Không được hỗn xược!
Quách Uy quát lớn một tiếng rồi nói:
- Đại nhân nhà ta còn chưa xét sai một vụ án nào đâu. Đại nhân nói Đậu
Phát chết trong nhà thì đương nhiên có lý của đại nhân. Ngươi càng quấy
rối thì càng chứng tỏ trong lòng ngươi có điều mờ ám.
Đậu Nguyên vẫn kêu la đòi chứng cứ, Đoàn Phi khẽ mỉm cười nói:
- Chứng cứ? Tất cả mọi thứ trong phòng này, chỗ nào cũng là chứng cứ.
Vết cào trên mặt đấy, cái lỗ lõm mới trên tường, đống củi ở góc tường,
cả vết vá mới trên chiếc bàn gỗ. Tất cả vô hình nói cho ta biết tối ngày hôm qua đã có một trận ẩu đả kịch liệt ở bên ngoài. Vết cào trên mặt
đất là trước khi chết Đậu Phát dùng móng tay cào ra. Vết lõm trên tường
chắc chắn là do chiếc ghế dài nát kia đập vào. Trước khi chết Đậu Phát
giãy giụa rất đáng sợ phải không? Gần như đem đập hỏng hết tất cả mọi
dụng cụ trong phòng khách. Tuy nhiên điều ta thấy kỳ lạ là vết đấm trên
mặt cụ hẳn là vết đấm từ trước. Đậu Phát liều mạng giãy giụa dường như
không có tác dụng gì. Thật sự có chút đoán không ra rốt cục hung thủ đã
dùng hung khí gì.
Mỗi lần hắn đưa ra một chứng đều khiến sắc
mặt Đậu Nguyên và Đậu Thị trắng bệch hơn, người thì càng lúc càng run
lợi hại hơn. Đoàn Phi vừa mới nói xong, chỉ nghe thấy Dương Sâm phấn
khởi hét lên từ phía sau nhà:
- Đệ tìm được hung khí rồi. Hung khí chỉ là một cái cán lồng chụp heo.
Dương Sâm cầm một cây gậy trúc dài chừng hai mét, to khoảng bằng cánh
tay trẻ con. Ở giữa cây gậy trúc là phần rỗng, phần này có một sợi dây
thừng to bằng ngón tay út xuyên qua. Phía trước cây gậy trúc có một cái
móc, sau khi tòng vào cổ heo thì phía sau ra sức kéo chặt cái móc. Dùng
cây gậy trúc giữ chặt con mồi, như thế con mồi sẽ không thể làm người
thợ săn bị thương nữa. Đây là công cụ săn bắt những con mồi lớn mà những người sống trên núi thường dùng.
- Thì ra là cái cán này. Giờ thì tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Đoàn Phi chợt cười, còn Đậu Nguyên thì toàn thân run rẩy, ông ta nghe thấy tiếng cười của Đoàn Phi thì lộ vẻ sầu thảm nói:
- Đúng vậy, tên súc sinh đó là do tôi giết. Tối qua nó đã lén lút mò
về, đi ra ngoài nửa năm mà đã trở nên hung bạo hơn rất nhiều. Tôi nói nó có hai câu mà nó đã đấm cho tôi ngã dụi đi. Con dâu Thúy Hoa tốt bụng
nấu cơm cho nó thì nó chê này chê nọ. Còn nói nó tìm được một người đàn
bà khác ở bên ngoài, rồi lại nói người đàn bà đó đã chạy mất rồi. Sau đó thì ấn Thúy Hoa xuống đất rồi đánh túi bụi. Đúng là một tên súc sinh.
Tôi thật sự không thể nhịn được nữa. Tôi ra sau vườn cầm cái cán vợt heo tung vào cổ nó rồi giữ chặt đầu sợi dây. Cứ như vậy tôi siết chết nó.
Tên ác ma này là do tôi đem tới nhân gian này, chi bằng để chính tôi đưa nó xuống địa ngục vậy. Các người dẫn tôi đi đi. Chuyện này không liên
quan tới Thúy Hoa. Thúy Hoa, con phải sống cho thật tốt, tìm một người
tốt rồi gả cho họ đi.
Nước mắt Đậu Nguyên tuôn ra, Thúy Hoa cũng khóc không thành tiếng, nàng nói trong tiếng nấc:
- Không phải bố chồng tôi giết đâu. Là tôi giết, là tôi giết gã đàn ông đó. Các người bắt tôi đi. Lột da xẻo thịt tôi đều chấp nhận. Người là
do một mình tôi giết, mau bắt tôi đi. Không được liên lụy tới bố chồng
tôi. Bố, con xin lỗi, Thúy Hoa không thể hầu hạ người nữa rồi.
Đoàn Phi còn chưa hạ lệnh bắt người. Đám nha dịch đã từng thử nịnh hót
nhưng không được cũng không dám tùy tiện ra tay. Cảnh tượng trước mắt
cũng thực sự khiến người ta cảm động. Trưởng thôn Đậu Minh ở một bên
cũng nước mắt lưng tròng nói:
- Đại nhân, Đậu Phát là một tên súc sinh. Nếu nó là con trai lão thì lão đã giết nó từ lâu rồi. Đại nhân,
xin hãy khai ân. Đậu Nguyên và Thúy Hoa đều là người tốt, ngài không thể bắt bọn họ được. Nếu muốn bắt thì hãy bắt lão đi. Là trưởng thôn, lão
không cai quản nổi tên súc sinh kia, khiến nó tạo nên vô số nghiệp
chướng trong mười mấy năm nay. Các quan hãy tới bắt lão đi.
Trông thấy cảnh tượng này, hai từ “bắt lại” thực sự Đoàn Phi không có
cách nào mở miệng nói ra được. Đang lúc do dự, người dân vây quanh ở
phía bên ngoài nghe nói họ đòi bắt Đậu Nguyên và Thúy Nga thì lập tức
nhốn nháo lên. Một người nào đó cổ họng to, lớn tiếng hét:
-
Không được bắt người. Tên súc sinh Đậu Phát đó vốn đáng chết. Đến cha
tôi mà nó còn đánh cho bằng chết. Mấy lần chúng tôi kiện lên quan phủ,
quan phủ đều không thèm quản. Giờ sao quan phủ lại có thời gian rảnh để
quản chuyện nhà người ta rồi chứ? Tên Đậu Phát chết thật tốt, chết thật
đáng. Người làm cha giết thằng nghịch tử, quan phủ dựa vào đâu mà đòi
bắt người?
Trông thấy tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt như thế, tình hình càng lúc càng khó kiểm soát hơn. Đoàn Phi thì vẫn
chưa nghĩ ra được cách nào vẹn cả đôi đường. Tô Dung thì sốt ruột thay
cho hắn, lại càng lo lắng cho Đậu Nguyên và Thúy Hoa hơn. Ánh mắt nàng
đảo nhanh trong căn phòng, bỗng dưng hai mắt sáng lên, nàng cất giọng
nói:
- Mọi người hãy yên lặng một chút. Đại nhân nhà ta không hề
nói muốn bắt Đậu lão gia và thím Thúy Hoa. Mọi người hãy yên lặng một
chút nghe ta nói.
Giọng của nàng vừa trong trẻo lại vừa rõ
ràng, không ngờ lại có thể lấn át được tất cả mọi âm thanh, để rồi
truyền tới tai tất cả mọi người. Hơn nữa dường như còn mang theo một thứ sức mạnh khiến cho tâm hồn ngươi ta tĩnh lặng lại. Những thứ tạp âm ở
bốn phía lập tức trở nên nhỏ đi. Tô Dung ra nháy mắt hiệu cho Đoàn Phi
rồi nói:
- Đại nhân, tuy hung thủ đã được xác nhận là Đậu lão gia và Thúy Hoa. Nhưng chưa hẳn chúng ta đã được bắt bọn họ. Mà ngược lại,
chúng ta cần phải báo lên triều đình, thông báo ca ngợi vùng này. Đây là bọn họ đã trừ hại cho nước cơ mà. Lẽ nào đại nhân ngài đã quên chuyện
Vương đại nhân ban lệnh quét sạch sao?
“Lệnh quét sạch?” Đầu óc Đoàn Phi xoay chuyển rất nhanh, lập tức nói:
- Ngươi nghi ngờ tên Đậu Phát này là bè đảng còn sót lại của Ninh tặc?
- Chẳng lẽ đại nhân ngài không phát hiện ra đôi giày phơi trên cửa sổ
kia sao? Đôi giày đó có lẽ là do Đậu Phát đi về. Đó là hàng quân nhu do
Ninh tặc chế cho Tam vệ. Kiểu dáng đó không thể mua được trên thị
trường, giầy còn rất mới. Tại hạ nghĩ chắc chắn là do sau khi Đậu Phát
chết, chị Thúy Hoa đã lấy từ chân y ra để chuẩn bị cho Đậu lão gia dùng
trong mùa đông này.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía cửa
sổ. Lúc này Đoàn Phi mới trông thấy cái cửa sổ bị mọi người che mất, và
cũng đã trông thấy đôi giày kia. Bỗng nhiên hắn cười nói:
- Không ngờ ta lại sơ suất như vậy. May mà có ngươi nhắc nhở. Mọi người tránh ra để ta đích thân kiểm nghiệm vật chứng.
Mọi người tránh ra nhường đường, Đoàn Phi bước tới cầm đôi giày lên xem xét rồi vui vẻ nói to:
- Đậu Phát quả nhiên là tàn dư của Ninh tặc. Mời mọi người xem, bên
trong chiếc giày bên trái còn thêu một chữ “Ninh”. Đây đích thị là quân
nhu mà Ninh tặc chế cho Tam vệ theo tiêu chuẩn. Có đôi giày này làm bằng chứng, thì không còn nghi ngờ gì nữa. Đậu Phát chính là kẻ tàn dư của
Ninh tặc.
Bành Hưng và Tô Thần Khang thay nhau cầm đôi giầy lên xem, đều nói:
- Không sai, không sai. Quả nhiên có một chữ “Ninh”. Tên Đậu Phát này chắc chắn là tàn dư của Ninh tặc.
Tô Dung lớn giọng nói:
- Tuần phủ Vương đại nhân sau khi dẹp bọn Ninh tặc, đã ban bố lệnh quét sạch đối với những đồng đảng là tàn dư của Ninh tặc. Nhưng nếu những
người đã từng là kẻ phản nghịch hay đi theo bọn phản nghịch, nếu tự ra
đầu thú thì có thể niệm tình mà xử nhẹ. Những người hồ đồ cố tình ẩn náu trốn tội thì tội sẽ nặng hơn một bậc. Những người giúp chúng chạy thoát hay giúp chúng ẩn náu thì sẽ bị xử cùng tội. Người nào tố cáo hoặc bắt
áp giải đồng đảng Ninh tặc lên nha môn thì được thưởng. Người nào giết
nghịch tặc thì sẽ dựa vào tình tiết mà được xử nhẹ hoặc xử vô tội. Đậu
lão gia giết tên nghịch tử vốn là lẽ tự nhiên. Đậu Phát lại là bè đảng
còn sót lại của Ninh tặc nên Đậu lão gia không những vô tội mà còn có
công. Chị Thúy Hoa giúp giết tên nghịch tặc, nói là nữ anh hùng hào kiệt còn chưa đủ xứng đáng thì sao có tội gì được chứ?
Đoàn Phi bắt nhịp khen:
- Nói hay lắm. Vương đại nhân quả thực có công bố cáo thị này. Nếu tên
Đậu Phát này là tàn dư của Ninh tặc, nói như thế thì Đậu Nguyên và Đậu
thị chẳng những vô tội mà ngược lại còn có công. Bành đại nhân, Tô đại
nhân, các vị thấy sao?
Kiệu hoa mọi người cùng khiêng, hơn
nữa chứng cứ lại rành rành ra. Mặt khác Vương Thủ Nhân quả thực có ban
bố lệnh như vậy. Đương nhiên Bành Hưng và Tô Thần Khang cũng chỉ luôn
miệng nói được được. Đoàn Phi tiến lên phía trước đỡ Đậu Nguyên nói:
- Đậu lão gia, ông nghe thấy rồi chứ. Ông không những không có tội, mà
ngược lại còn có công diệt trừ nghịch tặc. Triều đình ắt sẽ có thưởng.
Đậu lão gia xúc động khóc không thành tiếng. Đoàn Phi nhìn về phía Tô
Dung nháy mắt. Tô Dung nắm tay Thúy Hoa nói gì đó bên tai cô khiến Thúy
Hoa trở nên kích động, liên tục lắc đầu. Tô Dung kiên nhẫn khuyên bảo,
cuối cùng cũng thuyết phục được cô nhận lấy mười lượng bạc.
Vụ án đã được phá. Đoàn Phi cũng không còn cần thiết phải ở lại thôn
Thục Tây nữa. Người dân thôn Thục Tây dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn
vui vẻ tiễn họ lên đường. Đặc biệt là Đậu Nguyên và Thúy Hoa. Hai người
quỳ dưới đất, liên tục khấu đầu, khuôn mặt đẫm lệ, không ngừng gọi
“Thanh thiên đại lão gia”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...