Tuấn Long Bách Mỹ Duyên
Quyển 1: Thời Đại học
Chương 2
Huấn luyện quân sự ở Đại học.
Tác giả: Bão Bão Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Nghiêm!
- Quay sang phải, quay!
- Nhìn thẳng!
- Nghỉ!
- Chào các sinh viên!
- Chào huấn luyện viên!
- Tôi là huấn luyện viên phụ trách đợt huấn luyện quân sự lần này của các bạn. Tôi tên là Tiếu Vĩnh Lộ. Cả tháng tới này các bạn đều phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, tuân theo sự chỉ huy của tôi. Đã nghe rõ cả chưa?
- Rõ ạ!
- Trong tháng huấn luyện này, các bạn sẽ rất vất vả, sẽ rơi rất nhiều mồ hôi. Bởi vì tôi sẽ huấn luyện các bạn thành đội ngũ ưu tú nhất của Đại học Bắc Kinh. Các bạn có lòng tin không?
- Có!
- Cái gì? Tôi không nghe rõ?
- Có!
- To hơn chút nữa đi!
- Có...!
- Tốt! Bây giờ chúng ta làm quen một chút. Nghiêm! Điểm danh!
Tiếu Vĩnh Lộ lớn tiếng nói.
- 1, 2, 3, 4....
Đội ngũ bắt đầu điểm danh từ trái sang phải.
Tiếu Vĩnh Lộ tác phong nghiêm chỉnh, mày rậm mắt to, rất uy nghiêm. Ông là bộ đội từng trải. Huấn luyện quân sự hàng năm ở Đại học Bắc Kinh đều là do ông dẫn đội phụ trách. Ông huấn luyện ra đội ngũ đều là đỉnh cao cả.
- Cậu tên là gì?
- Trữ Nguyên!
- Cậu tên là gì?
- Tiếu Thừa Khải!
....
- Cậu tên là gì?
- Trần Tuấn Long!
....
Trần Tuấn Long đứng ở trong đội ngũ, cũng không nhúc nhích. Ánh mặt trời chói chang. Tiếu Vĩnh Lộ không hề nơi lỏng việc thao luyện mọi người.
- Đi đều bước. 1, 2, 1; 1, 2, 1.
- Nghiêm! Quay bên phải làm chuẩn. Nhìn về phía trước.
Huấn luyện quân sự phân ra hai tổ nam và nữ. Sinh viên nam đương nhiên không được ưu đãi như sinh viên nữ, có mấy người không chịu nổi đã sắp té xỉu ngay tại chỗ.
- Mọi người có sợ huấn luyện không?
Huấn luyện viên Tiếu Vĩnh Lộ hỏi, trên mặt lại lộ ra một tia cười gian.
- Không sợ!
Có điều thanh âm mọi người không được vang dội như nội dung câu trả lời. Mọi người đều biết, chương trình trọng điểm huấn luyện của buổi chiều chính là đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ. Mà theo lời các sinh viên năm trước, huấn luyện viên hàng năm cũng hay gây khó dễ cho sinh viên mới ở hạng mục này. Nghe nói không ai có thể gắng gượng vượt qua được buổi huấn luyện đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ cả. Mọi người đành phải tự cầu phúc lấy thôi.
- Khi đứng nghiêm theo tư thế quân ngũ, eo phải thẳng, hai chân phải đứng thẳng tắp, tay phải duỗi thẳng tự nhiên, ngón giữa chạm dọc theo đường nẹp chỉ quần, thân thể phải thẳng về phía trước. Giống như tôi đang làm mẫu đây này. Đó là những động tác chủ yếu, có nghe rõ không?
Tiếu Vĩnh Lộ quát lớn.
- Rõ!
Tất cả mọi người xác nhận, sau đó Tiếu Vĩnh Lộ ra mệnh lệnh nghiêm.
- Tất cả tập trung, nghe khẩu lệnh của tôi. Nghiêm! Đứng nghiêm mười phút!
Mọi người đứng không nhúc nhích. Mười phút, nói dài cũng không dài lắm, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.
- Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu!
Tiếu Vĩnh Lộ thỉnh thoảng lại đi tới đi lui trong đám người, khiển trách những sinh viên có động tác không đạt tiêu chuẩn. Sự nghiêm khắc của ông đã hoàn toàn trấn áp tất cả mọi người. Không nghe lời sẽ ăn một phát dây thắt lưng ngay. Tất cả mọi người đều lén gọi ông là "huấn luyện viên ma quỷ"!
Đòn sát thủ của huấn luyện viên ma quỷ rốt cuộc cũng được lôi ra dùng. Sau khi nghỉ ngắn, các học viên được tập hợp lại và nhận được mệnh lệnh là đứng nghiêm trên thao trường trong ba tiếng đồng hồ.
Đứng ba tiếng đồng hồ dưới ánh nắng chói chang? Muốn chết ư? Có điều tất cả mọi người đều là thanh niên, đều có chí khí bất khuất. Mặc dù biết là huấn luyện viên đang cố ý gây khó dễ nhưng cũng không ai luôn miệng kêu khổ gì cả, mọi người đều kiên trì đứng thẳng.
- Quá trình đứng nghiêm là vất vả nhất, mà sự lĩnh hội được cũng là sâu sắc nhất. Trong quá trình này có thể thấy được sự nghị lực của bạn, hơn nữa, cũng có thể bồi dưỡng được nghị lực của bạn. Kiên trì đến cuối cùng. Vĩnh viễn không bỏ cuộc!
Tiếu Vĩnh Lộ nói một cách rất nghiêm túc.
- Khi các bạn ngã xuống thì có thể tự nói với mình rằng: mình đã cố gắng hết sức. Hiểu chưa? Tôi không hy vọng thấy người nào nhu nhược, người nào hèn nhát ở đây!
Xem ra phần huấn luyện đứng nghiêm lần này đã nâng thêm một bậc về độ khó. Mọi người đành phải cắn răng kiên trì.
Nói là nói vậy thôi nhưng làm thì lại là một chuyện khác. Không đến nửa giờ đã lục tục có người bỏ cuộc. Mấy người này phần lớn là con một, bình thường đã được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được khổ như thế. Trong sự khinh miệt của Tiếu Vĩnh Lộ, một đám hổ thẹn lùi ra. Lại qua nửa giờ nữa, những người có thể tiếp tục kiên trì cũng được mười mấy người. Đây đã là rất tốt rồi. Có thể thấy được mười mấy người này có nghị lực bất phàm.
Tiếu Vĩnh Lộ đi qua đi lại có vẻ rất tán thưởng. Xét một cách tổng quát, học viên lần này không tồi. Năm trước số người có thể kiên trì được trong một giờ cũng chỉ có bảy tám người. Lúc này, những người vẫn kiên trì trên thao trường nghiễm nhiên đã trở thành những hình ảnh đáng nể.
Cả đám các nữ sinh đã nghỉ ngơi vây quanh dưới bóng râm ở sân thể dục, nhìn những nam sinh này. Mặc dù trên đầu mặt trời nắng chói chang, ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm, nhưng bọn họ đều ngoan cường kiên trì nghị lực. Các vòng huấn luyện của nữ sinh đã xong, những người còn lại trên thao trường cũng càng ngày càng ít. Nửa giờ nữa lại trôi qua, chỉ còn lại có sáu người vẫn còn kiên trì.
Tiếu Vĩnh Lộ biết, qua một giờ huấn luyện, những người này đều rất có nghị lực. Có thể kiên trì tiếp tục được nữa hay không đã không còn quan trọng, mà chủ yếu chỉ là để xem thân thể họ có thể chịu đựng được huấn luyện mạnh như thế hay không thôi. Lúc này, ở trên sân đã có mấy người bắt đầu lung lay sắp đổ. Quả nhiên, không đến mười phút sau, năm người còn lại không kiên trì được nữa, lục tục nhận thua lùi ra, nhưng bọn họ đều giành được tràng pháo tay tán thưởng của các học viên khác.
Hiện giờ trên sân chỉ còn lại một người vẫn đang kiên trì. Mà nói là kiên trì, chẳng thà nói là hưởng thụ mới đúng. Trần Tuấn Long không thèm để ý đến cái bài tập trẻ con này. Thế này thì gọi gì là huấn luyện cường độ cao, có mà gọi là gãi ngứa thì cũng còn tạm được.
Tiếu Vĩnh Lộ rất vui mừng, học viên đứng nghiêm trên thao trường đã vượt thời gian kỷ lục. Hiện giờ đã đứng được một giờ năm mươi phút rồi, ánh mặt trời cũng hướng dần về phía Tây, mọi người đều chú ý đến người vẫn đứng trên sân như hạc giữa bầy gà, nhất là các cô gái.
- Wa, thật là lợi hại. Cậu ta vẫn đứng yên không nhúc nhích suốt hai giờ rồi.
- Liệu có phải là chết lặng rồi nên không nhúc nhích được nữa không?
- Đàn ông mạnh mẽ như thế đúng là kiểu mà tớ thích. Cậu có biết cậu ấy tên là gì không? Ở khoa nào đấy?
Các cô gái túm năm tụm ba bàn tán. Tất cả mọi người ai cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những người xuất sắc.
Trầm Chỉ Tình cũng ở trong đám người này. Nghe mọi người đều ca ngợi, cô chú ý tới Trần Tuấn Long, cậu bạn đã từng giúp mình. Nhìn dáng người cao ngất, khuôn mặt kiên nghị của hắn mà cảm thấy không thể không bội phục nghị lực của hắn.
Tiếu Vĩnh Lộ bây giờ là muốn ngừng mà không được. Chính ông ta nói là phải đứng đủ ba giờ. Vốn là phỏng đoán không ai có thể đứng được lâu như thế, không ngờ là lại có người như Trần Tuấn Long. Ông khó mà nói giải tán được, mà đám học viên còn lại lại đã được dẫn đến bên cạnh khu vực huấn luyện, Tiếu Vĩnh Lộ đành phải đứng cùng với Trần Tuấn Long.
Rốt cục cũng đến giờ, Tiếu Vĩnh Lộ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói với Trần Tuấn Long:
- Huấn luyện đã hết giờ. Giải tán!
Nói xong câu đó, thật sự ông cũng mệt không chịu nổi. Bản thân ông cũng phải theo cho đến cùng đấy thôi.
- Vâng!
Trần Tuấn Long bình tĩnh đáp.
- Cậu tên là gì?
Tiếu Vĩnh Lộ hỏi.
- Trần Tuấn Long!
Nói xong xoay người rời đi. Nghênh đón hắn là tiếng vỗ tay vang dội trên sân. Với nghị lực kinh người của mình, Trần Tuấn Long đã giành được sự kính trọng của các học viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...