Tục làng

"Lược."
Có tiếng lạch cạch vang lên. Ngăn kéo mở ra, bàn tay trắng trẻo đưa vào tìm kiếm một lát, sau đó lấy ra một cây lược ngà, đưa tới cho người phía trước.
Từng vòng lược chải xuống mái đầu đang nghiêng sang một bên. Đôi mắt nâu trong suốt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn tay nâng lên, ngón cái và ngón trỏ hợp lại thành hình tròn, vừa vặn bao lấy khoảng trời xanh biếc.
"Hiệu Tích đang nghĩ gì thế?"
Bàn tay đang đưa lược của người kia dừng lại, ân cần hỏi.
"Tôi đang nghĩ xem... đã bao nhiêu năm rồi."
Không biết ý muốn nói, là bao nhiêu năm kể từ khi ngài chết, hay là bao nhiêu năm trải qua ở cái làng này rồi. Bao nhiêu năm rồi? Khương Cảnh đứng chênh chếch phía gương đồng, mặt mày vô cảm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó. Chẳng thấy Mân Doãn Kỳ mi thanh mục tú, hay Trịnh Hiệu Tích đẹp đẽ tuyệt trần đâu cả, chỉ thấy hai chiếc bóng đen lòe nhòe chẳng rõ.
Nhưng lúc này, y không còn sợ hãi nữa.
Khương Cảnh cũng tự hỏi, đã bao nhiêu lâu trôi qua, kể từ cái đêm khủng khiếp ấy rồi. Cái đêm mà y bị bắt làm người được chọn, lại chứng kiến một người được chọn khác bị lôi xuống cửa tử do bà Phúc Loan phán quyết. Mắt y đã thấy đủ máu tanh trong căn phòng của người đàn bà ấy, tai y cũng nghe đủ những bí mật chôn giấu dưới vẻ giàu sang của ngôi làng này. Khương Cảnh đã tuyệt vọng, sợ hãi, thậm chí còn muốn tìm đến cái chết. Thế nhưng ý chí của y đã biến mất, như một lẽ đương nhiên, khi hòn đá bị đặt ở nơi nước chảy xiết nhất thì cũng sẽ bị mài mòn. Y trở thành người giống như bà Phúc Loan, như thầy đồ Phạm, hay như bất cứ ai còn sống trong ngôi làng này. Nỗi sợ không khiến họ chết lặng. Nó tích tụ lại, đến một mức mạnh nhất, dìm chết trí óc của họ, khiến họ chỉ còn mong muốn được sống. Ngày nào cũng được. Sống thêm ngày mai, ngày kia cũng tốt. Miễn là được sống, thì điều gì cũng có thể chịu được.
Khương Cảnh nhớ bà Phúc Loan đã nói, cái chết trong làng này, nó khủng khiếp hơn bất cứ thứ gì y có thể tưởng tượng ra. Y sẽ không được yên thân. Có thể là bị đổ nhựa thông rồi lột da sống; có thể là bị ném vào vạc dầu sôi; có thể bị chặt đứt tứ chi rồi đắp thuốc cho lành, phải leo lắt tàn tật như vậy cho tới lúc không chịu được nữa... Mà nếu như có may mắn bước chân vào cửa tử, thì vẫn không thể tránh khỏi giày vò. Phần "linh" sẽ bị bắt lại. Cậu Mân sẽ tận dụng hết những gì còn lại của ngươi để làm điều có lợi cho cậu. Dù ngươi có đau đớn đến đâu.

Một con quỷ đội lốt người.
"Nhưng dù là qua bao lâu, chúng ta vẫn đang ở đây mà." Mân Doãn Kỳ buông lược xuống, ôm Trịnh Hiệu Tích đứng lên. Khương Cảnh nghe tiếng than rất khẽ, "Dù qua bao lâu nữa mà..."
Chẳng quá mười năm nữa, làng Triêu Tịch sẽ không còn ai. Đây là điều Khương Cảnh có thể tiên liệu được. Y yên lặng nhìn bóng hai người khuất sau cảnh cửa, lại di chuyển tầm mắt xuống chiếc bàn bày trong góc khuất. Có năm cái đầu đang nằm đó, im lìm.
Y lại nhớ tới lời của người mù nọ, lời cuối cùng anh ta nói trước khi rời xa nhân thế.
"Cậu không thoát được. Tôi cũng không thoát được. Cả cái làng này, chẳng ai thoát nổi đâu."
Khi đó Khương Cảnh không tin. Nhưng giờ, y tin.
Khương Cảnh cầm lên cây lược ngà mà Mân Doãn Kỳ vừa bỏ xuống, ngồi trước gương đồng. Y bỗng nhớ lại một ngày nào đó trong quá khứ, mình cũng như thế này, nhưng bên cạnh còn có chị Hồng, trang điểm cho y, hết dặm phấn tới tô son, để y có tự tin mà tới gặp thiếu gia. Ai mà ngờ được, ước muốn hoang đường đó, cuối cùng lại đẩy y tới cảnh này.
Khương Cảnh nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong thật đẹp. Y đưa tay rút cây trâm gỗ trên đầu xuống. Tóc đen bay tán loạn. Khương Cảnh ngâm nga hát.
"đứng ở đằng xa, yêu nhau đứng ở đằng xa

con mắt liếc lại con mắt liếc lại, bằng ba đứng gần
anh còn son, em cũng còn son
ước gì ta được ước gì ta được làm con một nhà
anh về em về thưa với mẹ cha..."(*)
 

 
Đây là lệ.
Khương Cảnh đứng bên giường, mắt nhìn không chớp hai thân thể trần tụi đang quấn lấy nhau. Lần đầu tiên chứng kiến Trịnh Hiệu Tích người không mảnh vải, y vẫn có thể nhìn thấy những vệt hồng mờ mờ. Nhưng giờ chúng đã biến mất. Y như mọi vết thương ngoài da đều sẽ phải lành lại theo thời gian. Cơ thể của ngài đã hoàn chỉnh. Xác thịt của người được chọn đã biến thành của ngài. Chúng không còn là những khối thịt lẻ tẻ được đắp lên và khâu lại chắp vá. Chúng đã bám chặt vào xương. Hợp thành một thể. Khương Cảnh biết, đó cũng sẽ là số phận của mình sau này. Bị cắt ra, đắp vào cho ngài, để ngài được hiện diện với tư cách một con người nơi trần thế.
Ngay cả tiếng rên rỉ của ngài cũng không còn mang sự kháng cự và thanh cao mà một vị thần nên có. Chúng quá đỗi phàm tục. Nhưng Khương Cảnh nhận ra, mình thích nghe âm thanh đó.

Y chấp nhận sở thích này của mình không chút đắn đo.
Khương Cảnh nhìn lồng ngực phập phồng của Trịnh Hiệu Tích. Mồ hôi lấp lánh dưới ánh nến, tô điểm thêm cho làn da sáng bóng như thoa mỡ. Cậu Mân vẫn đang miệt mài di chuyển bên trong ngài. Đôi môi của cậu để lại trên người ngài những dấu vết thật bắt mắt. Khương Cảnh vẫn đứng yên.
Tay hai người đan vào nhau, quấn quýt không rời. Giống như hai sợi tơ buộc rối. Dưới ánh nến mờ, phảng phất như một sự gắn kết không thể chia lìa.
Ngài sẽ gạt ra thôi. Khương Cảnh nhủ thầm. Ngài đã làm thế rất nhiều làn rồi. Ngài không thích cậu Mân. Điều này y biết.
Thế mà không. Ngài không làm thế. Dù cho Khương Cảnh đã lặp đi lặp lại số đếm từ một đến ba tới sáu lần. Lồng ngực y nghẹn ứ, giống như trái tim đang dần phình to ra. Nó đè ép không gian bên trong cơ thể Khương Cảnh, trở nên nát bét khi cọ xát với khung xương cứng cáp. Mắt y toé lửa, hằn học nhìn vẻ thoả mãn của Mân Doãn Kỳ và sự phản kháng yếu ớt của Trịnh Hiệu Tích.
Ngài rất đẹp.
Khương Cảnh nhìn thấy đôi môi hồng hào của ngài, giờ phút này sáng bóng lên vì thấm đẫm khẩu dịch. Không giống như ban sáng là một màu đỏ tươi. Ngài gập đôi tờ giấy hồng, đưa đến bên miệng, khẽ bặm lại. Y khi ấy đứng ngay đằng sau. Nhìn bờ vai nhỏ gầy của ngài, to gan trộm nghĩ, nếu như mình cắn lên đó, ngài sẽ phản ứng thế nào. Nhỏ nhắn yếu ớt như thế, chắc là sẽ khóc cầu xin tha. Y chuyển dời ánh mắt lên phía trước, lại nhìn tới đôi mắt nâu trong vắt của ngài. Nếu như cắn xé bờ môi lạnh lùng kia, liệu mắt ngài có ngập tràn ánh nước? Rồi y nhìn thấy lờ mờ dấu hôn trên cổ ngài, đột nhiên tỉnh mộng nhớ ra. Là đêm qua, cậu Mân đã khiến ngài kêu khóc thành tiếng, thực hiện một màn giao hoan hoang đường.
Đêm nào cũng như đêm nào, Mân Doãn Kỳ đều cùng Trịnh Hiệu Tích tân hôn. Khương Cảnh đã quên mất khái niệm thời gian. Đầu óc y chừng như mụ mị. Chỉ có nỗi sợ hãi lẫn sự ghen ghét cứ thế sinh sôi. Không thể ngăn được.
Cũng có đôi khi, y giật mình tỉnh táo. Có lẽ y cũng đã thật sự tỉnh táo lúc đó. Rồi lại sợ. Nơi này cầm tù người ta, khiến người ta gào khóc, người ta phát điên, người ta bế tắc, người ta tuyệt vọng. Mà y, có khi cũng hoá điên mất rồi.
Mân Doãn Kỳ rất may mắn.

Kẻ này độc chiếm ngài, cho phép mình thực hiện hành vi trái đạo lí với vị thần mà ai gặp cũng phải dập đầu quỳ lạy.
Kẻ này mỗi đêm đều để lại vô số vết tích trên người ngài. Bàn tay của hắn có thể tự do di chuyển trên cơ thể đẹp như mơ ấy. Từ mắt cá nhân tới đầu gối, đùi trong, vùng bụng, khuôn ngực đầy đặn, đâu đâu cũng có mùi hương của hắn. Hắn giống như đứa trẻ có được món đồ mình ao ước từ lâu, vừa muốn thời thời khắc khắc được khai phá tới tận cùng, lại vừa có vẻ tiếc thương như thể sợ món đồ ấy sẽ hỏng mất.
Kẻ đó độc chiếm, lại cũng dịu dàng. Kẻ đó có thể ôm ngài bất cứ khi nào mình muốn.
Hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau. Khương Cảnh nghiêng đầu nhìn ngắm. Bỗng dưng có suy nghĩ, hay là chặt nó xuống?
Sát ý rất mỏng. Mùi hương trong không gian như rữa ra. Mân Doãn Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt từ mê muội trở nên sắc bén, thẳng tắp chiếu vào người Khương Cảnh. Khương Cảnh giật mình. Y nhìn thấy Mân Doãn Kỳ mấp máy môi. Khẩu hình miệng rất dễ nhận ra.
"Của ta."
Kẻ đó nói.
 
_
 
(*) Trích từ "Mời trầu".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui