Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1: Thời Đại học
Chương 5: Bỉ dực song phi.


Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm


- Làm sao vậy?
Trần Tuấn Long có chút ngượng ngùng khi Tiểu Vũ dùng ánh mắt tràn ngập kỳ quái nhìn mình.

- Không... không có gì, Long ca.
Tiểu Vũ cúi đầu. Nhưng rồi rất nhanh lại ngẩng đầu lên nhìn trộm Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long rót rượu vào ly đầy như rót nước. Có điều ánh mắt vẫn trong suốt. Hắn lại cầm lấy bình rượu. "Ục, ục, ục" rót đầy một ly, cụng vào ly rượu của Tiểu Vũ, sau đó nói:
- Đây là lần đầu tiên anh uống rượu. Rượu này rất cay. Nhưng mà anh vẫn chẳng cảm thấy gì cả.

Nói xong ngẩng đầu lên lại ực một hơi uống cạn. Mặt không đổi sắc, hơi thở không thay đổi.

Tiểu Vũ chậm rãi rót rượu cho hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương, rồi chậm rãi nói:
- Long ca, em biết anh muốn say một lần. Trước kia anh chưa từng uống rượu. Loại rượu này nhất định phải uống từ từ thôi mới có thể cảm nhận được hương vị, như vậy mới có thể say sưa.

- Thế ư?
Ánh mắt Trần Tuấn Long bắt đầu có chút mê man.
- Anh... chỉ là muốn cảm giác say ấy đến mau một chút mà thôi.
Tiếp đó, lại một ngụm rượu lớn.

- Long ca, em đến uống cùng anh.
Tiểu Vũ tiến lại gần, một bên bộ ngực sữa dựa hẳn vào người Trần Tuấn Long, lại rót thêm một ly rượu cho hắn.
- Nếu anh muốn say, vậy say đi.

Hiện giờ nàng rốt cuộc đã hiểu được, người thanh niên trước mặt chỉ là muốn giải tỏa chút ít thôi. Có lẽ có chút chuyện khiến hắn thương tâm và cần quên lãng. Bằng không hắn cũng sẽ không như thế.

Trần Tuấn Long uống rượu càng uống lại càng mau. Ánh mắt mê man rất nhanh lại trong suốt, rồi lại mê man. Cho đến khi cả ba chai XO đều cạn sạch tới đáy, Tiểu Vũ cũng có chút ngất ngư. Rượu không say mà người tự say. Trần Tuấn Long quay đầu gọi Tiểu Vũ đang dán vào trong lòng mình, gọi:
- Tiểu Vũ.

- Vâng...
Tiểu Vũ hai gò má ửng hồng, yêu kiều đáp lại.

- Anh nghĩ là anh thật sự say rồi.

- Vâng...
Giọng nói của Tiểu Vũ vẫn yêu kiều như thế.

- Anh sợ... Anh sợ anh uống say rồi sẽ làm ra chuyện xấu. Đêm nay em vẫn tình nguyện muốn ở cùng anh ư?

Trần Tuấn Long vẻ mặt thật là thành thực.

Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, gật đầu.
- Thật là đứa ngốc. Làm sao lại còn có người lúc này còn hỏi chuyện đó nữa.

Dựa vào thân thể cường tráng của Trần Tuấn Long, tất cả xung quanh đều là hơi thở đàn ông của hắn. Tiểu Vũ đã sớm động tình. Tưởng tượng đến lúc hai người say sưa triền miên, thân thể Tiểu Vũ không khỏi run lên.

Trần Tuấn Long ôm lấy Tiểu Vũ đi ra khỏi Thiên Thượng Nhân Gian. Tiểu Vũ xinh đẹp động lòng người làm cho ai nấy xung quanh đều có biểu tình hâm mộ Trần Tuấn Long. Cảm giác cũng lâng lâng hưng phấn, Trần Tuấn Long biết, Tiểu Vũ không phải đẹp một cách bình thường. Cô gái này có một vẻ thanh thuần làm người ta yêu mến.

- Đến khách sạn năm sao gần nhất. Cảm ơn!
Trần Tuấn Long cất giọng nói rõ ràng. Lái xe taxi đứng ở cửa nhìn thấy hai người ôm ấp thì tự nhiên biết là nên làm thế nào. Ô tô khởi động, Tiểu Vũ lại cúi đầu dụi vào trong lòng Trần Tuấn Long.

- Cái gì? Nhanh thế đã đến rồi ư? Tôi không phải là uống say quá đấy chứ?
Trần Tuấn Long có chút kinh ngạc.

- Cảm ơn. Hai mươi đồng.
Lái xe ôn hòa nói:
- Anh không say, tiên sinh. Ở đây chính là Khách sạn Trường Thành, khách sạn năm sao nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Trần Tuấn Long không thể tin được quay đầu nhìn. Đèn neon trên biển treo Thiên Thượng Nhân Gian ở phía tây vẫn còn lóe sáng. Ở đây với ở kia cách nhau có lẽ chỉ vài chục thước.

Tiểu Vũ vẫn còn dựa vào vai Trần Tuấn Long, không kìm nổi cười "phì" một tiếng. Trần Tuấn Long hiểu ra, hóa ra mình trở thành cái thằng coi tiền như rác, cũng không nhịn được mà phóng túng cười phá lên.

Trả tiền xe xong, ôm lấy Tiểu Vũ cùng đi vào đại sảnh. Trần Tuấn Long đi tới trước bàn lễ tân để đăng ký phòng. Lúc này đã là rạng sáng. Ngọn đèn ở đại sảnh có chút mờ ám. Người phụ trách ở bàn lễ tân chính là một cô nhân viên khá đẹp. Nhìn sang Tiểu Vũ đang ngồi trên ghế salon ở trong đại sảnh, cô nhân viên kia khinh miệt bĩu môi, ung dung thản nhiên hỏi:
- Tiên sinh, ngài cần đặt phòng ư?

- Cô nói xem?
Trần Tuấn Long sặc sụa mùi rượu.

- Ngại quá tiên sinh. Các phòng trong khách sạn chúng tôi đã full hết rồi. Hiện giờ chỉ còn một gian phòng Tổng thống thôi.
Nhân viên kia đáp lại với vẻ rất đúng mực.

- A...
Trần Tuấn Long có cảm giác muốn phun ra, nhưng như thế sẽ làm cô em lễ tân này sợ, trong lòng cố gắng tự nhủ: "Đừng phun, đừng phun!"

Cô nhân viên thì lại không nhìn vừa mắt cái loại đàn ông háo sắc khi say rượu này. Lần nào cũng dắt theo mấy cô ả bậy bạ tới đây. Vô cùng ghê tởm.

Trần Tuấn Long lắc đầu. Hắn phát hiện ra mình bắt đầu thấy xung quanh mơ hồ, cô nhân viên lễ tân kia rất xinh đẹp nhưng hình như rất là không vừa lòng với mình. Trần Tuấn Long bỗng nhiên rất muốn trêu chọc cô.

- Cô vừa mới nói cái gì? Tôi không có nghe rõ! Ách...
Trần Tuấn Long đứng loạng choạng.

- Tôi nói là các phòng trong khách sạn chúng tôi đã full hết rồi.
Nhân viên lễ tân bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn.

- Cái gì cái gì cơ? Full phòng á? Tôi không hiểu tiếng Anh. Xin nói rõ cho tôi hiểu với, please!

Ánh mắt Trần Tuấn Long bắt đầu mê loạn, nhìn sang biển tên trên ngực cô gái, trên hai bầu ngực rất đầy đặn,
- Rose tiểu thư, ách...

Đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn. Cô nhân viên này chịu không nổi vẻ háo sắc của Trần Tuấn Long, ánh mắt cứ sục sạo tới lui trên ngực mình. Nếu có thể gọi ra tên tiếng Anh của mình thì chắc chắn là hắn ta phải hiểu nghĩa của từ full phòng chứ. Cô gái tên Rose trợn mắt, chỉ muốn phát tác. Có điều, cô cũng rất nhanh đã ý thức được là mình không đúng, đành phải nhịn xuống giải thích:
- Thực xin lỗi, tiên sinh. Ý của tôi là khách sạn của chúng tôi không còn phòng trống nữa rồi. Thật xin lỗi!

Sau khi nói xong thì không thèm để ý đến Trần Tuấn Long nữa, cúi đầu làm việc của mình. Có điều Trần Tuấn Long lại nhìn cô chằm chằm. Cái cô nhân viên tên là Rose này có mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt tròn tròn, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng là một người đẹp.

Dưới ánh mắt mê đắm soi mói của Trần Tuấn Long, ai mà còn có thể yên tâm làm việc được nữa chứ. Sau khi đã liên tục làm sai mấy thứ, Rose rốt cục không chịu nổi, ngẩng đầu nói:
- Tiên sinh, còn có thể giúp gì được ngài đây?

Xem ra đêm nay đúng là mình gặp phải tên vô lại rồi.

- Tôi muốn đặt phòng!
Trần Tuấn Long cảm thấy tiếng nói của mình càng lúc càng trở nên mờ mịt, dường như đang lang thang ở một thế giới khác.

- Tôi đã nói với ngài là khách sạn không còn phòng trống đấy thôi.
Rose rất không bình tĩnh.

Trần Tuấn Long dùng một ngón tay gõ gõ lên mặt bàn lễ tân lát đá cẩm thạch, giọng nói lại vô cùng rõ ràng:
- Còn có một gian phòng Tổng thống nữa cơ mà. Ách...

"Đúng thế. Khách sạn chỉ còn phòng Tổng thống kia là thuê được thôi. Hừ, để cho loại người như hắn ta tốn tiền cũng tốt!" Rose oán hận thầm nghĩ. Đó là do cô nhìn cách ăn mặc của Trần Tuấn Long khá là tùy tiện, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là giống như một kẻ háo sắc chứ không phải là người có tiền. Phải biết rằng tiền thuê phòng Tổng thống một đêm là 3888 đôla. Đó không phải là mức giá mà người bình thường có thể ở lại được. Tên háo sắc trước mặt mình đã say đến bí tỉ ra rồi, có khi là hồ đồ rồi. Thế thì nhân tiện dạy cho hắn một bài học.

- Hóa ra là ngài muốn thuê phòng Tổng thống của khách sạn chúng tôi.
Rose miễn cưỡng cố nặn ra vẻ mặt tươi cười.

- Tốt lắm. Phiền tiên sinh đưa chứng minh thư.
Rose nói có vẻ âm hiểm.

Trần Tuấn Long đột nhiên cảm thấy mơ hồ hỗn loạn. Nụ cười tươi giảo hoạt của Rose cũng trở nên ngọt ngào, lại còn giọng nói mơ hồ kia của cô nữa. Trần Tuấn Long máy móc lôi ra ví tiền từ trong túi quần, đưa chứng minh thư ra.

"Tách, tách," Rose múa ngón tay như bay, làm check in trên hệ thống máy tính cho Trần Tuấn Long.

- Xin hỏi tiên sinh muốn ở mấy ngày?
Rose hỏi theo thói quen.

Trần Tuấn Long mơ hồ giơ một ngón tay:

- A...
Rose cố ý kéo dài giọng.
- Một tuần phải không?

Vừa nói vừa thao tác, nhập vào hệ thống luôn là bảy ngày. Hệ thống nảy ra một thông tin nhắc nhở, nhưng Rose cũng chẳng chú ý đến thông báo đó mà còn đang mải để ý xem Trần Tuấn Long có phát hiện ra hay không. Tốt quá, Trần Tuấn Long đang mơ hồ như thế, hoàn toàn không biết sự gian trá này.


Rose thầm cười đắc ý, tiện tay đóng luôn cửa sổ thông tin nhắc nhở quan trọng kia.





- Phiền ngài đưa thẻ tín dụng.
Rose yêu cầu.

Trần Tuấn Long lắc đầu, nhìn Rose cười như hoa nở, híp mắt lại, lại móc cái thẻ tín dụng trong ví ra.

Rose nhận lấy, xoạt một phát là cầm ra một mẩu hóa đơn, rồi đưa cho Trần Tuấn Long để ký tên xác nhận bên trên hóa đơn đăng ký. Trần Tuấn Long muốn cầm cái bút cô đưa tới, cánh tay dường như không nghe lời, lại chạm vào mu bàn tay của Rose một chút. Rose có chút tức giận, nhưng lại không thể phát tác được, đành phải đặt bút lại trên bàn.

Trần Tuấn Long cầm lấy bút, hỏi:
- Ký... ký ở đâu?
Lưỡi như líu cả lại.

Rose tức giận chỉ chỉ vào mục khách đăng ký. Trần Tuấn Long lướt bút nhanh như bay, loáng cái đã ký xong. Cái cảm giác này thật là sảng khoái. Trên thực tế, tay chân của hắn bắt đầu không nghe theo ý chí. Đây rõ ràng là biểu hiện của người say rượu.

- Ha ha... Ha ha...

Trong mắt Rose, nụ cười của Trần Tuấn Long là nụ cười ngây ngô, nụ cười dâm đãng! Sau khi đưa thẻ vào phòng cho Trần Tuấn Long bằng cả hai tay, thâm tâm cô thầm oán giận.

- Long ca, có chuyện gì à?
Tiểu Vũ thấy đợi lâu như thế nên đi lại hỏi.

- Không có.
Toàn bộ đại sảnh dường như rất yên ắng. Tiếng nói của Trần Tuấn Long cũng hơi lớn một chút. Trần Tuấn Long hoàn toàn không biết rằng mình đang to tiếng, lảo đảo trước mặt Tiểu Vũ và đưa cái thẻ vào phòng mới nhận được.

Tiểu Vũ biết là Trần Tuấn Long đã bắt đầu say, vì thế ôm lấy cánh tay hắn cười nói:
- Chúng ta đi lên thôi.

Tiếp đó lại quay đầu nói với Rose:
- Cảm ơn cô! Bạn tôi say rượu, cô đừng giận.

Rose tươi cười:
- Không có gì. Chào mừng quý khách đến Khách sạn Trường Thành của chúng tôi! Thang máy ở bên kia.

Nhìn Tiểu Vũ dìu Trần Tuấn Long rời đi, Rose thầm khinh miệt, nhưng cũng có chút bất bình. Cô gái kia bộ dạng rất được, làn da rất trắng. Đáng tiếc là lại làm cái nghề chả ra gì. Nhưng mà người ta có tiền a. Mình thì không biết khi nào mới có tiền được nữa. Xã hội bây giờ thật sự là cười người nghèo chứ ai cười gái điếm. Hừ!

Rose thu dọn một chút, làm nốt những việc cuối cùng, xếp hóa đơn đăng ký vào phần lưu đăng ký phòng. Rose lại thầm đọc lại thông tin trên phiếu đăng ký: "Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long! Ha ha, đợi đến ngày mai thì anh sẽ biết là tội của mình."

Nhìn hai người đã đi vào thang máy, Rose nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

- Ôi... á...
Tiểu Vũ rên rỉ hét lên. Trần Tuấn Long đang không ngừng rong ruổi qua lại, không biết mệt mỏi trên người nàng. Mới ngắn ngủi có nửa giờ, Tiểu Vũ đã lên đỉnh đến hai lần. Bây giờ lại lên đến cao trào nữa rồi.

Tiểu Vũ ôm thật chặt thân hình cường tráng của Trần Tuấn Long. Đây là phòng Tổng thống xa hoa nhất trong Khách sạn Trường Thành. Gian phòng rộng rãi, giường ngủ rộng thùng thình cho bọn họ một không gian thật lớn để yêu đương.

Vừa rồi vừa lên tới phòng, Trần Tuấn Long đã say bí tỉ, trong miệng không biết lẩm bẩm những gì nữa. Sau khi đỡ hắn lên giường, Tiểu Vũ kỳ quái phát hiện trên người Trần Tuấn Long không hề có chút mùi rượu, cũng không hề thấy hắn đỏ mặt. Điều này thật là lạ! Nếu không phải tận mắt chứng kiến hắn uống sạch cả ba chai XO thì Tiểu Vũ cũng sẽ cho rằng Trần Tuấn Long bất quá chỉ là đang ngủ mà thôi.

Nhìn Trần Tuấn Long say rượu, thần tình thân thiện như ông anh nhà hàng xóm, khuôn mặt cương nghị như thế, mê người như thế, xem ra một đêm tình cảm mãnh liệt mà mình chờ mong chắc chắn sẽ chẳng có rồi. Tiểu Vũ thở dài, sau đó cởi bỏ y phục, khỏa thân đi vào dưới vòi tắm hoa sen trong phòng, tắm rửa.


Trong hơi nước lượn lờ, Tiểu Vũ phát hiện thân hình quyến rũ của mình trong gương trắng nõn nà, đầy đặn hơn nhiều so với vẻ gầy yếu khi mới tới Bắc Kinh, quả thực là đã khác biệt một trời một vực. Đang lúc cùng đường, ở Bắc Kinh không ai quen biết thì Tiểu Vũ phát hiện mình chỉ còn lại thân thể của chính mình là có thể bán được thôi. Cũng may, là mình còn may mắn hơn nhiều người. May mắn chính là gặp được Lan tỷ. Lan tỷ đối với các chị em không tệ, hơn nữa cũng rất chiếu cố chăm sóc mình. Một năm nay, mặc dù là lăn lộn ở Bắc Kinh nhưng cũng không phải nếm trải cái gì vất vả cả.

Dùng khăn tắm quấn quanh người trở lại phòng ngủ, Trần Tuấn Long còn nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Nhìn thân thể cường tráng của hắn, Tiểu Vũ không khỏi có chút u oán. Nàng cũng không ngờ rằng Trần Tuấn Long tùy tiện đặt lại đặt luôn cả phòng Tổng thống, bao nhiêu là tiền thuê. Có thể ở lại được phòng Tổng thống này, ít nhất cũng phải là kẻ có tiền. Thiếu nữ có ai là không có dạ hoài xuân, trước một người trẻ tuổi lại nhiều tiền như hắn, Tiểu Vũ không thể không động tâm. Nhưng cánh chim tình yêu vĩnh viễn sẽ không dừng lại với mình, Tiểu Vũ đau thương thầm nghĩ. Đối mặt với Trần Tuấn Long cũng mang nỗi ưu thương thấp thoáng tương tự, Tiểu Vũ hiểu ra, vì sao mình lại có cảm giác muốn hiến thân.

Có lẽ nên im lặng rời đi chăng? Hai người còn chưa phát sinh quan hệ da thịt, người có hiểu biết như Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không quấn lấy người ta như loại đàn bà chanh chua. Nhìn Trần Tuấn Long đang ngủ say, Tiểu Vũ cười cười, cúi người xuống khẽ hôn một cái lên mặt hắn.

Thế mà vừa bị "xâm phạm", Trần Tuấn Long tựa như đã có phản ứng.
- Thất Thất.... Thất Thất.... là em à?

Hóa ra người trong lòng hắn tên là Thất Thất. Bảo sao vừa rồi hắn say vẫn lẩm bẩm cái tên này. Tiểu Vũ không khỏi có chút ghen tị với người có tên là Thất Thất ấy.

Nếu như cũng có người giống hắn ghi nhớ tên mình thì tốt biết bao. Với tâm lý có chút ghen tị, Tiểu Vũ nghịch ngợm hẳn lên, thầm tính trêu cợt Trần Tuấn Long đang say một chút. Vì thế, nàng nhẹ nhàng ghé sát tai hắn, hơi thở như lan:
- Hì hì, Long ca, Thất Thất của anh đây.

Không ngờ là sau khi Trần Tuấn Long nghe được lại trở mình nhanh như chớp, trong nháy mắt đã ôm lấy Tiểu Vũ. Tiểu Vũ quẫy người một cái, vô tình khăn tắm vây quanh người bị tuột ra, cả người trần trụi.
- Cô... cô không phải Thất Thất của tôi.

Tiểu Vũ lúc này mới nhận ra Trần Tuấn Long không biết đã mở mắt từ lúc nào. Nhưng ánh mắt mơ màng chỉ thoáng lướt qua trên mặt nàng rồi sau đó lại ghé ngay vào bộ ngực đầy đặn.

Trần Tuấn Long không ngừng dụi dụi mặt lên ngực Tiểu Vũ. Râu cứng rắn kích thích mãnh liệt da thịt non mềm của nàng. Tiểu Vũ động tình đã lâu bắt đầu rên rỉ say sưa, nước chảy thành sông. Trần Tuấn Long xoay người đè lên nàng, bắt đầu hôn hít thân thể nàng. Sau đó, tất cả những gì nên xảy ra thì đều đã xảy ra.

- Ôi...
Tiểu Vũ lại lên đến đỉnh cao. Cái cảm giác được yêu thật là tốt, nhưng rất nhanh Tiểu Vũ đã phát hiện mình không ổn. Trần Tuấn Long vẫn còn đang trêu đùa mình, kích thích chết người nơi kín đáo kia vẫn còn tiếp tục.

- Ôi... đừng, Long ca. A...
Hiện giờ Tiểu Vũ đã sắp không chịu nổi sự chinh phạt này. Lúc này, di động trên chiếc tủ ở đầu giường bỗng vang lên tiếng chuông dễ nghe. Có điện thoại gọi tới.

- Long ca, Long ca...
Tiểu Vũ gần như phải cầu xin, nhưng Trần Tuấn Long dường như chẳng để ý đến cái gì cả, chỉ biết không ngừng đi ra đi vào.

- Tiểu Thanh à?
Tiểu Vũ vừa nghe, vừa đưa tay dịu dàng vuốt ve thân thể của Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long như được cổ vũ, lại càng kích thích thêm tiết tấu.

- Đêm nay, ừ... đêm nay chị không về đâu. A...

Trần Tuấn Long vừa rồi va chạm đủ mạnh, làm Tiểu Vũ không khỏi phải "hừ" lên. Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đen tối.

- A... bảo sao. Đang làm việc à Vũ tỷ? Em mua đồ ăn khuya, còn định chờ chị về cùng ăn đây này. Có khách mà chị cũng không nói cho em biết một tiếng. Thật là chị với chả em!

- Chị... chị... Chị không ổn rồi. Ôi...
Tiểu Vũ đáp lời trong điện thoại mà cứ như đang rên rỉ "đau khổ"..

- Ha ha, chị cứ "hưởng thụ" từ từ đi. Em gác máy đây.

- ...Ôi ... Đừng... Đừng gác máy. Tiểu Thanh. Em... em qua đây giúp chị với, a....

- Cái gì cơ?

- Mau đến đây. Chị chịu không được. Anh ta... Anh ta thật mạnh ... Chị... Chị ở phòng Tổng thống trong Khách sạn Trường Thành. Em... Em mau đến đi. A...

- Alo... alo...

Đáng tiếc trong điện thoại không còn tiếng nói nữa mà chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ "ôi, nhẹ một chút, a..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui