Tựa tuyết bay

Cố Văn Khâm tới sớm hơn cô, lúc Phùng Quân Đồng đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, xe của anh đã dừng ở đây, đề phòng cô giả vờ như không thấy, Cố Văn Khâm nhấn còi.
Cô cười, nhanh chóng đi tới kéo cửa xe ra rồi lên xe.
“Gặp mẹ anh rồi?”
Cô vừa lên xe anh đã hỏi, khẽ nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề.
“Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Quân Đồng vừa đáp vừa lục túi, lấy một thứ đưa tới trước mặt anh: “Mở ra xem đi.”
Một cái hộp nhỏ bằng nhung tinh xảo nằm ở trong tay cô.
Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Cố Văn Khâm ngẩn ra: “Tặng cho anh?”
“Ừm.”
Lúc mua sợ bị anh phát hiện nên đặc biệt giấu trong túi, vốn định cho anh niềm vui bất ngờ.
Cố Văn Khâm mở ra, là một cái kẹp cà vạt màu bạc.
Thấy anh không nói gì, cô lúng túng giải thích: “Lúc em đi dạo phố nhìn thấy nên tiện mua luôn, anh thường xuyên mặc âu phục, hẳn cần dùng tới...”
“Ừm, anh rất thích.”
Anh lập tức cất cái hộp vào trong túi áo khoác, nói: “Trở về sẽ cài thử.”
Bởi vì tạm thời đi tăng ca, nên hôm nay anh không mặc âu phục.
“Mẹ anh làm khó em sao?”
Anh lại quay về chủ đề ban đầu.
Phùng Quân Đồng lắc đầu: “Em phản ứng rất nhanh, nói với bà đồ tặng cho anh, bà không phát hiện ra thân phận của em.”
Một lời hai nghĩa, thân phận này, vừa bao gồm thân phận bạn gái của anh, cũng bao gồm một ý nghĩa khác.
Trong bầu không khí nặng nề, Cố Văn Khâm đột nhiên gọi cả họ tên của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?”
Cô quay đầu, ánh mắt đối diện với anh, lộ ra vẻ dò hỏi.
“Anh hẹn hò với em, là chuyện nghiêm túc.”
Anh nói.

Hồi lâu sau, cô khẽ gật đầu: “Ồ.”
Mơ hồ không rõ, khiến người khác không nghĩ ra.
Vẻ mặt Cố Văn Khâm hơi trầm xuống: “Em có ý gì?”
Từng đích thân trải nghiệm việc cô hiểu sai lời nói của người khác như thế nào, thay vì phí hết tâm tư để suy đoán, thì cách tốt nhất là để cô tự mình nói ra.
“Không có gì.”
Giọng cô không nóng không lạnh, phồng một bên má lên: “Em cảm thấy nếu còn nói nữa, anh sẽ cãi lộn với em.”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh chưa từng buông lỏng một khắc nào, khó hiểu truy hỏi: “Sao anh lại cãi lộn với em?”
“Rõ ràng là thế, vừa lên xe đã bày ra vẻ mặt đấy cho em xem.”
Cô lên án, trong lời nói mang theo chút ấm ức.
Cố Văn Khâm ngẩn ra, vẻ mặt ôn hòa hơn một chút: “Anh không hề muốn cãi lộn với em.”
Anh đặt tay lên mu bàn tay cô: “Bên phía cha mẹ anh sẽ xử lý, em không cần lo.”
“Ừm.”
“Bây giờ đi ăn cơm?”
Nói nhiều vô ích, anh đổi chủ đề.
“Không ăn nữa, lúc dạo phố uống một cốc trà sữa nên giờ em không đói. Không có chuyện gì khác, thì em về phòng trước.
Cố Văn Khâm không cưỡng ép, sờ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều quá.”
“Ừm.”
Phùng Quân Đồng về ký túc xá.
Triệu Nhất Đan cũng ở đây, thấy cô đi vào với tâm trạng không tốt, còn tưởng cô bị Cố Văn Khâm giày vò thê thảm, không ngừng cảm thán: “Không hổ là anh họ.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
Cô đi tới bên bàn học, đặt túi xuống, rũ rượi nằm bò trên bàn.
Triệu Nhất Đan nghiêm chỉnh lại một chút, cẩn thận thăm dò: “Vậy là anh họ chọc giận cậu rồi?”
“Không phải.”
Cô lắc đầu, nhìn quả cầu thủy tinh đặt trên bàn, cầm lên xoay một vòng, ngẩn ngơ nhìn lá cây bạch quả bên trong, cô nhớ tới lần đầu gặp anh.
Ban đầu, không nhận ra đó là thích, chỉ cảm thấy bóng dáng của anh và rừng cây bạch quả rất hài hòa, lúc đứng ở trên tầng sáu nhìn xuống không tự chủ được nhìn lâu hơn một chút.
Sau một thời gian dài, đột nhiên tỉnh ngộ đó chính là nhất kiến chung tình.

Bởi vì đã thích rất lâu, cho nên dù xông vào dầu sôi lửa bỏng cũng muốn chiến đấu vì bản thân một lần.
Tiếng hát vấn vương trong radio của trường vẫn tiếp tục, suy nghĩ của cô lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Phùng Quân Đồng liếc nhìn số người gọi tới, sau khi nhận mới miễn cưỡng lên tinh thần nói “Alo” một tiếng.
“Là bố.”
“Tìm tôi có việc gì?”
Là Chúc Hồng Cương.
“Hai ba âm lịch tháng này con có rảnh không, hôm đó là sinh nhật của ông, lão nhân gia vẫn luôn nhắc tới con.”
Năm cuối không có lớp, không có gì bất trắc thì hẳn sẽ rảnh, ông bà đối với cô cũng khá tốt.
Chỉ là cô phải hỏi rõ trước: “Trong trường hợp này, ông chắc bà ta sẽ đồng ý cho tôi tới?”
Đầu bên kia cười đáp: “Dì Liễu của con không thân thiết với ông, ông ấy đón sinh nhật bà ta chưa bao giờ tới, chỉ có chị em và em trai con tới.”
Phùng Quân Đồng trầm mặc vài giây, hỏi ông ta: “Đón ở nhà hay ở cửa hàng?”
“Ở nhà ở nhà, chỉ cả nhà cùng ăn một bữa cơm không có người ngoài.”
Đầu bên kia vội vàng trả lời, hòa nhã xác nhận với cô: “Vậy bố coi như là con đồng ý rồi, nói với ông một tiếng?”
“Ừm.”
Ban đầu cô vẫn luôn miệng nói muốn vạch rõ giới hạn với với Chúc Hồng Cương của Chúc gia, nhưng sau này lại bởi vì căn bệnh của Phùng Vi Sương không thể không mặt dày đi vay tiền, nếu không phải Chúc Hồng Cương không so đo hiềm khích lúc trước hào phóng giúp đỡ thì cô không biết phải làm thế nào mới được, về tình về lý đều nên tới lộ mặt.
Cúp điện thoại, Phùng Quân Đồng đặt điện thoại lên bàn, tâm trạng bất an, lúc giơ tay lên tay áo không cẩn thận va vào quả cầu thủy tinh ở bên cạnh.
Vừa rồi cô nhận điện thoại, không cẩn thận để nó ở bên bàn, căn bản không kịp đưa ra bất cứ hành động nào, quả cầu thủy tinh đã choang một tiếng vỡ nát dưới chân cô.
Tan nát, lá cây ở chính giữa cũng không còn nguyên vẹn.
Cô ngồi xổm xuống định nhặt cái lá vỡ tan tành đó, cánh tay lại đột nhiên cứng đờ ở giữa không trung, từ từ thu tay lại, sau khi nhìn chằm chằm một hồi lâu, thì đứng dậy đi cầm chổi.
Bên kia, sau khi chia tay với Phùng Quân Đồng, Cố Văn Khâm cũng nhận điện thoại, là Uông Thành Dương gọi tới.
“Rốt cuộc cậu với Phùng Quân Đồng đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy mẹ cậu gọi điện cho tôi, tìm tôi nghe ngóng thông tin về bạn gái cậu.”
Xe dừng lại ven đường, Cố Văn Khâm dựa lưng vào ghế: “Cậu nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào, đương nhiên là giả vờ hồ đồ lấp liếm cho qua.”
“Ừm, coi như cậu thông minh.”
“Xì, không phải tôi nói cậu, cậu hẹn hò với ai chẳng được, lại nhất định phải là Phùng Quân Đồng.”

Đầu bên kia hơi căm tức nói.
Người trong cuộc như anh ngược lại vẫn bình tĩnh: “Quản cái miệng của cậu cho tốt là được, còn những thứ khác không cần cậu bận tâm.”
“Ha, cậu vẫn nên cẩn thận Âu Tuyết đi, mẹ cậu đã tìm đến chỗ tôi rồi, sớm muộn gì cũng sẽ hỏi cô ta.”
“Ừ, gửi số điện thoại của cô ta cho tôi.”
“Trước đây không phải gửi cho cậu rồi sao?”
“Không lưu, gửi nhanh đi, cúp đây.”
“...”
Trong tiếng chửi kháy ở đầu bên kia, Cố Văn Khâm thản nhiên cúp điện thoại.
Uông Thành Dương gửi Wechat, Cố Văn Khâm không thèm quan tâm tới một chuỗi chửi rủa gửi tới ở phía sau, bấm vào dãy số gọi đi.
Anh không lưu số của Âu Tuyết, nhưng người sau lại lưu số của anh, nhìn thấy cuộc gọi tới của anh.
Biết sẽ không có chuyện tốt, cô ta vẫn ôm một tia hy vọng bấm vào nút nghe: “Alo?”
Giọng điệu của cô ta rất tệ, chuyện bị bỏng tay ở quán cà phê lần trước vẫn sờ sờ ở trước mắt.
“Tôi là Cố Văn Khâm.”
“Tôi biết, tìm tôi có việc gì? Đừng nói là tôi lại phải ra mặt cho Phùng Quân Đồng nữa đấy nhé, hôm nay tôi gặp cô ấy rồi, nhưng không nói gì cả...”
Giọng nói lúng túng, so với ngưỡng mộ anh, thì sợ hãi vẫn nhiều hơn một chút.
Nhưng bây giờ anh mới biết chuyện này: “Cô gặp cô ấy?”
“Anh không biết?”
Âu Tuyết lập tức muốn tát cho vào miệng mình một cái.
Cố Văn Khâm cũng không định phí lời với cô ta về chuyện này, nói thẳng vào vấn đề: “Nếu mẹ tôi gọi điện cho cô nghe ngóng về chuyện liên quan tới tôi, tôi hy vọng cô có thể giữ mồm giữ miệng, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn đối đầu với tôi, chỉ là hậu quả tự chịu.”
Lời uy hiếp này có thể rõ ràng hơn chút nữa không.
Âu Tuyết tức tới mức làm rơi bát đĩa trên tay: “Có bản lĩnh thì anh chặn miệng của tất cả mọi người đi.”
“Cái đấy thì không phiền cô phí tâm.”
Anh cúp máy, Âu Tuyết tức giận đùng đùng không có chỗ phát tiết, dùng sức ném điện thoại vào bức tường ở đối diện đến vỡ tan.
Mẹ Âu vừa hay đi vào trong phòng khách nhặt điện thoại vỡ màn hình lên, phê bình cô ta: “Người đã hơn hai mươi tuổi rồi hơi tí là lại ném đồ trút giận, con đúng là bị bố con chiều hư rồi.”
Điện thoại chưa tắt màn hình, vẫn đang ở trong danh sách gọi tới, nhìn thấy ghi chú điện thoại, mẹ Âu càng khó hiểu: “Không phải con vẫn luôn thích Cố Văn Khâm à, sao người ta liên hệ với con mà con còn tức giận?”
“Ai thích anh ta chứ!”
Người cô ta ghét nhất bây giờ chính là anh.
Mẹ Âu lắc đầu: “Mấy hôm nữa cùng mẹ đi tham gia một lễ cưới.”
“Không muốn đi.”
“Không muốn đi cũng phải đi, thuận tiện quen biết một vài người, chơi bời lêu lổng lâu vậy, con cũng nên kiềm chế lại rồi.”

...
——
Âu Tuyết nói đúng, Cố Văn Khâm không thể chặn miệng của tất cả mọi người.
Quả cầu thủy tinh đã vỡ như dấu hiệu báo trước, ngày hôm sau mẹ của Cố Văn Khâm đã gọi điện tới chỗ Phùng Quân Đồng.
Vào khoảnh khắc nghe đối phương tự giới thiệu bản thân, Phùng Quân Đồng xấu hổ tới mức muốn độn thổ xuống đất.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng ở cổng trường, mẹ anh hào phóng gọi một bàn thức ăn ngon, nhưng cô lại chẳng có chút khẩu vị nào.
“Không ngờ sẽ có một ngày chúng ta lại gặp nhau bằng cách này.”
Bà ung dung cảm thán một câu, rồi tiếp tục hỏi cô: “Hai đứa đều biết đối phương là ai rồi sao?”
“Vâng...”
Phùng Quân Đồng cúi đầu, tai ửng đỏ.
“Biết từ lúc nào vậy, trước khi hẹn hò? Hay là sau khi hẹn hò?”
“Trước khi hẹn hò.”
Mẹ Cố nghe vậy thì khẽ a một tiếng: “Hai đứa không để tâm chút nào ư.”
Phùng Quân Đồng không tìm được lời nói nào thích hợp.
“Sao cháu gặp được thằng bé vậy?”
“Trong một cuộc tụ họp bạn bè.”
“Bố mẹ cháu xúi giục cháu làm như vậy?”
“... Bà ta không hề biết tới chuyện tình cảm của cháu.”
Tay của cô đặt ở trên đầu gối, móng tay túm vào vải quần jean.
Bởi vì khó chịu, bởi vì thấy có lỗi với mẹ của mình.
“Ăn cơm đi.”
Mẹ Cố nói một câu như vậy, rồi cầm đũa lên trước.
Phùng Quân Đồng đang ngồi thấp thỏm, tưởng bản thân mình nghe lầm: “Ăn cơm sao?”
“Ừm.”
Thấy cô tỏ ra nghi hoặc, mẹ Cố cười đầy ẩn ý: “Chuyện của hai đứa không tới lượt cô bận tâm, trước không nói tới thằng bé có mấy phần thật lòng với cô, cho dù hai đứa có thể đi tới bước nói chuyện cưới gả, thì cũng có đầy người còn hơn cô.”
Nói tới cuối, khóe miệng bà cong lên một nụ cười chế nhạo.
Phùng Quân Đồng cầm đũa lên gẩy hạt cơm trong bát, cười khổ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui