Đoàn Phi quay đầu hỏi Bảo Tinh Bằng:
- Bảo đại nhân, ngươi có biết nguyên Thông phán Tạ Chí Quân và nguyên tổng bộ Sử Vũ Phong phủ Dương Châu hiện ở đâu không?
Bảo Tinh Bằng chắp tay nói:
- Đoàn đại nhân, Tạ thông phán và Sử tổng bộ vì chịu liên lụy từ vụ án
tri phủ Thái Bá Hạo, bị đày đi nghìn dặm, giờ này chắc đang lên đường
tới Vân Nam.
- Bọn họ khi nào đi?
Đoàn Phi hỏi.
Bảo Tinh Bằng trả lời ngắn gọn:
- Mùng năm tháng trước, giờ đã gần nửa tháng rồi.
Đoàn Phi cau mày nói:
- Bọn họ bị liên lụy án gì? Rất nghiêm trọng sao?
Bảo Tinh Bằng nói:
- Tri phủ Dương Châu tiền nhiệm Thái Bá Hạo bị nghi ngờ nhận hối lộ của Ninh Vương, Tạ thông phán cũng bị liên lụy.
Bảo Tinh Bằng nhìn sang hai bên, nhỏ giọng nói với Đoàn Phi:
- Đoàn đại nhân, đó là ý của Lại bộ Thượng Thư Vương Quỳnh.
Trong thư của Vương Thủ Nhân, Đoàn Phi cũng biết Vương Quỳnh, y bất hòa
với Thủ Phụ Dương Đình Hòa, thậm chí còn liên lụy Vương Thủ Nhân bị
Dương Đình Hòa chèn ép, vì Ninh Vương bị thế lực Dương Đình Hòa đả kích, nên tiến cử Vương Quỳnh của Vương Thủ Nhân, gặp nước thuyền lên, y nhân cơ hội vị thế của Dương Đình Hòa lung lay mà tìm kế đả kích mối quan hệ với các quan viên địa phương của Dương Đình Hòa, đám người Thái Bá Hạo
cũng vì thế mà bị chịu hình phạt như vậy.
Sự việc của Thái giám trấn thủ Tô Châu còn chưa lo tốt, Đoàn Phi cũng
không muốn tiếp tục gây bất mãn với Lại Bộ Thượng Thư, tuy nhiên chỉ cần không lật lại bản án, chắc không để Vương Quỳnh chú ý, Đoàn Phi ngẫm
nghĩ một chút, nói:
- Án trấn Hải An liên lụy tới tiền nhiệm Thông phán Tạ Chí Quân, và tổng bộ Sử Vũ Phong phủ Dương Châu, phái hai nha dịch ngày đêm đuổi tới Vân
Nam, điều hai người này về Dương Châu làm chứng, sau này sẽ xử lí sau.
Bảo Tinh Bằng khuyên nhủ:
- Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn.
Lúc trước Tạ Chí Quân và Sử Vũ Phong giúp đỡ Đoàn Phi không ít, hành
động này của Đoàn Phi cũng vì báo ân, sao lại để Bảo Tinh Bằng ngăn cản
được, Đoàn Phi quả quyết nói:
- Ta ý đã quyết, Bảo đại nhân không cần lo lắng, đường dù sao cũng có
người đi, không thử sao biết có được hay không? Ta phái hai nha dịch tới trấn Hải An, thu thập chứng cứ, mời mười nghìn dân, làm chứng cho huynh đệ Nhạc thị và Hạ đại ca, ngoài ra còn truyền tới các nha dịch từng tới trấn Hải An hỗ trợ phá án, mời họ tới Dương Châu làm chứng, bản quan
lại viết một lá thư phái người đi thuyền tới Ninh Ba giao cho thái giám
quản sự Hải công công, y cũng có thể làm chứng cho huynh đệ Nhạc thị,
còn có rất nhiều chứng nhân, hẳn là không cần truyền tới nữa, ngươi thấy nhiều vậy đã đủ chưa?
Bảo Tinh Bằng luôn miệng nói:
- Đủ rồi đủ rồi, Đoàn đại nhân và Hải công công giao tình rất sâu sao?
Đoàn Phi liếc mắt, nói:
- Từng kề vai chiến đấu, Hải công công nhất định giữ thể diện cho ta, Bảo đại nhân thấy ổn sao?
Bảo Tinh Bằng vội lắc đầu, nói:
- Không có gì, Đoàn đại nhân nếu nói vậy, hẳn là không có vấn đề gì rồi.
Hải công công vốn là thái giám quản sự đường biển Ninh Ba, trên thực tế
là người của Đông xưởng, có lẽ vì điểm này nên Bảo Tinh Bằng mới thấy
ngạc nhiên, Đoàn Phi ngẫm nghĩ một chút, nói với Bảo tinh Bằng:
- Bảo đại nhân, đêm nay ta sẽ rời Dương Châu tới Tô Châu, ta muốn mang
huynh đệ Nhạc Thị và Hạ Thịnh đi, Bảo đại nhân có thể sắp xếp không?
Bảo Tinh Bằng cau mày nói:
- Đoàn đại nhân, mặc dù nói Đoàn đại nhân làm chứng cho họ, muốn lật lại án cho họ, nhưng dù sao hiện tại họ vẫn là phạm nhân tử hình, Đoàn đại
nhân nếu dẫn bọn họ đi, nếu có người hỏi, hạ quan thật khó nói.
Đoàn Phi nói:
- Án tử của bọn họ để ta phụ trách, Bảo đại nhân không cần nhiều lời.
Bảo Tinh Bằng bất đắc dĩ nói:
- Hạ quan tuân mệnh, đại nhân, chả lẽ ngài không chuẩn bị gặp quan viên Dương Châu sao?
Đoàn Phi nói:
- Nhờ Bảo đại nhân thay ta giải thích một chút với chư vị đại nhân, bản
quan xong việc ở Tô Châu sẽ lập tức về Dương Châu, đến lúc đó sẽ sắp xếp yến tiệc cáo tội với các đại nhân ở Dương Châu.
Đoàn Phi không trì hoãn lâu ở Dương Châu, hắn bước đầu đã xử lí xong vụ
án của huynh đệ Nhạc thị, sau đó liền dẫn Tô Dung, Thạch Bân, Hoa Minh
cùng với Hạ Thịnh và huynh đệ Nhạc Thị, thuê thuyền ở bến thuyền đi tới
Tô Châu.
Những quan viên tới tiễn dần tản đi, Bảo Tinh Bằng cũng quay đầu trở về
nha môn, một người mặc công phục lại không đi, đến khi lá cờ rồng huyền
hoàng thiên tử trên thuyền Đoàn Phi không nhìn thấy nữa, y mới quay đầu, thản nhiên nhìn mọi nơi, sau đó bước nhanh đi.
Người này là lao đầu nhà lao phủ Dương Châu Giản Vô Nha, Đoàn Phi từng
thấy y, nhưng không chú ý lắm tới y. Người này nhìn ngang dọc về hướng
núi Quan Âm, lát sau liền đi tới một đình nhỏ ở giữa eo núi Quan Âm, dựa vào lan can trông về phía xa.
Một thư sinh áo trắng, bên cạnh có một thư đồng đi cùng, thản nhiên từ
trên núi xuống, lúc đi ngang qua tiểu đình cũng vào tạm nghỉ.
Lúc này thời gian sắp tối nên người đi đường cũng ít, Giản Vô Nha nhìn
thư sinh trẻ tuổi, nhíu mày, định mở miệng đuổi y đi, thư sinh kia liền
quay đầu mỉm cười, nói với gã:
- Linh Xu Thánh Nhân giờ vẫn khỏe chứ? Ngươi là đại đệ tử Giản Vô Nhai của y đúng không?
Giản Vô Nha tên thật là Giản Vô Nhai, bị người khác nói ra tên tuổi và
lai lịch của mình, y lập tức kích động, bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm thư sinh áo trắng:
- Ngươi là ai?
Thư sinh áo trắng cười không đáp, thư đồng bên y quát lớn:
- To gan, Thần giáo Thánh Cô ở đây, ngươi còn không mau đại lễ tham kiến?
Giản Vô Nha sửng sốt, liếc mắt nhìn kĩ, cuối cùng thả lỏng cơ thể, nói:
- Hóa ra là Thánh Cô đích thân tới, tiểu nhân có mắt như mù, kính xin
Thánh Cô thứ tội. Âm Quý phái và Thần giáo chúng ta sớm đã mỗi người một ngả, ta chỉ bái thiên địa và Thánh Quân, kính xin Thánh Cô tha tội,
không biết Thánh Cô lấy mật ngữ truyền nhân của chúng ta tới gặp là do
cớ gì?
Thư sinh được gọi là Thánh Cô kia, mỉm cười nói:
- Âm Quý Phái tuy rằng đã tách ra, nhưng chung quy vẫn là huyết mạch của Thần giáo, ta muốn cùng Thánh Quân nói vài lời, trao đổi ít đại sự,
ngươi có thể giúp ta sắp xếp chút không?
Giản Vô Nha khẽ mỉm cười, nói:
- Sư tôn Thánh Quân không có hứng thú đối với việc của thần giáo, Thánh Cô nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ.
Tiểu nha đầu liền quát:
- To gan! Cho dù là Thánh Quân cũng không dám làm càn thế với Thánh Cô.
Giản Vô Nhai không sợ hãi, ha ha cười lạnh, nói:
- Ai mà chả biết thần giáo gần đây nhiều lần chọn sai đường, tốn binh
hao tướng, không còn được như năm đó, mà Linh Xu Thánh Nhân ta dốc lòng
phát triển, thực lực phát triển không ngừng, người tới cầu không phải là bọn ta đâu.
A hoàn kia tức giận vô cùng, Thánh Cô lại không chút phật lòng cười, nói:
- Ngươi nói không sai, tuy nhiên lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, chỉ
cần giáo chủ ra lệnh, không cần chúng ta động thủ, Âm Quý Phái muốn tan
thành tro bụi ẩn núp trong quan phủ cũng không có gì là mới mẻ nữa,
ngươi xem đây là cái gì?
Thánh Cô rút trong tay áo ra một khối ngọc bài, ném cho Giản Vô Nhai, Giản Vô Nhai tiếp nhận, thần sắc liền biến đổi, nói:
- Đông xưởng?
Thánh Cô mỉm cười nói:
- Đúng vậy, Thần giáo sớm đã thâm nhập trong Đông xưởng và Cẩm Y Vệ,
Chính Đức mượn cơ hội Ninh Vương phản loạn, tẩy trừ triều thần, ngược
lại, để Thần giáo hưởng lợi lớn. Hiện tại, người của chúng ta trong
triều không ít, chí lớn mưu cao của Linh Xu Thánh Quân, lại chỉ có thể
gặp thời, thật sự đáng tiếc. Nếu chịu trở về liên kết với thần giáo
chúng ta, không quá mười năm, chúng ta có thể đánh đổ Đại Minh, thành
lập một triều đình do Thần giáo chúng ta nắm quyền.
Giản Vô Nhai thần sắc biến đổi, trầm ngâm nói:
- Sự tình lớn vậy, ta phải trở về nói với Thánh Quân, ta sẽ liên hệ với Thánh Cô sau.
Thánh Cô thản nhiên nói:
- Không cần, Thánh Quân sớm đã tới, thần giáo Thánh Cô Quản Tiêu Hàn cung thỉnh Thánh Quân hiện thân!
Một tiếng cười lớn phát ra từ đỉnh đình, một lát sau một người nhẹ nhàng hạ xuống đất, người này trên mặt đeo mặt nạ bằng đồng xanh, mặc áo màu
xanh lam dài, bước vào trong đình, thi lễ với Thánh Cô:
- Thành giáo Thánh Cô quả nhiên danh bất hư truyền, Ngô mỗ xin chỉ giáo!
Thánh Cô Quản Tiêu Hàn đứng lên đáp lễ, nói:
- Thánh Quân cả đời nghiên cứu kỳ môn dị thuật, Tiêu Hàn cảm phục vạn
phần. Vừa rồi ta và quý đồ có nói tới việc mời Thánh Quân tới liên kết
với chúng ta, như vậy có thể phát huy trăm lần công hiệu, đối với hai
bên đều có trăm lợi mà không hề có hại, không biết Thánh Quân nghĩ thế
nào?
Linh Xu Thánh Quân mỉm cười nói:
- Ngô mỗ lười biếng quen rồi, thật sự không có hứng ăn nhờ ở đậu, hiện
tại Âm Quý Phái ta phát triển không tồi, chỉ cần thần giáo không làm khó dễ là được rồi.
Quản Tiêu Hàn than nhẹ một tiếng, nói:
- Thánh Quân chí hướng rộng lớn, sao lại dùng những lời qua loa tắc
trách này? Thánh Quân lo bọn ta qua cầu rút ván sao? Thánh Quân xin yên
tâm, Quản Tiêu Hàn ta từ trước đến nay nói một không nói hai, chỉ cần
Thánh Quân để Âm Quý Phái trở về thần giáo, ta cam đoan ngày sau Thánh
Quân còn tiêu dao hơn hiện tại, cũng không cần cách ba tới năm tháng lại phải dùng số ngân lượng lớn đổi chỗ ở rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...