“Biết gã vì sao chết không.”
“Tề Vương Lý Sùng Cảnh, dẫn Khiếu Lang Doanh chinh chiến sa trường ba mươi năm, vì Đại Thừa ta bảo hộ ranh giới, bình định nội loạn, công lao hiển hách, chưa từng bại trận.
Ở trong miệng Tống phó tướng lại trở thành kẻ bệnh liệt giường, ham hưởng nhàn nhã.”
Chương 70: Đại tuyết mãn cung đao (nhị)
Lý Uyển cầm cung, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tất cả Quỷ Vệ, đêm nay cùng bổn thế tử điểm binh Khiếu Lang Doanh.”
Lương Tiêu ngồi xuống uống ly trà: “Tạo hóa trêu ngươi, ta nói có một cái thôi, mà phải đi quân doanh thật kìa…… Cẩn thận nhé.”
Lý Uyển chăm chú dùng da thỏ lau xà lân trên cung, hừ nhẹ nói: “Ta chờ ngày này lâu rồi.”
Không lâu sau, một người hầu chạy vào bẩm báo: “Thế tử điện hạ, Trầm Sa thế gia Khổng Ngôn Tỉ thiếu gia và nhị thiếu gia cầu kiến.”
Lương Tiêu đang muốn đi thăm tiểu Ngôn Tỉ có bị khi dễ không, người ta liền tìm tới cửa, Lương thiếu gia đang muốn ra ngoài nghênh đón, bị Lý Uyển vươn quạt xếp kéo về.
Lý Uyển quay đầu lại buông một câu hời hợt: “Không gặp.
Nói ta bận quân vụ, bảo nhị vị thiếu gia Khổng gia trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Vẻ mặt Lương Tiêu mờ mịt, ngượng ngùng trở lại ghế ngồi, hớp ngụm trà cho đỡ kinh ngạc, sau một lúc lâu, cười gượng hỏi: “Sao vậy Dật Nhàn, ầm ĩ quá không thoải mái sao?”
“Ảnh Thất, đi lấy mấy mũi tên tới đây.” Lý Uyển vẫn từ tốn lau xà lân trên cung, chậm rãi nói, “Trầm Sa thế gia dựa vào Trấn Nam Vương phủ, Trấn Nam Vương phủ đổ, đương nhiên Khổng gia cũng khó tránh khỏi liên lụy, Ngôn Tỉ có thể cầu ai, không phải chỉ còn mỗi ta sao.”
Lương Tiêu thả chén trà xuống, ý thức được tình thế dường như còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng, ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, mày nhíu lại, nhẹ giọng cảm thán: “Ngôn Tỉ lần đầu thay gia chủ Khổng gia vào kinh thành tham dự tập hội, lại gặp chuyện lớn thế này…… Hắn yếu đuối như vậy, e là bị dọa cho khóc luôn rồi……”
“Yếu đuối?” Lý Uyển khẽ cười một tiếng, “Khôn khéo nhất Khổng gia cũng chỉ sợ là Khổng Ngôn Tỉ.
Ta còn cảm thấy kỳ quái, một tên man nhân thô kệch ngang tàng như Khổng Hi Lẫm làm gia chủ, sao mà ngần ấy năm Khổng gia cũng không đắc tội với ai, cũng không suy sụp, giờ ta mới hiểu được, thì ra Ngôn Tỉ…… Thâm tàng bất lộ.”
Lương Tiêu hoài nghi nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển cười cười: “Ngươi không tin ư? Ta thấy những năm gần đây, Khổng Ngôn Tỉ sớm đã âm thầm trở thành gia chủ Khổng gia, phụ thân bọn họ Khổng Hi Lẫm bệnh nặng, không biết là thiên tai… hay là nhân họa.”
Ảnh Thất cầm tên trở về đưa cho Lý Uyển, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết ngoài cửa, tên người hầu vừa mới chạy vào bẩm báo bị một cước đá văng vào đại đường, ngã dưới chân Lý Uyển kêu lên: “Điện hạ! Khổng thiếu gia xông vào!”
Ảnh Thất sớm đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chắn trước người Lý Uyển, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa khẩn trương, hai tay nắm chặt chuôi kiếm Tinh Đình, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm ngoài cửa, như lâm đại địch.
Lý Uyển xoay người nhìn lại, Khổng Lan Kiêu mở đường, Khổng Ngôn Tỉ chạy theo, phía sau là đám hộ vệ trong viện không dám đến gần, lần lượt chặn bọn họ lại, quỷ vệ vương phủ đều đang ẩn mình, chờ mệnh lệnh của Lý Uyển.
Lý Uyển chậm rãi bước ra ngoài: “Nhị vị nom giận dữ ghê ha, xông vào dịch quán của ta hùng hồn như vậy, mong là lát nữa nói chuyện với ta cũng cố mà giữ cái hùng hồn đó nhé.”
Lý Uyển cho người chung quanh lui xuống, bảo quỷ vệ đi canh gác bốn phía của dịch quán.
Khổng Ngôn Tỉ chạy tới quỳ dưới chân Lý Uyển, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngày xưa bây giờ tiều tụy khổ sở, tựa như bởi vì phiền muộn đêm ngày, kéo vạt áo Lý Uyển cầu xin: “Lý huynh, van ngươi đừng tuyệt tình như vậy, Khổng gia chúng ta vốn là do Sở Uy tướng quân thu phụ Man tộc, Trấn Nam Vương phủ đổ, đến lượt Trầm Sa tộc chúng ta chính là họa diệt môn……”
Lý Uyển không dao động.
Không phải hắn không muốn cứu, là hắn vốn không thể cứu được.
Chính hắn còn là một thế tử phải chịu giám thị, có rất nhiều đá cản đường, căn bản không có lối thoát.
Sắc mặt vốn hốc hác của Khổng Ngôn Tỉ giờ lại càng thêm trắng bệch, ra sức kéo vạt áo Lý Uyển cầu xin, “Dị tộc quy thuận, vốn chính là sinh tồn trong kẽ hở, từng bước đi của chúng ta rất khó khăn rồi, ba vạn tộc nhân Trầm Sa tộc đều vô tội, chúng ta không có mưu phản.”
Lý Uyển đẩy tay Khổng Ngôn Tỉ ra, ôn hòa nói: “Việc đã đến nước này, cầu ta cũng vô dụng.”
Lương Tiêu hoảng sợ, nhanh chóng bắt kịp tình tình, kéo kéo ống tay áo Lý Uyển, nhỏ giọng nói: “Dật Nhàn, đều là bằng hữu……”
Khổng Lan Kiêu nhìn ca ca mình quỳ dưới chân kẻ mình không muốn nhìn nhất, hận đến mức nghiến răng, rảo bước đi qua, bị Ảnh Thất ngăn lại.
Ảnh Thất nghiêm túc cảnh cáo: “Thiếu gia, đừng lại gần.”
“Ngươi còn dám cản ta?” Khổng Lan Kiêu bắt lấy cổ Ảnh Thất, y tựa như cái bóng, nhưng dù có nhanh, lại không tránh khỏi tay Khổng Lan Kiêu, thân mình thoắt ẩn thoắt hiện trong tay Khổng Lan Kiêu, nhưng không cách nào thoát khỏi tay hắn, cổ bị siết chặt đến mức kêu răng rắc.
Ảnh Thất cố kỵ thân phận Khổng thiếu gia, cũng không dám ra đòn tử, Khổng thiếu gia lại tàn nhẫn nhắm thẳng vào mệnh môn.
“Dừng tay.” Lý Uyển cầm vũ tiễn chỉa thẳng vào yết hầu Khổng Ngôn Tỉ, nói với Khổng Lan Kiêu, “Buông ra, nếu không ta lập tức tiễn ca ca ngươi đi gặp Diêm Vương.”
Khổng Lan Kiêu oán giận ném Ảnh Thất xuống, Ảnh Thất ho khan không ngừng, suýt nữa đã bị Khổng nhị thiếu trực tiếp bẻ cổ.
Lý Uyển thở dài, dùng quạt nâng cằm Khổng Ngôn Tỉ lên, nhỏ giọng đề điểm: “Hiện giờ không có cách nào khác, ngươi cố trụ, cho dù người khác hỏi thế nào, chỉ cần thà chết không mưu phản, sự tình có thể biến đổi.”
Ánh mắt Khổng Ngôn Tỉ đã ngân ngấn nước: “Nếu có kẻ nghiêm hình bức cung……”
Lý Uyển nói: “Chịu đựng, chờ ta trở lại.”
Tay Khổng Ngôn Tỉ chậm rãi buông ra, yếu ớt nói: “Được.”
Lý Uyển vẫy vẫy tay: “Tiễn khách.”
Tiễn thiếu gia Khổng gia đi, Lương Tiêu khó tin mà nhìn Lý Uyển, mới cách biệt mấy ngày, dường như Lý Uyển đã thay đổi, trở nên tuyệt tình.
“An bài chỗ ở hầu hạ Lương tam thiếu gia.” Lý Uyển dặn dò một câu, phủ thêm ngoại bào xanh tím, cầm Ô Dạ Minh Sa cung rời đi, “Chúng ta đi, đi Khiếu Lang Doanh.”
Lương Tiêu nhìn bóng dáng Lý Uyển rời đi thật lâu, trách nhiệm hắn gánh trên vai càng ngày càng nhiều, khiến Lương Tiêu có chút lo lắng, đến khi nào sẽ quật ngã vị thế tử điện hạ đáng yêu ăn chơi trác táng này xuống đây.
Trên đường đi, Lý Uyển nhìn dấu tay trên cổ Ảnh Thất, ôm vai y sờ sờ: “Đau không? Có sao không?”
Ảnh Thất kéo lụa đen che mặt lại: “Không sao.”
Lý Uyển chậc một tiếng: “Lần sau đừng nương tay, đứa nhỏ hung dữ này phải băm ngón tay hắn mới nhớ được.
Dám động thủ với ngươi, uy hiếp ta? Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta, ta thấy cho bọn họ nếm chút đau khổ cũng xứng đáng.”
Ảnh Thất có hơi lo lắng: “Người đắc tội với mọi người, sau này có thể tín nhiệm ai chứ?”
“Không tín nhiệm được ai cả, bất cứ khi nào cũng có thể có người đứng sau lưng thọc ta một dao.” Lý Uyển nhìn nơi xa, “Ta chỉ tin tưởng các ngươi.”
Lý Uyển nói, khẽ ngoái đầu nhìn thoáng qua, lại quay đầu cùng Ảnh Thất nói chuyện phiếm.
Trong hẻm nhỏ có một bóng người, nghe lén mấy người Lý Uyển nói chuyện, nhanh chóng bỏ đi, đạp ngói nhà chạy như bay, trở về hoàng cung.
Là mật thám.
Mật thám vào thư phòng hoàng đế, thấp giọng bẩm báo: “Tề Vương thế tử không đi phủ Trấn Nam Vương, cũng không để ý tới thỉnh cầu của thiếu gia Khổng gia, xem ra quan hệ của Tề Vương thế tử với hai nhà không thân mật như vậy, theo như thần thấy, Tề Vương thế tử cũng là một tên chủ nhân bạc tình bạc nghĩa.”
Hoàng đế cực kỳ dễ chịu.
Khiếu Lang Doanh dù bận tối mắt nhưng vẫn thong thả vô cùng, chư vị phó tướng nghe nói cuối cùng thánh thượng cũng phái chủ tướng xuống, dẫn Khiếu Lang Doanh đi bình loạn biên cảnh, chi viện Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh, từ trên xuống dưới sĩ khí tăng vọt, Khiếu Lang Doanh im lặng nhiều năm, đã lâu không lập được chiến công, nói không chừng bá tánh Đại Thừa đã không còn nhớ rõ đội quân này năm xưa đã từng hùng mạnh thế nào.
Các tướng sĩ còn chưa biết tin Sở Uy tướng quân bị bắt giữ, đều ngóng trông chủ tướng đến đêm nay, muốn diện kiến phong thái của đại tướng.
Đến giờ, bốn vị phó tướng đi viên môn nghênh đón chủ tướng đến.
Một vị công tử trẻ tuổi đeo trường cung xà lân tiến vào, Lý Uyển đi đến trước mặt bốn vị phó tướng đang ngây ra như phỗng, chìa lệnh bài ra.
Vừa thấy hoa văn thiên hương mẫu đơn trên lệnh bài, bốn vị phó tướng bừng tỉnh đại ngộ, lục tục cười xòa hành lễ: “Thì ra là thế tử điện hạ! Không chuẩn bị tiếp đón từ xa, thỉnh khoan thứ.
Vậy ra, lại là Tề Vương thân chinh ư?!”
Lý Uyển ôn hòa đáp lễ: “Tiền bối đa lễ.”
Hành lễ xong, ánh mắt bốn vị phó tướng đồng loạt ngóng về viên môn, mong mỏi chờ vị chủ tướng phía sau.
Lý Uyển cầm quạt xếp xoay đầu một vị phó tướng lại, ôn hòa nói: “Tiền bối, đừng nhìn, phía sau đâu còn ai nữa.”
“A?” Phó tướng ngẩn người, “Vương gia đâu?”
Lý Uyển lấy quạt xếp gãi gãi đầu: “Cha ta không có tới, ta là chủ tướng.”
Sau đó, giữa bốn vị phó tướng đang trợn mắt há hốc mồm, thế tử điện hạ chậm rãi đi bộ vào giáo trường Khiếu Lang Doanh.
An phó tướng hồi thần đầu tiên, giận dữ: “Này, chuyện này thật buồn cười!”
Tống phó tướng cũng giận tái mặt: “Tòa thành sắp đổ, chiến loạn biên cảnh như nước sôi lửa bỏng, há để cho một tiểu tử coi chiến trường như trò đùa, Đại Thừa này hết người tài rồi sao!”
Lý Uyển tiến vào giáo trường Khiếu Lang Doanh, toàn bộ giáo trường đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đưa mắt nhìn vị công tử trẻ tuổi mỹ mạo này, một thân áo bào xanh tím, tóc dài buột đuôi ngựa, chậm rãi đi đến vị trí của chủ tướng, không chút khách khí mà ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo.
Toàn bộ Khiếu Lang Doanh ồn ào lên.
Tất cả tướng sĩ gần như nổi giận, nhìn vị chủ tướng trẻ tuổi ngồi trên ghế chủ tọa, liên tục phun ra những câu mắng chửi xen lẫn lời nghi hoặc.
Bọn họ không quan tâm thế tử điện hạ tôn quý thế nào, trước mặt đám vũ phu này, ở quân doanh, tất cả dùng chiến công để nói chuyện.
Lúc này tất cả quỷ vệ đang ngồi trên xà nhà giáo trường im lặng quan sát tình hình.
Ảnh Thất vuốt vuốt mồ hôi thái dương, khẩn trương nhìn thế tử điện hạ bên dưới đang trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.
“Chậc.” Ảnh Tứ dựa vào doanh trướng, xoa xoa mi tâm.
Ảnh Ngũ và Ảnh Lục ghé vào xà nhà nhìn xuống, dùng sức vò đầu: “Chúng ta có xuống chống cho điện hạ không? Tình thế như này, điện hạ có thể tự mình ứng phó sao?”
Ảnh Sơ không nói lời nào, nhắm mắt dưỡng thần.
Ảnh Diễm liếm môi nhìn cục diện bên dưới, mày liễu nhíu chặt, bất mãn nói: “Mắng khó nghe thật, thân thể điện hạ tôn quý, lại bị đám súc sinh mắt chó khinh người này nhục mạ, buồn cười, tức chết ta mà.”
“Đau đầu quá, nghỉ chút cho đỡ đau.” Ảnh Điệp lấy hai cục bông nhét lỗ tai, cầm chén trà nóng thổi thổi thong thả uống.
Lý Uyển dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, chờ bên dưới ầm ĩ đủ rồi, âm thanh dần dần lặng đi, bỗng nhiên Lý Uyển vươn tay chỉ vào một người — Tống phó tướng.
“Tống phó tướng, ta thấy ngươi có ý kiến nhiều nhất, ồn ào nhất, nhưng nơi này loạn quá, ta nghe không rõ, từng vị một nói lại có được không?”
Nội lực truyền âm, âm thanh Lý Uyển ôn hòa, giọng cũng không lớn, lại có thể khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ.
Vẻ mặt Tống phó tướng có chút kinh ngạc với vị thế tử điện hạ mới đến này vì sao lại biết thân phận của mình, ngược lại lại nghĩa chính nghiêm từ trình bày: “Biên cảnh nguy nan, trận địa Khiếu Lang Doanh sẵn sàng đón địch, chỉ chờ cơ hội ra trận giết địch bảo vệ Đại Thừa, gánh nặng như thế lại giao cho thế tử điện hạ ngài đây, ngài gánh nổi sao? Chỉ sợ là Tề Vương bệnh nặng liệt giường, không nhấc nổi thanh kiếm, không muốn lãnh binh, mới để ngài thay thế?”
Bên dưới bắt đầu xì xào cười nhạo.
Lý Uyển làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, à một tiếng thật dài: “Xin hỏi Tống phó tướng chê tuổi tác ta nhỏ, hay là nghi ngờ năng lực ta?”
Tống phó tướng dừng một chút, quân doanh xem tư lịch là lệ thường, nhưng nếu trực tiếp đưa tuổi tác lên bàn cân đo đong đếm, sẽ không có sức thuyết phục.
Tống phó tướng chỉ đành nói: “Nếu điện hạ có năng lực chỉ huy Khiếu Lang Doanh, Tống mỗ tự nhiên tâm phục khẩu phục.”
Lý Uyển tấm tắc hai tiếng: “Ta còn phải nghe ý kiến của người khác.
Nhưng ở đây quá đông, ta lại nghe không hết, vầy đi, ta thay các ngươi chọn đại diện nhé.”
Lý Uyển cầm cung Ô Dạ Minh Sa đứng trên mặt đất, thảnh thơi nói: “Ai có thể kéo cung này, ta sẽ lắng nghe ý kiến của người đó.”
Thế tử điện hạ dịu dàng tuấn mỹ trên đài cầm cây cung một cách nhẹ nhàng, tựa như chiếc lông hồng phất phơ trong bàn tay.
“Ta!” Lúc này, một tráng binh thân cao tám thước giơ tay, bước lên đài, hai tay tiếp Ô Dạ cung từ tay thế tử điện hạ.
Không ngờ rằng, khi cung kia chạm tay, vậy mà khiến tráng binh lảo đảo, suýt đứng không vững.
Thân cung này không biết dùng vật liệu gì chế thành, lại nặng như thế, sắc mặt tráng binh lúc xanh lúc trắng, tự mình nhận quân lệnh không thể lâm trận bỏ chạy, căng da đầu nhấc lên, cánh tay run run rẩy rẩy.
Gã dùng sức kéo dây cung, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, gân xanh trên mặt cũng nổi lên, nhưng chỉ có thể kéo dây cung được phân nửa, không thể kéo xa hơn được nữa.
Tráng binh tốn hết sức lực, quỳ sụp trên đài, hai tay dâng Ô Dạ cung trả thế tử điện hạ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Các tướng sĩ bên dưới lại nhao nhao lần nữa, sôi nổi bàn tán.
Ảnh Thất đang nấp ở doanh trướng thở phào một hơi.
Ảnh Lục che miệng Ảnh Ngũ cảm thán: “Quả nhiên là cung do thần thợ sư phụ chế tạo…… Dây cung tuyết trắng kia dẻo dai cứng cáp, là râu của kỳ lân.”
Ảnh Tứ cúi đầu nhìn tình hình bên dưới, nhướng mày: “Ai có thể kéo được.”
Các tướng sĩ lần lượt bước lên, thế nhưng không một ai có thể kéo căng cung Ô Dạ Minh Sa, cuối cùng, ngay cả Tống phó tướng cũng kìm lòng không đậu mà đi lên đài thử sức.
Có thể nhấc Ô Dạ cung lên đã rất hiếm hoi, đừng nói tới việc kéo căng dây cung.
Tướng sĩ bên dưới an tĩnh không ít, có người xì xầm to nhỏ, thấp giọng nghi kị: “Chỉ sợ là tới hù người, nào có ai mà kéo được loại cung này.
Thế tử điện hạ vì lập uy đúng là hao tổn tâm huyết mà.”
Lý Uyển cầm Ô Dạ cung về, chậm rãi đứng lên, ôn hòa cười nói: “Nếu không ai nắm lấy cơ hội này, vậy câm miệng lại, nghe ta nói.”
Lý Uyển rút tên cài cung, cơ bắp trên cánh tay phô diễn đường cong rắn rỏi, Ô Dạ cung phát ra âm thanh như chim ưng rít gào, dây cung tuyết trắng trong tay Lý Uyển nhẹ tựa tơ tằm, bị kéo căng dễ như trở bàn tay.
Lý Uyển nheo mắt, nhìn lướt qua Tống phó tướng.
Trong chớp nhoáng, vũ tiễn rời cung vọt đi, chỉ nghe một tiếng hét thê thảm, sau đó là âm thanh đâm qua máu thịt, lực đạo mũi tên kia mạnh đến nỗi, xuyên thủng mi tâm Tống phó tướng, ghim cả người hắn lên vị trí hồng tâm trên tấm bia phủ rơm ở tường đá.
Máu chảy như suối, mũi tên kia ghim sâu ba tấc vào bức tường, đinh chặc Tống phó tướng lên tấm bia, mặt mày gã dữ tợn, chết trong hoảng sợ, hai mắt còn trợn lên.
Bên trong giáo trường đột nhiên tĩnh lặng.
Giọng nói Lý Uyển vẫn ôn hòa, nhưng lúc này lạnh lẽo hơn một chút.
“Biết gã vì sao chết không.”
“Tề Vương Lý Sùng Cảnh, dẫn Khiếu Lang Doanh chinh chiến sa trường ba mươi năm, vì Đại Thừa ta bảo hộ ranh giới, bình định nội loạn, công lao hiển hách, chưa từng bại trận.
Ở trong miệng Tống phó tướng lại trở thành kẻ bệnh liệt giường, ham hưởng nhàn nhã.”
“Ta là hậu nhân của Tề Vương, theo lý nên thừa kế di nguyện của người, đảm nhận trọng trách chỉ huy Khiếu Lang Doanh, vì Đại Thừa da ngựa bọc thây, máu nhiễm giang sơn đến chết mới thôi.”
“Các ngươi có thể bất kính ta, nhưng không thể bất kính anh hùng.”
—
Phía trên doanh trướng, Ảnh Tứ nhìn Lý Uyển, nhẹ giọng nói: “Điện hạ làm sao kéo được vậy.”
Ảnh Ngũ càng khiếp sợ, quay đầu nhìn Ảnh Lục.
Ảnh Lục ý vị thâm trường: “Dây cung là râu kỳ lân, râu kỳ lân nhận huyết mạch vương tộc, trên đó thấm máu Vương gia, chỉ có điện hạ mới kéo được.”
Ảnh Thất an tĩnh ghé vào xà nhà ngắm thế tử điện hạ dịu dàng lại uy nghiêm bên dưới, ánh mắt vừa tôn sùng vừa si mê.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Uyển em ngầu đét.
10 điểm về chỗ.
Fact: Ảnh Thất tiền nhiệm – người đã thọc một dao vào ngực trái của Lý Uyển, bị Ôn Thường công tử aka Ảnh Thất đương nhiệm hành quyết tại chỗ – tên thật là A Nộ, còn gọi là Ám Nộ, dưới trướng Lĩnh Nam Vương thế tử.
(Ám vệ dưới trướng Lý Mạt gồm Ám Hỉ, Ám Bi, Ám Nộ đã xuất hiện.
Còn lại chưa rõ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...