Xa giá của Hoàng thượng cuối cùng cũng qua khỏi địa phận Dương Châu,
không dừng lại đâu nữa mà đi thẳng về Tử Cấm Thành. Lúc nhận được tin
Hoàng đế bệ hạ đã an toàn trở về Bắc Kinh, thì lệnh bổ nhiệm mà Đoàn Phi mong đợi cũng được đưa đến tay hắn.
- Đoàn Phi, nhân sĩ
huyện Bảo Ứng Dương Châu, thông minh xuất chúng. Trong thời gian đảm
nhiệm chức vụ liên tiếp phá được án mạng, vạch trần âm mưu của giặc Oa
tại trấn Hải An, hiệp lực cùng toàn bộ dân chúng trong trấn chống địch,
truy sát giặc cướp, tiêu diệt được hơn 1500 tên. Đoàn Phi công lao to
lớn. Hiện nay ở Giang Tây, nạn trộm cướp hoành hành, nhiều vụ án còn tồn đọng. Đặc phong cho Đoàn Phi chức Giang Tây Đề Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm
Sự, lập tức đi nhậm chức, khâm thử!
Mang theo lệnh bổ nhiệm
này, Đoàn Phi cùng với Thạch Bân và Quách Uy rời khỏi Bảo Ứng trong sự
hoan tiễn của dân chúng toàn thành, quan viên và các tiểu huynh đệ của
hắn. Hắn đã nhờ quản gia Hoàng Bá trông nom Hà mẫu. Đám tiểu tử trong
nhà cũng rất hiểu chuyện, gắng sức chăm chỉ học hành dưới sự dạy dỗ của
một thầy giáo tư mà hiện tại hắn mới mời về. Cũng có đứa không thích đọc sách mà thích luyện võ. Đoàn Phi đích thân đưa chúng tới phân cục ở
Dương Châu của Kinh Hàng tiêu cục. Dựa vào giao tình giữa Đoàn Phi và
Nghiêm tổng tiêu đầu thì chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề.
Lúc Đoàn Phi đi qua phủ Dương Châu có tới bái kiến Thông phán Tạ Chí
Quân. Tạ Chí Quân vô cùng cảm kích trước cuộc ghé thăm bất ngờ này của
hắn. Đoàn Phi cũng gặp cả Sử tổng bộ, chỉ tiếc là huynh đệ nhà họ Nhạc
đang ở ngoài nên không gặp được. Đoàn Phi muốn xin Sử tổng bộ vài người. Đó đều là những sai dịch trẻ tuổi hắn đã ngắm được khi ở trấn Hải An.
Những người còn sống sót sau khi trải qua chiến trận khốc liệt đều không thể là loại hèn nhát. Đoàn Phi không cần bọn họ quá thông minh, hắn chỉ cần những người chịu khó, biết vâng lời. Thân lữ khách tha hương, bên
cạnh mình có càng nhiều người thân thuộc, có thể tin tưởng được càng
tốt.
Sử tổng bộ đồng ý ngay. Tuy nhiên đây không phải là lệnh điều động của triều đình mà chỉ là lời mời cá nhân của Đoàn Phi, những
người kia có chịu rời quê hương đi Giang Tây hay không còn tùy thuộc vào chính bản thân họ.
Đoàn Phi để lại ngân phiếu hai ngàn
lượng, làm lộ phí cho những người kia và tiền chi tiêu hàng ngày cho
huynh đệ họ Nhạc, cũng là lòng cảm kích của hắn đối với Sử tổng bộ.
Lần này Sử tổng bộ cũng không khách khí với hắn nữa. Còn tỏ ý nếu như
có cơ hội, y cũng hy vọng có thể làm thuộc hạ để cống hiến sức mình cho
Đoàn Phi v.v… Đoàn Phi hiện đang là quan Ngũ phẩm, Sử tổng bộ cùng lắm
chỉ là quan Thất phẩm, huống chi Đoàn Phi lại đột nhiên được đặc phong
trong khi những người cùng có công trong việc tiêu diệt giặc cướp kia
đều chưa nhận được cứ tin tức gì. Việc này chứng tỏ điều gì? Truyền
thuyết nói Đoàn Phi gặp được một quý nhân. Dựa vào hành tung của người
đó mà tính, đáp án đã vô cùng rõ ràng. Đoàn Phi tuổi trẻ tài cao, sau
này có thể lên như diều gặp gió. Sử tổng bộ đương nhiên hy vọng mình có
thể đi theo Đoàn Phi, để được thăng quan tiến chức nhanh như tên bắn.
Từ Dương Châu phủ đi ra, Đoàn Phi lại tới Bảo Đại Tường một chuyến.
Trương lão chưởng quầy cũng đã nghe chuyện Đoàn Phi được thăng chức, lão vui cười hớn hở luôn miệng chúc mừng Đoàn Phi. Đoàn Phi cười nói:
- Bò lên càng cao rơi xuống càng thảm, chuyến này đi còn chưa biết là
phúc hay họa. Ta tới Bảo Đại Tường là hy vọng các người có thể giúp ta
làm một vật. Tốt nhất là mời tất cả các đại sư phụ tới đây. Ta muốn treo thưởng. Người nào giúp ta chế tạo được thứ này sẽ nhận được một vạn
lượng bạc trắng.
Trương chưởng quầy cũng chẳng lấy gì làm
ngạc nhiên. Lão dẫn Đoàn Phi tới phía sau phòng làm việc, gọi tất cả các thợ thủ công tới trước mặt Đoàn Phi. Đoàn Phi bắt đầu miêu tả thứ hắn
cần.
- Thứ ta cần có tên là Thấu Minh Giao (chất dính trong suốt).
Đoàn Phi cố sức giải thích cho mọi người hiểu, tiếc là Bảo Đại Tường là một xưởng kỹ thuật, không phải là phòng thí nghiệm hóa học. Nghe hắn
nói xong, những thợ thủ công kia vẫn mơ hồ như đang lọt vào đám sương
mù. Đoàn Phi đành phải khuyến khích mọi người tự tìm hiểu, hỏi thăm
người khác, nhất là hỏi thăm những người Nam Dương. Tóm lại, ai có thể
làm ra thứ Đoàn Phi cần sẽ nhận được một vạn lượng bạc không thiếu một
xu.
Mang theo một chút tiếc nuối và rất nhiều kỳ vọng, Đoàn
Phi rời khỏi Dương Châu, tiến lên theo dòng chảy của Trường Giang, sau
đó qua Nam Kinh, An Khánh tới hồ Bà Dương, sau đó xuôi theo Chương Giang (hạ lưu Cán Giang xưa kia được gọi là Chương Giang) tới Nam Xương.
Đoạn đường này đi mất hơn hai ngày, cũng may là đi thuyền còn có thể
ngủ được. Hơn nữa, phong cảnh trên đường đi đẹp như tranh vẽ nên tinh
thần cũng thấy vui vẻ thoải mái. Đường Bá Hổ thi hứng dạt dào viết liền
một lúc hơn mười bài thơ mới, còn vẽ vài bức tranh. Từ sau khi vứt bỏ
được gánh nặng trong lòng, tinh thần của ông ta đã tốt hơn nhiều so với
lần đầu tiên gặp Đoàn Phi, vẻ mặt không còn xanh xao mà hồng hào hẳn
lên, bộ dạng hoàn toàn khác trước.
Vào tới thành Nam Xương,
Đoàn Phi lập tức tới nha môn Đề Hình Án Sát Sứ Ti thăm hỏi quan trên.
Lúc Ninh Vương mới bắt đầu tạo phản gần như đã giết sạch các quan từ
hàng Ngũ phẩm trở lên của tỉnh Giang Tây và phủ Nam Xương, những người
còn lại thì cũng đều bị bắt nhốt vào đại lao. Sau khi Ninh Vương bị xử
tử hình, họ cũng đều bị bãi quan vì không làm tròn bổn phận. Hiện tại,
gần như tất cả các quan lại ở Giang Tây đều mới được phái tới, trong đó
người lãnh đạo trực tiếp của Đoàn Phi – Án Sát Sứ Ngũ Văn Định của Giang Tây Đề Hình Án Sát Sứ Ti chính là một trong những công thần trước đây
đã theo Vương Thủ Nhân bình định loạn Ninh Vương.
Ngũ Văn
Định tuy là văn nhân nhưng lại rất có chí khí. Mặc dù y cảm thấy Đoàn
Phi từ một thường dân áo vải được đặc phong lên hàng quan Ngũ phẩm có
chút không thỏa đáng, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ “liên tiếp phá án mạng” và “huyết chiến với giặc Oa, lập đại công” trong lý lịch của Đoàn Phi thì y lập tức thay đổi cách nghĩ. Sau khi giới thiệu với Đoàn Phi
hai vị Phó sứ cùng với vài vị Thiêm Sự khác thì lập tức sắp xếp công
việc cho hắn.
- Giang Tây quả thực là một ổ trộm cướp, số
hình án còn tồn đọng nhiều không kể xiết. Ngươi tới thật đúng lúc. Trên
bàn của Kê Phó sứ đang chồng chất một đống hình án, ngươi tới giúp hắn
xử lý đi.
Ngũ Văn Định nhìn Đoàn Phi như nhìn thấy một kim nguyên bảo. Mặc dù y là quan văn nhưng lại rất thích những chuyện liên quan
tới hành võ, lại không hề giỏi trong việc phá án. Nếu điều y tới Ngũ
Quân Đô đốc phủ thì có lẽ y sẽ càng phát huy được sở trường hơn. Tới cái Đề Hình Án Sát Sứ Ti này thì y chỉ là một tay mơ. Hai Phó sứ và các
Thiêm Sự của Án Sát Ti cũng không được tháo vát lắm, chỉ biết dựa theo
những trình tự thông thường để xử án, hiệu quả thực sự rất thấp, những
vụ án bị tồn đọng lại càng ngày càng nhiều. Giờ đã có một thuộc hạ phá
án như thần tới đây khiến y vui mừng khôn xiết.
Gặp được một
thượng cấp có đầu óc không bình thường như vậy, Đoàn Phi cảm thấy vừa
mừng vừa lo. Ta vừa mới tới báo cáo, ngươi còn chưa bố trí chỗ ăn ở cho
ta đã vội phái ta đi làm việc, ngươi không thấy nhẫn tâm sao? Cũng may
là vị thượng cấp này xem ra khá coi trọng mình, sau này cho dù mình có
làm sai điều gì, chỉ cần không phải là lỗi lớn thì đã có quan trên che
chở, đối với một người vừa mới bước vào quan trường như mình mà nói, đây đúng là một tin tốt lành.
Đã có quan trên bao che, Đoàn Phi
liền không khách khí nữa. Sau khi lui ra ngoài, hắn không đi tìm vị Phó
sứ Kê Cẩn Hưng kia ngay mà lại ra ngoài cửa nha môn, sai Hoàng Tố Lương – kẻ đã theo hắn tới Nam Xương – đi tìm một nhà trọ ở gần nha môn để bố
trí ổn thỏa cho mọi người, sau đó lại đi tìm một căn phòng phù hợp để
vào ở.
Mặc dù có quy định các quan viên của nha môn phải ở
trong nha môn, nhưng những kẻ nghiêm chỉnh chấp hành điều này đều là
những quan viên muốn tiết kiệm tiền. Dựa theo thông lệ của Đại Minh,
Đoàn Phi đoán chừng mình sẽ phải ở lại Giang Tây ba năm. Nếu ở phía sau
nha phủ thì thực sự có chút gò bó. Trong túi mình vẫn còn ngân phiếu trị giá năm sáu vạn lượng, mua nhà hay là để chi tiêu thì tốt hơn đây.
Xử lý xong mọi chuyện, Đoàn Phi liền dẫn theo Thạch Bân và Quách Uy
tiến vào nha môn của Đề Hình Án Sát Sứ Ti, tim tới vị Phó sứ Kê Cẩn Hưng kia. Kê Phó sứ đang vùi đầu trong đống hồ sơ án cao ngất, sau khi nhìn
thấy Đoàn Phi liền bố trí ngay cho hắn một phòng làm việc riêng. Căn
phòng này có hai lối vào ở đằng trước và đằng sau, mặt quay về hướng Nam lưng đưa về hướng Bắc, bên ngoài cửa sổ là một hoa viên nhỏ, có hòn non bộ lởm chởm, nước chảy róc rách, cây xanh râm mát, trăm hoa rực rỡ, so
với nơi làm việc của Án Sát Sứ và Kê Phó sứ mà Đoàn Phi đã thấy còn rộng rãi yên tĩnh hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...