Tuần Thú Đại Minh

Tô Dung bĩu môi đi vào trong phòng quan sát một lượt rồi mới quay ra nói:

- Cứ cho là không có gì đi nhưng nhất định là đã nói gì đó hay hỏi gì đó nếu không sao công tử lại hoang mang vậy? Cứ nói là huynh đệ, bọn họ đã thành ra như thế này rồi mà cũng không thấy công tử có chút gì sốt ruột, còn lợi dụng cười đùa. Thật làm cho người ta thất vọng quá!

Đoàn Phi như kẻ câm ngậm bồ hòn, có nỗi khổ riêng mà không nói ra được. Hắn không thể nào nói mình không lo lắng vì có thể chữa trị khỏi cho ba người bọn họ? Lời cảnh cáo của Vương Thủ Nhân vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu như hắn tiết lộ thân phận thì không chỉ Tô Dung và cao thủ Bạch Đạo khắp nơi truy sát hắn mà đến cả Vương Thủ Nhân cũng muốn đích thân làm thịt hắn.

- Sau này không cho phép nàn một mình tiếp cận với ba người bọn họ!

Tô Dung thay mặt bọn Hạ Thịnh ra lệnh cấm đối với Đoàn Phi, sau đó nói:

- Vật cũng đã tìm thấy rồi, công tử còn định tính luyện thứ đơn gì nữa?

Đoàn Phi cười bí hiểm:

- Không phải là luyện đơn mà là chế thuốc, chế loại thuốc có thế phá án. Dung nhi, phiền ngươi tìm cho ta ít gạo và khoai lang đến, cần phải luộc chín. Tốt nhất là gạo. Làm xong rồi ngươi có thể đi nghỉ ngơi. Đợi ta làm xong việc, ta sẽ tìm ngươi, ngươi vẫn còn phải đi một lượt nữa đó.

Tô Dung không hiểu đầu cua tai nheo gì quay người đi. Đoàn Phi thì cho lưu huỳnh vào trong đĩa sứ (làm nồi nấu quạng), sau đó lại kết hợp những bình này lọ kia vào thành một tổ hợp để hấp thụ. Ba bộ phận quan trọng nhất là nồi để đốt lưu huỳnh, các loại chất ô-xy hóa làm từ khoáng thạch, cuối cùng là loại nước sạch dùng hấp thụ a-xít. Thiết bị này thực tế rất đơn giản, cũng không biết chất ô-xy hóa có công hiệu không, điều này trong bụng Đoàn Phi cũng không nắm rõ.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị đâu đấy, Đoàn Phi đốt lưu huỳnh. Do phần hấp thụ không được bịt kỹ nên trong khoảnh khắc thứ khói vàng cay mũi tràn ra.

Lát sau Tô Dung xách đến một túi gạo, nhìn thấy cảnh đó cô ta kinh ngạc nói:


- Công tử, công tử làm cái gì vậy?

- Khụ... Khụ... Không được lại gần. Ta đang làm thí nghiệm, một lát nữa là được. Đoàn Phi dùng cái khăn ướt che miệng, vẫy tay ra hiệu cho Tô Dung đi ra ngoài. Tô Dung nhìn thấy hai mắt của Đoàn Phi đỏ lên, trên người đầy những phấn màu vàng cộng thêm cái mùi vị khó chịu ám vào người.

Không lâu, một làn khói đặc lại tỏa ra giống như lửa cháy. Nhìn qua lớp khói đặc ấy Tô Dung nhìn thấy Đoàn Phi đang đốt thứ rong biển mà cô ta vừa mang về.

Đoàn Phi không biết đã thất bại bao nhiêu lần, Tô Dung căn bản cũng không đi nghỉ ngơi, thậm chí vì lo lắng cho hắn nên cứ đợi ở ngoài.

Đến tận giờ Dần, trời bắt đầu tờ mờ sáng, cô ta mới bất ngờ nghe tiếng cười vui sướng của Đoàn Phi:

- Thành công rồi. Ha... Ha...

Mới giờ Mão mọi người đã tập trung trong đình Thương Lãng. Cảnh đẹp trước mắt nhưng không ai có tâm trạng để thưởng lãm, ai ai cũng âm thầm cảm thấy rầu rĩ thay cho Đoàn Phi. Tuy hiện tại hắn đã là khâm sai nhưng nếu vụ án Chu An mà không kết thúc được sau này khó mà sống được. Bận rộn cả ngày hôm qua nhưng một chút tiến triển cũng không thấy, mọi người ai cũng muốn giúp nhưng không nghĩ được cách gì giúp hắn.

Đến giữa giờ Mão thấy hai mắt Đoàn Phi phù thũng, ngáp ngắn ngáp dài đi ra. Mọi người không khỏi quan tâm hỏi, Đoàn Phi chỉ nói do suy nghĩ về vụ án nên không có thời gian để nghỉ ngơi khiến mọi người càng lo lắng thêm. Chỉ có Tô Dung đi theo Đoàn Phi mới đảo cặp mắt trắng dã của mình. Thì ra Đoàn Phi còn được nghỉ ngơi hai canh giờ còn cô ta thì cả đêm liền không ngủ.

Đoàn Phi nhìn thấy không khí mọi người xung quanh có vẻ u ám liền cười vui vẻ. Điều đó gây chú ý đến mọi người bởi vì những người hiểu hắn đều biết rằng, khi mà hắn cười nghĩa là lúc đó trong đầu đã có gì đó rồi.

Chỉ nghe thấy Đoàn Phi nói:

- Mọi người không cần phải lo lắng. Cả đêm không ngủ cũng không lãng phí thời gian, bây giờ ta đã có chủ ý rồi. Thạch Bân, Quách Uy, Hồng Bang, Tưởng Tuấn, bốn ngươi đem thiệp mời của ta chia nhau đi mời Bố chính sử Triết Giang Trần Biểu, Án sát sử Hàn Minh, thái giám trấn thủ Tô Châu Vương Đường, tri phủ Tô Châu Ô Hữu Sách. Hôm nay ta muốn cùng bọn họ đến nơi hiện trường phát hiện vụ án Chu gia tra án.


- Đại nhân, chẳng phải hôm qua chúng ta mới qua đó nhưng không có thu hoạch gì cả hay sao?

Hoa Minh lên tiếng nhắc nhở:

- Đại nhân có chắc muốn mời bốn vị đó cùng tra án không?

Đoàn Phi liếc mắt nhìn Tô Dung, cười nói:

- Hôm qua không nắm bắt được gì nhưng sáng sớm nay ta đã bái Quan Âm Bồ Tát cầu được một bình nước thần. Chắc chắn sẽ điều tra rõ được vụ án, các ngươi cứ yên tâm.

Nhìn thấy cái bộ dạng đắc ý của hắn, không hiểu vì sao mà Hoa Minh cũng cảm thấy yên tâm. Mọi người đều đã dùng bữa sáng, bọn Thạch Bân đem thiếp mời đi, Đoàn Phi thì tranh thủ thời gian luyện cưỡi ngựa, bắn cung. Ở mặt này thì Hoa Minh đúng là một cao thủ. Dưới sự chỉ bảo của hắn Đoàn Phi tiến bộ rất nhanh đặc biệt là về bắn cung. Sự tiến bộ của Đoàn Phi có thể coi là thần tốc. Đoàn Phi, kẻ hiểu được nguyên lý về lực học và những kiến thức vật lý phổ thông nên ở phương diện này hắn đã bộc lộ tài năng của mình một cách rõ ràng. Thậm trí trên cây cung hắn đã khắc các vị trí ngắm chuẩn với những cự ly khác nhau.

Vương Đường là người đầu tiên đến, sau đó là tri phủ Tô Châu Ô Hữu Sách, còn Bố chính sử Triết Giang Trần Biểu và Án sát sử Hàn Minh đến chậm. Đoàn Phi và bọn họ cùng hàn huyên tâm sự một hồi, người cưỡi ngựa, kẻ ngồi kiệu hướng về phía nhà Chu gia, chẳng vội vàng gì.

Chủ nhân của ngôi nhà này giờ đây là người bà con xa của Vương Thế Dũng tên là Vương Tường. Hắn nhiệt tình chào hỏi tiếp đón bọn Đoàn Phi, có điều cũng có đôi chút trách móc nói:

- Đại nhân, vụ án này bao giờ mới có thể kết thúc đây. Ba năm nay không biết bao lần ta đã bị làm phiền.

Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Nhanh thôi. Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn thì hôm nay có thể kết thúc vụ án rồi. Vì thế ta mới đặc biệt mời ba vị đại nhân cùng với Vương công công đến đây. Xin mọi người gắng chờ cho.


Hai mắt Vương Đường nhìn bốn xung quanh một cách vô ý sau đó đột nhiên lườm về phía tên thu chi đứng đằng sau Vương Tường. Tên đó nhe răng cười chắp tay như là xin tha thứ gì đó.

- Đại nhân, tên đứng đằng sau Vương Tường kia chính là Vương Thế Dũng, hôm nay chắc là hắn nghe thông tin gì muốn cho đại nhân mất mặt đấy.

Tô Dung dùng thứ âm thanh ra hiệu nói với Đoàn Phi.

Đoàn Phi vờ nhìn một lượt, vừa lúc nhìn thấy điệu bộ khúm núm của Vương Thế Dũng, hắn hừ một tiếng quay người nói với Vương Đường và ba người kia:

- Tối qua, sau khi bản quan trở về tắm rửa, thay quần áo thắp hương cầu nguyện. Nửa đêm, trong mông lung được Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi chỉ điểm, chế ra một bình nước thần cam lộ. Bồ Tát nói rằng nước này có thể làm hiện ra những vết máu trước đây nhưng đã bị xóa dấu vết rất lâu rồi, di thư của lão Thái, người khám nghiệm tử thi và những ghi chép của lão. Hôm nay có thể dùng loại nước thần này hiện ra vết máu cách đây ba năm trước, sau đó có thể biết được rút cục di thư và ghi chép ai thật ai giả.

- Tên khám nghiệm tử thi họ Thái đó viết di thư gì sao? Sao trước đây ta chưa từng nghe qua?

Vương Đường nghi ngờ hỏi.

Đoàn Phi ung dung rút ra trong bụng hai tờ giấy đưa cho Vương Đường, nói:

- Đây là những ghi chép trong quá trình khám nghiệm tử thi của lão Thái và di thư của ông ta. Trước đây không phải bản quan điều tra vụ án này, vì một số nguyên nhân nên bản quan chưa từng đưa chứng cứ này ra, còn bây giờ đã đến lúc rồi.

Đầu tiên Vương Đường so sánh nét chữ. Quả nhiên nét chữ trên hai tờ giấy này giống nhau, Vương Đường không phân biệt được thật giả. Ông ta chau mày, nói:

- Xin Đoàn đại nhân chớ làm lạ. Bỉ chức chỉ là thấy điều gì thì muốn tranh luận. Nghe nói thủ hạ của Đoàn đại nhân rất giỏi việc làm giả thư từ, không biết di thư này có ai có thể chứng minh tính thật giả của nó?

Đoàn Phi mỉm cười nói:


- Làm giả thư từ mới thì dễ nhưng loại thư từ đã nhiều năm rồi không dễ làm giả. Vương công công không ngại xin xem đi rồi hãy nói.

Vương Đường cau mày nhìn lại một lần, đem hai tờ giấy đó giao cho Bố chính sử Trần Biểu. Trong di thư chỉ là làm rõ tính tiết của vụ án, ẩn đi việc mình được giao cho làm giả giấy khám nghiệm đồng thời mơ hồ đề cập đến Vương Đường và Vương Thế Dũng. Vương Đường xem xong không khỏi có chút hối hận, nếu sớm biết được nội dung của di thư thì vừa nãy đã không nên nói với Đoàn Phi như thế. Rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.

Ba vị đại nhân xem qua, Bố chính sử đem giao lại cho Đoàn Phi, nói:

- Nếu đã như vậy, Đoàn đại nhân không ngại làm theo chỉ dẫn của Bồ Tát xem trên mặt đất có hay không vết máu?

Án sát sử Hàn Minh chất vấn:

- Trong “Giải oan tập lục” có ghi lại rằng dùng dấm chua hắt trên đất, nếu như có máu thì sẽ xuất hiện màu hồng. Nhưng nó cũng là dùng tại thời điểm điều tra án thôi. Chứ cách ba năm rồi, đất này không biết đã trải qua bao lần mưa gió làm sao có thể tra cho ra nhẽ? Đoàn đại nhân suy nghĩ cho kỹ.

Đoàn Phi cười, nói:

- Hàn đại nhân nói không sai, có điều đã là Bồ Tát báo mộng nghĩ đi nghĩ lại thì không sai đâu. Hoa Minh, ngươi đánh một thùng nước lại đây.

- Không dám làm phiền tướng quân. Để ta phái người đi làm được rồi.

Vương Tường vội vàng nói. Hắn vẫy tay, Vương Thế Dũng liền quay đầu đi.

Chẳng mấy chốc nước được gánh đến. Đoàn Phi đem một bình dung dịch màu vàng tỏa ra một mùi khó chịu đổ vào thùng nước. Sau khi khuấy đều hắn nói với Hoa Minh:

- Hoa Minh, ngươi hãy dùng nước này đổ đều trên mặt đất, nước thần không nhiều, ngươi phải tiết kiệm dùng đó.

Hoa Minh gật đầu đáp. Múc nước lên, vận công, kêu một tiếng hắt nước ra xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui