Túc Duyên

5.

Dạo gần đây tôi đổi công việc mới, người sếp nữ trước kia từng mời chào tôi vô cùng đồng tình với những gì tôi gặp phải, bằng lòng cho tôi một cơ hội.

Tôi theo cô ấy bay khắp thế giới. Chỉ ngắn ngủi một tháng, tôi lại ngồi cảm thán, mấy năm nay không biết tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu điều hay ho.

Tôi sửa sang lại hộp quà mang về cho đàn anh. Một tháng này nhọc công anh ấy quan tâm, tôi phải vui vẻ về nhà thôi.

Đến đêm, tôi kéo va li về đến nhà, vô tình đá phải cơ thể ấm áp của ai đó nằm ngoài cửa.

Cơ thể kia run lên, lập cập móc điện thoại ra mở đèn pin.

“Cấm Cấm, anh yêu em mà…”

Giang Hoài của thời niên thiếu lúc nào cũng bừng bừng phấn chấn, giờ lại râu ria xồm xoàm, nằm vật ở cửa nhà tôi say như chếc, mồm nỉ non.

Bên cạnh anh ta có mấy vỏ bình rượu màu xanh lục đậm.

Hình như nhận thấy tôi đã về, Mạc Khê nằm rúc vào người anh ta cũng tỉnh.


Khi thấy tôi, hai mắt cô ta đỏ bừng: “Liễu Cấm, cô nhìn xem, cô ép anh ấy đến mức nào rồi. Lúc ở mạt thế, anh ấy là người hăng hái nhiệt tình biết bao. Cô dựa vào đâu mà làm vậy?”

Tôi nhíu mày: “Liên quan quái gì tới tôi, tôi không phản bội mà vẫn tính là lỗi của tôi à?”

Mạc Khê cười như khóc: “Coi như tôi nhìn nhầm cô rồi. Cả ngày Giang Hoài cứ nói cô tốt thế nào trước mặt tôi, còn cô thì sao? Cô chẳng xứng chút nào! Nếu trước đây anh ấy là của tôi, giờ cũng sẽ là của tôi. Lần này tôi không nhường cho cô nữa đâu.”

Tôi cười khẩy, hai con người này sống ở dị thế lâu quá nên hoang tưởng à.

Nếu cô ta thích nhặt rác thì cứ nhặt, tôi chả thèm.

Giang Hoài bị tiếng chúng tôi cãi nhau đánh thức. Anh ta mơ màng mở mắt ra, đột nhiên đưa tay túm chặt lấy ống quần tôi.

“Cấm Cấm, em về rồi ư? Em đi đâu thế? Đừng bỏ anh lại mà…”

Những câu hỏi liên tiếp thốt ra khiến lòng tôi như run lên, từ bao giờ những lời anh ta nói không khiến tôi băn khoăn nữa nhỉ.

Mạc Khê nhào lên giữ chặt anh ta lại, nước mắt đầm đìa: “Anh Hoài, đừng vậy nữa, anh không nên như vậy. Anh Hoài, nhìn em đi,chúng ta đã cùng nhau trải qua bao chuyện mà. Trước xoáy nước em đã thề, em yêu anh.”

Nghe được lời tỏ tình bất thình lình của Mạc Khê, Giang Hoài ngây người. Tôi cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Sao bảo tình anh em cơ mà?”

Tình anh em cái cmnn.

Anh ta cố gắng rút tay ra, Mạc Khê bị anh ta dùng sức đẩy ngã xuống đất. Tình cảm đi ra từ hoạn nạn khó khăn hình như cũng không kiên cố lắm.

“Hai người thích cãi nhau thì đi xa ra, đừng chắn trước cửa nhà tôi.”

Tôi nhỏ giọng quát, Mạc Khê cắn răng nuốt nước mắt chạy đi.

Giang Hoài sửa sang lại bộ quần áo nhăn nhúm, ngại ngùng đứng dậy, nở nụ cười áy náy.

“Anh tưởng em lại dọn đi. Cấm Cấm, em nghe anh giải thích được không, anh thật lòng yêu em, trước giờ chưa bao giờ phản bội.”

Giọng anh ta có phần năn nỉ, tay túm nhẹ tay áo tôi.


Tôi thở dài, dẫn anh ta vào phòng.

6.

Ánh đèn trong nhà hơi tối, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Hứa Trí Viễn mặc đồ ngủ, mơ màng ngáp một cái, thế nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài, cơn buồn ngủ của anh bay sạch.

“Sao anh lại tới nữa vậy?”

Xem ra trong mấy ngày tôi đi công tác, Giang Hoài tới đây quấy rầy nhiều lần phết.

Lần này Giang Hoài lại giả bộ yếu ớt đáng thương, nói: “Cầm Cấm, em xem đi, anh ta mắng anh. Anh chỉ… không tìm thấy em thôi.”

Không đợi tôi lên tiếng, anh ta nói tiếp: “Anh thuê một căn nhà gần nhà em, em qua đó ở được không. Dù sao đàn anh cũng là người ngoài, lại còn là đàn ông, cô gái như em ở đây không tốt lắm.”

Tôi liếc anh ta, Giang Hoài lập tức xua tay: “Anh không nói nữa, em thích ở đâu cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh.”

Tôi cười mỉa, xoay người lấy quà ra đưa cho Hứa Trí Viễn: “Phiền anh rồi đàn anh, cái này em mua lúc đi công tác, anh xem có thích không?”

Hứa Trí Viễn hơi bất ngờ, nhưng cũng không nóng lòng mở quà luôn, chỉ đứng bên cạnh tôi che chở.

Giang Hoài lại từ hưng phấn đến ỉu xìu, không có quà cho anh ta.


Trước đây, khi chúng tôi còn yêu nhau, mỗi lần đi du lịch đến đâu đều sẽ mua cho người kia một món quà, nhưng bây giờ không còn phần của anh ta nữa.

Tôi ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói với anh ta: “Chúng ta nói chuyện đi. Anh muốn thế nào mới chịu cách xa tôi?”

Giang Hoài ấp úng: “Anh thật sự chưa từng phản bội em…”

Tôi ủ rũ đáp lời: “Giang Hoài, có phản bội hay không cũng không quan trọng nữa, tim anh rung động rồi. Anh thử tự hỏi bản thân xem còn yêu tôi không? Dù là từ tình yêu hay thói quen, thời gian chúng ta ở bên nhau thậm chí còn không đến năm năm. Còn với Mạc Khê, anh đã ở bên cô ta hơn năm năm rồi, tôi lấy cái gì để so sánh với cô ấy? Kể cả anh vẫn còn yêu tôi thật, tôi cũng không thể chịu nổi chuyện người tôi yêu thương thêm cô khác. Chúng ta không quay lại được đâu.”

Tôi nói rất dứt khoát, mặt mày Giang Hoài cứng đờ. Cuối cùng anh ta bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Anh vẫn sẽ quay lại.”

Hứa Trí Viễn nhìn tôi đầy ẩn ý: “Trạng thái tâm lý của anh ta cần phải đánh giá lại.”

Anh còn quan sát tình trạng tâm lý của tôi bây giờ, tốt hơn trước rất nhiều.

“Xem ra em thích công việc hiện tại thật. Hiếm khi thấy em vui vẻ như vậy.”

Hứa Trí Viễn cười cong đôi mắt cún. Lúc anh không đeo gọng kính vàng kia lên thì con người sẽ bớt đi vài phần sắc bén, thêm một chút ngoan ngoãn. Anh lại gần tôi, cúi đầu thì thầm bên tai: “Anh thích món quà của em lắm.”

Anh đột nhiên lại gần khiến tôi bối rối nhìn sang chỗ khác, lỗ tai đỏ ửng, trà lời lộn xộn: “Anh thích là tốt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui