Dừng tay! Dừng tay! Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân đi đâu mất rồi?
Trưởng thôn hai bên cùng nhóm các bô lão lớn tiếng quát dừng lại, tại
thời điểm hỗn loạn liệu mấy ai nghe lời bọn họ? Cho dù bắt lấy một tên
biết nghe lời, đảo mắt lại bị cuốn vào đám hỗn loạn. Bọn họ tìm bóng
dáng Đoàn Phi tứ phía, lại thấy bàn xử án bị đẩy ngã. Kinh đường mộc và
lệnh bài rơi toán loạn dưới đất, đâu còn bóng dáng của Đoàn Phi nữa.
Những tên thuộc hạ hàng ngày tác oai tác quái cũng không thấy đâu nữa.
Trong khoảng khắc hai bên nhìn thấy nhau, những địch nhân mười mấy năm
đánh từ nhỏ tới lớn giờ chúng ngay trước mặt, mấy cụ già cũng không quan tâm tuổi già sức yếu, bọn họ cứ như trở về mười mấy năm trước, trong
lần đầu khi phát sinh xung đột với đối phương, mấy lão già đầu tóc bạc
phơ cũng ngươi một quyền ta một quyền đánh lộn với nhau.
Khi
hai bên được gọi đến bờ sông không một ai mang theo vũ khí, Đoàn Phi
chọn khúc sông này thậm chí đến hòn đá cuội cũng tìm không thấy một
viên. Hai bên chỉ có thể dùng cách đánh cơ bản nhất đấu với đối phương,
ngươi cào rách mặt của ta, ta đánh cho gãy mũi của ngươi, ngươi giẫm gãy xương sườn của ta, ta bẻ gãy chân của ngươi.
Hai trăm người
trong cảnh tay đấm chân đá, mặc dù kém xa vạn người ẩu đả điên loạn trên sân bóng, nhưng Đoàn Phi trốn ở bên như được xem cảnh hay. Đến khi
Thạch Bân nhắc nhở hắn đã không còn sớm, nếu còn tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện lớn. Đoàn Phi đưa ra ám hiệu, bọn Quách Uy hiểu ý đưa thứ gì vào cuộc ẩu đả, hai bên đánh cho náo nhiệt, tuyệt nhiên không để ý tới bọn
họ.
Đột nhiên, có người hét lên một tiếng:
- Không ổn rồi, có kẻ đánh chết người rồi!
Một tiếng hét chói tai này đủ để đâm thẳng vào màng nhĩ, mọi người đang đánh nhau bỗng cảm thấy kinh ngạc. Dù hai thôn đánh nhau tưng bừng,
nhưng đôi bên đều rất hiểu, đánh nhau là chuyên nhỏ, ảnh hưởng đến mạng
người là không hay rồi. Vì vậy nhiều lần đánh nhau, trưởng thôn và đám
cụ già chỉ đạo đánh nhau đều không gây ra án mạng, thậm chí gây ra tàn
phế vĩnh viễn cũng chưa có ai bị. Lúc này khi đột nhiên nghe nói có
người bị đánh chết, cũng không biết bên nào đánh chết, người của bên nào chết, chỉ dọa cho đám ẩu đả sợ trợn mắt há mồm.
- Dừng tay hết cho ta!
Cuối cùng đến lượt Đoàn Phi xuất hiện, hắn hét lên một tiếng, quát:
- Bản quan ở đây, là ai đánh chết ai? Người đâu, trông chừng tất cả người ở đây cho ta, ai dám chạy lập tức bắt lại.
Vừa nãy không thấy đám tay sai hành động gì giờ đột nhiên giống đám
người từ trong đất chui ra. Từng người giống như hung thần ác sát nhảy
vào đám người ẩu đả nhau, một mặt đe dọa, một mặt quát lớn:
- Quỳ hết xuống cho ta, hai tay ôm đầu, ai dám lộn xộn coi như là hung thủ giết ngay không hỏi!
Già trẻ gái trai hai thôn Long Gia và La Gia bị khống chế rất nhanh.
Bọn họ phân thành hai nhóm quỳ trên đất hai tay ôm đầu, trong lòng vừa
sợ vừa kinh, không biết quan phủ sẽ xử lý bọn họ như thế nào.
Ở trước mặt bao nhiêu người, một cỗ thi thể được bọn nha dịch mang lên lần nữa trước bàn xử án, Quách Uy bước lên bẩm:
- Đại nhân, người chết là nam tính, trên người có nhiều chỗ bị tổn
thương, miệng mũi đầy máu còn chưa khô, hẳn là vừa mới bị đánh chết
trong cuộc ẩu đả.
- To gan!
Đoàn Phi gõ kinh đường mộc, nhìn hai thôn trưởng đang quỳ phía dưới, quát:
- Giữa ban ngày ban mặt, hai thôn dám đánh nhau trước mặt bổn quan,
đánh chết cả người ta. Các ngươi thân là trưởng thôn lại không biết quản thôn dân, đây đáng tội gì?
- Tiểu nhân biết tội.
Hai trưởng thôn kinh hồn ngoan ngoãn trả lời.
- Ha ha, các ngươi nhìn thấy bản quan còn trẻ tuổi nên cảm thấy dễ bắt
nạt ư? Giờ thì tốt rồi, người đâu, đem trói tất cả những ai tham dự cuộc ẩu đả này lại, cùng đưa về huyện Thượng Cao rồi nói sau!
Hai trưởng thôn đều giật mình kinh hãi, bọn họ vội hỏi:
- Đại nhân, còn chưa biết người chết là ai, chết ra sao, đại nhân nên
tra xét tại hiện trường đã, sao lại đưa bắt chúng tôi về?
Bộp! Đoàn Phi lại đập kinh mộc đường, quát:
- Bản quan còn cần các ngươi dạy phá án như thế nào sao? Các ngươi
tưởng còn hy vọng đối phương đánh chết người của thôn mình sao? Người
thôn bị đánh chết khiến lòng các ngươi cảm thấy đây là việc tốt sao? Có
loại trưởng thôn như các ngươi thật thất vọng cho hai thôn.
Lời của Đoàn Phi khiến hai trưởng thôn không thốt lên được lời nào, Đoàn Phi cười lạnh lùng nói tiếp:
- Cũng đúng, bản quan phá án tại đây luôn, để các ngươi tâm phục khẩu
phục. Các ngươi tự lên nhìn rõ, xem thân phận người chết rồi hãy bẩm báo cho bản quan.
Hai trưởng thôn đồng ý, mỗi người đi đến bên
cạnh thi thể tra xét cẩn thận, chỉ nhìn thấy ngũ quan của thi thể đều đã vặn vẹo biến hình, nhất thời nhận không ra người chết rốt cuộc là người của thôn nào.
- Đại nhân, mặt mũi người chết khó nhận ra, thực sự không biết thân phận ra sao.
Trưởng thôn Long Gia cướp lời trước bẩm báo với Đoàn Phi:
- Nhìn quần áo với thân hình người này hình như không phải người của thôn Long Gia.
Trưởng thôn La Gia cũng nói:
- Cũng có thể không phải người của thôn La Gia.
Đoàn Phi lạnh lùng cười đáp:
- Như thế thì kì lạ, thôn của hai người đánh nhau, sao đột nhiên xuất
hiện một người chết từ ngoài tới sao? Có khi là các ngươi đánh chết
người trước, sau đó nhân cuộc loạn vứt vào trong này phải không?
Hai trưởng thôn đều vội vàng thanh minh cho thôn mình, Đoàn Phi quát:
- Nếu đã không biết thân phận người chết, thi thể lại là do người của
các ngươi phát hiện trong lúc ẩu đả, cũng có thể hoặc là bị đánh chết
lúc ẩu đả, hoặc là có người nhân cơ hội vứt vào. Bất kể như thế nào,
người hai thôn các ngươi đều có hiềm nghi ở đây, người đâu, trói đồng
loạt cho ta, áp giải về huyện Thượng Cao.
- Đại nhân oan uổng quá!
Hai trưởng thôn đều té nhào xuống đất, hai thôn cộng lại hơn hai trăm
thanh niên trai tráng đồng thanh kêu oan, tiếng kêu oan đinh tai nhức óc đâm lên tận trời. Bọn nha dịch chẳng dễ dàng gì mới ép buộc tiếng kêu
oan im lặng.
Đoàn Phi quát:
- Oan uổng cái gì chứ? Hai thôn các ngươi gây hiềm khích suốt dọc đường tới đây, vì ba mươi mẫu
ruộng này mà đấu đá không nghỉ, cứ coi hôm nay không xảy ra tai nạn chết người, thì sớm muộn cũng chết người thôi. Bất luận người chết là ai,
đều là chuyện không hay với hai thôn các ngươi, ai không phải là cha
sinh mẹ đẻ chứ? Người trong thôn đều cùng một họ, giống như người trong
nhà, nên càng phải hiểu điều này, ngươi nói đúng không?
- Đại nhân nói đúng.
Đoàn Phi tiếp tục nói:
- Hai thôn liền sát nhau, ở gần nhau chỉ cách một dòng sông, vốn dĩ nên chung sống hòa thuận hữu hảo, sống nương tựa vào nhau, nhưng các ngươi
lại vì một chuyện bé tí, không ai chịu nhường ai để cuối cùng gây ra đại họa. Thân là trưởng thôn, các ngươi biết lỗi chưa?
Trong lòng hai trưởng thôn vừa xấu hộ vừa mắc cỡ, đồng thanh nói:
- Đại nhân, đều là lỗi của tiểu nhân, xin đại nhân thả thôn dân của tiểu nhân ra, tiểu nhân cam nguyện chịu tội.
Đoàn Phi quát lớn:
- Cam nguyện chịu tội ư? Người không phải do các ngươi giết, các ngươi
dựa vào đâu mà lĩnh tội? Thôn dân hai bên các ngươi đã nghe thấy chưa?
Các ngươi đánh chết người, trưởng thôn thay các ngươi chịu tội. Có người trưởng thôn như vậy là phúc khí của các ngươi. Mất bò mới lo làm
chuồng, lần này có hai trưởng thôn nguyện nhận tội thay các ngươi, lẽ
nào lần sau lại để bọn họ thay các ngươi nhận tội lần nữa sao? Chẳng lẽ
các ngươi định đối đầu hết thế hệ này qua thế hệ khác, vĩnh viễn kéo dài như vậy sao? Các ngươi có chịu nghĩ thay cho cha mẹ, vợ con không? Thấy các ngươi cứ ồn ào thế này, sớm muộn cũng từ thịnh chuyển sang suy
thôi, khoảng cách với sự diệt vong không còn xa nữa đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...