Tán gẫu đúng là cách để dời đi sự chú ý hay nhất, rất nhanh xe đã chạy đến cổng trường, Phùng Quân Đồng đã có thể nhẹ nhàng tự nhiên trò chuyện với anh, thỉnh thoảng còn có thể nói ra một hai câu thú vị chọc cười một chút, mặc dù anh không phối hợp cười theo.
"Không cần vào đâu, dừng trước cổng để tôi xuống xe là được rồi."
Thấy anh định chạy xe vào trong vườn trường, Phùng Quân Đồng vội vàng nói.
Cố Văn Khâm không nghe cô, mắt vẫn nhìn phía trước: "Chỉ đường."
"... Bên phải."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe một đường chạy chậm đến phòng ngủ dưới lầu, giây phút bước xuống xe kia, Phùng Quân Đồng chợt cảm thấy mỏi mệt giống như cuộc thi chạy 3.000m kia.
Cô đứng trước biển số xe vẫy tay: "Tạm biệt, cảm ơn anh."
"Không cần."
Anh đáp như thế, sau đó vươn tay cầm theo điện thoại từ trong cửa sổ xe ra.
Phùng Quân Đồng ngẩn ra: "Hửm…"
Có ý gì?
"Tôi cũng là bạn học của em."
Đây là muốn xin số điện thoại của cô sao?
Khi cô còn đang rối rắm, phía sau chợt vang lên một giọng nữ vang dội: "Phùng Quân Đồng?"
Là bạn cùng phòng của cô - Triệu Nhất Đan, Phùng Quân Đồng nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, cô ấy cầm một ly mì Oden đi về phía cô: "Đúng là cậu rồi, mình còn tưởng đêm nay cậu không về."
Vừa nói xong lại liếc mắt dò xét trong xe một cái, thấy không phải là Trịnh Thao, cô ấy kinh ngạc ồ lên: "Đây là?"
Tối khuya được người chở về nhà, lại còn đưa đến tận phòng ngủ cười lầu…
"Trịnh Thao có việc, anh ấy uống nhiều nên không lái xe được, nhờ người chở mình về."
"Ra là vậy."
Biết đêm này cô đi chơi với đám bạn Trịnh Thao, Triệu Nhất Đan tỏ vẻ hiểu rõ, cô ấy lại khom lưng cười khì khì nói với người trong xe: "Anh chàng đẹp trai này đã có bạn gái chưa? Nếu chưa thì chúng ta thêm Wechat làm quen một chút đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Khâm còn giơ điện thoại di động, ánh mắt nhìn về phía người khác.
Phùng Quân Đồng lấy Triệu Nhất Đan làm cớ để trốn về nên sợ nói nhiều sẽ bị lộ, cô vội vàng kéo cô ấy lại, quay đầu cười với người trong xe: "Chúng tôi lên trước, đêm nay thật sự cảm ơn anh."
Không nhận điện thoại của anh mà vội vàng kéo người chạy lên lầu.
Chỉ cần sau này không tiếp xúc với bạn bè của Trịnh Thao thì hai bọn họ của không cần phải đụng mặt nữa.
Không gặp lại nên không cần phải lưu phương thức liên lạc.
"Người đàn ông đẹp trai lại giàu có như vậy, sao cậu không để mình thử?"
Đi xa một đoạn rồi Triệu Nhất Đan mới gắp một đũa rong biển lên, vừa ăn vừa hỏi.
Cả đêm này cũng chưa ăn no nên Phùng Quân Đồng mang hotdog lại đây, vừa đi vừa ăn vô cùng khẳng định nói: "Cậu đừng có rước lấy nhục, anh ta sẽ không cho cậu cơ hội đâu."
"Ai da, làm gì mà khó khăn như cậu nói chớ, người đàn ông này vừa nhìn đã thấy rất ngây thơ."
Ngây thơ?
Lần đầu tiên cô nghe có người hình dung Cố Vân Khâm bằng từ này, Phùng Quân Đồng phì cười, nói: "Đó là do cậu chưa thấy dáng vẻ tàn nhẫn của anh ta."
Học cùng trường nửa năm, bộ mặt mà Phùng Quân Đồng nhìn thấy nhiều nhất của anh chính là lãnh khốc vô tình, không thích nhìn ai là lập tức tìm mọi cách để ép đối phương đi, cô chính là một trong số đó.
"Đề án luận văn của cậu chuẩn bị đến đâu rồi?"
Không muốn thảo luận đến Cố Văn Khâm nữa nên cô thay đổi chủ đề.
Triệu Nhất Đan nghe thấy đề án luận văn là cái đầu lập tức lớn lên: "Cậu đừng nói nữa, mình đã giả chết mấy ngày nay rồi, à đúng rồi, thứ sáu tuần này khoa tổ chức liên hoan, cậu có đi không?"
Hai cô đều thuộc câu lạc bộ ngoại giao, khoảng thời gian trước trong câu lạc bộ cho chiêu mộ vài sinh viên mới nên bọn họ quyết định tổ chức một buổi liên hoan ra mắt thành viên mới vào thứ sáu tuần này.
"Để mình xem đã, nếu rảnh sẽ đi."
Triệu Nhất Đan nháy mắt đã hiểu: "Là vì Trịnh Thao?"
“Ừm.”
Trịnh Thao không hẹn thì cô tự nhiên sẽ rảnh.
"Ok."
Nói đến Trịnh Thao, Triệu Nhất Đan lập tức tò mò: "Nam sinh theo đuổi cậu trong bốn năm nay cũng không ít, mình cũng chưa thấy cậu động tâm với ai, tại sao lại đột nhiên đồng ý quen anh ta? Mặc dù điều kiện của anh ta đúng là không tồi nhưng người có điều kiện tốt hơn anh ta ở ngoài kia cũng có cả đống người mà."
Phùng Quân Đồng đè lại lồng ngực đang nhảy lên, nghĩ đến câu nói hiện lên trong đầu mấy năm nay kia, cô nói: "Có lẽ là do anh ấy xuất hiện đúng lúc."
Chắc chắn là vì điều này, chỉ thế mà thôi.
——
Ngày hôm sau tụ hội, Trịnh Thao lập tức gọi điện thoại báo cho Phùng Quân Đồng mình phải đi công tác, đi vội nên còn chưa kịp ăn cơm với cô.
Phùng Quân Đồng biết anh ta đang cố ý đối xử lãnh đạm với cô để cho sau này cô đừng có làm bộ làm tịch, tuy nhiên cô vẫn hỏi anh ta phải đi bao lâu, nói rằng khi nào về thì gọi lại.
Câu lạc bộ ngoại giao liên hoan tổ chức vào lúc 6 giờ chiều, Phùng Quân Đồng và Triệu Nhất Đan trang điểm xong, đúng giờ xuất phát.
Hai cô đều là hai cô gái xinh đẹp nên khi hai người vừa bước vào phòng bao, trưởng câu lạc bộ đã hét to hai đóa hoa xinh đẹp của câu lạc bộ ngoại giao tới, còn cố ý kéo ghế ra giúp hai người đẹp.
Giọng điệu hài hước, động tác nhanh gọn, lập tức rước lấy một cú của Triệu Nhất Đan: "Cậu không biết xấu hổ nhưng chúng tôi vẫn còn cần mặt mũi đó."
"Ha ha, tôi chỉ nói sự thật mà thôi biết hai người muốn tới nên các đàn em đã sớm chờ không kịp muốn gặp các cậu rồi."
Giống như để hưởng ứng lý do thoái thác của trưởng câu lạc bộ, lập tức có nam sinh nhiệt tình vẫy tay với Phùng Quân Đồng: "Đàn chị đàn chị, ngồi ở đây này." Ý cậu ấy bảo bên cạnh mình không có ai ngồi, vừa nói vừa lấy áo khoác treo trên lưng chết của mình, một nam sinh khác ngồi bên cạnh lập tức bừng tỉnh hiểu rõ, bất mãn ồn ào la hét: "Á à, Lục Dận nhà cậu cũng bất công quá nhé, thì ra đuổi tôi đi là vì chờ đàn chị Phùng!
“Cậu bớt ồn ào đi.”
Lỗ tai Lục Dận đỏ bừng, nhẹ giọng mắng nam sinh kia một câu, ánh mắt sáng quắc nhìn qua đây, Phùng Quân Đồng có muốn xem nhẹ cậu ấy cũng khó.
Triệu Nhất Đan và trưởng câu lạc bộ nói chuyện nhưng vẫn để ý đến bên này, thấy thế cô ấy đẩy đẩy Phùng Quân Đồng: "Đừng đứng ở đây, cậu mau đi qua đi."
Nói xong kề sát vào tai cô thì thầm: "Đàn em này học ở khoa thể dục."
Cô ấy che miệng, nở nụ cười thâm thúy, sợ Phùng Quân Đồng da mặt mỏng từ chối nên tự mình kéo cô qua.
Nhiệt tình không tiện từ chối, Phùng Quân Đồng bất đắc dĩ cười cười đành phải ngồi xuống, phòng bao lại lần nữa náo nhiệt lên.
Cô và Trịnh Thao quen nhau còn chưa đến nửa tháng nên ở đây ngoại trừ Triệu Nhất Đan biết thì không có ai biết cô đã có bạn trai, vừa mới ngồi xuống, Lục Dận đã lập tức ân cần rót một ly trà nóng cho cô.
Trên đường đi gió lớn nên Phùng Quân Đồng nhận ly trà nâng trong tay: "Cảm ơn đàn em."
"Không cần khách sáo không cần khách sáo, chắc là đàn chị không biết em tên gì nhỉ? Xin tự giới thiệu, em tên là Lục Dận, năm nhất khoa thể dục."
Lục Dận sờ sờ cái ót, hồi hộp đến mức tay chân không biết đặt nơi nào.
Phùng Quân Đồng nhấp một ngụm nước trà: "Tôi biết."
Phùng Quân Đồng đã xem qua sơ yếu lý lịch của cậu ấy một lần khi phỏng vấn, cô vẫn còn nhớ rõ khi đó cậu ấy lên sân khấu giới thiệu đã khiến cho các ban giám khảo bên này chấn động không nhỏ.
Nam sinh phấn chấn như ánh mặt trời, lớn lên đẹp trai, khi nhe răng cười đã lập tức bắt được tim của mọi người trong ban giám khảo, toàn bộ đều thông qua, người bên ngoài đều nói câu lạc bộ ngoại giao xem trọng nhan sắc, quả thật không sai.
Nghe thấy cô nói biết mình, Lục Dận cười cười ngu ngơ, không còn hồi hộp như vậy nữa, thấy người phục vụ bưng thức ăn lên, cậu ấy quan tâm hỏi han cô: "Đàn chị có muốn ăn gì không? Em lấy vài món cho chị."
"Không cần đâu, tôi không kén ăn, cậu mau ăn đi."
Cậu ấy săn sóc nói: "Vậy chị ăn trước, nếu có yêu cầu gì thì đàn chị cứ nói với em."
“Ừm."
Phùng Quân Đồng cũng bưng chén lên ăn cơm, cô ngủ một giấc đến chiều xong đến thẳng đây nên ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, bụng đã kêu vang từ lâu.
Không khí trong câu lạc bộ ngoại giao từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, đêm nay lại còn chào đón người mới, hai mươi người ngồi thành vòng tròn quanh cái bàn lớn, thành viên mới lần lượt đứng lên giới thiệu theo thứ tự của mình, đến khi Lục Dận tự giới thiệu, không thiếu được bị người khác trêu ghẹo cậu ấy và Phùng Quân Đồng, đặc biệt là Triệu Nhất Đan, cô ấy trêu chọc đến mức mặt mũi người ta đỏ bừng.
"Không phải Lục Dận các cậu sắp có cuộc thi đấu bóng rổ sao, mời đàn chị Phùng của các em đến xem đi."
Triệu Nhất Đan âm thầm hất cằm về phía Phùng Quân Đồng.
Lục Dận sờ sờ gáy, ngượng ngùng dò hỏi: "Đúng là có thi đấu, đàn chị có muốn tới xem em không?"
Phùng Quân Đồng nhấp môi cười nhạt: "Đến lúc đó xem sao đã, gần đây tôi còn bận tìm việc và hoàn thành đề án tốt nghiệp nên không chắc chắn sẽ rảnh."
“À…”
Nghe cô từ chối, tâm trạng nam sinh nhất thời suy sụp, ẩn ẩn cảm thấy mất át.
Phùng Quân Đồng thở dài nói: "Cậu có thể nói cho tôi lịch thi đấu trước, nếu tôi rảnh thì sẽ đi, không phải cậu còn có Wechat của tôi sao?"
Tuy rằng cô cũng sẽ không đi nhưng cô vừa nói như thế, khuôn mặt nam sinh quả nhiên sáng bừng lên: "Nếu có lịch thi đấu em sẽ nhắn Wechat báo cho chị trước một ngày."
“Ừm.”
Lại có hy vọng, Lục Dận lại lần nữa tinh thần phấn chấn nói cười cùng với mọi người, tuy rằng cậu ấy rất thích Phùng Quân Đồng nhưng lại hiểu được chừng mực, đối mặt với sự trêu chọc của người khác, cậu ấy không chỉ không thuận thế leo lên mà còn giúp cô giải vây, vì thế một đám cáo già đã rót không ít rượu cho người ta.
Cũng may trong phòng bao có tới hai mươi người này không chỉ có mỗi bọn họ là có "gian tình" mà trưởng câu lạc bộ vừa mới nhậm chức cũng thích một đàn em tên là Đậu Mân Vũ, ước chừng là khi chào đón sinh viên mới đã dẫn đường người ta, thế nên chủ đề lại vây quanh tình cảm hai người, đại khái là muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt mọi người.
Nhưng dựa vào quan sát của Phùng Quân Đồng, cô gái kia dường như không có hứng thú với trưởng câu lạc bộ mới, ngược lại thường thường liếc mắt về phía bên này của bọn họ.
Phùng Quân Đồng nghiêng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì uống rượu của nam sinh bên cạnh.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, trong lòng Lục Dận xôn xao như nai con chạy loạn, cậu ấy ngượng ngùng cúi đầu: "Đàn chị sao vậy ạ?"
“Không có gì.”
Lại là một tên nhóc đào hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...