Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

“Em thật sự trở về
sao?” Phương Hiểu Văn nhìn Hinh Ý thu dọn đồ đạc nên nhịn không được hỏi
một câu.

Hinh Ý tức giận quay
đầu lại nói: “Tiểu thư à, đây đã là lần thứ năm kể từ hai tiếng
trước chị vào phòng hỏi em câu này rồi đấy.”

“Chị chỉ muốn em hiễu
rõ mà thôi, có vui vẻ hay không chỉ có chính em biết.” Cô chỉ hy vọng
sau này Hinh Ý không hối hận vì lựa chọn hôm nay của mình, Giang Vũ
Chính là ai chứ? Lúc trước anh ta để cho Hinh Ý ra đi đã là nhượng
bộ lớn nhất rồi, hôm nay nếu Hinh Ý trở về thì chắc chắn phải là
cả đời. Cô biết Hinh Ý yêu anh ta, nhưng mà vì yêu như vậy cho nên mới
phải đau đớn như thế.

Hinh Ý cười cười, “Vui
hay không có đôi khi không phải do mình lựa chọn.” Nhưng nếu như cô có
thể lựa chọn, cô nghĩ mình sẽ trở lại, trong lòng của cô vẫn chứa
một người, bất kể là thế nào đều không có cách nào xóa đi những
dấu vết của anh.

Phương Hiểu Văn ném
một cái gối qua, đập trúng vào đầu Hinh Ý, “Chỉ thiếu điều đang
diễn một vở kịch bi thương trước mặt chị mà thôi, theo chị thấy thì
em vẫn không thể quên được anh ta nha.” Cô không muốn thấy Hinh Ý để
mặc số phận như vậy, HInh Ý mà cô biết tuyệt đối không phải người
như thế.

Hinh Ý không để ý đến
cô, tiếp tục vùi đầu vào thu dọn hành lý. Đúng vậy nha, quên không
được thì còn có thể làm gì, cô đã bắt mình phải cố gắng, nhưng mà
vẫn không có cách nào làm cho lòng mình tĩnh lặng như nước mà đối
diện với anh.

Con đường phía trước
phải đi như thế nào mới có thể làm cho tất cả mọi người đều không
đau đây?

Hinh Ý ngồi trong xe,
nhìn xe lướt qua những con đường dài và hẹp, những con đường đã từng
rất quen thuộc với cô, đường về nhà.

Nhớ tới lời nói vừa
rồi lúc tới đón cô quản gia đã nói, trong lòng như bị nghẹn lại,
khó chịu không nói nên lời.

“Tiên sinh đã đến công
ty, dặn dò tôi đến đón phu nhân về nhà trước. Phu nhân, chớ trách tôi
lắm miệng, hai năm qua cô ở nước ngoài, sức khỏe của tiên sinh không
tốt cho lắm, thường xuyên làm việc không ngừng đến tận khuya. Những
người giúp việc trong nhà như chúng tôi không có cách nào khuyên can
được, nhưng mà rất đau lòng. Bây giờ phu nhân đã trở về, chuyện trong
nhà hay trong công ty tôi nghĩ tiên sinh cũng sẽ bớt phải mệt mỏi…”

Quản gia không nói thêm
vài việc khác mà không hề đứt quãng, nhưng mà Hinh Ý chỉ quay đầu

nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô cố gắng khiến cho mình không nghĩ đến Vũ
Chính nữa, giống như trong sách đã từng nói, bước đi không quay đầu
lại, không nghĩ đến chuyện gì hết, như vậy mới có thế chân chính
học được cách thản nhiên đối mặt.

Xe dừng trước vườn
hoa, Hinh Ý chứng kiến cảnh vật trước mặt, có chút kinh ngạc. Đây rõ
ràng là địa chỉ lúc trước, nhưng mà cách bài trí của vườn hoa,
phòng ngủ, thậm chí những loại hoa trong vườn đã từng quen thuộc với
cô lúc trước, tất cả đều thay đổi hoàn toàn.

Hinh Ý quả thực hoài
nghi mình có đến nhầm chỗ hay không, bước vào trong phòng, bên trong
được sửa chữa hoàn toàn, thậm chí vị trí cầu thang lên lầu cũng
được sửa lại. Cô nghĩ, ngoại trừ cách bài trí của phòng ngủ căn
bản không thay đổi nhiều lắm thì toàn bộ những thứ ở đây hẳn là đã
hoàn toàn không như trước nữa.

Quản gia nhìn thấy
dáng vẻ Hinh Ý như đang có điều suy nghĩ, vừa đi theo cô vừa nói, “Hai
năm trước tiên sinh đã sửa chữa lại kiến trúc trong nhà một lần nữa,
cậu ấy nói với nhà thiết kế người Pháp chỉ cần thay đổi hoàn toàn
nơi này là được.”

Trong lòng Hinh Ý có
cảm giác rất lạ, nhưng lại không thể nói nên lời đến tột cùng đó
là cảm giác gì. Sao anh phải khổ như vậy? Tốn công tốn sức thay đổi
hoàn toàn căn nhà như vậy, tốn nhiều thời gian, tiền bạc cùng công
sức như vậy chi bằng bỏ tiền ra mua một ngôi biệt thực khác còn hơn.
Huống chi, anh không chỉ có ngôi biệt thự này, tùy tiện tìm một cái
cũng có thể thoải mái hơn cái này, tại sao phải sống chết để tâm
đến nó như vậy?

Quan gia dẫn có đến
lầu hai, đi qua hành lang, đến cửa một căn phòng sâu nhất, mở cửa,
đang muốn mang hành lý vào thì Hinh Ý gọi ông lại.

“Đây là phòng của anh
ta sao?” Hinh Ý lạnh lùng mở miệng hỏi.

Quản gia gật gật đầu,
muốn nói gì đó nhưng có cuối cùng lời cũng không nói ra khỏi miệng.

“Dẫn tôi đến phòng
khách đi.” Giọng điệu của cô kiên định không để cho người khác cự
tuyệt, nhưng vẫn nhàn nhạt.

Quản gia thở dài, tiên
sinh đã sớm nói với ông dẫn vợ của cậu ấy đến phòng khách, nhưng mà
ông vẫn hy vọng tiên sinh đã đoán nhầm, thật ra thì phu nhân vẫn
nguyện ý ở bên cạnh tiên sinh.

Không ngờ tới phu nhân
lại không muốn.

Quản gia mở cửa một

gian phòng dành cho chủ nhân kế đó, vừa đi vào vừa nói: “Thật ra thì
đây cũng là phòng của chủ nhân, căn phòng này cùng chung một phòng
chứa quần áo với tiên sinh.”

Cả bức tường trong
phòng dường như đều là cửa sổ hình cung, toàn bộ quan cảnh hồ nước
nhân tạo đều không bị bỏ sót.

Hinh Ý không nhìn
thiết kế của phòng ngủ nữa, đi theo quản gia hai tay cầm hành lý vào
phòng chứa quấn áo, ngay lúc cô bước vào phòng chứa quần áo, cả
người giống như bị hóa đá, vẫn không thể nhúc nhích.

Cả căn nhà có lẽ chỉ
còn nơi này là vẫn như trước, thảm vàng nhạt, các thiết bị nội
thất đơn giản thuần trắng, không gian to như vậy, một bên là y phục
đặt ngay ngắn của cô, một bên là của anh.

Phòng chứa quần áo
là nơi cô và Vũ Chính cùng trang trí, bởi vì thật lâu trước đây, cô
từng phàn nàn với Vũ Chính không gian phòng chứa quần áo trong nhà
không được tận dụng tốt, phòng chứa quần áo cũng không được tiện.

Vũ Chính cười nói,
vậy sau này gả cho anh, anh dành cả một phòng bằng sân đấu bóng rổ
để làm phòng chứa quần áo cho em.

Hinh Ý cũng cười phản
bác lại lời anh nói, một phòng chứa quần áo, bộ muốn gạt người ta
hả? Vậy thì cũng quá tiện cho anh rồi còn gì.

Vũ Chính ôm cô, ở bên
tai cô nhẹ nhàng nói, cả người anh đều cho em, được chứ?

Hinh Ý chỉ có thể
nằm trong lồng ngực của anh giọng buồn bực nói, miệng lưỡi ngọt
ngào.

Trước khi kết hôn, anh
còn cố ý cô ở lì trong phòng cả buổi tối, hai người cùng nhau sắp
xếp phòng chứa quần áo, cuối cùng vẫn phải trải qua vô số những
tranh luận mới quyết định mỗi người một nửa không gian.

Cuối cùng Hinh Ý còn
nói giỡn, nếu như anh bắt nạt em nha, em sẽ mang tất cả quần áo về
nhà mẹ đẻ, để cho một nửa nơi này trống không.

Vũ Chính lại cười
nói với cô, anh sẽ không cho em cơ hội này. Khi đó ánh mắt của anh
rất nghiêm túc, dường như cho tới ngày hôm nay Hinh Ý vẫn còn nhớ rõ.

Nhưng lúc ra đi cô quá
vội vàng nên đã không đến thu dọn gì, tất cả quần áo đều vẫn còn

ở đây, không kịp mang đi.

Cô cười khổ, chẳng lẽ
câu nói kia của anh chính là có ý này?

Hinh Ý nhắm hai mắt
lại, cố gắng làm cho tâm tình của mình ổn định một chút, lúc này
quản gia lại nói: “Phu nhân cũng không quen thuộc với nơi này nữa,
không bằng để tôi dẫn phu nhân đi một vòng.”

Hinh Ý sợ sẽ còn căn phòng
nào đó giống như phòng chứa quần áo này sẽ dễ dàng khơi gợi lại
kí ức nào đó cho nên từ chối, chỉ để cho ông giới thiệu với mình
kia là thư phòng của cô, cô và Vũ Chính đều có thư phòng riêng, bởi
vì cho dù là vợ chồng nhưng vẫn là người phụ trách của hai công ty
riêng.

Giờ cô mới hiểu được
vì sao anh nhất định phải sửa chữa ngôi nhà này tuyệt đối không
giống như trước, nếu như là cô, suốt ngày nhìn thấy những thứ có
liên quan đến anh, cô nhất định sẽ không chịu được. Coi như là lừa
mình dối người cũng tốt, có thể sẽ chẳng phải đau đớn nữa cũng
tốt.

Nhưng mà anh chỉ giữ
lại căn phòng chứa đồ kia là có ý gì? Có thời gian rảnh thì tưởng
nhớ đến những hạnh phúc bọn họ đã từng trải qua sao? Hinh Ý chỉ
cảm thấy thật buồn cười.

Ánh chiều tà rơi
xuống không gian, cả bầu trời nhuộm một màu ráng chiều, bởi vì nơi
này vốn kề sát bờ hồ yên tĩnh nên cả ngôi nhà cũng trở nên im ắng.

Người giúp việc đang
bận chuẩn bị bữa tối, mà Hinh Ý không biết mình nên làm gì, bật tv
xem tin tức kinh tế rồi lại xử lí các giấy tờ của mình. Nhìn lại
đồng hố, mới tám giờ.

Cô không biết mình bây
giờ có tính là một cô gái đang chờ chồng của mình về nhà không,
bởi vì từ trước đến giờ cô chưa từng thử qua. Trước kia cô và Vũ
Chính đều rất bận rộn, không phải đi giao tiếp thì vừa mở cửa vào
nhà, dùng xong bữa tối thì lập tức đều vào thư phòng của mình xử
lí công việc.

Lúc này cô mơi phát
hiện trước kia mình chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người
vợ, ít nhất thì cô chưa từng chuẩn bị cho anh một bữa cơm nào.

Khi cô đang chìm trong
suy nghĩ của mình thì cô thấy vườn hoa ngoài cửa sổ hiện lên một
ngọn đèn, tâm tình đã ổn định dường như lập tức trở nên căng thẳng,
anh đã trở về.

Nhưng mà trong nháy
mắt, cô cảm thấy mình thật buồn cười, không phải đã nói phải thản
nhiên đối mặt hay sao? Đây là nhà anh ta, mình là vợ của anh ta, đương
nhiên là phải đối mặt rồi.

Cô mặc quấn áo ở
nhà, đứng dưới cầu thang lầu một, nhìn Kelvin đẩy anh vào, trong giấy
lát thầm nghĩ không phải mình đang là một cô gái nhỏ đang chờ chồng
mình về hay sao?

Vũ Chính lại cảm

thấy tất cả như đang nằm mơ, cô đã trở về, đứng ở trong nhà bọn họ
chờ anh trở về. Đây là việc anh chưa bao giờ dám mơ.

Dù cho vẻ mặt có
lạnh lùng, dù cho cô đối với anh vẫn rất lãnh đạm, nhưng mà cô đã
trở về.

Hinh Ý đi về phía
trước nhận lấy xe lăn, liều mạng nói với chính mình đây chỉ là một
cuộc giao dịch. Tất cả những gì cô làm cũng là vì người nhà mà
thôi.

Đi đến nhà ăn, quản
gia muốn giúp anh cởi áo vest, mà Hinh Ý lại rất tự nhiên ra tay
trước, đương nhiên ngay cả cô cũng
có chút kinh ngạc.

Lúc tay cô sờ nhẹ vào
cánh tay Vũ Chính thì anh có chút cứng nhắc, sau đó lại thuận theo
động tác của cô, nụ cười trên mặt chậm rãi tươi tắn, làm cho vẻ mặt
nhàn nhạt bình thường đều tan biến hết.

Trên bàn cơm, hai người
đều không lên tiếng, lại có vẻ như rất yên tĩnh cùng ấm áp, lúc này
Vũ Chính lại một lần nữa ăn một bữa cơm cùng cô, bữa cơm trong ngôi
nhà của bọn họ.

Hinh Ý lại như đang
đợi thời cơ thích hợp, suy nghĩ thật lâu rồi đặt đũa xuống, nghiêm
túc nói: “Tôi đã suy nghĩ rất kĩ, đối với chúng ta đó là một giao
dịch, tôi tất nhiên sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ, chỉ
là tôi muốn anh…”

Hai chữ “giao dịch”
này làm cho bao nhiêu ấm áp trong lòng Vũ Chính đều tan vỡ hết, anh
đột nhiên buông đũa cùng chén xuống, chén bằng sức đặt xuống mặt
bàn tạo ra một âm thanh làm cho Hinh Ý dừng chủ đề của mình lại.

Cô biết rõ anh đang
tức giận, dù cho chỉ là một tiếng động nhẹ nhàng.

Vũ Chính không giận
ngược lại còn cười hỏi cô: “Cái gì là trách nhiệm của một người
vợ?” không đợi cô trả lời đã tự mình điều khiển xe lăn rời khỏi bàn
ăn, ra khỏi nhà ăn, đang chuẩn bị vào thang máy lên lầu.

Hinh Ý cũng không kìm
nén được chính mình, đứng lên kích động nói sau lưng anh, “Anh đừng
tưởng rằng nắm đằng cán trong tay thì có thể khống chế tôi, Giang Vũ
Chính, tôi cho anh biết, Lâm Hinh Ý tôi không phải người phụ nữ như
vậy.”

Vũ Chính như đang đóng
băng lại một lần nữa nở nụ cười, là nụ cười thật lòng, không trả
lời cô, tự mình vào thang máy lên lầu hai.

Hinh Ý của anh là
người phụ nữ như vậy, không phải bị mình làm cho trở thành một con
búp bê, vừa rồi cô tức giận lại làm cho anh trở lại cảm giác trước
kia, hai người luôn khăng khít thân mật như vậy.

Nụ cười trên mặt anh
càng lúc càng tươi tắn, làm cho cả khuôn mặt trên thân hình thon gầy
đều dịu dàng, từ từ rồi một tương lai tươi sáng sẽ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận