôn chối bỏ nó.
Vốn ban đầu chỉ định kéo dài sinh mạng cho Trịnh Hiệu Tích. Ấy thế mà, vào cái thời khắc cầm lên tấm thiệp hồng kia, hắn lại đổi ý.
Mân Doãn Kỳ đích thị là một người rất ích kỉ.
Hắn nghĩ. Hay là, làm cho Hiệu Tích trở nên giống mình. Hai người đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn bên nhau.
5.
Đến đời của cha Mân Doãn Kỳ, cách kéo dài tuổi thọ của Mân gia là rút xương người, bảo quản dưới mật thất. Phần còn lại, cũng chính là "túi da", được đặt vào một cơ thể khác mạnh khỏe hơn. Sau đó bí mật lấy "linh" của người khác, luyện thành đan. Khi ăn vào, có thể chiếm đoạt dương thọ của người xấu số kia, kéo dài tuổi trẻ.
Người Mân gia vốn bị nguyền rủa. Ngay từ khi Mân Khởi Tại đồng ý thực hiện bí tịch Tây Vực kia, bọn họ đã bị thần linh bỏ rơi. Vì thế, cách rút xương này chỉ có tác dụng trên huyết thống Mân gia. Đối với những người khác, vô dụng.
Nhưng mà Mân Doãn Kỳ không phải là không có cách.
Hắn tiêu hủy mật thất, cũng là hủy đi Mân gia. Mân Doãn Kỳ chỉ giữ lại xương của chính mình, chôn xuống mặt đất lạnh lẽo kia.
Đây giống như một cách tạ tội. Việc luyện trường sinh thuật này, thiên địa bất dung. Nếu như muốn tiếp tục, phải chịu trừng phạt. Vậy nên, Mân Doãn Kỳ lấy một nửa cơ thể mình ra tại lỗi. Để cho giun dế xâu xé, đất cát lấp đầy. Hắn ngày ngày chịu sự giày vò đau đớn đến tận xương, song lại không mảy may để ý. Bởi vì cảm nhận được đau đớn do hài cốt kia mang lại, cũng có nghĩa, sinh mệnh của hắn đã được nối dài.
Người ngoài có thể biết, con búp bê mà Mân Doãn Kỳ ngày ngày ôm ấp kia có xương của Trịnh Hiệu Tích, lại không biết được, đó sẽ chỉ là một bộ xương vô tri, nếu như không có xương cột sống(**) thuộc về Mân Doãn Kỳ.
Vô số đêm, Mân Doãn Kỳ đối mặt với sự lạnh nhạt của Trịnh Hiệu Tích, nhưng cũng chỉ mỉm cười. Hắn ôn hòa ôm lấy cậu, vuốt ve sống lưng Trịnh Hiệu Tích.
Trịnh Hiệu Tích còn sống.
Đáng giá. Mân Doãn Kỳ nghĩ.
6.
Khương Cảnh sẽ đào bộ xương ấy lên. Đó là điều Mân Doãn Kỳ không ngờ tới.
Cho đến khi phát giác, thì đã muộn rồi.
Hắn biết tất cả đều không thể vãn hồi. Bởi vì bộ xương kia chính là cách hắn hứng chịu báo ứng của trời đất. Nếu như đào lên, đồng nghĩa với việc khước từ tạ tội. Sinh mệnh của hắn chia cho Trịnh Hiệu Tích sẽ bị đoạt lại.
Mặc dù biết rõ là như thế, nhưng Mân Doãn Kỳ vẫn cố chấp vô cùng. Khi bà Loan chạy tới thông báo, Trịnh Hiệu Tích đã chết rồi, hắn vẫn còn cứ tự mình dối người. Hắn cho lôi Khương Cảnh ra, gấp rút muốn dùng y để tạo thành cơ thể mới cho Trịnh Hiệu Tích. Thế nhưng thất bại.
Mân Doãn Kỳ rất ngoan cố. Một phần nào đó hắn biết rõ, tất cả đều sẽ không có kết quả, nhưng lại không kìm được muốn thử hết lần này đến lần khác. Hắn muốn Trịnh Hiệu Tích sống lại, bầu bạn với hắn.
Cho đến tận khi, Triêu Tịch không còn ai để giết. Ngay đến cả bà Loan, cũng bị hắn đặt lên bàn, từng chút từng chút lóc da lọc xương.
Thế nhưng, Trịnh Hiệu Tích vẫn không trở về.
7.
Mân Doãn Kỳ thất thểu chạy về tòa nhà phía sau nội phủ. Hắn mở toang cửa, vội vàng ghé tai vào chiếc lò luyện bé xíu đặt trên bàn. Lửa trong lò luyện đã tắt. Không còn nghe thấy tiếng khóc, cũng không còn nghe thấy Trịnh Hiệu Tích than đau. Tất cả chỉ là một mảnh trống rỗng tịch mịch.
Mân Doãn Kỳ ôm lấy lò luyện, khóc không thành tiếng.
8.
Mân Doãn Kỳ nghĩ, có lẽ đây là báo ứng của hắn.
Nhưng hắn không thể rời đi nơi này, cũng không thể buông tay Trịnh Hiệu Tích.
9.
Có lẽ đã rất nhiều năm trôi qua. Mân Doãn Kỳ không nhớ nữa.
Mỗi khi có người lạc tới Triêu Tịch, hắn lại cảm thấy vui mừng. Hắn nghĩ rằng, họ là "kẻ được chọn", tới để tế thân cho Hiệu Tích. Hiệu Tích của hắn sẽ trở về.
Nhưng mãi mãi, mãi mãi.
Hắn cũng không thể thành công.
10.
Lần đầu tiên Mân Doãn Kỳ nhận thức rằng mình đã già, là khi da của hắn bắt đầu xuất hiện vết đồi mồi.
Qúa lâu rồi. Mân Doãn Kỳ nghĩ.
Mật phòng đã hết linh đan. Hắn không còn tuổi thọ để chiếm đoạt nữa. Có lẽ bây giờ, là lúc trải qua "lão"(***).
Mân Doãn Kỳ ôm hài cốt của Trịnh Hiệu Tích, ngồi tựa lưng vào cột đình. Năm tháng qua đi, đem Triêu Tịch phồn hoa trở thành nơi hoang vu nhường này. Hắn cũng không còn là cậu Mân cao cao tại thượng, mà chỉ là một ông già sắp chết.
"Hiệu Tích à, Hiệu Tích..." Mân Doãn Kỳ siết chặt hơn bộ hài cốt, mắt nhìn lên không trung. Sắc hồng của mùa xuân rơi vào đáy mắt hắn, như phản chiếu lại toàn bộ dịu dàng thời niên thiếu. Mân Doãn Kỳ đột nhiên mỉm cười. Dáng vẻ hạnh phúc y như trẻ con.
"Hiệu Tích à, hoa đào..."
Hoa đào lại nở rồi.
11.
Mân Doãn Kỳ không thể mở nổi mắt. Nhưng hắn cũng không lo lắng. Bởi vì hắn vẫn cảm thấy, Hiệu Tích đang ở trong lòng mình.
Đột nhiên, Mân Doãn Kỳ lại mơ thấy ngày đó. Một ngày mùa xuân. Hắn cùng Trịnh Hiệu Tích ngồi ở đình viện. Cậu nói, "Hiệu Tích luôn muốn đọc thơ của Thương Ương Gia Thố vào mùa xuân."
Trong mơ, hắn vẫn là Mân Doãn Kỳ, cậu vẫn là Trịnh Hiệu Tích. Bọn họ đều còn rất trẻ. Xung quanh hai người tỏa ra dương quang niên thiếu, đẹp tới mức không nỡ rời mắt.
Khiến cho người ta không ngừng luyến lưu.
Một năm, một đời đó.
12.
"Một ngày kia, tôi nhắm mắt giữa khói hương nơi đền điện, chợt nghe thấy, câu châm ngôn trong lời tụng của người.
"Một tháng ấy, tôi quay tất cả bánh xe cầu nguyện, đâu vì siêu độ, chỉ để chạm vào đầu ngón tay người.
"Một năm kia, tôi phủ phục dập đầu bái lạy trên đường núi, đâu vì hướng Phật, chỉ để kề bên hơi ấm của người.
"Một đời đó, tôi qua núi qua sông qua tháp Phật, đâu vì luân hồi, chỉ vì giữa đường cùng người gặp gỡ."
13.
Hiệu Tích à, ta luôn nghĩ rằng.
Thực ra, nếu như có thể cùng em uống trà đàm thơ một lần nữa.
Thì tuyệt vời biết bao.
14.
Thực ra, mong ước của ta.
Mong ước của ta, hóa ra cũng chỉ là,
được cùng em ngồi lại, yên bình ngắm một trận hoa rơi mùa xuân.
Chỉ có thế mà thôi.
15.
Thế kỉ XVIII, quân Tây Sơn nổi dậy, thống nhất hai miền.
Đất nước như được hồi sinh. Có những chính sách khai khẩn đất hoang, cấp ruộng cho dân. Những ngôi làng bị chiến tranh tàn phá, hoặc là tu sửa, hoặc là dỡ đi xây lại.
Cũng bao gồm cả, ngôi làng vô danh ở phía Đông sông Nhĩ Hà.
Đồng thời chôn vùi, mọi chuyện xưa kia.
Toàn văn hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...