Đệ tam quyển: Phụ tẫn cuồng danh thập ngũ niên
【 Tinh phong 】
Chương 61: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (ngũ)
Lý Mạt ôm trường cung sừng hươu chu vân không lúc nào rời tay, chậm rãi tiến hai bước về phía Ảnh Thất: “Ngươi lui làm gì? Sợ ta?”
Sau lưng Ảnh Thất đã chạm vào xà nhà, muốn lui cũng không được, thấp giọng nói: “Tiểu nhân không dám.”
Lý Mạt càng lúc càng gần, cơ hồ dán người sát vào y, cúi đầu đánh giá tỉ mỉ: “Ngươi tên Ảnh Thất?”
“Vâng.” Ảnh Thất dựa vào xà nhà, liếc mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Lý Mạt cười đùa: “Lúc trước ta không biết ngươi bị thương, nhất thời trêu đùa, làm tổn thương ngươi, trong lòng vô cùng hối hận, xin lỗi, ngươi đừng để bụng nhé.”
Ảnh Thất bị dồn vào góc tường, bị cưỡng ép nghe Lĩnh Nam Vương thế tử tiếu lý tàng đao* xin lỗi mình, giọng nói khàn khàn, sợ hãi đáp: “Thế tử quá lời, tiểu nhân không dám.”
*Tiếu lý tàng đao: gần giống như khẩu Phật tâm xà.
Lý Mạt cười cười, đuôi mắt cong cong, duỗi tay ra sau lưng Ảnh Thất, ấn ấn hai cái: “Còn đau không?”
Nhìn có vẻ nhẹ, kỳ thật dùng lực rất mạnh, đè lên vết thương chỉ vừa mới khép miệng của Ảnh Thất, y lập tức nhăn mày, răng va vào nhau lập cập.
Đau đớn kịch liệt.
Ảnh Thất thở hổn hển: “Điện hạ thủ hạ lưu tình……”
Lý Mạt lần mò theo miệng vết thương sau lưng Ảnh Thất, y vô cùng đau đớn, tựa hồ vết thương này bị Lý Mạt dùng nội lực thâm hậu trực tiếp xé rách.
Ảnh Thất rên thành tiếng, thân mình run rẩy, thừa dịp Lý Mạt buông lỏng tay, lập tức nghiêng người tránh đi, lui ra vài bước.
Bỗng nhiên bả vai được ôm lấy, cả người sa vào vòng ngực ấm áp, hơi thở Ảnh Thất dồn dập cố chống chọi cơn đau, trước mắt là gương mặt tuấn mỹ ôn hoà quen thuộc.
Lý Uyển ôm lấy tiểu ảnh vệ sắc mặt trắng bệch, khẽ vỗ về trấn an y, Ảnh Thất cúi đầu, nhanh chóng sửa sang lại xiêm y, cung kính đứng phía sau Lý Uyển, theo Lý Uyển bước tới.
Lý Mạt nhướn mày, xoay người ngồi lên lan can hành lang, ôm trường cung nói: “Đường huynh, ngọn gió nào đưa huynh tới hậu viện đấy?”
Lý Uyển không thèm đếm xỉa tới thể diện, xách cổ áo Lý Mạt lên, trực tiếp lôi đầu Lĩnh Nam Vương thế tử từ lan can xuống.
“Lý Mạt, ngươi năm lần bảy lượt thử thách giới hạn của ta, xem ra ta không thể không dạy lại ngươi cách làm người nhỉ.” Ánh mắt Lý Uyển rét lạnh, nhìn Lý Mạt chất vấn.
Lý Mạt vung tay Lý Uyển ra, cười hai tiếng: “Đường huynh, oan uổng quá, lúc ta tới đây sơ ý làm bẩn y phục, bảo người trong phủ Sở tướng quân mang đến cho ta một bộ khác, để thơm tho sạch sẽ đi chính đường diện kiến các ngươi, tiểu ảnh vệ này của ngươi cố ý bám theo ta, ta có hơi không vui, muốn giáo huấn một chút cũng không được?”
Lý Uyển híp mắt: “Việc của ảnh vệ ta không cần ngươi xen vào.
Là ta bảo y tới tìm đồ giúp ta, lúc ta tới cũng lượn lờ hai vòng ở kho, làm mất tư ấn, Ảnh Thất, vào tìm thử, xem có rơi ở bên trong không.”
Ảnh Thất lập tức hiểu ý thế tử điện hạ, đáp một tiếng rồi nhanh chóng vào nhà kho tìm kiếm.
Lý Mạt quay đầu lại nhìn lướt qua nhà kho, ánh mắt khó chịu, liếm môi hỏi Lý Uyển: “Đường huynh đây là muốn lục soát xem ta giấu cái gì sao?”
Lý Uyển làm như không có việc gì mà ngắm nghía nhẫn bạch ngọc trên ngón tay mình: “Đường đệ nghĩ nhiều rồi, ta là thật sự đánh rơi tư ấn.”
Lý Mạt chậc một tiếng: “Nếu tìm không có, ngươi giải thích thế nào đây?”
Lý Uyển phất lọn tóc, cười khẽ: “Tìm không có tức là không có rơi ở chỗ này.”
Lý Mạt nghiến răng: “Ngươi……”
Một lát sau, Ảnh Thất cầm thiên hương mẫu đơn ấn bước ra, dâng trả Lý Uyển: “Điện hạ, tìm được rồi.”
Cái thiên hương mẫu đơn ấn này luôn do Ảnh Thất giữ, lúc nào cũng mang theo bên người.
Lý Uyển cầm lên nhìn nhìn, thả lại vào cổ tay áo: “Ừ.
Tán gẫu cũng đủ rồi, về dịch quán* đi.”
*Dịch quán: chỗ nghỉ ngơi.
Ảnh Thất gật đầu: “Thuộc hạ đi chuẩn bị xe ngựa.”
Lý Mạt á khẩu không nói được gì, thấy Ảnh Thất không lục soát được cái gì đó, cũng yên tâm một phần.
Ảnh Thất đi trước, Lý Uyển gõ gõ cán quạt vào lòng bàn tay, quay đầu khuyên nhủ Lý Mạt: “Đường đệ, Sở tướng quân đối với ta và ngươi có ân dạy dỗ, đừng quên.”
Lý Mạt khẽ hất cằm: “Đương nhiên.”
Lý Uyển vừa đi, hai ám vệ đáp xuống bên cạnh Lý Mạt, Ám Hỉ nói: “Thuộc hạ đáng chết, nhuyễn cốt tán không khống chế được Ảnh Thất, chắc chắn là y đã được huấn luyện ở đâu đó, độc bình thường vô dụng với y.”
Ám Bi thở dài: “Y…… Quá nhanh.”
Lý Mạt nâng cằm Ám Bi, cúi đầu hỏi hắn: “Chỉ có một Ảnh Thất mà các ngươi cũng không giải quyết được, bên cạnh Lý Uyển còn sáu tên như vậy, các ngươi là phế vật sao.
Nếu lại làm hỏng việc, ta băm các ngươi làm mồi cho tiểu báo tử.”
Hai ám vệ cúi đầu nhận tội: “Điện hạ bớt giận.”
Lý Mạt nắn vuốt ngón tay, hồi tưởng lại xúc cảm lúc mình sờ vết thương trên lưng Ảnh Thất, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết, có loại hình phạt nào mà cắt rất nhiều vết thương trên lưng không?”
Ám Hỉ nghĩ nghĩ: “Sa hình? Diêm Hình? Thuộc hạ nghe nói loại hình phạt này rạch nhiều đường trên lưng, sau đó xát cát hoặc muối độc vào, tra tấn người bị phạt.”
Lý Mạt hỏi: “Ở đâu mới có loại hình phạt này?”
Ám Hỉ ngập ngừng một lúc: “Thuộc hạ không rõ lắm, có thể là Tây Vực bên phía Nam Việt.”
“A.” Lý Mạt gảy dây cung, “Hừ, dưới mí mắt Uyển ca không có làm ăn được cái gì hết, đi, thăm đứa cháu chưa chào đời của ta nào.”
Thái tử đã đưa thái tử phi rời đi trước, hai tiểu nhi tử chơi đùa trong xe ngựa, đang nghịch cái chuông gió bằng ngọc tiểu thúc thúc cho, cầm trên tay nhẹ nhàng đong đưa, chuông kêu mấy tiếng đinh đang giòn giã êm tai vô cùng.
Thái tử phi có chút bất an, nắm tay trượng phu khẽ hỏi: “Hai chiếc chuông gió này…… Hay là đưa cho thái y kiểm tra trước……”
Thái tử Lý Thịnh ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt lắc đầu: “Không cần, Uyển nhi không phải loại người như vậy.”
Thái tử phi an tâm hơn một chút: “Vậy được.”
Tiểu nhi tử Lý Thành Dực chạy qua nắm tay mẫu thân, đong đưa làm nũng: “Mẫu phi, tiểu thúc thúc rất tốt, người đừng nghĩ thúc như vậy.”
Thái tử phi sờ sờ đầu nó: “Được.”
Đại nhi tử Lý Thành Huyền hiểu chuyện hơn, kéo tay đệ đệ nhỏ giọng dặn dò: “Phụ thân nói, chỉ có tiểu thúc thúc là có thể tin tưởng, không được tin bất kỳ ai khác.”
Lý Thành Dực ngây thơ gật đầu: “Đã biết ca ca.”
Xe ngựa chậm rãi di chuyển về hoàng cung.
Lý Uyển chưa vào thành, chỉ dừng chân ở dịch quán Yến Kinh, nếu không đi bái phỏng các vị đại nhân rất bất tiện, dặn dò thủ hạ mang lễ vật đường xa đưa tới phủ các vương công quý tộc thúc bá, lại mang đến phủ của một vài vị trọng thần tướng quân, vị nào cũng có phần cả.
Lý Uyển vào phòng ngủ dịch quán, Ảnh Thất dừng chân ngoài cửa: “Thuộc hạ ở bên ngoài gác đêm cho người.”
Lý Uyển túm lấy Ảnh Thất, ôm người vào phòng, đá cửa cài then, dặn dò bên ngoài không được quấy rầy, lúc này mới dụ dỗ Ảnh Thất đi qua chỗ đệm giường.
“Lý Mạt khi dễ ngươi?” Lý Uyển ôm vai Ảnh Thất hỏi y, “Có bị thương không?”
Ảnh Thất lắc đầu: “Không đáng ngại.
Điện hạ không nên vì thuộc hạ mà trở mặt với Lĩnh Nam Vương thế tử, trước đây người không hề kích động như vậy.”
Lý Uyển cau mày: “Ờ, ta đau lòng cho ngươi, ngược lại đã sai rồi sao?”
Ảnh Thất không đáp, thực sự y không tán thành thế tử điện hạ trở nên bất ổn thế này, lại còn là vì mình, khiến Ảnh Thất càng lúc càng bất an.
Lý Uyển không ưa cái bộ dạng ỷ vào quân công mà kiêu ngạo chọc trời kia của Lý Mạt.
Muốn điên khùng với ai thì kệ hắn, khi dễ người một nhà thì không được, cùng là thân vương thế tử, cùng là hậu nhân nhà tướng, dựa vào cái gì mà muốn ngồi lên đầu hắn.
Ảnh Thất cúi đầu nói: “Điện hạ, chút thương nhỏ này không đáng kể, đừng làm chậm trễ người……”
Đột nhiên Lý Uyển đè vai Ảnh Thất lại, ấn người lên tưởng: “Ngươi quản ta? Ta là chủ tử hay ngươi là chủ tử?”
Ảnh Thất ngậm miệng, rũ mắt nhẹ giọng đáp: “Người.”
Lý Uyển nhìn Ảnh Thất có chút ủy khuất, rốt cuộc mềm lòng, buông lỏng tay, nâng mặt y lên an ủi: “Được, ta hiểu rồi, ngươi tin ta, ta sẽ không xằng bậy.”
Ảnh Thất cẩn thận giương mi: “Ừ, thuộc hạ lỡ lời.”
“Chỉ là thuộc hạ không muốn người bị tổn thương.” Ảnh Thất khẽ nhướn mày, chân thành nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển cúi đầu nhìn y, bỗng nhiên nghiêng đầu, hôn lên môi Ảnh Thất.
Ảnh Thất khẩn trương nhắm mắt lại, cảm thụ đầu lưỡi điện hạ đang xâm chiếm khoang miệng, sau đó áp cả người lên.
“Ta biết.” Lý Uyển ôm y từ phía sau, hôn sườn cổ mẫn cảm của y, cảm giác thân người bé nhỏ của Ảnh Thất đang run rẩy, nhẹ nhàng cởi đai Bách Nhận từ trên eo Ảnh Thất xuống.
Ảnh Thất tận lực đáp lại, cố gắng phát huy kinh nghiệm lấy lòng điện hạ học được ở Ảnh Cung.
Kỳ thật ở Ảnh Cung đã từng huấn luyện định lực, Ảnh Thất cố hết sức nhẫn nhịn cơn khô nóng bộc phát từ bụng dưới, nhưng những nơi bị thế tử điện hạ chạm vào đều trở nên vô cùng mẫn cảm, tay thế tử điện hạ mềm mại tựa lông vũ, đang vuốt ve con dã thú dưới cái vỏ bọc tận lực cấm dục của Ảnh Thất.
Y thật sự chưa bao giờ muốn điện hạ chiếm hữu mình.
Trước giờ chưa từng nghĩ thế, chỉ cảm thấy có thể ở bên cạnh người đã là tâm nguyện lớn nhất, nhưng từ khi lần đầu cùng điện hạ môi lưỡi quấn quýt, trong lòng y cũng sinh chút ảo tưởng.
Có khi loại ý niệm này sẽ khiến Ảnh Thất thân là ảnh vệ cùng ý chí nam nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không nhịn được khát khao muốn được thế tử điện hạ đánh dấu trong ngoài trên dưới không sót chỗ nào, muốn cả người mình chìm đắm trong mùi trầm hương nhàn nhạt chỉ thuộc về thế tử điện hạ.
Y cảm giác được thế tử điện hạ nắm tay mình, đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại vuốt ve lòng bàn tay đầy vết chai của mình.
Từng lớp xiêm y được trút bỏ, lộ ra tấm lưng rắn chắc không chút mỡ thừa, còn có mấy chục vết sẹo di chứng của Diêm hình, vết thương đã khỏi, nhưng còn để lại sẹo cùng với vô số lỗ kim khâu miệng.
Lúc nãy vết thương bị Lý Mạt đè lên rách một chút, chảy ra một ít máu.
Mỗi khi thấy vô số vết sẹo vắt tứ tung ngang dọc trên lưng y, Lý Uyển đau lòng đến độ hô hấp cũng khó khăn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo, thấy có vết thương nứt miệng, tức khắc vô cùng khẩn trương.
Lý Uyển còn nhớ rất rõ ngày đó trong Hướng Mộ Lâu ở Lâm Châu, Ảnh Thất nằm trong lòng ngực mình ói ra máu, mệt đến mức thiếp đi, thống khổ bất kham cầu xin hắn đừng trả y về Ảnh Cung, mỗi khi thấy những vết sẹo này Lý Uyển đều tự thề rằng không được để y phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào nữa.
Ảnh Thất nằm nghiêng trên giường đệm, cảm giác người phía trên không tiến thêm bước nào, y quay đầu lại, thấy thế tử điện hạ thất thần nhìn tấm lưng chằn chịt vết sẹo của mình.
Càng làm cho Ảnh Thất bối rối chính là, y trơ mắt nhìn thứ giữa hai chân thế tử điện hạ chậm rãi xìu xuống.
“Ta đi lấy thuốc trị thương cho ngươi, chờ ta.” Lý Uyển xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn thế tử điện hạ rời đi, trong phòng im lặng đáng sợ, cả người Ảnh Thất cứng ngắc.
Y ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, ngồi bó chân trong góc giường, cố gắng ngoái đầu nhìn vết sẹo dữ tợn trên lưng mình, sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại, bươi móc mấy vết chai trên lòng bàn tay mình.
Quả thực rất khó coi.
Điện hạ nói, hắn thích tay như vậy, Ảnh Thất lại cho rằng lời của điện hạ là thật lòng.
“Thực ra là vẫn để ý đúng không.” Ảnh Thất trầm mặc, dùng sức cào lòng bàn tay mình, tựa như phát tiết, cào đến mức rách da, rỉ máu.
“Thật mất hứng.”
Y vẫn luôn căm ghét cái thân thể xấu xí đầy thương tích này của mình, nhưng chưa bao giờ hận như hôm nay.
Ảnh Thất dần dần bình tĩnh lại, trong lòng lạnh lẽo.
Có phải mình quá nịnh bợ điện hạ rồi hay không, ngày nào cũng vẫy đuôi khoe mẽ trước mặt thế tử điện hạ, phải có được điện hạ mới vừa lòng? Y bắt đầu tự kiểm điểm, dường như từ lúc nhìn thấy điện hạ trong vương phủ, y tựa như một con chó hoang cuối cùng cũng tìm được chủ nhân, liều mạng bám lấy điện hạ.
Nếu điện hạ phiền chán, sẽ nói ra sao?
Phiền chán…… Lúc trước điện hạ phiền chán, điện hạ tức giận, lạnh nhạt, Ảnh Thất nhớ lại vô cùng sợ hãi.
Lý Uyển cầm thuốc trị thương về, thấy Ảnh Thất không có ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ mình, mà đã mặc xiêm y gọn gàng, chỉnh tề như thường ngày.
“Sao lại mặc quần áo vào rồi? Ngươi lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Lý Uyển vốn không có tinh tế đến mức chỉ trong chút ít thời gian mình ra ngoài này, đã khiến cho tiểu ảnh vệ tâm tư nhạy cảm của hắn suy nghĩ lung tung.
Ảnh Thất bắt đầu vô thức kháng cự cởi xiêm y trước mặt điện hạ.
Y không muốn lại làm điện hạ mất hứng, cũng không dám để cho điện hạ nhìn thấy bộ mặt xấu xí của bản thân mình.
Lý Uyển thấy Ảnh Thất mất tự nhiên, hắn đến gần bắt lấy y, dồn Ảnh Thất vào góc tường, một chân đặt vào giữa hai chân y, giam Ảnh Thất chặt chẽ trong ngực.
Đây là động tác Lý Uyển nghiền ngẫm rất lâu mới nghĩ ra được, vô cùng hữu dụng đối với tiểu ảnh vệ một lời không hợp liền biến mất trước mặt mình.
Hắn muốn nắm tay Ảnh Thất, Ảnh Thất rụt lại đưa ra sau lưng, dè dặt ngửa đầu nhìn Lý Uyển, thân thể khẽ run.
“Điện hạ, lúc thuộc hạ ở phủ Trấn Nam Vương, thấy hai ám vệ bên cạnh Lĩnh Nam Vương thế tử hành tung kì quái, thuộc hạ liền đuổi theo nhìn thử……”
“Suỵt, chuyện đó nói sau đi.” Lý Uyển bảo y im lặng, hai tay đặt lên eo y, cúi đầu hôn hôn thái dương y, “Bây giờ ta muốn biết ngươi đang sợ cái gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...