Tuấn Hồ

Cô hiện tại rảnh có không?」 Hắn lại hỏi.

「 Có chuyện gì?」 Cô có chút bất an.

「 Tôi giúp cô đặt hoa hôm nay rạng sáng sẽ có, tôi muốn đưa cô đi xem.」 Hắn giải thích.

「 Đặt hoa giúp tôi?」 Cô ngẩn ngơ.

「 Loại hoa này vô cùng hiếm có, hôm nay vừa vặn có thể dùng để học
cắm.Nếu cô thích thì có thể dùng để bố hội trường trí hôn lễ.」

「 Nhưng mà tôi……」 Cô muốn nói cho hắn biết cô đã quyết định không đi học nửa.

「 Tôi đã ở dưới lầu nhà cô, mau xuống dưới đi!」 Hắn không cho cô có cơ hội mở miệng, trực tiếp nói trước.

「Gì nha? Anh ở dưới lầu?」 Cô kinh hô. Hắn…… Hắn làm sao có thể biết cô ở nơi này nha?

「 Đúng vậy, tôi chờ cô, mười phút đồng hồ.」

「 Chờ một chút…… Khoan đã! Khoan!」 Cô vội la lên nhưng hắn cũng đã cắt đứt thông tin.

Kinh ngạc cằm di động ngây ngốc vài giây,sau đó cô mới giựt mình xông về phía ban công,nhìn xuống liền, quả nhiên La Ẩn một thân áo trắng
đứng ở dưới lầu nhà trọ, còn ngẩng đầu lên nhìn cô vẫy tay.

Ông trờ ơii!

Cô thầm hít mạnh một hơi, lùi người về phía sau quay đầu chạy vào trong phòng, lo lắng đi tới đi lui.


Tại sao cô luôn gặp người bá đạo như vậy nha? Lưu Chí Tuyên cũng vậy, La Ẩn cũng vậy, chẳng những không có thương lượng trước, sáng sớm để
tìm đến cô để xem hoa, cũng không nhìn xem thời gian, lại càng không cho cơ hội suy nghĩ,đây không phải là rất kỳ quái sao?

Cô tức giận cắn môi dưới, dừng một chút, cuối cùng quyết định đi xuống lầu nói rõ ràng với La Ẩn.

Chạy nhanh rửa mặt chải đầu một chút, thay một bộ âu phục xong cô vội vàng đi thang máy xuống lầu, khi ra khỏi cửa cô mới chán nản phát hiện
chính mình lại bất tri bất giác làm y theo thời hạn hắn nói, trong vòng
mười phút xuống lầu.

「 Chào.」 La Ẩn tựa bên cạnh xe, môi hắn chứa nụ cười quen thuộc nhìn cô.

「 Anh…… Anh tại sao có thể biết tôi ở nơi này?」 Cô trừng mắt nhìn hắn tim lại bắt đầu không hiểu cảm thấy kinh hoàng.

Hôm nay hắn đem tóc dài buộc lên, làm hình dáng khuôn mặt tuấn tú
càng thêm rõ ràng, khuôn mặt dài nhỏ, mũi anh tuấn, môi mỏng, ở dưới ánh sáng càng thêm rạng rỡ.

Cô đột nhiên nhớ tới lần trước mộng xuân ở phòng hoa, nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt kia có thề chìm chết người, cùng với đầu ngón tay của hắn ở
trên người cô khơi mào tình dục, tim run lên cả khuôn mặt bỗng dưng đỏ
hồng.

Dừng lại! Đừng nghĩ! Đừng mơ tưởng!

Cô kinh hoảng đối với chính mình liền lên tiếng nhắc nhở suy nghĩ của mình, vội vàng đem ánh mắt từ trên mặt hắn dời đi.

「 Tôi nhờ Lưu phu nhân nói cho tôi biết, bởi vì bố trí hôn lễ phải
thảo luận với cô trước cho nên cần giữ vững liên lạc.」 La Ẩn giải thích .

「 A……」 Vẻ mặt cô không yên tâm đáp một tiếng.

「 Sắc mặt cô tái nhợt, tối hôm qua không ngủ được sao?」 Hắn nhìn chằm chằm vài cô.

Tim cô chấn động giống như bị phát hiện bí mật gì đó, vội vàng vỗ về
mặt mình nhiều lần phủ nhận,「 Không, tôi ngủ rất ngon giấc, vô cùng
tốt……」

Hình ảnh phức tạp trong mơ tuyệt không thể cho hắn biết.

「 Thật không? Vậy là tốt rồi, nhưng đừng bởi vì người không khỏe mà bỏ rơi buổi học trưa.」 Hắn chế nhạo nói.

「 Thật ra tôi vừa vặn muốn tìm anh, có liên quan đến chuyện học……」 Cô vội vàng tiếp lời.

「 A, không còn thời gian nửa lên xe rồi bàn đi!」 Hắn mở cửa xe đẩy cô lên xe.

「 Đợi chút,tôi xuống dưới là muốn nói cho anh biết,tôi không muốn
ngắm hoa, tôi chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi……」 Cô đứng ở trước cửa xe, quay
đầu nhìn hắn kháng nghị.


「 Nghỉ ngơi đối với cô là vô dụng,cô phải đi ra ngoài một chút mới có thể giải trừ áp lực trong lòng.」 Hắn nhếch khóe miệng liên.

「 Tôi cũng không có áp lực gì hết.」 Cô lớn tiếng làm sáng tỏ.

「 Đừng phủ nhận, đường cong bả vai cô cứng rắn giống như đá, hơn nữa
khuôn mặt u sầu,cô như vậy mà giống một cô dâu sắp kết hôn sao.」

Cô ngây ngẩn cả người.

Có rõ ràng như vậy không nha? Căng thẳng và lo lâu của cô đều giấu không được sao? Cả Lưu Chí Tuyên cũng đã nhìn ra sao?

Cô kinh hoàng bất an tự hỏi, có chút lo lắng cho mình ở trước mặt Lưu Chí Tuyên cũng hé ra khuôn mặt này không.

「 Đi thôi, đi cô sẽ rất vui vẻ, bởi vì tôi đặc biệt đính hoa này,
thật ra là muốn dùng để giúp cô thiết kế hoa cưới.」 Hắn nói xong cứng
rắn đẩy cô mạnh bên trong xe, đóng cửa xe lại rồi ngồi về phía người
điều khiển.

Cô giật mình lẩm bẩm:「 Hoa cưới?」

「 Đúng vậy,cô không phải còn hai tuần lễ nửa sẽ kết hôn sao? Hôm nay
tôi muốn lấy một ít về thử dùng.」 Hắn cười khởi động xe, rất nhanh chạy
vào đường tắt.

Còn có hai tuần…… Cô cũng chưa nghĩ đến thời gian trôi qua nhanh như vậy…sắp đến hôn lễ.

Vừa nghĩ đến việc này trong lòng cô đột nhiên cảm thấy buồn bực.

「 Tốt lắm, đừng nhíu lại mày nửa,tôi đưa cô đi xem hoa nhất định cô sẽ thoải mái rất nhiều.」 La Ẩn vừa lái xe vừa nói.

Thoải mái? Cô cúi đầu nhìn các đốt ngón tay đặt trên gối đã trở nên
trắng bệch.Ở trong lòng thầm than cùng hắn cùng một chỗ, ai có thể thoải mái được nha?


Như vậy ngồi ở bên trong xe, trong không khí tất cả đều hơi thở âm
trầm của hắn, trong lúc hít thở cả khoang ngực như bị hơi thở hắn chiếm
cứ, trốn cũng không thể trốn.

Cô đem mặt chuyển sang hướng cửa kính xe, cẩn thận hít thở, điều chỉnh phồng lên khác thường.

「 Vì hôn lễ của cô,tôi đặc biệc giúp cô chọn lựa một loại hoa vô cùng đặc biệt.」 Hắn lại nói tiếp.

「 Hoa gì?」 Cô có điểm tò mò.

「 Đi xem rồi biết, hôm nay lấy trước vài đóa trở về cắm, cô có thể thử buộc một vòng hoa.」

Nghe hắn nhắc tới cắm hoa,cô lập tức quay đầu vội la lên:「 Tôi muốn nói với anh,tôi không muốn học cắm hoa.」

「 Gì nha? Mới học một lần mà đã không muốn học nửa sao?」 Hắn dường như không kinh ngạc chẳng qua là cười nhẹ.

「 Tôi cảm thấy chính mình không thích hợp học hoa nghệ……」 Cô thuận miệng tìm đại một lý do.

「 Rất nhiều người cũng không biết mình thích hợp cái gì, Hướng Uyển
Thanh, cô không phải muốn trốn tránh chứ?」 Hắn quay đầu liếc cô một cái, ở trong lòng âm thầm cười lạnh.

Muốn chạy trốn sao? Quả nhiên cảm giác đặc biệt nhạy cảm, đối với
người con gái vào lúc này đã sớm bị hắn xẹt điện đầu óc choáng váng,cô
lại còn có lý trí chống cự hắn, có thể thấy được đạo hạnh đúng là không
ít.

Nhưng giãy dụa nhiều hơn nửa cũng chỉ là uổng phí sức lực, nếu đã bị hắn để ý rồi cô muốn bỏ chạy cũng chạy không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui