Rừng núi chập chùng, tuyết rơi trắng xóa. Tìm bóng người nơi đây quả là không dễ dàng.
Mạnh Hoa và Kim Bích Y đang đi trên đường núi bỗng có một trận gió lạnh lẽo từ trên đỉnh núi quét ngang thung lũng. Kim Bích Y hít mạnh một hơi gió lạnh bất giác kêu “ối chà” một tiếng.
Mạnh Hoa kinh ngạc hỏi :
- Y muội làm sao thế?
Kim Bích Y đáp :
- Ca ca chú ý xem, trong hơi gió như có mùi hương, nhưng lại không giống hương của hoa.
- Đúng đó, mùi hương thật cổ quái. Đại khái có lẽ từ trên đỉnh núi đưa lại, tuy nhạt khó ngửi thấy nhưng vẫn là mùi kỳ dị lắm...
Chưa dứt lời, mùi hương đã theo gió bay đi mất.
Kim Bích Y thầm thì :
- Tuyết Sơn tuy cũng có loài hoa chịu được rét, nhưng các loài hoa mọc trên Tuyết Sơn đều không có hương thơm.
Mạnh Hoa cau mày :
- Hương thơm này có điểm giống mùi Mê hồn hương của yêu phụ Hàn Tử Yên mà ta hít phải trong quân doanh Mãn Thanh. Không lẽ yêu phụ lại trốn đến vùng xa xôi này ư?
Kim Bích Y gật đầu :
- Biết đâu đấy. Tóm lại, mùi này rất giống mùi mê hương của yêu phụ. Đại ca, như vậy cũng tốt, chúng ta đỡ phải phí công tìm yêu phụ. Ta cứ theo mùi hương đi ngược lại thế nào cũng gặp.
Mạnh Hoa gật đầu :
- Dù sao chúng ta cũng nên phòng ngừa trước là hơn.
Chàng rút trong túi ra một viên Bích Linh đan, bẻ một nửa trao cho Kim Bích Y. Hai người ngậm trong miệng hai nửa viên Bích Linh đan rồi tiếp tục đi tới.
Đi một đoạn nữa quả nhiên mùi hương càng lúc càng nồng, hốt nhiên, Mạnh Hoa dừng chân hạ nhỏ giọng :
- Trước mặt hình như có tiếng người, chúng ta hãy cẩn thận nghe thử xem.
Hai người nằm xuống đất nghe ngóng, chỉ nghe một tiếng nói rất quen thuộc vang lên :
- Sư bá yên tâm, không lẽ sư điệt lại hại sư bá hay sao?
Mạnh Hoa mừng muốn nhảy cẫng lên. Kim Bích Y níu chàng lại :
- Phải chăng là Ân Kiếm Thanh?
- Đúng vậy, chính là y. Nghe khẩu khí của y tựa hồ y đã rời xa yêu phụ rồi. Y nói chuyện cùng sư bá, hình như có ý chống đối lại với Hàn Tử Yến?
Kim Bích Y nói :
- Tiểu muội không bao giờ có thể tin được tiểu tử này, chúng ta hãy nghe thêm xem sao.
Họ lắng tai nghe tên được Ân Kiếm Thanh gọi là “sư bá” lên tiếng, giọng của hắn rất chậm và cổ quái, không phải giọng của người Hán. Chàng nghĩ: “Nếu là sư bá, chắc hắn phải là sư huynh của Phiên tăng Già Mật pháp sư?” Hắn nói :
- Không phải ta không tin ngươi, nhưng sao yêu phụ đối với ngươi không xấu mà ngươi lại bỏ yêu phụ? Làm sao ngươi có thể thoát được tay yêu phụ?
Ân Kiếm Thanh vội vàng nói :
- Sư bá chớ đa nghi, yêu phụ ấy chẳng qua muốn lợi dụng đệ tử thôi, đệ tử dại gì giúp mụ ta mà không giúp sư bá? Đệ tử nhân mụ ta không đề phòng liền thoát thân. Sư bá, đệ tử còn ăn cắp được thuốc giải độc của y thị nữa đây.
Người nọ reo lên :
- A! Giải dược đâu?
- Đây là thuốc giải độc hương, đệ tử biết công lực của sư bá rất thâm hậu, không sợ bị trúng độc. Nhưng nếu có giải dược này thì có thể bảo vệ bất cứ hoàn cảnh nào, vậy chẳng tốt hơn ư? Sư bá hãy uống thử xem, chúng ta đã có thể tiến bắt yêu phụ, không sợ hãi gì nữa.
Bỗng có tiếng người kêu rống lên, rồi tên “sư bá” cất tiếng đau khổ nói :
- Ối chà! Ngươi là tên tiểu tử độc ác dám hại ta. Hừ, ngươi lầm rồi, ta không thể giết yêu phụ được, nhưng ngay lúc này thì dư sức giết chết ngươi.
Thì ra trước đây người này bị trúng độc hương, nhưng nhờ có nội lực thâm hậu nên chạy thoát đến đây vận công giải độc. Ân Kiếm Thanh tìm đến đưa cho hắn thuốc “giải độc” nhưng lại chính là thuốc độc, vì khi hắn vận công thì lập tức có cảm giác nội tạng bị vặn nát.
Ân Kiếm Thanh sử dụng thuốc độc cực lợi hại của yêu phụ cho, vừa uống qua miệng đã sắp chết đến nơi, huống gì vừa uống xong thì người ấy vận công dẫn vào chân khí khiến thuốc độc phát huy mau hơn. Ân Kiếm Thanh tin chắc người đó sắp chết, không ngờ hắn sau khi rống lớn liền nhảy đến dơ bàn tay to như cái quạt bồ đoàn chụp vào mặt y.
Ân Kiếm Thanh kinh dị bỏ chạy, miệng la to :
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Mạnh Hoa đã nghe tiếng kêu cứu của y, không kịp suy nghĩ, chàng lập tức phi thân phóng tới.
Ân Kiếm Thanh kêu cứu vì sợ chết, chứ thật thì y tin chắc Hàn Tử Yên không thể đến cứu y được và cũng không trông mong bất cứ ai đến cứu. Lúc ấy đột nhiên nhìn thấy Mạnh Hoa xuất hiện, y vừa sợ vừa mừng như kẻ chết đuối vớ được bè lau, vội vàng kêu to :
- Mạnh đại ca, xin đại ca nể tình thúc thúc của ta, hãy cứu ta một lần cuối.
Mạnh Hoa nhìn rõ quả nhiên sư bá của y là một Phiên tăng gầy gò đã đuổi gần kịp tới nơi. Ân Kiếm Thanh đã hết đường chạy, sắp sửa phải lao xuống vực thẳm là con đường thoát thân duy nhất. Mạnh Hoa không kịp suy nghĩ, không thể không cứu Kiếm Thanh.
Thân hình chàng bốc lên như như con ngựa vụt tới qua mặt Phiên tăng rồi xuất ra một kiếm. Chàng tuy muốn cứu Ân Kiếm Thanh nhưng cũng không muốn hại tới tính mạng Phiên tăng nên chiêu kiếm chỉ điểm vào yếu huyệt của lão.
Ai ngờ công lực Phiên tăng vô cùng quái dị, nghiễm nhiên chỉ bằng hai tay không đỡ kiếm của chàng. Chỉ thấy lão phát ra song chưởng theo thế vòng tròn, chưởng tả đẩy tới, chưởng hữu kéo lại, kiếm pháp mau lẹ của chàng liền bị đánh bạt. Tăng nhân thấy chàng chỉ hơi rùn mình một chút chứ không bị chưởng lực chấn động té ngã cũng phải kinh dị, nói :
- Tiểu tử không biết sống chết gì, không biết lợi hại của Phật gia ư? Cút đi mau.
Mạnh Hoa bình thản :
- Thiện tai! Người xuất gia đáng phải đầy lòng từ bi, xin đại sư tha cho bằng hữu của ta. Chúng ta có lời muốn nói.
Chàng chưa dứt tiếng, Tăng nhân ấy đã gầm lên :
- Ngươi giảng từ bi cho ta, còn ta giảng từ bi cho ai? Nếu ngươi không cút đi thì ta giết ngươi trước.
Vừa nói, song chưởng lại như vòng tròn phát xuất đánh ra ba chiêu.
Song chưởng của lão phát ra hai lực bất đồng, một âm nhu, một dương cương cuốn đối phương vào một vùng gió xoáy như rơi xuống thác nước.
Nói thì chậm, sự thật lại rất mau. Kim Bích Y đã kịp đến nơi, song kiếm hợp bích, kiếm quang tỏa rộng, Tăng nhân lại rống lên và chưởng lực đánh ra hết sức mãnh liệt. Hai tai Kim Bích Y bị ù hẳn vì tiếng trống ngực như bị vật nặng ngàn cân đè xuống, nhưng do bản năng vẫn thường luyện kiếm cùng phối hợp với Mạnh Hoa nên mới không sao.
Hình như đây là sức lực cuối cùng của Tăng nhân, lão liên tiếp lùi ba bước, Kim Bích Y tấn công tới liền.
Mạnh Hoa vội kéo nàng dừng lại :
- Y muội, đừng hạ sát thủ.
Kim Bích Y thu trường kiếm, Tăng nhân nhảy xa mấy bước, thở khò khè liền ngồi thụp xuống.
Mạnh Hoa buông tay Kim Bích Y ra, nàng rùng mình mấy cái rồi ngã luôn xuống đất, nếu không có chàng đỡ ắt nàng ngã xuống vực rồi. Chàng hoảng hốt hỏi vội :
- Y muội có sao không?
Kim Bích Y thở ra :
- Lợi hại quá, may mà muội không bị thụ thương.
Tăng nhân có vẻ rất mệt mỏi không dám thừa cơ tấn công, lão cứ ngồi xếp bằng như đã vào nhập định.
Lúc ấy, Ân Kiếm Thanh đã chạy rất xa qua khỏi eo núi.
Mạnh Hoa tiến đến trước mặt tăng nhân, nói rất thành khẩn :
- Đại sư, bằng hữu của ta đả thương đại sư, ta xin thay thế y chịu tội. Ta có Thiên Sơn Tuyết Liên chế luyện thành Bích Linh đan đây, có thể giải độc cho đại sư.
Chưa dứt lời, đột nhiên tăng nhân hú lên một tiếng cực lớn. Tiếng hú như tiếng sấm, Mạnh Hoa còn có thể chịu được nhưng Bích Y không thể chịu nổi, ngã hẳn xuống đất.
Mạnh Hoa biết đây là Sư Tử Hống công, liền vội vàng nói :
- Đại sư đã trúng độc đừng nên hao tốn công lực nữa.
Không ngờ lão tăng như không thèm nghe lời chàng, lại hú lên một tiếng nữa. Nên biết lão vừa bị Ân Kiếm Thanh lừa uống thuốc độc, lão nghĩ chỉ còn một biện pháp là dùng Sư Tử Hống công liên hoàn sát thương đối phương.
Lão cũng biết thuốc độc đã ngấm vào cốt tủy lão, nếu có Bích Linh đan thật thì lão cũng không tin sẽ cứu được tính mạng. Lão cực hận Ân Kiếm Thanh, rồi hận luôn bằng hữu của y là Mạnh Hoa, do đó, lão đem hết công lực còn lại hú lên những tiếng sấm động, chỉ cần trước khi chết có thể dùng Sư Tử Hống công sát thương Mạnh Hoa.
Kim Bích Y lồm cồm ngồi dậy và dùng nội công gia truyền tâm pháp để chống lại Sư Tử Hống. Tiếc rằng công lực của nàng chưa đủ, nên khi tiếng hú thứ hai của lão tăng vừa phát ra thì nàng đã toát mồ hôi ướt đầm.
Mạnh Hoa không còn cách nào khác, liền hú theo mấy tiếng để áp đảo Sư Tử Hống công của đối phương. Nội công của chàng và nội công của Kim Bích Y vốn cùng một nguồn gốc nên tiếng hú của chàng có thể trợ lực cho nàng. Tiếng hú của chàng vừa phát ra thì Kim Bích Y liền thấy khoan khoái.
Tiếng hú do chàng phát ra khiến lão tăng không thể chịu nổi, đột nhiên lão nhảy xuống vực sâu không đáy.
Chàng vội thu tiếng hú, nhìn xuống đáy vực, chỉ thấy mây mù lớp lớp, nếu Tăng nhân rơi xuống đáy vực này chắc chắn thân mình đã tan ra từng mảnh vụn.
Kim Bích Y ấm ức nói :
- Đại ca, đại ca còn muốn giúp tên Ân Kiếm Thanh nữa hay không? Đại ca xem, y đã hại người mà y đã gọi là sư bá đó, thật hết thuốc chữa.
Mạnh Hoa không biết cãi sao, một lúc mới lặng lẽ bảo :
- Ta không ngờ y lại đến nông nỗi ấy. Nhưng dù sao y cũng chạy mất rồi, sợ ta đuổi theo cũng không kịp.
- Tiểu muội chỉ cảnh giác đại ca, lần sau có gặp y thì không nên tin tưởng nữa. Hiện tại đương nhiên chuyện trước mắt là phải tìm mụ yêu phụ kia thôi.
Sau khi yên việc trong quân doanh La Hải, chàng và sư phụ cùng Mâu Lệ Châu, Kim Bích Y chia nhau hai hướng đi tìm Hàn Tử Yên và Âu Kiếm Thanh vì Đan Khâu Sinh muốn vì Mâu Lệ Châu mà trả thù cho cha nàng.
Chàng và nàng quay về phương hướng cũ, cẩn thận xem xét nơi xuất phát mùi hương lạ.
Đi một đoạn, quả nhiên họ tìm ra một cửa động nhỏ nằm dưới một núi đá dựng thẳng như tấm bình phong. Nếu không có mùi hương dẫn đường thật không thể tìm ra cửa động này.
Mạnh Hoa nhìn cửa động quá hẹp nói với Kim Bích Y :
- Ta vào trước, khi nào chế phục được y thị sẽ gọi hiền muội vào sau.
Kim Bích Y lo lắng :
- Đại ca cẩn thận, đề phòng ám khí của mụ đó.
Mạnh Hoa rút kiếm cầm tay, chui vào trong cửa động nhỏ hẹp. Chân chưa kịp chạm đất thì bảo kiếm đã múa một vòng, không gì có thể xâm phạm được.
Thật ra ngoài sự tưởng tượng của chàng, hoàn toàn không có ám khí nào bắn tới cả, cũng không thấy Hàn Tử Yến tập kích.
Hàn Tử Yến nằm phục trên đất như say ngủ, nhưng bên vai tả áo rách nát để lộ một vết thương nhầy nhụa những máu. Chàng đưa mắt quan sát chung quanh, cửa động này tuy nhỏ nhưng bên trong cũng rộng rãi, dưới bức tượng Phật điêu khắc trên vách đá có đốt một lò hương còn nghi ngút khói. Chàng vội bốc một nắm đất dập tắt lò hương, rồi gọi Kim Bích Y vào.
Kim Bích Y nhìn thấy tình trạng ấy rất lấy làm kỳ quái, nói :
- Yêu phụ này giống như bị người khác ám toán. Mụ cả đời chuyên ám toán người ta, không ngờ lần này lại bị người ta ám toán, kể cũng lạ.
Mạnh Hoa hỏi :
- Bà ta bị trúng ám khí gì?
Kim Bích Y đáp :
- Không biết, nhưng theo tiểu muội thì không phải do loại mê hồn hương của y thị.
- Tiểu muội đến gần xem sao, nhớ nên cẩn thận.
Kim Bích Y cầm bao kiếm nhẹ nhàng lật người bà ta lên, bà ta không hề động đậy, nàng yên tâm lại gần quan sát, nhìn rõ ràng bất giác nàng “ối” một tiếng.
Mạnh Hoa hỏi :
- Hiền muội nhìn thấy gì vậy?
- Hình như bà ta trúng độc châm của chính mình.
Thì ra nguyên nhân là Hàn Tử Yên vì trốn tránh Phiên tăng đột nhập thạch động này. Ở ngoài thạch động đánh không hơn Phiên tăng, nhưng ở trong thạch động có đủ thời gian để bố trí, bà ta nhen một lò độc hương rồn chọn mấy mũi độc châm ám khí ngay cửa động. Lão Phiên tăng quả nhiên bị đạp trúng ám khí, nhưng vì lão công lực thâm hậu nên mũi độc châm không đủ sức giết lão chết ngay được. Tuy vậy, lão cũng rất gờm, vừa lúc mùi độc hương bay ra ngoài cửa động khiến lão nghẹt thở, không dám tiến sâu vào thạch động nữa. Nhưng lão vẫn không chịu buông tha, lão ngồi tĩnh tọa cách miệng động không xa, lão đe dọa :
- Xem mụ yêu phụ ngươi trốn trong ấy được bao lâu? Ngươi ở trong ấy mười ngày thì ta quyết ở đây canh giữ đúng mười ngày.
Câu đe dọa ấy khiến Hàn Tử Yên lo sợ bất an, bà ta mang theo độc hương trong người có hạn, tối đa chỉ đốt trong một ngày là hết, trong động lại không lương thực, nếu Phiên tăng thật sự cứ ngồi trước cửa động mười ngày, không cần lão tiến vào thì bà ta và Ân Kiếm Thanh đã đói mà chết rồi. Vả chăng, trong vòng mười ngày, Đan Khâu Sinh và Mâu Lệ Châu cũng rất có thể sẽ tìm đến nơi đây thì còn nguy hơn nữa.
Biết làm sao bây giờ? Chính lúc bà đang lao tâm khổ tứ ấy thì Ân Kiếm Thanh nghĩ ra một mưu kế, y sẽ nhân danh sư điệt của Phiên tăng giúp Hàn Tử Yên lừa giết chết lão.
Nhưng y đưa ra một điều kiện buộc Hàn Tử Yên phải trao cho y Độc Công bí kíp và dạy y cách sử dụng các loại độc dược ám khí. Hàn Tử Yên vô kế khả thi, đành phải truyền thụ cho Ân Kiếm Thanh nhưng bà hẹn thêm khi nào mưu kế thành công xong thì mới chịu trao cho y Độc Công bí kíp.
Ân Kiếm Thanh vui mừng lợi dụng lúc bà ta không đề phòng thì đánh bà ta một chưởng bất tỉnh, y lục hết thân mình bà ta để lấy đi ám khí và Độc Công bí kíp. Trước khi ra khỏi động, y còn cẩn thận dùng độc châm đâm lỗ chỗ lên người bà ta.
Lúc ấy nhờ Kim Bích Y lay động, Hàn Tử Yên dần dần tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn chưa khôi phục hẳn.
Bà ta cực hận Ân Kiếm Thanh, mê mê hồ hồ trong mắt nhìn thấy có người đứng trước mặt thì tưởng là hắn, nên bà ta vừa rên rỉ vừa bò lại định báo thù.
Mạnh Hoa không làm sao được chỉ đành phất tay áo, đánh bà ta bật ngược trở lại. Bà ta bò lăn lộn trên mặt đất thốt ra những tiếng rên thê thảm.
Nguyên vì bà ta đã trúng khá nhiều độc châm, đáng lẽ thì đã chết rồi, nhưng vì bà ta thường ngày hay tiếp xúc với chất độc nên thành quen thuộc, trong người tự nhiên sinh ra một loại công năng kháng độc nên tuy bị Ân Kiếm Thanh đánh bất tỉnh mà vẫn kéo dài được sự sống.
Nhưng phàm chất độc càng chậm phát tác, khi phát tác lại càng lợi hại. Nay tuy bà ta khôi phục được tri giác lại càng có cảm giác sự thống khổ ghê gớm hơn. Thất khiếu của bà ta rỉ máu, nên lại càng lăn lộn gào thét dưới đất như một mụ điên, hai tay luôn luôn cào xé vào những vết thương lở loét do độc châm gây ra, hình trạng thảm hại hơn bất cứ hình phạt nào trên đời này.
Kim Bích Y thấy dễ sợ quá nên bảo chàng :
- Hoa ca, chúng ta rời khỏi đây đi, mặc kệ bà ta.
Chàng đáp :
- Được, chúng ta hãy đi tìm sư phụ!
Chưa dứt lời, bỗng chàng nghe một tiếng hú dài uyển chuyển như tiếng rồng gáy, Mạnh Hoa hết sức vui mừng :
- Dường như là tiếng hú của tam sư phụ.
Quả nhiên nghe tiếng Đan Khâu Sinh gọi :
- Hoa nhi, con không cần phải tìm ta. Ta và Mâu nữ hiệp đã đến rồi đây.
Lúc ấy, chất kịch độc trong người Hàn Tử Yên phát tán đến giai đoạn kinh khủng nhất. Bà ta chỉ thấy trong người như có hàng vạn con rắn độc cắn xé khắp lục phủ ngũ tạng, thê thảm hơn nữa là thần trí bà ta càng lúc càng tỉnh táo để cảm nhận tận cùng sự đau đớn. Tuy cực kỳ thống khổ mà không thể hôn mê.
Mâu Lệ Châu nhìn tình trạng thảm thương của bà ta cũng cảm thấy lòng bất nhẫn, nàng dùng đầu bao kiếm điểm vào hai huyệt đạo gần tâm thất của bà ta để làm giảm thiểu phần nào đau đớn, rồi nàng nói :
- Ác lai ác báo, đó là do hậu quả ngươi tự gây ra. Hãy nhìn xem ta là ai?
Hàn Tử Yên rên rỉ vài tiếng, ngước mắt nhìn nàng :
- Đại tiểu thư, ta cầu xin tiểu thư một việc.
Nàng hỏi :
- Muốn việc gì, cứ nói!
Bà ta nói trong đau khổ :
- Hôm nay ta trúng độc của chính ta, tự biết không thể sống được nữa. Tên tiểu tử Ân Kiếm Thanh hại ta và cướp mất Độc Công bí kíp rồi, sau này, hắn tất sẽ gây thêm nhiều tội ác. Cầu mong đại tiểu thư và các bằng hữu diệt y trừ họa, như vậy ta chết cũng đỡ oán.
Mâu Lệ Châu đáp :
- Bà tự làm ác tất không thể sống. Đến như việc của Ân Kiếm Thanh, chúng ta sẽ xử trí đích đáng, không cần bà nói...
Chưa nghe hết câu thì thân hình của Hàn Tử Yên co giật liền mấy cái rồi chết hẳn. Dường như bà ta đã nghe được câu cuối cùng của Mâu Lệ Châu nên trên mặt lộ vẻ mãn ý.
Coi như mối phụ cừu của Mâu Lệ Châu đã báo xong. Sau lúc vui mừng, nàng chợt đâm ra buồn bã. Trải qua mười tám năm đằng đẵng, nàng đã nếm hết cay đắng để thực hiện hai sở nguyện. Một là truy tầm yêu phụ để báo mối huyết hải thâm thù, nay sở nguyện ấy đã đạt thành, nhưng đổi lại thì tuổi thanh xuân của nàng cũng đã qua mau, níu lại cũng không được.
Im lặng ngậm ngùi một lúc khá lâu, Mâu Lệ Châu thở dài :
- Dù sao trước đây bà ta cũng từng là kế mẫu của ta, chúng ta nên chôn cất bà ta cho phải đạo.
Rồi nàng liền kéo Hàn Tử Yên ra ngoài cửa động. Mạnh Hoa và Kim Bích Y giúp nàng đào một huyệt mộ sát bên chân núi. Sau khi hạ thi thể Hàn Tử Yên xuống, Mâu Lệ Châu ném theo nắm đất cuối cùng, mắt nàng bất giác rớm lệ, lòng vô cùng cảm khái.
Nơi đây thế là đã chôn vùi kế mẫu và cũng là kẻ thù của nàng, cũng là nơi chôn vùi tất cả chuỗi ngày thanh xuân của nàng, chôn vùi hạnh phúc cùng hư ảo của nàng. Phụ thân nàng đem nàng phối hợp với Hà Lạc là do ý muốn của Hàn Tử Yên, nếu nàng không phát giác sớm âm mưu của bà ta và Hà Lạc thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Nhưng may cũng nhờ sự biến động trước hôn lễ khiến cho nàng gặp được Đan Khâu Sinh, và tuy chỉ mới biết nhau vài ngày mà mệnh vận của họ như đã cột chặt vào nhau, cùng bị tai tiếng xấu khắp cõi giang hồ nên phải chịu oan khuất suốt mười tám năm trời, và cùng giống nhau ở chỗ cùng cải biến mệnh vận. Tuy trong mười tám năm đó, họ toàn phải chịu phân ly, chẳng mấy khi được gặp nhau, nhưng mỗi buổi sáng, mỗi buổi chiều họ đều có cảm giác là vẫn luôn luôn ở bên nhau.
Sở nguyện thứ hai của nàng là được gặp lại Đan Khâu Sinh. Nay oan khuất đã rửa sạch, đại thù đã báo, khả dĩ đã có thể nói là sau cơn bão tố trời lại sáng sủa, nhưng điều mong ước tối hậu của nàng biết có đạt thành hay không?
Lòng cảm khái tuôn trào, nỗi bi thương của nàng như được gió cuốn xa. Mâu Lệ Châu chỉnh đốn lại dung mạo, miệng hơi mỉm cười như tận đáy lòng phát xuất niềm vui, cũng như tận đáy lòng phát xuất niềm cảm khái, nàng buột miệng than :
- Mười tám năm! Mười tám năm sao qua mau như giấc mộng.
Đan Khâu Sinh lên tiếng :
- Đúng rồi, nhưng bao nhiêu bi thương cứ cũng theo giấc mộng qua mau. Lệ Châu, cô nương có nhớ lúc chia tay lần cuối, cô nương nói câu gì không?
Mạnh Hoa và Kim Bích Y nhìn nhau mỉm cười, nhẹ nhàng lẻn ra xa để sư phụ tự nhiên thố lộ tâm sự.
Bỗng có tiếng người ồn ào :
- Chúc mừng! Xin chúc mừng! Ta đến thật đúng lúc.
Thì ra là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Thâu Trương Khoái Hoạt. Đan Khâu Sinh hỏi :
- Huynh đài nói vậy là có ý gì?
Trương Khoái Hoạt mỉm cười :
- Ta đến chúc mừng các người song hỷ lâm môn.
Đan Khâu Sinh hơi đỏ mặt :
- Huynh đài đừng nói loạn bậy, cái gì là song hỷ lâm môn?
Trương Khoái Hoạt vẫn cười :
- Huynh đài và Mâu Lệ Châu đợi nhau mười tám năm, cuối cùng đã báo xong thù cha, đó không đáng gọi là đại hỷ hay sao? Còn đại hỷ thứ hai, đương nhiên là nói về huynh đài và Mâu nữ hiệp rồi.
Đan Khâu Sinh gắng gượng :
- Huynh đài mới gặp mặt mà đã đùa cợt rồi.
Trương Khoái Hoạt cười rộ :
- Trai lấy vợ, gái lấy chồng. Đó không phải là niềm vui lớn trong thiên hạ hay sao? Huynh đài và Mâu nữ hiệp cùng đợi nhau mười tám năm, việc đúng là gấp lắm rồi. Tốt, Đan Khâu huynh nếu không có dũng khí nói với Mâu nữ hiệp thì để ta nói hộ cho. Có phải huynh đài muốn cầu hôn Mâu nữ hiệp không? Mâu nữ hiệp nhất định bằng lòng chứ? Ha ha, chẳng ai phản đối gì cả, vậy để ta làm môi nhân, lo toan việc này cho đến thành công.
Mâu Lệ Châu ửng đỏ toàn khuôn mặt, Đan Khâu Sinh cũng thấy vui mừng lắm, nhưng vì có đệ tử ở gần nên giữ ý tứ, không dám nói gì cả.
Sau khi chôn cất Hàn Tử Yến, tất cả kéo nhau xuống núi. Trương Khoái Hoạt trên đường vừa đi vừa kể :
- Ta có mấy tin tức xin báo cho chư vị biết. Thôi Bảo Sơn đã sai bọn Đại nội tam cao thủ trở về Tứ Xuyên vận lương mang đến tiếp viện thêm, vì kho lương ở Hồi Cương đã bị ta đốt cháy gần hết vào hôm nọ rồi.
Đan Khâu Sinh sửng sốt :
- Phải chăng huynh đài có ý tìm chúng ta để nhờ giúp ngăn chặn đường vận lương của bọn Đại nội tam cao thủ?
Trương Khoái Hoạt nói :
- Đúng vậy, huynh đài thật thông minh, đoán đâu đúng đấy. Ta biết chúng ta sẽ dư sức đuổi kịp bọn Đại nội cao thủ ấy. Chúng tuy đã lên đường trước đây một ngày, nhưng ta biết một con đường tắt, tối đa thì năm ngày, còn tối thiểu thì ba ngày là đủ đuổi kịp chúng. Bây giờ cứ đi từ từ cũng chẳng sao.
Ngưng lại một chút, họ Trương thở dài nói :
- Hậu vận của Hàn Tử Yên không ngờ lại quá thê thảm. Mạnh thiếu hiệp có thể kể cho ta nghe đầu đuôi không?
Mạnh Hoa liền đem chuyện Hàn Tử Yên vắn tắt kể cho Trương Khoái Hoạt nghe, nghe xong lão chắt lưỡi :
- Không ngờ tiểu tử Ân Kiếm Thanh lại tệ hại đến thế. Mới ở với yêu phụ mấy ngày mà tâm địa còn độc địa hơn yêu phụ nữa. Yêu phụ chết quả không có gì đáng tiếc, nhưng lão Phiên tăng dù sao cũng là sư bá của y, võ công lại cực kỳ cao cường, không ngờ cũng bị y ám hại. Cứ theo ta biết, Phiên tăng đó pháp hiệu là Già Tượng, võ công nguyên xuất ở chùa Na Lan Đà. Lão tuy có võ công không bằng trụ trì Na Lan Đà Ưu Đàm pháp sư, nhưng so với các cao tăng khác như Xa La pháp sư, thì lão không thua gì ai.
Kim Bích Y xen vào :
- Cứ theo lời yêu phụ kia, thì bộ Độc Công bí kíp đã lọt vào tay Ân Kiếm Thanh.
Đan Khâu Sinh than :
- Đao kiếm trong tay anh hùng hiệp nghĩa thì có thể cứu người, nhưng ở trong tay bọn cường hào thì lại có thể giết người. Môn học về độc dược này là một môn không nên học, vì rất khó sử dụng nó cho tốt.
Xuống đến chân núi, họ chú ý đến nơi Phiên tăng rơi xuống vực núi, nhưng xem xét kỹ vẫn không phát hiện được thi thể của lão. Đến như Ân Kiếm Thanh, đương nhiên cũng không thấy tăm dạng y ở đâu.
Đang đi trên đường bỗng nghe có tiếng vó ngựa dập dồn, Đan Khâu Sinh nói :
- Có hai thớt ngựa đang chạy đến đây. Ồ, hình như có cả người chạy trước, và hai tên đuổi theo sau.
Tiếng vó ngựa còn cách bọn họ đến trên mấy dặm mà Đan Khâu Sinh đã đoán biết được tình hình.
Trong thoáng mắt, mọi người nghe một giọng nói rất quen vang lên :
- Trọng lão tiền bối, lão chạy không thoát đâu. Hãy theo chúng ta trở về, chúng ta cũng có chút ít giao tình, nếu phải động thủ thì là điều không hay đâu.
Tiếng vó ngựa dừng lại, hình như hai người chạy phía sau đã đuổi kịp người chạy trước rồi. Người đó tức giận quát :
- Nói quái gì đền giao tình? Nếu các người cứ bức bách ta trở về thì chi bằng giết quách thân già này đi cho rồi.
Giọng một người khác nói :
- Lão đã lớn tuổi rồi, phải nên biết rõ việc đời một chút. Ai bảo lão dẫn chó sói vào nhà người ta để đến nỗi phải đắc tội với Đại Súy? Chúng ta phụng lệnh đại súy nên không thể không làm. Ta khuyên lão nên theo bọn ta quay về để chúng ta khỏi phải động thủ.
Mạnh Hoa “ồ” lên một tiếng rồi nói :
- Hai tên này là Trương Hỏa Sinh và Tôn Đạo Hành. Lạ thật, sao chúng lại đuổi bắt Trọng Vật Dung?
Nguyên vì Thôi Bảo Sơn thất lạc vợ, bắt không được Ân Kiếm Thanh nên hắn giận lây Trọng Vật Dung vì Ân Kiếm Thanh là do chính Trọng Vật Dung đưa đến tiến cử. Trong cơn giận, hắn bắt Trọng Vật Dung ra xử cực hình, Trọng Vật Dung thừa cơ lẻn trốn, ngày đêm chạy miết dù trên người đã bị mấy vết thương.
Thôi Bảo Sơn sai bọn Trương Hỏa Sinh gấp rút đuổi theo, bản lĩnh của hai gã này Trọng Vật Dung đã quá biết, dù không bị thương thì lão cũng không thể đánh hơn được.
Lúc đó, Trọng Vật Dung nghiến răng :
- Các ngươi đừng bứt bách ta thái quá. Ta trước đây cũng từng là nhân vật thành danh, nên không thể chết dưới tay bọn thủ hạ của Thôi Bảo Sơn được. Hãy để ta tự tìm cái chết.
Đan Khâu Sinh kinh hoảng nói :
- Nể mặt hai vị sư huynh của lão, Trương huynh, hãy cứu lão mau đi.
Tiếc rằng Trương Khoái Hoạt dù ra tay rất nhanh, nhưng cũng không kịp cứu Trọng Vật Dụng.
Lão vừa nói tới mấy chữ “tự tìm cái chết” thì lập tức lao người nhảy xuống vực sâu trước mặt ngay.
Nhưng có một việc kỳ lạ xảy đến, dưới vực lập sâu bỗng nhô lên một lão khất cái, trong tay ôm gọn Trọng Vật Dụng.
Trọng Vật Dụng mở mắt ra nhìn, thấy mặt lão khất cái rất quen thuộc. Đầu óc lão chấn động, thì ra đây là người lão xa cách đã bốn mươi năm, là đại sư huynh Tuyên Vũ Tán.
Lão nằm mộng cũng không ngờ lại gặp đại sư huynh trong tình trạng này, và đại sư huynh lại vừa cứu tính mạng của lão.
Nói thì chậm, sự thật xảy ra rất mau. Trương Hỏa Sinh và Tôn Đạo Hành cùng động thân. Tôn Đạo Hành là cao thủ của Đại Thánh môn, hắn chỉ nhảy một cái không khác gì con vượn nên đến trước.
Tuyên Vũ Tán gọi :
- Sư đệ, hãy nghỉ ngơi đi, để ngu huynh thay đệ đối phó với hai tên chó săn này cho.
Lão đặt Trọng Vật Dụng xuống rồi chờ đợi.
Tôn Đạo Hành nghe lọt hai tiếng “sư đệ” thì kinh hoảng nói :
- Lão là sư huynh của Bang chủ Cái bang, Tuyên Vũ Tán?
Tuyên Vũ Tán đáp :
- Lão phu chính là Tuyên Vũ Tán, xin các vị tha cho sư đệ lão phu.
- Lão ấy không còn là đệ tử Cái bang từ lâu, lão cần gì bảo vệ cho lão ấy?
Tuyên Vũ Tán ôn tồn :
- Trước đây y là sư đệ của lão phu, giờ đây lão phu vâng lệnh Bang chủ đón y trở về.
Tôn Đạo Hành cương quyết :
- Được, lão có thể đem y về, chỉ cần lão đủ bản lãnh.
Lời nói của hắn rất ngạo mạn, đến mấy chữ “chỉ cần đủ bản lãnh” thì hắn trầm thân bước tới đánh liên tiếp ba quyền. Ba quyền này là tuyệt chiêu sở học bình sinh mà hắn rất đắc ý. Hầu Quyền vốn sở trường về khinh khoái phiêu hốt, ba quyền này nửa hư nửa thật, không thể đoán được lúc thấy rõ trước mặt thì hốt nhiên lại vòng ra sau lưng, mới thấy tại tả thì nó lại chuyển qua hữu, rất ư là linh hoạt.
Hắn chỉ cần trong ba quyền mà đánh trúng Tuyên Vũ Tán chỉ một quyền là đủ. Không ngờ hai quyền đầu đã đánh vào khoảng không, quyền thứ ba chưa đánh thì đã thấy hổ khẩu chấn động đau đớn, đầu quyền đã bị trảo của Tuyên Vũ Tán chụp trúng.
Tuyên Vũ Tán lạnh lùng :
- Công phu gì khác thì lão phu không biết, chứ các loại “tróc xà đả cẩu” thì ta cũng có thông thạo chút ít.
Thì ra trảo của lão vừa đánh chính là thủ pháp Tróc Xà Đả Thất Thốn.
Ngay lúc ấy, Trương Hỏa Sinh đã tuồn ra sau lưng lão, rồi đột nhiên nhắm kiếm ngay giữa lưng lão đâm tới. Trọng Vật Dụng sợ hãi rú lên :
- Sư huynh, cẩn thận.
Tuyên Vũ Tán rung nhẹ vai, đẩy Tôn Đạo Hành bật ra, phản thủ đánh ngược lại một chưởng.
Trương Hỏa Sinh được truyền thụ Tam Tài Kiếm nên xuất chiêu Tam Hoa Tụ Đỉnh là tuyệt chiêu của hắn, một chiêu ba thức đánh vào ba nơi yếu huyệt của đối phương.
Không ngờ Tuyên Vũ Tán phản thủ một chưởng sức mạnh cực kỳ to lớn, đầu kiếm còn cách lão tám thốn bỗng như chạm phải bức tường vô hình khiến Trương Hỏa Sinih bị dội lại và văng ra xa.
Trọng Vật Dụng nằm ngoài nhìn sư huynh trổ tuyệt kỹ, bất giác vừa sợ vừa mừng, lại vừa hổ thẹn vô cùng, trong bụng thầm khen: “Sư huynh sử dụng Hỗn Nguyên Nhất Vũ công quả là tuyệt trần”.
Thì ra Hỗn Nguyên Nhất Vũ công là một trong lưỡng đại thần công của Cái bang. Phụ thân của Trọng Vật Dụng, tức Cái bang tiền nhiệm Bang chủ Trọng Trường Thống, năm xưa nhờ Hỗn Nguyên Nhất Vũ công mà oai trấn giang hồ. Trọng Vật Dụng từ khi lìa bỏ Cái bang đã khổ luyện bốn mươi năm nay và tự tin mình là kẻ độc nhất kế thừa gia học. Ai ngờ hôm nay thấy sư huynh thi triển thì mới tự biết còn lâu mình mới theo kịp.
Tôn Đạo Hành đã hoảng hốt chạy ra xa, đợi Trương Hỏa Sinh lồm cồm ngồi dậy rồi mới hét lên :
- Đi thôi Trương huynh, hôm nay ta gặp sát tinh rồi.
Cả hai gấp rút phóng lên ngựa chạy mất.
Vừa lúc ấy, bọn Đan Khâu Sinh cũng đến, tất cả cùng ra mắt Tuyên Vũ Tán. Trương Khoái Hoạt hiếu kỳ hỏi :
- Lão khất cái, làm sao lão đến đây vừa đúng lúc như thế? Chẳng lẽ lão biết trước chúng sẽ bức bách sư đệ của lão ở đây à?
Tuyên Vũ Tán mỉm cười :
- Lão phu không phải là thần tiên, cũng không phải là thầy bói, chỉ nhân nghe tin sư đệ lọt vào trong doanh trại của Thôi Bảo Sơn, lão phu không biết làm sao, đành ẩn thân trên rặng núi gần cửa quan chờ dịp thuận tiện, may mà hoàng thiên có mắt giúp lão phu gặp được sư đệ ở đây.
Trọng Vật Dụng có dáng rất thẹn thùng, không ngăn được dòng lệ :
- Đại sư huynh vì đệ mà lao tâm khổ trí, đệ không biết phải ăn nói làm sao. Chuyện cũ... chuyện cũ... đệ đã làm hỏng cả.
Tuyên Vũ Tán mỉm cười xua tay :
- Chuyện cũ hà tất phải nhắc đến. Hôm nay sư huynh đệ ta được đoàn viên thì nên vui vẻ mới phải.
Trọng Vật Dụng nói :
- Đại sư huynh, đệ xin thỉnh cầu sư huynh một việc.
Tuyên Vũ Tán :
- Sư đệ cứ nói, dù là việc quá sức ta thì ta cũng nhất định sẽ giúp đệ ngay.
Trọng Vật Dụng :
- Đệ tự biết tội nghiệt đã nặng nên không dám xin trở lại bang phái. Chỉ cầu sư huynh vì đệ mà chuyển báo với Bang chủ nhị sư huynh rằng, khi đệ chết đi, xin cho phép đệ được an táng theo nghi thức của đệ tử Cái bang và được chôn cất ở gần mộ phần của tiên phụ, để đệ được sám hối cùng tiên phụ.
Tuyên Vũ Tán mỉm cười :
- Đệ không cần nói, ta chính là định nói cho đệ biết, Bang chủ sư đệ đã cùng ta thương lượng rồi. Chỉ cần đệ trở về, thì tất sẽ được cất nhắc làm trưởng lão ngay.
Trọng Vật Dụng mừng đến chảy nước mắt, nức nở nói :
- Đan Khâu huynh, các anh hùng hiệp nghĩa có vui lòng tha thứ cho lão phu không?
Đan Khâu Sinh nói :
- Chúng tôi đều vui lòng bỏ qua chuyện cũ.
- Nghe được những lời này, ta dù có chết đi cũng được yên lòng rồi, nhưng ta còn một việc muốn cầu xin Đan huynh.
- Xin cứ nói!
- Khi ta còn ở trong hàng ngũ quân Thanh, ta có tình cờ biết được kế hoạch hành quân của Thôi Bảo Sơn. Xin Đan huynh bẩm báo lại với Tù trưởng La Hải giùm ta.
Đan Khâu Sinh mừng rỡ :
- Được, ta sẽ nhờ Mạnh Hoa trở lại gặp La Hải để chuyển đạt điều đó.
Trọng Vật Dụng từ từ đem tất cả kế hoạch hành quân của Thôi Bảo Sơn mà lão biết được, kể cho tất cả cùng nghe rồi mới nói :
- Lão phu chỉ cầu chuộc lại được chút nào cái lỗi lầm đã qua là đủ mãn nguyện lắm rồi. Sư huynh, đa tạ sư huynh đã đáp ứng yêu cầu của đệ. Hậu sự sau này của tiểu đệ xin ký thác cho sư huynh.
Tuyên Vũ Tán nghe câu cuối cùng thì kinh hoảng kêu lên :
- Sư đệ... đừng... sư đệ... đừng nghĩ ngợi hồ đồ...
Lão nắm lấy Trọng Vật Dụng nhưng đã muộn.
Trọng Vật Dụng vừa nói hết câu thì đã ngã vật xuống. Khi được đỡ lên thì lão đã tắt thở. Thì ra, Trọng Vật Dụng nhân lúc thương thế không nhẹ, tự biết không còn mặt mũi nào trở về Cái bang, liền ngầm vận công tự làm đứt kinh mạch mà chết.
Một năm đã qua, hai năm cũng qua, ba năm lại tiếp tục trôi qua.
Mạnh Hoa hoàn toàn không tìm được đệ đệ Dương Viêm, cũng không tìm được Ân Kiếm Thanh.
Chiến tranh giữa Thanh đình và các bộ tộc Hồi Cương tạm chấm dứt sau trận đại bại của đại quân Thôi Bảo Sơn.
Chàng và Kim Bích Y đã đi cùng trời cuối đất, khắp các vùng thảo nguyên và tất cả các ngọn núi muôn trùng tuyết phủ. Tuy không gặp đệ đệ, nhưng đã kết giao được với hầu hết các anh hùng hiệp nghĩa ngoài biên tái.
Hành tung của họ phiêu hốt, lúc xuất hiện chỗ này, lúc lại xuất hiện nơi khác cách xa trăm dặm, chẳng khác nào hai ngôi sao xẹt ngang bầu trời trong sáng của thảo nguyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...