Tuần Thú Đại Minh

Người nọ xoay người bỏ chạy, Đoàn Phi nhìn bóng lưng của hắn, khẽ thở dài một hơi, Hoa Minh hỏi:

- Đại nhân, có cần tiểu nhân đi theo dõi hắn không?

Đoàn Phi lắc lắc đầu nói:

- Không cần, ta tin tưởng hắn, hi vọng hắn cũng đáng để ta tin tưởng,
đêm nay không có chuyện gì, về ngủ sớm thôi, ngày mai còn nhiều việc mệt hơn!

Hoa Minh lại nói:

- Tiểu nhân vẫn có chút không yên tâm, tiểu nhân phải đi theo dõi hắn, đại nhân nghỉ ngơi sớm đi!

Đoàn Phi gật gật đầu, Hoa Minh nhảy lên, xoay người trong không trung,
chân chạm nhẹ vào đầu tường, trong nháy mắt đã biến mất vào đêm đen.
Đoàn Phi thở dài, quay về phòng đi ngủ, từ đêm hôm qua sau khi vua Chính Đức thuận miệng nhắc tới chuyện thu nạp Triệu Hiểu Xuân ở Tô Châu, Đoàn Phi lưng như kim chích, đứng ngồi không yên, biết Triệu Hiểu Xuân là
hung thủ không có mấy người, tất cả đều là tâm phúc của hắn, là ai đã
tiết lộ bí mật này?

Vấn đề này thật ra rất đơn giản, Đoàn Phi nghĩ không lâu đã có mục tiêu. Có được sự tín nhiệm của hắn, hơn nữa
lại có liên quan đến Đông Xưởng, người như thế không nhiều. Người đó rốt cuộc là ai mà thoắt ẩn thoắt hiện? Đoàn Phi cũng không lập tức đi kinh
động đến hắn, mà luôn chờ cơ hội cho mãi đến lúc vừa rồi, nếu bồ câu đưa thư được thả ra, Đoàn Phi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tha cho hắn, may mà hắn biết dừng cương trước vực thẳm, Đoàn Phi cũng có lý do để tha
cho hắn. Dù sao đã theo mình lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ
lao, cho hắn một cơ hội đi, điều đáng tiếc nhất là, con chim bồ câu kia
đã chết rồi …

Sáng sớm, Đoàn Phi tỉnh lại, vẫn ở trên giường
luyện công như cũ, lúc đi ra ngoài hoạt động thân thể mới phát hiện đám
người Thạch Bân chẳng còn ai. Đoàn Phi tìm một Cẩm Y Vệ đến hỏi, mới
biết bọn họ đã đi luyện công buổi sáng rồi, hơn nữa nội dung luyện công
là chạy bộ vòng quanh bãi tha ma! Đoàn Phi không kìm nổi cười, đây chỉ
là sự trùng hợp hay ba người kia cố ý? Đoàn Phi không rõ, cũng không
muốn tìm hiểu sâu, sau này hắn sẽ chú ý nhiều hơn tình hình của những

người xung quanh mình, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện như thế này một
lần nữa.

Đoàn Phi luyện quyền cước, sau đó phái người đi gọi
đám Thạch Bân trở về, ăn xong bữa sáng, Đoàn Phi để Sử Vũ Phong đi kết
toán chi tiêu hai ngày nay với Đường thôn trưởng. Nói thế nào Đường thôn trưởng cũng không chịu nhận tiền, Đoàn Phi dặn Sử Vũ Phong cứ để lại
mười lượng bạc, sau đó, mọi người hò hét gọi nhau đi. Đoàn Phi đi vào
cổng thành, rồi chạy thẳng đến ngõ nhỏ có Minh Ngọc Phường của Thạch lão nương, lúc đếm đến căn nhà thứ ba từ Tây sang Đông, thì thấy đèn lồng
trên cao có viết chữ Lý, Đoàn Phi thoáng ra hiệu, Hoa Minh lập tức đi
đến gõ cửa gọi:

- Mở cửa mở cửa, Khâm Sai đại nhân đến tra án!

Cửa lớn vẫn đóng chặt, cửa nhỏ bên cạnh mở ra, một gia đinh đi ra hỏi:

- Khâm Sai ở đâu ra, tra án cái gì chứ?

Hoa Minh nắm lấy cổ áo hắn, quát:

- Mau mở cửa lớn ra cho ta, gọi lão gia ngươi ra nghênh đón đại nhân
nhà chúng ta vào, dám kì kèo kéo dài thời gian, sẽ bắt ngươi cho Cẩm Y
Vệ đưa vào ngục đấy!

Tên gia đinh nọ mới nhìn rõ quần áo của người vừa tới, hắn hoảng sợ vội nói:

- Tiểu nhân sẽ đi thông báo cho lão gia ngay, tiểu nhân vừa rồi không
nhìn rõ, tướng quân đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân một lần!

Hoa Minh hừ một tiếng, buông tay ra, gia đinh kia chạy như bay vào trong, hét lớn:

- Người đâu, người đâu, mau ra nghênh đón Khâm Sai đại nhân …!

Qua một lát, Đoàn Phi được chủ nhân Lý gia Lý Ninh Viễn tôn như thượng khách mời vào phòng khách lớn, cẩn thận tỉ mỉ hỏi:

- Đại nhân, nhà chúng tiểu nhân không xảy ra chuyện gì chứ ạ?

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Lý lão gia không cần lo lắng, hôm nay bổn quan đến nhà ngươi chỉ muốn hỏi một chuyện, đồng thời thông báo với ngươi một tin. Lý lão gia có
người thân thích nào tên là Lý Thôi không?

Lý Ninh Viễn thần sắc đột nhiên biến đổi, hắn nói:

- Đại nhân, tiểu nhân có biết một người tên là Lý Thôi, nhưng hắn đã
chết từ mười mấy năm trước rồi, chẳng lẽ có người mạo danh Lý Thôi để
phạm tội sao?

Đoàn Phi không để ý tới câu hỏi lại của hắn, tiếp tục truy hỏi:

- Lý Thôi này cao bao nhiêu, dáng người thế nào?

Lý Ninh Viễn nhớ lại một chút:

- Ước chừng cao năm thước, không quá tráng kiện cũng không quá gầy, dáng người cũng bình thường.

Đoàn Phi lại hỏi:


- Trên người hắn có đặc trưng gì không? Có từng bị vết thương nào nghiêm trọng không?

Lý Ninh Viễn nói:

- Đại nhân, khi còn trẻ hắn rất hiếu chiến, trên chân từng có một vết
thương, bị người khác chém vào cẳng chân, những chỗ khác hình như không
có vết thương nào!

Đoàn Phi cơ bản xác định được thân phận của bộ xương kia, hắn giọng điệu có chút thay đổi, đột nhiên hỏi:

- Lý Thôi làm sao mà chết?

Lý Ninh Viễn do dự một chút, Đoàn Phi nhìn chăm chú vào mắt hắn, Lý Ninh Viễn hơi cúi đầu, tránh ánh mắt của Đoàn Phi, nói:

- Đại nhân, hắn bị bệnh mà chết!

- Nói bậy!

Đoàn Phi vỗ mạnh bànquát:

- Rõ ràng sau khi bị thương, hắn không được chữa trị cẩn thận, bị bệnh
mà chết, cái này không phải là bệnh chết mà là bị thương mà chết, nói,
ai là hung thủ đã đả thương Lý Thôi?

- Ta!

Một lão phu nhân chống quải trượng run rẩy đi đến, Lý Ninh viễn vội vàng đứng dậy, nói:

- Mẫu thân, sao người lại tới đây?

Lão phu nhân nói:

- Ta nghe nói trong nhà có khách quý tới, nên mới đặc biệt ra xem xem,
không ngờ Khâm Sai đại nhân lại vì Lý Thôi tên vô lại ấy mà tới, Khâm
Sai đại nhân, lão thân sức khỏe không tốt, có chỗ nào thất lễ mong đại
nhân lượng thứ!

Lão phu nhân đâu chỉ thất lễ, quả thực là quá kiêu căng rồi, đôi lông mày rậm của Hoa Minh dựng lên, đang muốn phát
hỏa, Đoàn Phi đã khoát khoát tay, cười nói:

- Lão nhân gia

không cần đa lễ, vừa rồi lão nhân gia có nói là bà đã đánh bị thương Lý
Thôi, không biết là đích thân đánh hay là gọi người bên cạnh đánh?

Lão phu nhân được Lý Ninh Viễn dìu đỡ ngồi xuống ghế đối diện với Đoàn Phi, bà thản nhiên đáp:

- Mười năm trước sức khỏe của lão thân không kém như thế này, có điều
cũng không đáng để đích thân ta động thủ, tên vô lại đó là ta ra lệnh
cho người khác đánh, đại nhân đột nhiên tới nhà ta, hỏi chuyện của mười
mấy năm trước, không biết là vì cớ gì?

Đoàn Phi hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Lão phu nhân, hiên giờ bổn quan đang xử một vụ án liên quan đến mạng
người, bà đừng nên hỏi lại ta thì tốt hơn, đợi ta hỏi xong, bà sẽ rõ là
vì sao, lão phu nhân, tại sao bà lại lệnh cho hạ nhân đả thương Lý Thôi?

Lão phu nhân quải nhẹ trượng, nói:

- Khâm Sai đại nhân chẳng lẽ muốn điều tra nguyên nhân cái chết của
hắn, bắt lão thân hỏi tội hay sao? Lão thân từng tuổi này rồi, không sợ
ăn ngay nói thật, Lý Thôi là con của bà tư của phụ thân Ninh Viễn. Cái
thằng ăn chơi đàn đúm đó từ khi sinh ra ta đã biết nó là một tai họa,
càng lớn càng không có tiến bộ, năm đó nó đã vô pháp vô thiên rồi, liên
tiếp làm cho mấy nữ tử không sạch sẽ có bầu, rồi thối nát đi đánh bạc
thua luôn phần tiền cha nó để lại, ngày nào cũng say rượu gây sự, người
tới nhà ồn ào ầm ỹ, nếu không phải ta dùng gia pháp dạy dỗ nó một trận,
còn không biết nó còn phá đến bao giờ?

Đoàn Phi cười lạnh nói:

- Lão phu nhân có gia pháp thật lợi hại, bà lạm dụng hình phạt, giết
người bừa bãi, lão phu nhân chẳng lẽ không biết trên thế gian còn có cái gọi là vương pháp sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui