Bãi đỗ xe của bệnh viện số Một rất lớn, Phùng Quân Đồng đứng ở lối ra vào, vẻ mặt nặng nề nhìn bóng người đang tiến đến, trong thoáng chốc không biết chào hỏi như thế nào.
Cô giơ một tay lên, cứng nhắc vẫy vẫy: “Này...”
Cố Văn Khâm bước đến, kéo cô vào lòng rồi ôm cô thật chặt.
“Anh nên trói em lại rồi giấu đi.”
Anh mệt mỏi thở dài, hơi thở nóng rực ngưng tụ thành một làn sương trắng trên đỉnh đầu cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một bên mặt Phùng Quân Đồng dán vào lồng ngực ấm áp của anh, hơi do dự một chút rồi vòng tay ôm eo anh.
“Tối rồi sao anh còn đến...”
“Nếu không thì sao...”
Cô cắn môi.
Được rồi.
Gần bệnh viện không có khách sạn nào tốt cả, hơn nữa bây giờ còn là nửa đêm rồi, càng ít sự lựa chọn, Phùng Quân Đồng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu đơn giản của khách sạn, quay người nắm tay anh: “Hay đổi sang chỗ khác đi.”
“Quên đi, chỗ này cũng được.”
Cố Văn Khâm kéo cô lại: “Qua mấy giờ nữa là trời sáng rồi.”
“Nhưng mà...”
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt anh, Phùng Quân Đồng thở nhẹ ra một hơi: “Được rồi.”
Phùng Vi Sương còn một mình trong bệnh viện, sau khi tiễn anh đến cửa phòng cô định rời đi luôn: “Sáng mai em sẽ đến tìm anh.”
“Ừm.”
Cửa phòng bị đẩy ra, anh ném đồ vệ sinh cá nhân vừa mua ở cửa hàng tiện lợi vào rồi đóng cửa lại: “Anh đưa em về bệnh viện.”
Cô vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, anh nhanh nghỉ ngơi đi.”
Anh nắm chặt bàn tay của cô: “Đừng lộn xộn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không được phép từ chối.
...
Trong đêm khuya, hai người sánh bước trên vỉa hè, thỉnh thoảng có một vài chiếc xe chạy lướt qua.
“Em về bằng cách nào?”
“...Đi cao tốc.”
Anh nghiêng mặt qua, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.
Phùng Quân Đồng nín thở: “Đi nhờ xe.”
“Ai?”
“Không biết...”
Thường được gọi là xe đen.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Anh thấy đúng là nên trói em lại thật.”
...
Phùng Quân Đồng cúi đầu, không dám nói mình xém chút đã gặp nguy hiểm, chỉ thầm thề sau này sẽ không đi xe của người lạ vào ban đêm nữa.
“Về sau nếu có chuyện giống vậy, thì phải gọi điện thoại cho anh.”
Anh nâng cằm cô lên rồi nhìn cô chăm chú.
“Nhưng...”
Phùng Quân Đồng do dự một lúc rồi từ từ gật đầu, vừa đi đến dưới lầu bệnh viện, cô đã nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: “Em đến rồi, anh trở về đi.”
Anh liếc nhìn tòa nhà được thắp sáng rực rỡ: “Trời sáng chúng ta lại nói tiếp.”
“Được.”
Trời vừa hửng sáng thì Lương Hoành tới, Phùng Quân Đồng không ngủ được, đi vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt mới tỉnh táo hơn chút, cô gửi tin nhắn cho Cố Văn Khâm và đến gặp anh sau khi anh nhận được tin nhắn của cô.
Họ hẹn gặp nhau ở đầu ngõ, lúc Phùng Quân Đồng tới anh đã đứng đợi sẵn rồi, vừa thấy cô, anh ngay lập tức vòng tay qua vai cô giữa biển người náo nhiệt, việc này làm cho cô có ảo giác như bọn họ vốn ở bên nhau từ lâu, nhưng trước tối hôm qua, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp được bóng dáng của anh ở thành phố nhỏ này.
Xung quanh bệnh viện có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, sau khi hỏi khẩu vị của anh, Phùng Quân Đồng dẫn anh vào một cửa hàng bánh bao mà cô đã từng đến, gọi hai phần bánh bao hấp và hai bát cháo loãng.
Trong cửa hàng có miễn phí đậu chua, cô lấy một đĩa tới, đổ toàn bộ vào cháo và khuấy đều.
“Thích ăn chua.”
“Ừm.”
Cô nuốt xuống một ngụm cháo, trong bụng có chút ấm áp.
Cố Văn Khâm ăn cháo và hỏi cô: “Khi nào thì mẹ em xuất viện?”
“Hôm nay.”
“Anh đưa hai người về?”
Anh biểu hiện tự nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra.
Phùng Quân Đồng dừng động tác ăn cháo lại, cụp mắt xuống và trả lời: “Không cần đâu, chú sẽ đưa em và mẹ về, bây giờ chú ấy đang ở trong bệnh viện rồi.”
Bảy, tám giờ là thời gian ăn sáng, trong cửa hàng có người ra vào, ồn ào náo nhiệt.
Cố Văn Khâm dùng thìa mân mê cháo trong bát, nói: “Anh không có nói đùa.”
Anh nói không để ý thì đúng là không để ý, anh không lừa cô.
Phùng Quân Đồng mím môi lại: “Ừm.”
“Vậy để anh đưa hai người về?”
Nụ cười của cô đông cứng lại: “Lần sau đi.”
Anh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Trước tiên không nên quá ép buộc cô, tương lai về sau còn nhiều thời gian.
Hai người im lặng ngồi ăn sáng với nhau, suy nghĩ của Phùng Quân Đồng trôi dạt về lúc ban đầu, nhẹ nhàng nhắc tới: “Lúc trước anh nói, anh không ngờ người ở đằng sau cánh cửa lại là em.”
“Ừm.”
“Nếu anh biết thì sao?”
“Hửm?”
“Nếu anh biết là em, anh còn làm như vậy sao?”
“Sẽ không.”
Anh dứt khoát nói, Phùng Quân Đồng đặt mình vào vị trí của anh và suy nghĩ, mím môi cười.
Cô nên cảm thấy may mắn vì lúc ấy người ở nhà chính là cô.
“Lần này sao anh biết em không ở ký túc xá? Lại là Triệu Nhất Đan nói cho anh à?”
Cô sụt sịt mũi và hỏi anh với giọng điệu thoải mái, rõ ràng là nói lảng sang chuyện khác.
Cố Văn Khâm trả lời: “Không phải.”
“Uông Thành Dương có nhắc qua với anh.”
Phùng Quân Đồng có hơi ngạc nhiên: “Uông Thành Dương?”
“Ừ, em nói với Triệu Nhất Đan rằng chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho một người bạn của Trình Toàn, có lẽ Triệu Nhất Đan đã nói với hắn, thế nên hắn lập tức chạy đến hỏi anh, tại sao lại tổ chức sinh nhật cho một người lạ mà không tổ chức cho hắn.”
Năm nay sinh nhật Uông Thành Dương, đúng lúc anh không có ở trong nước.
“...”
Hóa ra lời nói dối bị vạch trần theo cách này, Phùng Quân Đồng không còn gì để nói.
“Khi nào em trở về?”
Anh hỏi cô, cô một tay chống cằm vừa ăn đồ ăn: “Em cũng không biết, ở trường không có việc gì làm, có lẽ sẽ ở thêm vài ngày, anh thì sao?”
“Công ty có chuyện quan trọng cần anh ra mặt giải quyết”.
Hôm nay phải đi luôn.
Trong lòng cô có chút không nỡ, nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ nói với anh: “Vậy trên đường đi anh nhớ chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Anh nhìn đồng hồ, nói: “Thật sự không cần anh đưa hai người về?”
“Không cần.”
Cô lưu loát từ chối, anh không khỏi im lặng, mấy giây sau mới nói: “Khi nào về thì phải nói cho anh biết, anh đến đón em.”
“Ừm.”
...
Ăn sáng xong, Phùng Quân Đồng ở trong xe với anh một lúc rồi mới rời đi, khi trở lại phòng bệnh, mặt cô vẫn còn ửng đỏ.
Tivi trên tường đang chiếu một bộ phim tình cảm gia đình năm xưa, Phùng Vi Sương đang dựa đầu vào tường chán nản xem, nhìn thấy cô đi vào, thuận miệng hỏi một câu: “Sao mặt lại đỏ vậy?”
“Gió lớn.”
Cô bình tĩnh trả lời, đặt bữa ăn sáng vừa mới mua về lên tủ đầu giường: “Chú Hoành đâu?”
“Đi làm thủ tục xuất viện rồi, tốn bao nhiêu tiền nhớ trả lại cho ông ấy.”
“Ừm.”
Cô ngồi trên ghế chăm sóc và xem tivi với những người khác.
“Tâm trạng không tệ nhỉ?”
Thỉnh thoảng Phùng Vi Sương lại liếc mắt nhìn cô một cái.
“Cũng được.”
Một lát sau, Phùng Quân Đồng chắp ngón tay, nói: “Mẹ.”
Hai mẹ con ở sát nhau, giọng cô rất nhẹ, Phùng Vi Sương nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
“Nếu như con...”
Phùng Quân Đồng há miệng, khó mà nói ra.
“Nếu như cái gì?”
Cô thở dài, hỏi: “Nếu sau khi tốt nghiệp con ở lại Vĩnh Châu, mẹ có thể chuyển đến sống với con không?”
“Mẹ vốn không cảm thấy con sẽ ở lại Hoài Viễn.”
Bao gồm cả việc năm đó trở lại Hoài Viễn học tập, Phùng Quân Đồng là người kiên quyết đi theo con đường riêng của mình.
“Trước kia mẹ một mực muốn chuyển đến cái nơi nhỏ bé này, bây giờ lại muốn trở về, nhà cửa đều đã bán rồi, con nghĩ đi tới đi lui giày vò là ý gì?”
Phùng Vi Sương phàn nàn, cô cẩn thận nói: “Chỗ ở thì có thể thuê một căn phòng trước, con cũng tìm được việc làm rồi, chờ vài năm sau con có thể tiết kiệm đủ số tiền đặt cọc, sau đó mua lại căn nhà cũ.”
Phùng Quân Đồng nhìn về phía bà ấy, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Phùng Vi Sương nằm lại giường đưa lưng về phía cô, tức giận lầm bầm: “Dù sao mẹ cũng không quản được con, con thích thì về đi.”
Phùng Quân Đồng chọc nhẹ vào lưng của bà ấy: “Vậy, mẹ có đồng ý không?”
Người trên giường hừ lạnh một tiếng, Phùng Quân Đồng lập tức cười nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chờ con tốt nghiệp chúng ta sẽ chuyển đến Vĩnh Châu nhé?”
——
Một ngày sau khi Cố Văn Khâm rời đi, trời bắt đầu có tuyết. Phùng Quân Đồng ngây người ở nhà năm ngày, xế chiều hôm nay xuất phát đi Vĩnh Châu, tuyết đọng trên đất sâu ít nhất hai mươi xăng ti mét, suốt quãng đường tàu hoả đều chầm chậm từ từ lúc đi lúc ngừng, khi đến Vĩnh Châu thì trời đã tối rồi.
Cố Văn Khâm đang đợi cô ở lối ra của nhà ga, vóc dáng anh cao lớn, bóng người nổi bật trong đám đông, Phùng Quân Đồng nháy mắt đã tìm thấy anh, cô kìm nén xúc động muốn chạy tới, mỉm cười từ từ bước đến trước mặt anh: “Em về rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
Dường như anh không có cảm giác đặc biệt gì về việc cô trở về, anh bình tĩnh cầm lấy chiếc túi xách trên tay cô, dẫn cô đến chỗ đậu xe.
Phùng Quân Đồng đi ở phía sau, dần dần cúi đầu xuống.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Anh hỏi cô.
“Gì cũng được.”
“Vậy món cá cay trước đây?”
“Được...”
Cô không có tâm trạng.
Xe dừng ở ven đường, cô mang hành lý bỏ vào ghế sau xe, Cố Văn Khâm không đóng cửa lại ngay mà dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đi lên.
“Chuyện gì vậy?”
Trước đó cô đều ngồi ở ghế lái phụ, Phùng Quân Đồng không hiểu, do dự khom người ngồi vào ghế sau.
Cùng lúc đó, cửa xe đóng sầm lại, Cố Văn Khâm, người vừa mới lên xe, dùng một tay bế cô lên đùi.
“Tổng cộng năm ngày, em nghĩ làm sao đền bù cho anh?”
“A...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...