Tuần Thú Đại Minh

Thạch Bân cũng rất kinh ngạc, chẳng qua hắn không lý giải được vật này có lợi ích gì. Đoàn Phi cuối cùng một xu cũng không tốn, mang một cái kính lúp và kính hiển vi lên thuyền quay trở về huyện Bảo Ứng.

Sau khi chạng vạng vào thành, bọn họ mới biết được bọn năm tên Giang Xương, Hắc Hầu Nhi đã bị chém đầu lúc chính ngọ để răn dân chúng rồi. Giang Xương tuy có muốn theo lời Đoàn Phi kiện lên cấp trên phúc thẩm, nhưng Mẫn đại nhân lo lắng phức tạp, trực tiếp đem người ra chém. Thi thể năm người bọn họ do Nghiêm bộ đầu thay mặt thu lại.

Đoàn Phi và Thạch Bân mua nhang nến đến phòng liệm nha môn bái tế năm người bọn họ. Nghiêm bộ đầu đã sắp xếp thỏa đáng. Sáng sớm ngày thứ hai, toàn huyện Bảo Ứng đều chìm trong tiếng pháo nổ. Đội xử lí tang sự của Hà gia kéo dài ba dặm. Đám người đi đưa Giang Xương cũng chỉ có những huynh đệ Thành Đông trước kia, có vẻ cực kỳ thê lương.

Sau khi tang lễ kết thúc, Đoàn Phi tới Hà gia. Mẫn huyện lệnh chức cao vọng trọng đứng đầu chủ trì cho việc sắp xếp gia sự hai anh em Hà Sơn và Hà Hải.

Tình thế đối với Hà Hải rất không ổn. Gã là con thứ, lại đầy rẫy tội ác ở bên ngoài. Ngay từ đầu tất cả người nhà họ Hà đều phản đối lập tức ở riêng. Thậm chí có người còn cho rằng Hà Hải nên ở lại làm tiểu nhị ở cửa hàng của Hà gia. Qua vài năm nếu biểu hiện tốt thì đại ca làm chủ cưới vợ cho hắn. Rồi chia cho hắn mảnh ruộng nhỏ hoặc cái cửa hàng nhỏ kinh doanh cho xong việc.

Thời gian dần chuyền từ việc ở riêng sang thành đại hội chỉ trích tội lỗi của Hà Hải. Tâm tình Đoàn Phi vốn khó chịu, càng nghe càng bốc hỏa. Hắn nhảy dựng lên, quát lớn:

- Đều câm con mẹ cái miệng lại cho ta!

Trong phút chốc vừa như tiếng nồi nước sôi huyên náo đều biến mất, chỉ còn lại tiếng hô của Đoàn Phi chấn động trong đại sảnh.

Đoàn Phi càng phẫn nộ hét lên:

- Con vợ bé sinh ra cũng không phải là con trai sao? Luật Đại Minh chưa có một điều nào quy định con vợ thứ không thể cùng chia gia sản với con vợ cả. Mấy đại lão gia đang ngồi đây có mấy vị không nạp thiếp, không có con thứ xuất? Nếu có sinh ra chúng, thì cùng cho bọn chúng cơ hội được công bằng. Nếu không các người cũng đừng có nạp nhiều thiếp như vậy về nhà, sinh ra nhiều rồi không nuôi không giáo, thì tính cái gì vậy?


Những người tham dự cuộc họp này đa phần đều là tai to mặt lớn, nhà giàu có, đa phần đều có phong trào nạp thiếp. Bọn họ bị Đoàn Phi mắng cho một trận nhất thời đều á khẩu không nói gì được.

Đoàn Phi tiếp tục lớn tiếng nói:

- Một đám đại gia cộng lại có đến vài nghìn tuổi rồi, không ngờ hùa nhau đi ức hiếp đứa nhỏ Hà Hải mới qua 18 tuổi này. Các người không biết xấu hổ, ta thay các ngươi mà đỏ mặt. Chia hay không chia Hà Sơn Hà Hải, chuyện giữa huynh đệ bọn họ như thế nào Mẫn tri huyện sẽ công bằng xử trí. Sau khi Hà Hải ở riêng cho dù có bại hết gia sản cũng không liên hệ gì với các người. Các người nhiều lắm cũng chỉ là đứng ra chứng kiến, chứ có quyền gì ở đây mà lải nhải? Có phải thấy chỗ tốt, muốn thừa dịp loạn mà mò chút dầu hay muốn lấy lòng ai à? Nói cho các ngươi biết, đừng có mà nằm mơ. Hà Hải là huynh đệ của ta, ai dám làm khó hắn thì nghĩ cho thông đi, không ông liều mạng không làm Tiểu Bộ Khoái này nữa mà cũng các ngươi quyết chiến đấy. A Phi ca huyện Bảo Ứng quyết sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ mình thua thiệt đâu.

- Aaaaaa... Thật sự là tên vô lại Thành Đông A Phi ca. Sao hắn lại làm Bộ Khoái?

Rất nhiều người lúc này mới nhận ra một thân rực rỡ Đoàn Phi. Tiếng bàn tán bốn phía nổi lên, trong đại sảnh lại ồn ào hẳn.

Mẫn đại nhân quát:

- Ngồi xuống, Đoàn Phi, không được uy hiếp mọi người, bản quan đều có phán xét.

Đoàn Phi thừa cơ rút lui, hắn lanh lảnh nói:

- Vâng! Đại nhân. Tôi chỉ là chẳng qua vì bọn họ ức hiếp huynh đệ tôi mà thôi. Bọn họ nói được ắt tôi cũng nói được, trừ phi bọn họ câm miệng, tôi cũng sẽ không nói.


Ánh mắt Đoàn Phi lạnh lùng quét tới, đến mức chúng đều nghiêm nghị cúi đầu, không người nào dám đối diện.

Hà Hải đứng lên cảm kích nói:

- Đa tạ Phi ca thay ta nói chuyện. Ta tin tưởng Mẫn đại nhân cùng với những bề trên trong tộc sẽ cho ta công đạo. Kỳ thực chuyện chia nhà phụ thân ta khi tại thế đã đồng ý rồi. Chính vì vậy chị dâu ta mới cấp bách khó nhịn nổi hại độc phụ thân.

- Không cần nhắc lại con đàn bà độc ác kia. Đều tại ta cả ngày ra ngoài buôn bán không quản giáo tốt.

Hà Sơn vẻ mặt bi phẫn hối hận. Gã thật sự là người ngậm bồ hòn mà im, có khổ mà không nói ra lời. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn, bởi vì nếu chân tướng không bị vạch trần, chỉ sợ người kế tiếp bị đầu độc chính là gã.

Chuyện này lúc này nhắc đến cũng làm cho dòng chính phụ trong ngoài mạnh yếu thay đổi. Nói như thế nào thì vợ Hà Sơn cũng là vì gian tình và tài sản mà đầu độc cha chồng. Hà Sơn tự nhiên mà có trách nhiệm rất lớn. Trong trường hợp như thế này sợ nhất không ai thay chính mình nói chuyện. Đoàn Phi không mở đầu, Hà Hải cũng không phải yếu đuối. Nhân cơ hội nhắc đến chuyện này, làm cho tình thế liền đảo ngược.

Chuyện ở riêng rốt cục đi vào quỹ đạo. Khế đất, cửa hàng cùng với các bất động sản của Hà Hùng đều đưa lên mặt bàn. Không tính không biết, Hà gia thật là có tiền, khó trách nói ra chuyện ở riêng khiến nhiều người chạy đến góp vui vậy.

Tiền mặt và tiền cất ở ngân trang là tương đối dễ chia. Khế đất đến những đồ trang sức dường khó định giá, có khi vì định giá một bức tranh chữ mà phải bàn đến hồi lâu.

Lúc này Hà Hải đưa ra một quyết định khiến Đoàn Phi cũng thất kinh, càng không nói đến những người khác.


Hà Hải đề nghị với Mẫn đại nhân:

- Đại nhân. Chuyện ở riêng như vậy tốn thời gian lâu quá, không khỏi làm trễ nải việc của mọi người. Chi bằng như vậy, thứ gì khó định giá thì mọi người cứ tán thành giá thấp nhất, từ đó chia tiền cho ta. Đồ vật thì quy cho đại ca. Không biết đại nhân nghĩ thế nào?

Phương pháp kia quả nhiên rất nhanh, chỉ có điều Hà Hải không khỏi chịu thua thiệt. Tuy nhiên là chính gã nói ra, mọi người cũng không có ý kiến. Hà Sơn nhún nhường vài câu rồi cũng chấp nhận. Chuyện chia tài sản ở riêng sau đó liền đơn giản, không đến nửa canh giờ đã phân chia xong. Hà Hải được phân mấy cửa hàng và bất động sản, đất đai, cùng với 63 ngàn 2 trăm tiền mặt.

Lấy đến khế đất và khoản lớn hóa đơn ngân phiếu, Hà Hải không khỏi sợ mà rơi lên. Gã hướng đại sảnh thờ phụng phụ thân linh vị lạy mấy cái, lớn tiếng nói:

- Cha! Xin tha thứ cho con bất hiếu.

Mọi người còn đang nghi hoặc, Hà Hải lau nước mắt, đứng lên nhìn bốn phía, chắp tay nói:

- Các vị đại nhân, các vị bề trên thúc bá cùng họ, các huynh đệ, đại ca. Ta định nội trong ba ngày chuyển đất đai bất động sản, cửa hàng đổi thành bạc, có thể ưu tiên cho các ngươi thu mua, ta lấy 8 phần giá gốc. Sản nghiệp của Hà gia mọi người không muốn nhìn thấy rơi vào tay người ngoài chứ? Vậy mau tới mua đi, dù ta có là phá gia chi tử, mọi người cũng không cần khuyên mắng ta. Ý ta đã quyết. Ngoại trừ giữ một phòng nhỏ để ta ở, những vật khác đều đổi thành bạc. Ta muốn giống cha năm đó, ra ngoài mà trưởng thành, không làm nên sự nghiệp ta quyết không trở lại.

Nghe lời Hà Hải nói như đinh đóng cột, tất cả mọi người đều thèm nhỏ giãi. Cho dù có mắng là phá gia chi tử, cũng không nói ra.

Hà Sơn mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, vỗ tay nói:

- Được! Có chí khí. Đại ca trước kia nhìn lầm ngươi rồi. Đây là sản nghiệp của cha năm đó tìm lại, ta mua hết. Chỉ là vừa ở riêng, tiền mặt không nhiều lắm đều chia cho ngươi rồi, đại khái ta cần nửa tháng để kiếm tiền.


- Được! Đại ca nói mua ta chỉ thu bảy phần.

Hà Hải nói:

- Hai ngày nữa ta sẽ đi. Đại ca trước hãy ghi giấy vay nợ cho ta đi.

Việc của chia nhà cuối cùng cũng đại công cáo thành, Hà Hải cùng mẫu thân của hắn rời khỏi Hà gia. Sau khi bố trí mẫu thân ở nhà mới ổn thỏa, hắn cùng với Đoàn Phi đi tới lầu Hạc Lai. Hà Hải muốn một căn phòng thượng hạng, sau khi gọi rượu và đồ ăn, hắn độtt nhiên ngây người ra. Đoàn Phi biết hắn có lời muốn nói, bởi vậy cũng không lên tiếng.

Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, Hà Hải căn dặn không cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy. Đợi tiểu nhị đi khỏi, Hà Hải tự mình rót rượu cho Đoàn Phi, hướng đến Đoàn Phi quỳ xuống hai tay giơ cao chén rượu cảm kích nói:

- Phi ca, nếu không có huynh tìm ra hung phạm rửa oan cho đệ, thì đệ hôm nay là một tử tù rồi.

- Ân đức của Phi ca, tiểu đệ chưa biết khi nào báo đáp được, xin mời huynh uống chén rượu này! Hôm nay về sau, cái mệnh này của tiểu đệ chính là của huynh, Phi ca!

- Huynh đệ trong nhà, ta không giúp đệ còn giúp ai, mau đứng lên. Lễ lớn như vậy ta nhận không nổi.

Đoàn Phi giơ tay ra đỡ, Hà Hải lại nhất định không chịu đứng lên, nói:

- Phi ca, huynh uống xong chén rượu này, đệ còn lời muốn nói, chưa nói hết đệ sẽ không đứng lên.

Đoàn Phi đành nhận chén rượu, uống một hơi cạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận