Đêm hôm khuya khoắt, trời tối như mực, trấn Hải An vô cùng yên lặng.
Ngoài tiếng gõ mõ của phu canh thì chỉ có tiếng trò chuyện rất nhỏ của
những người gác cổng thành..
- Là ai?
Một lính gác giơ cán thương lên quát hỏi.
- Là ta.
Vài người từ trong bóng tối bước ra. Những lính gác vội vàng thu hồi thương đứng im chỉnh, cười và chào đón rằng:
- Ra là Sử đại nhân, khuya như vậy Sử đại nhân còn đích thân tuần tra à.
Sử Vũ Phong nói:
- Không, ta đưa mấy huynh đệ ra thành để làm chút việc, mọi người cực
khổ rồi, hãy kiên trì thêm vài ngày nữa, sắp phá được án rồi!
Đoàn người dần đi xa, lính gác kia quay người lại nhổ nước miếng, nói rằng:
-Thêm vài ngày nữa, thêm vài ngày nữa, cũng không biết nói bao nhiêu lần rồi, rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần vậy!
Một lính gác nói rằng:
- Không chừng sẽ phá được án thật đó, huynh không nghe nói sao? Cái tên bộ khoái mới đến đó rất giỏi, hôm nay bọn họ suýt chút là tóm được hung thủ rồi. Nghe nói rằng hung thủ là một tên thanh niên khoảng 20 tuổi.
Mới nhỏ tuổi vậy mà đã giết nhiều người vậy, chắc chắn là Thiên Sát Tinh hạ phàm. Mọi người cẩn thận chút, đừng bất cẩn mà để gặp phải tên hung
thần đó.
- Nó là hung thần, vậy tên tiểu bộ khoái là gì?
Một lính gác khác nói đùa.
Lính gác đó nói:
- Còn phải nói nữa, không phải là Thiên Khôi Tinh thì là Thiên Xảo Tinh,cũng là Cập Thời Vũ Tống Giang và Lãng Tử Yến Thanh mới có thể khống
chế nổi Hắc Toàn Phong Lý Quỳ.
" Thủy Hử truyện " được biên
thành sách vào cuối đời nhà Nguyên đầu đời nhà Minh. Được lưu truyền
bằng miệng cả trăm năm. Bá tánh bình thường cũng thuộc lòng, nên mới có
đoạn đối thoại phía trên.
Trong một góc khuất không ai chú ý
tới, một cặp mắt lộ ra ánh mắt sắc như dao. Gã mặc y phục đi đêm màu
đen, đưa mắt nhìn theo đám người Sử tổng bộ từ lúc kêu mở cổng thành tới lúc ra khỏi thành. Khi cổng thành đóng sập lại, gã mới không nhìn nữa,
rồi lạnh lùng liếc mắt tới các lính gác, trong lòng bực tức, quay lưng
bỏ đi, mục tiêu gã chính là nha sở.
Bọn người Đoàn Phi chờ Sử bộ đầu ra thành rồi mới ngẩng đầu lên. Sỡ dĩ lén lúc như vậy là do mấy
người bọn họ phải đi làm chuyện mờ ám. Một khi bị phát hiện, thì bọn họ
chết chắc.
- A Phi, mi thực sự phải làm thế hả?
Cho tới phút cuối Sử Vũ Phong vẫn còn do dự mà hỏi.
Đoàn Phi trả lời một cách rất kiên định:
- Đúng thế, mục đích giết người của hung thủ không hề đơn giản. Từ khi
huyện nha nhận được đơn kiện, hắn ta luôn muốn nói cho chúng ta biết
điều gì đó, nhưng lại bị rất nhiều người phớt lờ. Vụ này chắc chắn là vụ giết người vì thù oán, nhưng cả nhà Vương Đức Toàn đều một mực chối bỏ. Việc này làm cho người ta cảm thấy rất đáng nghi. Những tên giúp hung
thủ giấu tội và ngụy tạo hiện trường lại chính là người của Vương gia.
Tại sao lại phải thế chứ? Bọn chúng có bí mật gì sợ chúng ta biết chứ?
Cho tới lúc này, những nghi vấn còn sót lại của vụ này không còn bao
nhiêu nữa, chỉ có thể dùng cách này để giải đáp nghi vấn này
Sở tổng bộ thở dài, híp mắt nhìn ra đằng xa. Trong bóng tối có hai chiếc lồng đèn bắt mắt hơn cả, đó là vườn mộ của Vương gia.
Bức
tường cao vấy lấy một khung trời. Trước cửa một vườn có duy nhất một căn nhà, những người giữ mộ của Vương gia phái đến đang ở trong đó.
Nhạc Ngọc Kỳ bị Đoàn Phi sai đi dùng mê hương gây mê cho những người
giữ mộ. Mê hương do Sử tổng bộ đưa cho. Khi Đoàn Phi nói cho Sử tổng bộ
biết phải làm gì thì ông ta sợ hết hồn. Ông ta nhìn Nhạc Ngọc Kỳ cạy cửa lẻn vào nhà một cách thuần thục, ông ta lo lắng mà nói:
- Sao mi dẫn Nhạc thiếu hiệp tới đây luôn vậy?
Đoàn Phi cười nói:
- Yên tâm đi, Ngọc kỳ sẽ không nói ra đâu.
Sở tổng bộ lắc đầu, chỉ thấy một bóng người lướt qua. Nhạc Ngọc Kỳ đã khép cửa quay về. anh ta hơi phấn khởi mà nói:
- Xong rồi, đệ dùng lượng mê hương gấp bội. Hai tên kia ít nhất phải ngủ tới sáng mới dậy.
Việc đã tới nước này rồi, Sử Vũ Phong cắn răng nói:
- Được rồi, chúng ta vào thôi.
Để không để lại vết tích, năm người bọn họ trèo tường lẻn vào trong vườn mộ.
Đoàn Phi để Nhạc Ngọc Kỳ trèo lên tường trước, sau đó thòng dây xuống
để mọi người trèo lên. Như thế có thể tránh khỏi việc để lại vết tích
móc câu.
Sử tổng bộ rất rành đường mà bước tới trước một ngôi mộ, chỉ vào bia mộ nói:
- Đây chính là mộ trưởng nam Vương Thiện Khiêm của Vương Đức Toàn, thực sự phải đào sao?
Đoàn Phi dùng hành động của mình trả lời ông ta. Một tiếng cốp vang lên, đầu cuốc đã đập vào ngôi mộ của Vương Thiện Khiêm.
Trợ thủ thứ hai là Nhạc Ngọc Kỳ, nhìn thấy như vậy, Sử Vũ Phong và
người khám nghiệm tử thi họ Dương cũng bắt tay vào công việc. Mọi người
chi lo đào đất, không lâu sau đã đào sâu ba thước đấy. Keng một tiếng.
Nhạc Ngọc Kỳ bị tê rần cả tay. Anh ta bật thốt lên kêu rằng:
- Đệ đào được rồi, không ngờ là quan tài đá.
- Đúng thế, quả thực là quan tài đá, Vương gia quen dùng quan tài đá.
Bọn họ có một bà con xa ở trấn Hải An chuyên bán quan tài đá và làm lễ
tang.
Sử Vũ Phong nói xong liền nhảy vô hố, dùng cái gầu xúc đất cát lên mặt đất. Quan tài đá từ từ hiện ra.
Lúc này Đoàn Phi, Nhạc Ngọc Kỳ, và Dương Sâm chỉ biết đứng nhìn họ làm. Nhìn thủ pháp quen tay của Sử Vũ Phong và người khám tử thi họ Dương,
ba người họ chỉ biết nhìn nhau, trong lòng nghĩ rằng:
- Lúc trước bọn họ chắc thường xuyên làm việc này quá.
Sử tổng bộ ho nhẹ một tiếng, dùng sức cậy nắp quan tài đá lên. Đúng lúc đó Dương Sâm đốt đuốc lên, người khám nghiệm tử thi họ Dương cầm lấy
đuốc cúi người xuống quan tài. Nhờ có nắp quan tài che lại nên ánh lửa
không bị người ta phát hiện.
Người khám tử thi họ Dương vừa
cúi người liền la lên một tiếng. Đoàn Phi vốn đang nín thở nhìn lên
trời, nghe thấy tiếng la vội vàng hỏi khẽ:
- Sao thế?
Dương Sâm và Nhạc Ngọc Kỳ cũng tò mò cúi xuống nhìn, chỉ nghe người khám nghiệm tử thi họ Dương phấn khởi mà nói rằng:
- Quả nhiên là có điều gì không ổn, trên mặt tử thi lại đeo mặt nạ, kiểu dáng mặt nạ này tiểu nhân chưa từng thấy qua.
Đoàn Phi không kìm nổi nhảy xuống hố. Người khám nghiệm tử thi họ Dương ở bên phải. Đoàn Phi ở bên trái. Hắn cũng cúi người xuống. Bọn họ chỉ
thấy trong quan tài ứ đọng rất nhiều nước, hôi không chịu nổi. May là tử thi có mặc áo chỉnh tề, lại đeo mặc nạ, vẫn chưa có điều gì phải khiến
người ta phải mơ thấy ác mộng khi ngủ.
Nhưng mà trên mặt tử
thi đeo mặt nạ làm cho Đoàn Phi giật nảy mình. Chỉ thấy rằng đó là một
khuôn mặt trắng bệch, mắt nhỏ dài, môi đỏ như máu mở khẽ ra, nụ cười âm u đáng sợ thoắt ẩn thoắt hiện, làm cho người sợ thót tim.
Sau khi nhìn kỹ, Đoàn Phi khẳng định nói rằng:
- Đây là một tấm mặt nạ võ sĩ đạo Nhật Bản. Khám nghiệm tử thi họ Dương, xem thử còn vật chôn theo gì nữa không?
Người khám nghiệm tử thi họ Dương lấy từ trong ngực ra một cái trảo ba
móng làm từ tre. Rồi bỏ vào trong nước đào thử. Một lát sau đào lên mấy
thứ, bao gồm một thanh đao phương tây làm mọi người đều ngơ ngác nhìn
nhau, một viên mã não, một miếng ngọc Yasakani no Magatama cũng đã được
Đoàn Phi xác minh nguồn gốc. Cắt bỏ phần áo trước ngực của tử thi, thì
thấy hiện ra một tấm gương tròn.
Đoàn Phi lạnh buốt cả xương
sống, im hơi lặng tiếng quay đầu leo ra khỏi hố. Sau khi chạy ra xa hít
một hơi thở trong lành mới nói khẽ rằng:
- Đậy nắp lại đi, không
cần xem nữa. Mặt nạ võ sĩ đạo Nhật Bản cộng thêm ba món thần khí truyền
thống chôn theo của Nhật Bản, có thể kết luận rằng thân phận thực sự của nạn nhân là một võ sĩ Nhật Bản có địa vị khá cao.
- Võ sĩ đạo gì chứ, rõ ràng là một tên đại giặc Oa!
Nhạc Ngọc Kỳ cắn răng một cách căm thù mà nói.
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Đúng thế, trưởng nam Vương gia lại là một võ sĩ đạo Nhật Bản, thế thì những người khác trong gia đình họ thì sao? Bọn họ đến triều Minh của
chúng ta lánh nạn hay là có mục đích gì khác? Hãy đặt mọi thứ như cũ,
trở về rồi tính sau.
Mọi người cùng nhau lắp ngôi mộ lại.
Công đoạn chỉnh sửa cuối cùng do Sử Vũ Phong và người khám tử thi họ
Dương phụ trách. Bọn họ phải cố gắng khôi phục lại nguyên trạng ban đầu
của ngôi mộ.
Sau khi mọi người rời khỏi vườn mộ thì tìm một
nơi vứt bỏ công cụ. Rồi dùng thuốc nước đặc chế để rửa sạch hai tay. Sau đó đốt hết quần áo mặc đồ mới, dùng trầm hương khử mùi toàn thân. Công
việc vệ sinh làm suốt nguyên đêm, nhưng mà sau khi trở về thôn sắc mặt
của mọi người vẫn rất khó coi.
Sau khi trở về nha sở thì mọi
người mạnh ai nấy về nhà tắm rửa, và tính rằng sau khi ăn sáng xong thì
tiếp tục tụ tập lại thương lượng. Đoàn Phi nhanh chóng quay về phòng
mình. Đoàn Phi không còn thấy Thạch Bân và Quách Uy canh giữ nữa, bèn
bình tĩnh cúi xuống nhìn vào cửa phòng, thì nhìn thấy mặt đất có một lớp bột mì mỏng, trên đó có vài dấu chân in trước cửa phòng.
Đoàn Phi lấy tấm in mẫu giày ra đối chiếu với dấu giày ở trước phòng, hắn lập tức lộ ra một nụ cười:
- Bắt được ngươi rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...