Chính
Đức chậm rãi cúi đầu, mở một cái bao màu đen bên người. Đây là thứ mà
vừa nãy, khi Chính Đức chuẩn bị lên giường đi ngủ, bỗng tìm thấy ở trên
gối. Chính Đức nhớ rõ là trên gối không hề có vật gì. Điều đó chứng tỏ
rằng có người đã nhân lúc mọi người náo loạn vì thích khách mà âm thầm
đem vật này bỏ lên gối của y. Nếu người đó thực sự là thích khách… Nghĩ
tới đây, Chính Đức không khỏi có chút kinh hãi.
Chỉ thấy
Chính Đức lấy từ trong bao ra một ngọc bài hình chữ nhật màu trắng, bên
trên có khắc hoa văn rồng vô cùng tinh xảo. Chính Đức đặt nó lên lòng
bàn tay. Chỉ thấy hai bên ngũ trảo của Ngọc Long ôm lấy hai chữ Ngụy cổ
lớn ở ngay trung tâm!
Mặt sau của ngọc bài màu trắng còn khắc tám chữ lớn:
- Như trẫm thân lâm, Hồng Vũ Quốc Thụy.
(Như trẫm đích thân tới, Hồng Vũ Quốc Thụy)
Hồng Vũ là niên hiệu của Hoàng đế sáng lập ra vương triều Đại Minh,
Quốc Thụy là tên chữ của ông. Đây là tín vật năm đó Minh Thái Tổ Chu
Nguyên Chương ban cho Thiên Môn. Đây cũng là lần đầu tiên Chính Đức nhìn thấy nó, cùng lắm anh ta mới chỉ nhìn thấy hình vẽ và miêu tả tỉ mỉ về
ngọc bài này trong mật điển của Hoàng gia.
- Thiên Môn!
Tâm tư của Chính Đức vụt xáo động, lại cầm một vật khác trong cái bao
lên. Đó là một quyển sách nhỏ có hình dạng giống như một quyển sổ kế
toán. Vừa mở ra xem, Chính Đức không kiềm được lại ném quyển sách nhỏ
kia lên giường.
Tiền Ninh và Giang Bân đang canh giữ ngoài
cửa gần như đồng thời giật giật lỗ tai. Hoàng thượng tắt đèn tối om mà
không ngủ, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Chẳng lẽ là do vừa rồi bị tên thích khách kia làm náo loạn? Hai người gần như đồng thời
quay đầu nhìn đối phương, sau đó mỗi người hừ lên một tiếng, rồi quay
đầu đi chỗ khác:
- Thích khách có thể do ai phái tới?
Đêm nay, Đoàn Phi cũng trải qua một trận kinh hồn bạt vía. Giả như Hoàng thượng bị đâm ngay trong nhà hắn thì… Cho dù chỉ là sợ bóng sợ gió thì
đó cũng là tội tày đình rồi. Cũng may là cho tới khi trời sáng cũng
không có chuyện gì xảy ra nữa.
Trời vừa sáng, đoàn người của
Chính Đức chào từ biệt Đoàn Phi. Đoàn Phi vừa muốn giữ lại vừa mong họ
mau rời đi. Trong lúc còn đang mâu thuẫn, Chính Đức bỗng mỉm cười nói
với hắn:
- Đoàn Phi, nạn trộm cướp ở Giang Tây vô cùng nghiêm
trọng, quan viên ở đó cũng vì phục dịch cho Ninh Vương mà tổn thất gần
hết. Giờ chính là lúc rất cần đến những người giỏi giang. Ta chuẩn bị
sai người đề cử ngươi đến Giang Tây nhậm chức Đề Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm Sự. Không biết ngươi có bằng lòng hay không?
Đề Hình Án Sát
Sứ Ti Thiêm Sự chính là hàng quan Ngũ phẩm, so với Thông Phán Tạ Chí
Quân ở phủ Dương Châu (hàng Lục phẩm) còn cao hơn hai bậc. Đoàn Phi vui
mừng khôn xiết, luôn miệng nói:
- Bằng lòng, tại hạ đương nhiên
bằng lòng. Xin đa tạ mối thịnh tình của Chu huynh. Nếu thực sự được phái tới phủ Nam Xương nhậm chức, tại hạ nguyện cúc cung tận tụy tới chết,
quyết không phụ lòng hậu ái của Chu huynh.
Quyền hạn của Đề
Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm Sự thực ra cũng không lớn, quản lý Đề Hình Án
Sát Sứ của các vụ án hình sự trong toàn tỉnh, quyền hạn thẩm tra xử lý
cũng chỉ giới hạn từ mức án phạt tù trở xuống (bao gồm phạt tù, cũng
chính là từ mức án chém đầu trở xuống). Những mức án trên phạt tù phải
đưa lên Bộ Hình thẩm tra xử lý. Hơn nữa chức Thiêm Sự không bố trí thuộc hạ, nên khá dễ dàng lừa bịp quá quan.
Chính Đức lại hướng về phía Đường Bá Hổ vừa xuất hiện để tiễn biệt nói:
- Đường đại sư có còn ý muốn làm quan không? Ta có thể tiến cử đại sư
vào Hàn Lâm Viện làm Thị giảng học sĩ. Không biết Đường đại sư có bằng
lòng chịu thiệt thòi?
Dựa vào thân phận Giải nguyên năm đó
cùng với sức ảnh hưởng hiện tại trên văn đàn của Đường Bá Hổ, thì vào
Hàn Lâm Viện làm Ngũ phẩm Thị giảng học sĩ đúng là có chút thiệt thòi.
Song Đường Bá Hổ vì vụ án gian lận trong thi cử thời Hiếu Tông Hoằng Trị mà bị liên lụy. Mặc dù sự việc sau đó đã được chứng minh rằng đây là án oan, nhưng vì sự uy nghiêm của Hoàng gia, những người có liên quan tới
vụ án vẫn bị xử phạt như cũ. Quan chủ khảo năm đó thậm chí còn để lại
tuyệt bút trước khi qua đời vì bệnh tật. Chính Đức là một hiếu tử. Mặc
dù rất khâm phục tài hoa của Đường Bá Hổ nhưng lại không thể làm trái
với ý chỉ của tiên hoàng, vì Đường Bá Hổ mà thẳng thừng sửa lại án oan,
cho ông ta một chức quan lớn. Vả lại Đường Bá Hổ tuổi tác đã cao, cũng
không còn thích hợp để phấn đấu đi lên từ đầu, chi bằng đến Hàn Lâm Viện dưỡng già.
Đường Bá Hổ than nhẹ một tiếng, cự tuyệt hảo ý của anh ta:
- Quá muộn rồi. Đường mỗ mong được Đông gia ban cho hiệu là Lục Như cư
sĩ. Tất cả những hứa hẹn đều như ảo ảnh trong giấc mộng. Công danh lợi
lộc đối với Đường mỗ chỉ như mây khói thoảng qua. Nếu Đông gia không
chê, ta nguyện cùng Đông gia đi Giang Tây.
- Vậy thì thật tốt quá rồi, ta cũng rất mong được như vậy nhưng không dám lên tiếng mời.
Đoàn Phi lại càng mừng rỡ. Đường Bá Hổ khẽ mỉm cười, hai người nhìn nhau gật đầu. Chính Đức than nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu đã vậy thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Cái gọi là đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, mong đại sư có được bước đột phá trong chuyến
đường uyển ngoạn, trở thành nhất đại tôn sư!
Đoàn Phi tiễn
Chính Đức ra ngoài cửa. Lúc hai người lưu luyến chia tay thì có một cỗ
xe ngựa từ ngoài thành chạy tới, còn chưa tới gần đã có mùi hôi thối kỳ
lạ xông vào mũi khiến người đi đường ngửi thấy đều vội vàng tránh xa.
Chỉ thấy trên chiếc xe ngựa kia chất một chiếc lồng nhốt toàn heo to.
Những con heo này chưa được tắm rửa, chồng chất tầng tầng lớp lớp bên
trong lồng, lặn lội từ xa tới, bài tiết thẳng ra xe, đương nhiên là thối không ngửi được.
Chỉ nghe thấy gã đánh xe kia luôn miệng rao:
- Bán heo đây, bán heo đây. Mổ heo sống ngay tại chỗ, thịt tươi ngon.
Ai muốn mua thịt heo mời đến hàng thịt của Lý gia ở chợ Tây thành. Thịt
heo hàng thật giá thật đây. Đầu heo, móng heo, đuôi heo, mũi heo. Muốn
mua phần nào thì cắt phần đó đây.
Nghe thấy một hồi tiếng rao bán heo, sắc mặt Chính Đức không khỏi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Những kẻ nuôi heo, bán heo này thật đáng ghét. Đại Minh lấy họ Chu
làm quốc tính, những kẻ này lại chẳng biết kiêng kị chút nào hết. Đúng
ra đương kim Thánh Thượng nên hạ ý chỉ cấm nuôi heo, giết heo, cấm ăn
thịt heo mới đúng.
Đoàn Phi hoảng hốt. Người trước mặt đây
chính là đương kim Thánh Thượng, những lời vàng ý ngọc của anh ta một
khi đã thốt ra chỉ e là khó mà thu hồi lại được. Nếu lệnh cấm heo này
thực sự truyền ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng tai hại đến cuộc sống của
người dân. Hôm qua Chính Đức vẫn còn muốn làm minh quân, hôm nay đã có
một ý nghĩ hoang đường như vậy, thật là khó hầu hạ.
Giang Bân và Tiền Ninh thì không nghĩ như vậy, hai người bọn họ lập tức phụ họa
theo. Một kẻ nói phân heo thối không ngửi nổi, còn có thể gây ra bệnh
dịch. Một kẻ nói ăn thịt heo có thể gây ra lở loét. Chỉ trong chớp mắt,
một trong mười hai loài động vật có quan hệ mật thiết với người Trung
Quốc này đã trở thành tội đồ không thể tha thứ được.
Mắt thấy Giang Bân đề nghị không cho phép dân chúng nuôi heo, không cho phép tùy tiện bán giết heo. Nếu vi phạm thì tội phạm và người thân trực hệ đều
phải lưu đày ra biên ải vĩnh viễn. Đoàn Phi khẽ cười, nói:
- Xin hỏi ba vị huynh đài, các vị đã từng ăn thịt heo chưa?
Chính Đức và Giang Bân, Tiền Ninh nghe vậy đều sững sờ. Đoàn Phi cười nói:
- Chỉ e là chỉ có những người thực sự quá nghèo, không thể mua nổi thịt heo mới chưa từng ăn thịt heo. Thực ra heo chính là công thần vô danh
của Đại Minh chúng ta. Nhớ năm đó, khi Thái tổ Hoàng đế bị Quách Tử Hưng nhốt lại, Cao Hoàng hậu Hiếu Từ đã lấy trộm bánh nhân thịt, giấu vào
trong ngực khiến da thịt bị cháy xém. Chính bánh nhân thịt heo đã có
công cứu giá đấy.
Tiền Ninh muốn nịnh hót liền phản bác lại:
- Thứ mà Cao hoàng hậu Hiếu Từ lấy trộm là bánh hấp, không phải bánh nhân thịt mà.
Đoàn Phi xỏ lá nói:
- Tại hạ nhớ không được rõ lắm. Nhưng tóm lại là nhất định Thái tổ Hoàng đế đã từng ăn thịt heo. Điều này không sai chứ?
Chu Nguyên Chương đâu chỉ từng ăn thịt heo. Ngài còn nổi danh là một
hòa thượng phá giới, uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to. Đoàn Phi đã
nói tới Thái tổ, Tiền Ninh lập tức không dám nói tiếp nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...