Nghiêm bộ đầu nói:
- Không có, nó vẫn khóa. Đầu tiên chúng ta cảm thấy Lưu Đam không có thời gian gây án, thứ hai kiểm tra căn phòng này
gần như cũng không có tác dụng gì. Lưu Đam nói căn phòng này chỉ mở khi
có bạn bè tới, bình thường thì vẫn khóa, do vậy chúng tôi không có kiểm
tra xem xét.
Đoàn Phi nhìn kỹ cái khóa đồng treo trên cửa.
Trên ổ khóa đúng là có không ít bụi, nhưng Đoàn Phi như sáng mắt lên khi nhìn thấy một đám nhỏ như đã từng bị lau qua, bởi vậy bụi ở đây chỉ là
một lớp mỏng, Đoàn Phi mỉm cười nói:
- Xem ra không lâu trước Lưu gia có khách tới thăm hỏi rồi Nghiêm Bộ đầu, có thể mở cửa vào xem một chút không?
- Mở cửa này không sao cả, nhưng chúng ta không có chìa khóa. Phải tìm
Lưu Đam để lấy, y đang ở nhà bạn y ở trấn Sơn Dương. Trương Quân, đi gọi Lưu Đam về.
Nghiêm Bộ đầu nói.
- Không cần, thuộc hạ chỉ muốn xem qua một chút thôi.
Đoàn Phi dùng ngón tay đâm một lỗ trên cửa sổ, giấy dán cửa sổ bị thủng một lỗ nhỏ, hắn đưa mắt nhìn vào dò xét.
Trong phòng quả nhiên mạng nhện giăng đầy, bụi bặm tích cả lớp dày. Một cái giường ván gỗ trên trống không, cũng không có gì như tưởng tượng
của Đoàn Phi. Đoàn Phi chăm chú nhìn một lúc, cuối cùng cũng có một phát hiện nhỏ, hắn mỉm cười quay đầu lại, nói:
- Theo quy củ Lưu Đam
hẳn là có thể ở trong nhà y đúng không? Quan phủ cũng không niêm phong
nhà của y, tại sao y lại chạy tới nhà bạn ở lâu như vậy?
Nghiêm Bộ đầu đáp:
- Có thể là lý do của người đã chết chăng? Ta nghe nói y chuẩn bị bán nhà chuyển đi nơi khác rồi.
- Ồ, phòng của người chết sợ rằng không dễ bán.
Đoàn Phi thuận miệng nói một câu, tiếp tục ở trong sân nhìn đông nhìn
tây. Trên bức tường vây cao cao cũng không có dấu vết của việc leo lên,
cái này càng loại trừ khả năng người ngoài đột nhập vào hành hung.
Nghiêm Bộ đầu và Trương Quân nhìn qua cái lỗ mà Đoàn Phi đã làm thủng,
hướng vào trong phòng xem xét, nhưng cũng không có phát hiện gì.
Rất nhanh hàng xóm Hoa đại thẩm và Tôn lão hán đối diện với Lưu gia
cũng bị truyền đến. Đoàn Phi mượn gian phòng nhỏ kia của Lưu lão mụ tử,
gọi từng người bọn họ vào hỏi han.
Hoa đại thẩm chừng năm
mươi tuổi, thấp thấp và đầy đặn, trên khuôn mặt mộc mạc của bà ấy ẩn
hiện sự lo sợ, cử chỉ có chút thấp thỏm, hỏi gì trả lời cái đó, điển
hình bản sắc tiểu dân sợ gặp quan.
Cuộc thăm dò rất nhanh kết thúc, bà ấy liên quan tới vụ án ít nhất, tuy nhiên bà ấy lại cung cấp
một số tin tức khá quan trọng.
- Hôm ấy thảo dân đến tìm bà
Lưu, muốn cùng bà ấy buổi chiều vào trấn đi xem kịch. Đoàn kịch hát tới
từ kinh thành, nghe nói có rất nhiều kịch mới. Vâng, mới đầu thảo dân
chưa phát hiện có gì bất thường, nói một câu Lưu Đam liền như nổi điên
mắng bà Lưu, nói rằng bà ấy không ở nhà giữ nhà, cả ngày đi chơi, để
người ta có thời cơ lợi dụng gì gì đó. Lúc ấy thảo dân thấy tình thế
không ổn liền đi luôn. Sau thì nghe nói bà Lưu bị đuổi đi, ôi, bà ấy là
một người hiền lành mà.
- Để người ta có thời cơ lợi dụng? Bà không nghe nhầm chứ? Ngoại trừ những lời nói này còn cái nào khác liên
quan hay không? Làm hàng xóm láng giềng, có nghe được những tin đồn gì
về Lưu thị không?
Đoàn Phi hỏi tới.
Hoa đại thẩm nhăn mặt nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không nghe được gì nữa cả, đại nhân người nghi ngờ Lưu thị? Trời ạ?
Trên đời này có người phụ nữ nào thủ tiết như bà ấy. Bà ấy chẳng bước ra khỏi cửa, nửa năm cũng chẳng thấy bóng dáng bà ấy. Lưu Đam cũng không
có bạn bè lui tới, đâu có tin đồn nào liên quan tới bà ấy, có tin đồn
thì cũng liên quan tới Lưu Đam thôi.
- Hả? Có tin đồn gì liên quan tới Lưu Đam à? Nói nghe xem.
Đoàn Phi nói.
- Cái này thảo dân không tiện nói, đều là hàng xóm láng giềng mà.
Hoa đại thẩm do dự, Nghiêm Bộ đầu cười nhạt một tiếng, nói:
- Bà Hoa, đây có thể là mấu chốt của vụ án giết người, bây giờ ngươi
không chịu nói, chúng tôi đành bắt bắt về nha huyện, tới đó từ từ nghe
bà nói lại vậy!
Luật Đại Minh phàm là các loại nghi phạm
trọng tội như tạo phản, gian tế trộm cướp là có thể lên công đường chịu
đại hình đấy. Vào đầu năm nay điều tra không cần lệnh kiểm soát, bắt
người không cần lệnh bắt, muốn bắt ai thì bắt. Ở huyện nha tra tấn đánh
tới chết cũng không có bất cứ kẻ nào chất vấn. Nghiêm Bộ đầu thốt ra
những lời này, đối với người bình thường mà nói là lực uy hiếp vô cùng.
Hoa đại thẩm sợ tới mức cả người run lên, liền nói:
- Thảo dân nói, thảo dân nói Lưu Đam thường xuyên không ở nhà, những
lời đồn đại về nó không ít. Nghe nói nó mượn việc buôn bán đi Tô Châu,
Hàng Châu thường xuyên lưu luyến chốn thanh lâu, ở Dương Châu Khoái
Tuyết đường còn bao một cô gái, bảo là muốn lấy về làm thiếp. Mặt khác
còn có tin đồn nó cùng với Mã quả phụ trong trấn có gì đó không trong
sạch.
Đoàn Phi và Nghiêm Bộ đầu liếc nhìn nhau. Nghiêm Bộ đầu cảnh cáo Hoa đại thẩm giữ mồm giữ miệng một chút rồi cho bà ấy ra
ngoài, sau đó lại đưa Tôn lão hán vào.
Tôn lão hán tuổi không quá năm mươi, gương mặt đó thoạt nhìn như vỏ cam khô, xem ra ông ta đã
trải qua không ít khó khan. Đoàn Phi không kiềm nổi mình thầm nhắc nhở
chính mình quyết không bao giờ ở tình trạng nghèo như vậy. Bên kia
Nghiêm Bộ đầu thẳng thừng mà quát hỏi:
- Tôn lão hán, ông biết tội của mình không?
Tôn lão hán thành thật chất phác, làm ông ta giật mình lập tức người
run lên. Vốn là ngồi trên ghế, thân mình lập tức bổ nhào về phía trước,
ngã quỵ xuống đất, ông ta nằm rạp xuống đất trong lòng run sợ kêu lên:
- Đại nhân, tiểu nhân bị oan ạ.
- Oan uổng? Ta hỏi ông, ông quả thật gặp qua Lưu thị vào sáng sớm hôm
đó? Ông dám chứng minh đó thật sự là Lưu thị sao? Phải biết rằng giả tạo chứng cứ là phải chịu tội lưu đày đó.
Nghiêm Bộ đầu đe dọa nói:
Tôn lão hán sợ tới mức nhất thời không dám nói, Đoàn Phi vẻ mặt ôn hòa nói:
- Tôn đại bá, ông đừng sợ, ông đem tình hình ngày ông thấy Lưu Đam ra
khỏi nhà từ từ nói ra. Chú ý, ta muốn chính là tất cả chi tiết về nữ
nhân kia, ả mặc gì, dáng đi của ả, ả nói những chuyện gì, biểu hiện mặt
và giọng điệu có gì khác thường? Ông nói ngọn nguồn cho ta, đừng sợ, chỉ cần ông nói rõ ràng dễ hiểu, sẽ không ai làm khó ông cả.
Tôn lão hán bình tâm một chút, ông ta ngẩng đầu, nhớ lại nói:
- Vâng, nửa đêm hôm đó tiểu nhân thức dậy xay đậu trong sân, khi làm
xong đậu hũ mới thì trời còn chưa sáng. Tiểu nhân đặt đậu hũ lên xe và
đẩy xe ra ngoài. Lúc xoay người đóng cửa nghe thấy đối diện Lưu gia mở
cửa, Lưu Đam đi ra ngoài. Tiểu nhân có chút thắc mắc, Lưu Đam trước kia
đi xử lý công việc hoặc là lúc buổi trưa hoặc là đêm hôm khuya khoắt.
Mấy năm qua tiểu nhân có lần nào thấy cậu ta sáng sớm tinh mơ đã đi ra
ngoài đâu. Kỳ lạ hơn là theo cậu ta đi ra không phải bà Lưu mà là Lưu
thị. Tiểu nhân ở đối diện nhà cậu ta thấy tận mắt Lưu thị gả vào Lưu
gia, nhưng những năm qua đây là lần thứ ba thấy Lưu thị ra khỏi cửa,
tiểu nhân không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nghiêm Bộ đầu hỏi tới:
- Ông có thể nhìn rõ ràng không? Đó chính là Lưu thị?
Tôn lão hán lắc đầu, nói:
- Tiểu nhân mắt mờ, hơn nữa lúc ấy trời còn chưa sáng rõ, quả thực chưa nhìn rõ khuôn mặt của ả. Nhưng cách ăn mặc của ả so với nửa năm trước
nhìn không khác Lưu thị là mấy. Lúc ả tiễn ra cửa, thấp giọng dặn dò một câu. Tiểu nhân tuy hoa mắt, nhưng tai vẫn còn thính lắm. Lúc ấy ả nói
là: “phu quân đi đường nhớ chú ý cẩn thận, tiện thiếp ngóng trông phu
quân sớm ngày bình an trở về”, sau đó đột nhiên ả che miệng cười khẽ một tiếng. Lưu Đam nói lời tạm biệt với ả, khi tiểu nhân quay đầu nhìn lại
thì ả Lưu thị đã đi vào nhà đóng cửa rồi.
- Nói dứt lời sau đó đột nhiên mỉm cười một chút?
Đoàn Phi lầm bầm một câu, đột nhiên cười nhạt, nói:
- Ta hiểu rồi, Tôn lão hán, chuyện hôm nay chúng ta hỏi ông sau khi về
nhà ông không được nói với bất kỳ ai. Nếu nghe được tin đồn gì Nghiêm Bộ đầu tự sẽ đem ông ra gánh tội thay hung thủ!
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.
Tôn lão hán run rẩy rời đi. Nghiêm Bộ đầu nghi hoặc nói:
- Ngươi hoài nghi ả kia không phải Lưu thị?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...