Những lời lấy lui làm tiến của Tạ Chí Quân làm cho Hoa Minh không quá khó chấp nhận. Hắn ta thấy Hoa Minh không có phản ứng mãnh liệt gì, thế là tiếp tục nói:
- Ông ta không nên cưỡng ép chiếm lấy Chu phủ,
không nên lấy hài cốt đi, không nên đào hố khác ngụy tạo hiện trường.
Đây đều là những hành vi cực kỳ thiếu khôn ngoan, nhất định là có lý do, hoặc Hứa đại nhân nên tìm Hạng đại nhân nói chuyện riêng.
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
- Hạng Hào sẽ không nói ta biết bất cứ điều gì đâu. Tuy ta có thánh chỉ,
nhưng bọn họ vẫn không coi ta ra gì cả. Vụ án này thật khó xử đó.
Mọi người đều im lặng. Ánh mắt của Đoàn Phi hướng qua Tô Dung. Tô Dung tự nhiên cười, nói:
- Công tử tuyệt đối không phải hạng người gặp phải khó khăn thì bó tay
chịu trói. Giờ trong lòng công tử đã có đối sách từ lâu rồi, tại sao
không nói ra để mọi người cùng nhau tham khảo chứ?
Đoàn Phi cười nói:
- Ngươi chỉ giỏi mưu lợi. Dạo này hình như ngươi ngày càng lười động não
đó. Mọi người có biết ta có thể được như hôm nay thì chỗ dựa lớn nhất là gì không?
Ba người đều suy tư, Đoàn Phi không đợi bọn họ nói ra đáp án, trực tiếp nói:
- Là Hoàng thượng. Nếu không được Hoàng thượng ưu ái, ta hoàn toàn không
có cơ hội làm quan, càng không thể trở thành Khâm Sai đại nhân. Không có sự ủng hộ của Hoàng thượng, Đoàn Phi cho dù có bản lĩnh lên trời xuống
đất, thì giờ cùng lắm là tiếp tục ở Bảo Ứng câu cá mà thôi.
Đây là điều mọi người cũng biết, mọi người cũng gật đầu. Đoàn Phi nói:
- Hiện tại, Hoàng thượng vẫn là chỗ dựa lớn nhất của ta. Gặp phải khó
khăn, ta sẽ mời Hoàng thượng ra giúp ta giải quyết. Đợi khi ta ngủ dậy,
sau khi gặp được viên khám nghiệm tử thi và người vợ tái giá của Bình
Mậu đó, ta sẽ tới Báo Phòng tìm gặp Hoàng thượng.
Tô Dung và Tạ Chí Quân đều đồng ý gật đầu, Hoa Minh có chút không yên nói:
- Đại nhân sẽ nói cho Hoàng thượng biết những gì hôm nay điều tra được sao?
Đoàn Phi nói:
- Đúng thế. Chi tiết và sự phát triển của vụ án này, ta không định giấu
diếm Hoàng thượng. Huống chi ta còn phải mượn oai danh của Hoàng thượng, để có được sự tiến triển của vụ án. Hoa Minh, Hoàng thượng phái ngươi
theo ta, không phải là để ngươi bao che cho Hạng Hào đâu, mi hiểu không?
Hoa Minh cắn răng nói:
- Ti chức hiểu, xin đại nhân yên tâm!
Đoàn Phi hài lòng gật đầu, nói:
- Cứ như vậy đi. Cho dù xảy ra chuyện gì, mọi người cũng phải tin tưởng ta. Nhất định sẽ bắt tên hung thủ ra vòng công lý.
- Vâng, đại nhân!
Ba người đồng thanh đáp lại.
Đoàn Phi duỗi lưng một cái, nói:
- Được rồi. Ta phải nghỉ ngơi chút. Đầu óc tỉnh táo mới có thể nghĩ ra lời hay để nói với Hoàng thượng, ừ.
Giờ mọi người mới hiểu tại sao Đoàn Phi cứ khăng khăng phải ngủ trong căn
nhà có ma này. Bọn họ không dám khuyên nữa, đưa Đoàn Phi vào phòng ngủ
kế bên thư phòng. Khi nhìn thấy Đoàn Phi sắp đóng cửa nghỉ ngơi, Thạch
Bân không kìm nổi nói:
- Phi ca, huynh thật sự tính đi ngủ thật à?
- Cút!
Đoàn Phi không chút khách khí quát lên, nặng nề đóng cửa lại. Thạch Bân sờ mũi chê cười, chỉ vào đầu nói với Tô Dung:
- Tô Dung, Phi ca huynh ấy.
Tô Dung xoay người đi, nói:
- Đầu óc Phi ca huynh không vấn đề. Mạnh ai đi chọn phòng đi, tối nay chúng ta e rằng phải ở lại rồi. Nghĩ thông suốt chút đi.
- Không phải chứ.
Thạch Bân thở dài một tiếng, nhìn hoàn cảnh xung quanh, gã vội vàng chạy tới, nói:
- Ai cũng đừng hòng giành với ta, ta phải chọn căn phòng cách xa khu vườn này nhất.
Sau khi Đoàn Phi ở trong phòng nghe thấy thì lắc đầu. Vẫn là Tô Dung hiểu
hắn nhất. Những người khác thì, theo hắn lâu vậy rồi, vẫn mê tín vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Đoàn Phi có chủ ý mới. Hắn nằm xuống giường, nhìn nóc nhà, rồi suy tư.
Không biết qua bao lâu, tiếng Tô Dung truyền vào:
- Đại nhân, đến giờ dùng bữa trưa rồi.
Đoàn Phi ừ một tiếng từ trên giường ngồi dậy, tinh thần tỉnh táo đẩy cửa ra hỏi rằng:
- Đã truyền viên khám nghiệm tử thi và vợ của Bình Mậu tới chưa?
Tô Dung cười nói:
- Yên tâm đi, công tử, bọn họ đều được truyền đến đây rồi. Với lại bọn họ cũng chạy không thoát, hay là công tử dùng bữa trưa trước đi rồi mới
xét xử bọn họ.
Đoàn Phi đi theo Tô Dung, sau khi nhìn thấy Thạch Bân liền nói:
- A Bân, sau khi ăn no đi mua chút giấy vàng đèn cầy về. Tối này ta phải ở trong hoa viên làm một cái linh vị. Tốt nhất tìm thêm vài hòa thượng
đạo sĩ về làm pháp sự, siêu độ vong linh một tý.
Miệng của Thạch Bân sau khi há lớn thì không khép lại được. Gã ta kinh ngạc nói:
- Phi ca, huynh không phải nhìn thấy thứ gì dơ bẩn chứ?
Đoàn Phi bực mình nói:
- Sao mà nói nhiều vậy? Kêu ngươi đi thì đi đi, không thì để ta kêu người khác. Ban ngày ban mặt, làm gì có thứ dơ bẩn chứ.
Thạch Bân không dám hỏi nữa. Đoàn Phi vội vàng ăn cơm, ra lệnh đưa viên khám
nghiệm tử thi tới hậu hoa viên. Viên khám nghiệm tử thi tự xưng là họ
Lưu, y thân phận thấp hèn, sau khi thi đại lễ với Đoàn Phi mới dám đứng
lên chờ Đoàn Phi hỏi chuyện.
Đoàn Phi ngồi trên ghế, chỉ vào hố đất kia hỏi:
- Lưu khám nghiệm tử thi, ngươi còn nhớ tình hình chi tiết hôm phát hiện
hài cốt không? Hài cốt chôn trong hố với tư thế gì? Đất trong hố tơi hay rắn chắc hay có khe hở?
khám nghiệm tử thi họ Lưu nhớ lại nói:
- Xin đáp lời đại nhân, lúc đó bộ xương đó nằm nghiêng trong hố, mặt nghiêng về bên này. Đất trong hố toàn bộ đều rắc chắc.
Đoàn Phi nói:
- Ngươi tuổi tác không nhỏ, kinh nghiệm có lẽ khá phong phú. Giờ ngươi
nói ta biết, nếu người vừa chết chôn liền, đất xung quanh xác chết sẽ có trạng thái gì?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu trên trán chảy mồ hôi ra, y ha ha nói:
- Đại nhân, tình trạng này kết quả không giống nhau. Tiểu nhân không thể kết luận chủ quan được.
Đoàn Phi nói:
- Không thể kết luận chủ quan cũng có nghĩa là phải có điều kiện cụ thể,
ngươi mới có thể phân tích ra tình hình cơ bản, đúng không?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu cắn răng, gật đầu nói:
- Tiểu nhân có thể cố gắng thử một lần.
Đoàn Phi chỉ vào đống đất bên cạnh cái hố, nói:
- Ngươi nhìn thử đi, đống đất này có giống như đất hôm bữa khi ngươi đào hài cốt ra không?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu tới đống đất nhìn kỹ, vô cùng khẳng định nói:
- Đại nhân, đống đất này hoàn toàn khác với đất mà hôm bữa tiểu nhân đào hài cốt ra.
Đoàn Phi quát:
- Nói bậy, đây rõ ràng là đất bổn quan đào từ cái hố đó. Mi dám nói khác với hôm bữa à?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu kinh hãi nói:
- Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không nhìn lầm đâu. Đống đất này tuyệt đối không phải là đất chôn hài cốt hôm bữa.
Đoàn Phi hừ một tiếng, kêu Dương Sâm bưng hai cái đĩa tới. Đoàn Phi chỉ vào cái đĩa nói:
- Khám nghiệm tử thi họ Lưu, bổn quan tin ngươi sẽ không nhìn nhầm. Giờ
bổn quan muốn đố người. Trước mắt ngươi có hai cái đĩa, ngươi cảm thấy
đất ở đĩa nào giống với đất chôn hài cốt mà hôm bữa ngươi đào hài cốt
ra?
Khám nghiệm tử thi họ Lưu tiến lên trước nhìn kỹ. Không
bao lâu sau y không hề do dự chỉ vào cái đĩa bên tay trái của Dương Sâm, nói:
- Đại nhân, đây mới là đất hôm bữa chôn hài cốt. Tiểu nhân tuyệt đối không nhìn lầm đâu.
Khám nghiệm tử thi họ Lưu tuy rất chắc chắn, nhưng vẫn lo lắng Đoàn Phi nhìn vào. Đoàn Phi cười nói:
- Khám nghiệm tử thi họ Lưu, lần này ngươi sai rồi. Bổn quan mới đào thêm một cái hố ở chân tường phía đông, đống đất mà ngươi chỉ là dùng chôn
hài cốt được đào từ hố này. Chẳng lẽ hài cốt vốn được chôn ở cái hố đó
à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...